#3 - Đại Hàn
<Đại hàn>(Khoảng 20 – 21 tháng 1)
Byun Baekhyun đứng trong ánh nắng chiều hồi tưởng lại chuyện năm nhất. Rõ ràng là đã lâu như vậy, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy hoang đường. Park Chanyeol là người kiên trì và bền lòng nhất mà cậu từng thấy. Cậu nhớ mình đã từng nói rõ với cậu ấy là sẽ không qua lại với con trai không chỉ một lần, nhưng Park Chanyeol vẫn làm theo ý mình, cứ thế mà theo đuổi cậu suốt bốn năm.
Cậu không ghét Park Chanyeol ở bên cạnh, càng không muốn mất đi người bạn này, thế nhưng ý nghĩ 'qua lại với con trai' làm cậu rất sợ, lại không thể chịu được trong cuộc sống của cậu không có Park Chanyeol. Cậu sợ nếu mình nói quá tàn nhẫn, Park Chanyeol sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa, chỉ có thể nói bóng nói gió ám chỉ nhiều lần.
Nhưng Park Chanyeol lại chẳng có ý gì là muốn tiếp thu, ban đầu Byun Baekhyun cũng ngăn cản mấy lần, nhưng về sau phát hiện hoàn toàn vô dụng nên cũng đành xuôi theo cậu ấy.
Tựa như hiện tại, cậu dùng thời gian rảnh rỗi làm thêm ở quán cà phê, Park Chanyeol mỗi ngày đều tới nơi này gọi một ly Mocha.
Sau đó, tìm một tư thế thoải mái nhất ngồi cho tới trưa.
Byun Baekhyun thật sự không rõ tại sao mình lại trúng đạn. Người như Park Chanyeol, số nữ sinh lớp trên lớp dưới mỗi ngày theo đuổi cậu ấy có cả một đống lớn. Đẹp trai, hòa nhã, vóc người cao ráo, sao lại thích nam sinh, sao lại thích mình?
Bình thường nhìn cậu ấy luôn tươi cười nhã nhặn, nhưng một khi bắt đầu không biết xấu hổ thì lại cực kỳ không biết xấu hổ.
Thật ra là do người da mặt mỏng như Byun Baekhyun không có khả năng từ chối thẳng thừng nên da mặt cậu ấy mới dày được như vậy, mỗi ngày đều lẽo đẽo theo cậu. Byun Baekhyun hận chính mình không học được cách cự tuyệt mới để cho Park Chanyeol thừa cơ lợi dụng, mặc dù điều này trong mắt người ta lại là lạt mềm buộc chặt.
Cái tính dễ mềm lòng làm cậu không thể nói ra những lời từ chối tàn nhẫn, nhưng mà cậu từng thật sự nói rõ ràng với Park Chanyeol.
"Cậu thích theo đuổi như thế nào tớ sẽ không quản, nhưng mà kết quả sẽ không thay đổi, tớ không thích nam sinh."
Cho dù Park Chanyeol bước chín mươi chín bước, một bước cuối cùng kia mình cũng sẽ không bước tới đâu. Byun Baekhyun đã từng cho rằng suy nghĩ của mình rất kiên định.
Cho nên hai người bọn họ đến cuối cùng là có quan hệ thế nào? – Không ai biết được.
Quãng đời sinh viên cũng sắp qua hết rồi, sau này tất cả mọi người sẽ đường ai nấy đi, câu chuyện dù cảm động thế nào cũng đều phải đặt một dấu chấm hết.
Byun Baekhyun gục trên bàn kính nhìn những chiếc bánh donut đủ mọi sắc màu suy nghĩ, bây giờ đang nghỉ đông, vào học lại bất quá chỉ còn 5 tháng mà thôi.
5 tháng, nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, chỉ là tốt nghiệp đại học rồi rất nhiều chuyện không như trước nữa.
Park Chanyeol bốn năm vẫn như một ngày, một mực theo đuổi cậu, không hề buông tay.
"Người bảo tớ phải có dũng khí tránh sau này sẽ phải hối hận là cậu đó Byun Baekhyun!" Park Chanyeol kêu rên, trốn tránh màn đuổi đánh của Byun Baekhyun.
"Tớ cũng đâu có bảo cậu xem tớ là đối tượng, biết không hả!" Byun Baekhyun thở phì phì ra hai lỗ mũi, đánh Park Chanyeol không được nên tức giận đến mức trong lòng đều ngứa ngáy.
Thật ra quan hệ như bây giờ cũng tốt.
Cậu nhớ tới Park Chanyeol thường hay ghen tuông vô cớ lại không khỏi bật cười thành tiếng. Park Chanyeol không thể chịu được cậu tiếp xúc quá gần bất kể là nữ sinh hay là nam sinh, thường xuyên dẩu môi nhắc nhở cậu phải chú ý. Byun Baekhyun luôn cố nén giận nói: "Cậu rốt cuộc là gì của tớ? Cậu ghen tuông làm gì chứ?", bộ dáng như là lần sau không được thế nữa. Nhưng mà Park Chanyeol luôn chọn cách không để ý đến lời cậu nói, lần sau vẫn ghen như lần trước mà dẩu môi cảnh cáo Byun Baekhyun.
Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, mà xét cho cùng thì quan hệ như vậy có khác gì là người yêu đâu. Nhưng trong lòng Byun Baekhyun vẫn không được tự nhiên, mỗi lần Park Chanyeol nói cậu hay là đừng ngạo kiều nữa, cứ theo cậu ấy đi, cậu luôn trước sau như một mà kiên định lắc đầu nói không được.
Cậu càng ngày càng không phân rõ lý do cậu nói không được rốt cuộc là xuất phát từ nội tâm hay là theo quán tính.
Còn nhớ rõ kỳ nghỉ đông mấy năm trước Park Chanyeol không nói không rằng liền đến thăm hỏi trong lúc người nhà họ Byun đang quây quần quanh bàn cơm tất niên, dọa Byun Baekhyun suýt chết. Byun Baekhyun vẫn nhớ rõ vẻ mặt thiếu đánh của Park Chanyeol lúc thấy vẻ mặt hoảng sợ của mình, sau đó còn giả vờ thật biết điều mà cúi đầu khom lưng trước người nhà của cậu.
"Chào chú, chào dì. Con là bạn học kiêm bạn cùng phòng của Baekhyun."
Sau khi Park Chanyeol khóc lóc kể lể diễn hết tiết mục mình cãi nhau với người nhà nên bị đuổi ra ngoài không có chỗ để đi, Byun mama hận không thể cầm khăn lụa lau nước mắt, sau đó rất nhiệt tình mà tự chủ trương hôm nay cứ cho Park Chanyeol ở lại đây, còn nói Byun Baekhyun quen được một người bạn tốt như vậy thật sự là phước của cậu.
Sau đó, Byun Baekhyun ngồi ở trên giường nhìn vẻ mặt đạt được như ý nguyện của tên đầu sỏ đang đẩy cửa đi vào rồi cởi áo len ra.
"Ê?! Cậu đang làm gì vậy hả?" Byun Baekhyun kéo chăn quấn lấy mình thật chặt, như là nhìn thấy con sói háo sắc.
"Tắm rửa đó." Park Chanyeol bất đắc dĩ nói, "Byun Baekhyun, có phải cậu mắc chứng hoang tưởng mình bị cưỡng gian?"
Một giây sau lại nhào cả người lên giường: "Nhưng mà xét thấy tớ thích cậu như vậy, giúp cậu thực hiện nguyện vọng cũng không phải là không được."
Byun Baekhyun cách chăn đá một cước làm Park Chanyeol lọt xuống dưới, lại nhanh chóng kéo chăn về, quay đầu không để ý đến cậu ấy nữa.
Park Chanyeol kéo chăn ra khỏi người cậu: "Cậu phải tìm đồ ngủ cho tớ."
Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Byun Baekhyun kéo chăn lên, tiếp tục giả chết không để ý tới cậu ấy.
Lại nghe thấy cậu ấy cười gian: "Hành vi không tìm áo ngủ cho tớ có thể lý giải thành cậu muốn nhìn tớ khỏa thân ngủ không?"
Park Chanyeol, con mẹ cậu, khoa trương như vậy làm gì chứ? Byun Baekhyun nhanh nhảu xoay người xuống giường, tùy tiện lục tìm một bộ đồ ngủ ném vào trong ngực cậu ấy.
"Nhưng mà có ngắn quá không. . ." Park Chanyeol nghi ngờ nhìn Byun Baekhyun, đổi lại là Byun Baekhyun giận đến run người.
Đèn được mở lên, nghe thấy phòng tắm truyền tới tiếng nước, Byun Baekhyun rõ ràng đã ngủ rất say, nhưng vẫn cảm nhận được nệm hơn lún xuống một chút, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt của Park Chanyeol. Phần tóc mái ướt đẫm dính vào trán, nước rơi xuống mặt mình từng giọt từng giọt.
Byun Baekhyun khiếp sợ nên vô thức bật dậy, trán đụng vào sống mũi Park Chanyeol như trong dự đoán, hai người đều đau đến xuýt xoa. Park Chanyeol vừa sờ mũi vừa vén tóc Byun Baekhyun lên, nhìn thấy trán cậu có một dấu đỏ liền đau lòng vươn tay xoa xoa.
Ôn nhu nhìn vào đôi mắt đau đến không mở ra được của Byun Baekhyun, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn lúc cậu ấy xem NBA.
"Byun Baekhyun, biết rất rõ cậu là đồ ngốc, chỉ số thông minh là số âm, nhưng mà sao tớ vẫn thích cậu."
Byun Baekhyun sớm đã quen với da mặt dày cui của Park Chanyeol, cho nên giờ nghe được những lời này cũng không còn xấu hổ nữa, cậu thuận miệng nói: "Còn không phải là cậu có bệnh sao? Nhiều nữ sinh vừa đẹp vừa thông minh theo đuổi cậu mà không chịu, tớ ngơ ngơ ngốc ngốc như vậy mà xin thế nào cậu cũng không buông tay."
Park Chanyeol xem những lời này như lời làm nũng hiếm hoi của Byun Baekhyun mà mặc niệm trong lòng nhiều lần, xoa tóc Byun Baekhyun rồi tắt ngọn đèn bên cạnh.
Trong bóng tối, tim của Byun Baekhyun đập rất có quy luật, thình thịch thình thịch, vừa nãy bị Park Chanyeol đánh thức, hiện tại yên tĩnh một lúc ngắn thôi liền bình yên chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng của cậu biết rõ Park Chanyeol tuyệt đối sẽ không làm chuyện cầm thú, cho dù cậu ấy nghĩ tới cũng không có gan làm.
Park Chanyeol thường hay chơi bóng rổ, tư chất cơ thể rất tốt, nhịp tim cũng bình ổn hơn người bình thường nhiều lắm, nhưng giữa đêm ngửi được hương hoa quả trên tóc Byun Baekhyun nằm bên cạnh thì trái tim lại đập bịch bịch bịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sao thế này, sao cảm thấy mình như một tên yêu râu xanh vậy? Trong lòng Park Chanyeol thầm khuyên bảo chính mình nghìn vạn lần là "Đừng như vậy, đừng như vậy", nhưng thân thể lại không tự chủ được mà chống khủy tay lên, ánh mắt nhìn xuống gương mặt như trẻ con say ngủ của Byun Baekhyun. Lông mi phủ những cái bóng li ti lên gương mặt, mí mắt khẽ lay động, bờ môi hơi nhếch lên, nốt ruồi nơi khóe môi hiện rõ dưới ánh trăng u tối.
Rất buồn ngủ. Nhưng trong lòng Park Chanyeol lại cảm thấy có chuyện gì đó chèo kéo làm mình ngủ không được, như bị ma xui quỷ khiến mà áp mặt xuống dưới, khẽ hôn vào khóe miệng hơi nhếch lên của Byun Baekhyun.
Sau đó cậu nằm lại gối của mình ngủ rất say.
Đó là lần tỏ tình thứ mười bảy của Park Chanyeol.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top