#2 - Tiết Sương Giáng

<Tiết sương giáng>(Vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10)

[Nếu không thì chúng ta ở bên nhau đi?]

Byun Baekhyun đang nằm trên bàn học ngủ trưa bỗng giật mình tỉnh giấc, mặt bên đè lên cánh tay nên bị hằn vài dấu đỏ.

Đã là năm thứ tư, cậu đối với câu nói 'Thời gian không thể xoa dịu mọi thứ' vẫn khiếp sợ như trước.

Vào năm thứ nhất, Park Chanyeol đã trở thành bạn cùng phòng của cậu. Thật cám ơn ngôi trường đại học tư nhân nhưng dùng ngân sách quốc gia này, ký túc xá đều là hai người một phòng, làm Byun Baekhyun thở phào nhẹ nhõm khi không cần phải ở chung với bảy tám người.

Cậu không ghét việc tiếp xúc với người khác, chỉ là cậu bẩm sinh đã sợ người lạ, không đến lúc cần thiết thì cũng lười mở miệng nói chuyện. Tính cách thế này ở trong môi trường sôi động của đại học được xem như khác người, may mà có Park Chanyeol nên cậu mới không bị những cậu trai dồi dào tinh lực bắt nạt.

Park Chanyeol. Byun Baekhyun cảm thấy cái tên này thật sự quá mức quen thuộc, mỗi lần nhớ tới khóe miệng không khỏi cong lên. Tóc mái bị mồ hôi thấm ướt khi cậu ấy chơi bóng rổ, hàm răng trắng tinh lộ ra khi cậu ấy đứng ngược sáng tươi cười với cậu, đôi bàn tay to dù là mùa đông vẫn rất ấm áp. Tất cả mọi thứ đều được ghi khắc trong lòng cậu. Byun Baekhyun cho rằng Park Chanyeol là người bạn tốt nhất trong kiếp này của mình, lại kinh ngạc phát hiện mong muốn của Park Chanyeol còn xa hơn nữa, không chỉ có vậy thôi.

Nửa học kỳ đầu tiên của năm nhất, cô bé mà cậu thầm mếm đã lâu đột nhiên chuyển trường vì trong nhà có chuyện. Đến bây giờ Byun Baekhyun vẫn còn nhớ rõ lúc đó cậu rất đau lòng, không nói một lời liền trốn học trở về ký túc xá trùm chăn ngủ. Buổi tối bị bóng đèn sợi đốt làm chói mắt tỉnh lại mới phát hiện Park Chanyeol ngồi ở bên giường cười hì hì nhìn cậu, trên mặt đất bày đầy bia lạnh.

Byun Baekhyun dụi dụi đôi mắt mơ màng, còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm rồi, nhưng một giây sau Park Chanyeol đã đứng dậy kéo chăn trên người cậu xuống rồi áp bia lạnh lên mặt cậu.

"Ss——" Byun Baekhyun bị lạnh đến thoáng cái không còn buồn ngủ nữa, "Park Chanyeol, cậu điên rồi!!!!!!" Năm nhất đâu phải là tuổi có thể uống rượu bia.

Những người cùng tuổi quả thật cũng có lén lút uống, nhưng mà tất cả mọi người đều rất thông minh, uống xong một lon liền ném lon rỗng đi để tiêu hủy chứng cớ, hiện tại Park Chanyeol lại huênh hoang bày bia đầy dưới sàn nhà, rốt cuộc là muốn làm gì đây!

"Sẽ bị đuổi học đó." Byun Baekhyun cắn môi dưới nói.

Park Chanyeol ngồi sát mép giường, cũng không trả lời, ung dung cầm một lon bia lên làm động tác cheers.

Như bị ma xui quỷ khiến, Byun Baekhyun cũng từ trên giường tuột xuống, ngồi xếp bằng ở dưới đất giống Park Chanyeol, không nói một lời liền khui lon bia ra.

Hoàn toàn không dễ uống, mùi vị vừa đắng vừa chát từng giọt từng giọt đi qua vị giác chảy vào trong cổ họng. Byun Baekhyun hơi nhíu mày, không rõ tại sao có nhiều người thích thứ này như vậy.

Giải sầu ư? Say rồi sẽ không nhớ gì hết. Byun Baekhyun nghĩ thế liền chịu đựng mùi vị khó chịu mà liều mạng cầm lon bia rót vào trong miệng.

Cậu không giận cô bé kia đi không từ giã. Cậu chưa bao giờ cho là mình có chút ít khả năng được ở bên cô bé kia. Nhưng mà cậu vẫn chưa nói ra cậu thích cô ấy. Cậu cứ lãng phí cơ hội hết lần này đến lần khác, luôn nghĩ là mình không cần nóng vội, sau này hẳn nói cũng đâu có sao, mà bây giờ cậu đã không còn cơ hội nói ra những suy nghĩ chân thật trong lòng mình nữa rồi.

Không biết từ lúc nào mà nước mắt cứ lăn dài trên má, Byun Baekhyun liều mạng chớp mắt muốn xoa dịu cảm giác đau nhức như bị kim đâm. Trong lòng cậu cười khổ một tiếng, mình chẳng qua là thầm mến mà cũng đã quằn quại như vậy, không biết sau này thất tình thì sẽ lên cơn điên làm chuyện gì nữa.

Lúc cậu cầm lấy lon thứ mười hai thì Park Chanyeol rốt cuộc nhịn không được nữa, tay phải cậu ấy nắm lấy cổ tay cậu, tay trái giật lấy lon bia đưa ra rất xa.

"Park Chanyeol!" Byun Baekhyun dùng chất giọng nửa nức nở nửa say khướt gào thét, rõ ràng là cậu ấy đem bia tới, giờ lại không cho mình mặc sức mà uống là thế nào đây.

Thân thể chợt nhẹ hẫng, rồi cậu cảm giác mình được Park Chanyeol bế lên, nhẹ nhàng đặt ở phần giường phía trong, sau đó cậu ấy xuống giường đi ra cửa tắt đèn lớn, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ lần mò trong căn phòng tối đen, sau đó chậm rãi nằm ở bên cạnh mình.

Trong hoàn cảnh không có ánh sáng, Byun Baekhyun mượn rượu khóc nấc lên.

"Park Chanyeol."

"Ừ."

"Nhất định phải dũng cảm."

"Ừ."

"Dù thế nào cũng đừng bỏ qua cơ hội."

"Ừ."

"Bằng không thì sau này sẽ thật sự hối hận."

"Ừ."

Byun Baekhyun người đầy mùi rượu rúc trong chăn ấm nói hết những triết lý nhân sinh tích tụ trong lòng mình rồi lại nhắm mắt muốn ngủ thật say.

Ngay lúc cậu sắp ngủ lại bất ngờ nghe được một câu: "Byun Baekhyun, nếu không thì chúng ta cùng một chỗ đi."

Thân thể nằm trên chiếc giường mềm mại bỗng trở nên cứng đờ.

Cậu ấy không gọi cậu là Baekie, cậu ấy gọi là Byun Baekhyun.

Byun Baekhyun chỉ muốn cố gắng hết sức để giả vờ là mình đã ngủ rồi, ngờ đâu cậu thật sự rất có hiệu suất mà mau chóng tiến nhập mộng đẹp.

Park Chanyeol gối cánh tay dưới đầu, nhìn lên trần nhà, bật cười thở dài một hơi.

Ngày hôm sau, lúc Byun Baekhyun tỉnh lại đã là giữa trưa, cuống họng đau rát, cậu không khỏi dùng ngón tay giữ cổ họng ho khan, sau đó có một ly nước ấm đưa tới trước mắt, ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt bình lặng của Park Chanyeol.

"Cám ơn." Byun Baekhyun lúng túng nói một tiếng, sau đó cúi đầu xuống không dám đối mặt với Park Chanyeol.

"Giả vờ cái gì chứ." Park Chanyeol đem mặt tiến đến trước mặt Byun Baekhyun tươi cười nói ra.

"Hả?" Tay của Byun Baekhyun run lẩy bẩy, gần nửa ly nước đổ hết lên quần áo.

Park Chanyeol không ngừng lấy khăn giấy ở bên cạnh lau chùi tỉ mỉ cho Byun Baekhyun, cúi đầu nói đều đều: "Tớ muốn theo đuổi cậu."

Giọng nói vừa trêu đùa lại vừa nghiêm túc, trong lúc nhất thời Byun Baekhyun không biết phải làm sao.

"Khụ khụ. . . ." Vừa làm đổ nửa ly nước xong thì Byun Baekhyun lại tiếp tục sặc nước bọt. Park Chanyeol bất đắc dĩ ngẩng đầu, sau đó lại lập tức vuốt vuốt tấm lưng có hơi cấn tay của Byun Baekhyun.

"Đêm qua tớ ngủ thiếp đi nên thật sự không nghe thấy gì hết." Byun Baekhyun thành thật mà nói.

Đây không phải là chưa đánh đã khai thì còn là cái gì nữa. Park Chanyeol cũng không phản bác, dịu dàng nói: "Không sao hết, chẳng phải cậu vừa mới nghe xong? Không nghe được thì tớ sẽ lặp lại. Byun Baekhyun, tớ – muốn – theo – đuổi – cậu."

"Cậu đang lên cơn thần kinh gì vậy!" Byun Baekhyun đặt mạnh ly xuống cái bàn ở đầu giường, "Park Chanyeol, tớ sẽ xem như tớ không nghe thấy gì hết."

Tiếp đó, Byun Baekhyun như giận dỗi mà nhảy xuống giường cầm bàn chải đánh răng đi vào toilet, phía sau lại truyền đến giọng nói trầm thấp nhưng âm lượng vừa đủ để cậu nghe rõ.

"Byun Baekhyun, chẳng phải cậu nói nhất định phải dũng cảm sao?"

"Byun Baekhyun, chẳng phải cậu nói dù thế nào cũng đừng bỏ qua cơ hội sao?"

Giọng nói càng ngày càng gần, lúc cậu cảm nhận được hơi nóng bên tai mình thì cơ thể đã bị người phía sau ôm vào lòng hoàn toàn.

"Byun Baekhyun, tớ thật sự không muốn sau này lại hối hận."

Đó là lần tỏ tình đầu tiên của Park Chanyeol.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top