Đời người nếu như được như lần đầu gặp mặt

Nhân sinh nếu vẫn như lần đầu gặp mặt

Tác giả: Ta là Tử Ái

<đam mỹ, đoản văn, hiện đại, ngược tâm, BE>

<Edit: Tiểu Q – Beta: Mặc Nhiên>

Không phải đặc biệt nhất nhưng khiến ta không thể không làm.

———————-

<Nhất>

Năm ấy ta mười tám tuổi, là một học sinh cao nhị.

Thành tích của ta không được tốt lắm, nhưng lại hay đánh nhau. Bởi vậy cũng quen biết một vài bằng hữu đáng tin, bọn họ đều kêu ta lão đại, đối ta nói gì nghe nấy. Bọn họ ngày ngày cung kính ta như vậy, bản thân ta còn thấy mình chính là một đại nhân vật. Hơn nữa ta còn là một đại ca có tiền, mẹ ta mất từ lúc ta còn nhỏ, cha ta tái hôn, đi Mỹ, ông ấy tuy rằng không muốn để ý đến ta, nhưng dù sao cũng là con trai nên vẫn gửi tiền cho ta, để ta tiêu xài tùy ý. Những lúc bạn bè tiền bạc khó khăn, ta lại mời họ ăn, bọn họ đối với ta càng vô cùng cảm kích. Ta càng ngày càng nổi tiếng, trong biết ngoài biết, ai cũng nghe tới đại danh của ta, ngay đến thầy giáo cũng không dám chọc ta, chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua…

…Duy chỉ có trường hợp của lớp trưởng lớp ta_ Lý Chấn Vân là ngoại lệ.

Kỳ thực ta cùng hắn, mâu thuẫn ngay từ đầu cũng không đến nổi mạnh mẽ như vậy. Lúc mới vào lớp ta cũng đối với hắn có hảo cảm, hắn dễ nhìn, nói năng nhã nhặn chừng mực, thường thường còn hay đỏ mặt, chỉ bất quá đại đa số thời gian, hắn trầm mặc không nói gì, nhìn qua cũng thấy hắn là một người rất hướng nội.

Hắn thành tích học tập tốt, tuy rằng nói không nhiều lắm, thế nhưng tất cả mọi người đều thích hắn. Vì vậy, vừa khai giảng, cần bầu  lớp trưởng, hắn coi như đạt.

Thế nhưng hảo cảm của ta dành cho hắn cũng chỉ đến thế.

Khi đó ta đã quen được người khác nghe lời, cúi đầu xưng thần, cũng quen người ta nhìn ta kính nể, kỳ thực nhớ lại thì phải nói là “Sợ” mới đúng, thế nhưng lúc đó cũng cảm thấy rất oách đi.

Lý Chấn Vân hết lần này tới lần khác không chịu phục tùng. Hắn phụ trách kỷ luật, bình thường đi làm công tác tư tưởng, chủ yếu là nói cái gì ba mẹ không nên nuông chiều a, tiền đồ phải dựa vào chính mình. Hắn tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng rất có sức thuyết phục, cũng có những tên bị hắn làm cảm động, sau đó thành tích đột nhiên tăng, không bao giờ… quậy phá nữa.

Thế nhưng ta không quen nhìn cái kiểu tận tình khuyên bảo của hắn.

Kỳ thực chính ta cũng không rõ là mình nghĩ cái gì, chỉ biết là rất ghét cái loại người chính nghĩa như vậy. Ngay cả những gì thuộc về thói quen của hắn cũng khiến ta ghét. Tỷ như, người này rất yêu sạch sẽ, mùa hè mặc áo sơmi trắng, thỉnh thoảng chơi bóng rổ, người khác đều bẩn người đầy bùn đất, hắn vẫn sạch sẽ. Ngăn bàn ta rối tinh rối mù, muốn tìm một quyển sách so với đi lên trời còn khó hơn, rất nhiều thời gian ta đều là hai mắt nhìn trời nghe thầy giáo giảng. Còn trong ngăn bàn hắn lúc nào cũng sạch sẽ chỉnh tề, nói chung, hắn làm cho người ta có cảm giác  “Thanh tú “, những cái gì liên quan đến hắn đều như vậy, bút của hắn, y phục của hắn, cái gì cũng gợi lên cảm giác “Thanh tú “, thực sự là kỳ quái. Bất quá theo ý ta, một tên con trai mà sạch sẽ như vậy, nhất định thần kinh có vấn đề.

Kỳ thực ghét một người có thể chọn cách xem như hắn không hề tồn tại, kỳ quái là, ta ngày nào cũng chú ý đến hắn. Hắn thành tích tốt, thầy giáo thiên vị hắn, nữ sinh tựa hồ cũng rất thích kiểu người  nhã nhặn dễ nhìn như hắn, dăm ba ngày lại viết thư tỏ tình, có kẻ còn giả bộ tiếp cận hắn, hừ, đừng xem nữ sinh xấu hổ, các nàng đều là mưu ma chước quỷ, căn bản mắt đảo lia lịa. Nhưng mà chính hắn cũng không tỏ vẻ hứng thú cho lắm, đẹp cũng tốt xấu cũng tốt, chủ động cũng tốt, rụt rè cũng tốt, hắn không phản ứng nhiều. Con mọt sách a, luôn là như vậy. Bất quá mọi người thích hắn như thế lại khiến ta đố kị. Bọn họ tuy rằng đều rất sợ ta, thế nhưng không có nữ sinh viết thư cho ta.

Nếu như chỉ có vậy, thôi thì cho qua đi, nhưng những lúc tự học, ta cùng bạn bè nói chuyện, hắn thấy, lại đi tới nhắc chúng ta đừng có nói nữa, ta cùng hắn nói chuyện cực ít, ta còn ghi lại, tổng cộng năm mươi tư câu. Không nghĩ tới hắn lần này mở miệng vàng, lại là giáo huấn ta. Bảo ta sao mà chịu được!

Ta lạnh lùng nhìn hắn, cố ý không nhanh không chậm rút ra một điếu thuốc lá, thằng đàn em còn nhanh tay châm lửa cho ta

Ta hướng hắn phả một hơi khói, dùng ngữ điệu chuẩn bị đánh nhau nói với hắn: “Chuyện lão tử, ai cần ngươi lo?” Ta nói không hề nhỏ, có những người quay đầu nhìn, bị ta trừng mắt lại sợ sệt quay đi

Hắn mạnh tay giật lấy điếu thuốc lá của ta, thanh âm không cao thế nhưng chân thật đáng tin: “Đây là phòng học, không được hút thuốc.”

Cái này đúng là muốn làm mất mặt ta mà, ngay trước mặt đàn em, ta đập mạnh bàn, chuẩn bị đánh nhau đến nơi, nhưng mẹ nó, thầy giáo ngữ văn qua gọi hắn đi, hắn vô sự.

Ta nhất định phải trả thù.

Đợi lúc  tan học, hắn một mình về nhà, đường kia cũng không đông lắm, mấy huynh đệ của ta chặn đường hắn, nói là muốn hàn huyên, kéo hắn đến chỗ không người, cho hắn một trận.

Thật hay, ngay cả mặt cũng không phải lộ, đúng là tác phong của lão đại ta. Ta hưng phấn hỏi kẻ tự xưng là hạ thủ vô cùng tàn nhẫn: Vương Hiểu Dũng, muốn hắn nói cụ thể một chút, hắn nói xong mặt mày hớn hở, thêm một câu: “Chúng ta làm việc, lão đại yên tâm. Chúng ta đánh hắn, xong rồi chỉnh lại y phục tử tế cho tên hỗn đản đó, nói hắn không được kể cho ái, nếu không…..”

Ta lại hỏi: “tên hỗn đản dó  không nói gì thêm?”

Vương Hiểu Dũng suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Hắn thật không có. Hắn không nói câu nào.”

“Không nói câu nào?” Ta có điểm kinh ngạc, “Không xin tha hay mắng chửi?”

“Không có.”

“Vậy cũng không kêu đau?”

“Không.”

Hắn đúng là không nói cho thầy giáo, chỉ có hôm thứ hai, hắn khập khiễng đi đến lớp, lão sư quan tâm hỏi hắn chuyện gì xảy ra, hắn nói tự mình vấp ngã. Phỏng chừng cả ba mẹ hắn cũng chưa dám nói cho. Đồ nhát gan!

Ta cho rằng hắn sợ, đúng là tạo cho ta thêm uy danh, bây giờ, ngay cả lớp trưởng cũng phải sợ ta.

Thế nhưng ta nghĩ sai rồi, một lần ta quậy phá, hắn cư nhiên đi tới, lại tỏ vẻ đối nghịch.

Kỳ thực, hắn chưa bao giờ đối với người khác phát hỏa, ngữ khí luôn luôn nhu hòa, mang theo mạc danh kỳ diệu ngượng ngùng, chỉ là ta rất ghét như vậy. Ta không đợi hắn mở miệng, đã nói: “Ít thôi, lão tử một câu cũng không nuốt nổi.” Nói xong đi ra phòng học.

Ta lần này không đánh hắn, dù sao hắn cũng không chọc tức ta, trên giang hồ co quy định của giang hồ, mấy cái thứ quy củ cũng khá phức tạp. Nói thật ra, ta chống lại hắn cũng có chút lo lắng, thành ra còn muốn chừa đường lui.

Mâu thuẫn giữa ta và hắn không thể hiện ra ngoài, thế nhưng hắn là cái đinh trong mắt. Ta ngày nào cũng nghĩ cách để chỉnh hắn, chỉ có điều không  nghĩ ra được cái gì hay ho.

<Nhị>

Mấy huynh đệ chúng ta ở cùng nhau, nếu không uống rượu thì cũng là xem tranh ảnh mát mẻ. Thành thật mà nói cơ hội đánh lộn cũng không nhiều lắm. Chúng ta chỉ có thể xem phim bạo lực. Nhà của ta rất lớn, lại chỉ có một mình ta ở, tiêu diêu tự tại.

Chúng ta đều chưa làm loại chuyện đó, nhưng mà phim đó kỹ xảo dàn dựng cũng thật sống động, xem phim thực sự muốn phát hỏa. Vương Hiểu Dũng thậm chí hận không thể đi tìm gái, thực ra là không dám, chúng chỉ muốn đánh nhau để diễu võ giương oai, cưỡng dâm thì thực sự hạ lưu. Mấy người bằng hữu của ta tuy là trong mắt thầy giáo không ra gì, cũng hay chửi thề, bề ngoài lại như đám côn đồ, kỳ thực giết người phóng hỏa, tuyệt đối không dám làm. Mỗi lần xem loại phim này xong, đều tự biết thân biết phận.

Một ngày Vương Hiểu Dũng thần bí đi tới, đưa cho ta một cuộn phim, nói nhất định phải xem. Ta hỏi hắn nội dung là cái gì, hắn nói hắn cũng không biết, thấy tên bán hàng cứ nằng nặc dúi vào. Ta nửa  tin nửa ngờ: “Cái tên đó có đáng tin không? Chẳng qua lừa để ngươi mua phim mà thôi.” Nói là nói vậy, ta vẫn  gọi đám bạn xem cùng.

Không nghĩ tới, vừa xem xong, chúng ta đều là mở to hai mắt nhìn, một tên lắp bắp nói: “Lão đại, nguyên lai nam nhân cũng có thể. . . Như vậy, thực sự. . .” Chúng ta cũng không biết nói cái gì, khi đó ta chỉ mơ hồ nghe người ta nói về đồng tính luyến ái, ta còn tưởng rằng nam nhân không yêu nữ nhân, sau đó giống bằng hữu ở cùng một chỗ, chỉ là nghe người ta nói khẩu khí khinh bỉ, ta còn nghĩ kỳ quái, điều đó không phải rất bình thường sao, ta còn len lén nghĩ tới, nếu như nhỡ muốn làm chuyện đó thì làm thế nào? Tìm gái gọi chăng?

Ta nhìn không chớp mắt vào màn hình TV, nguyên lai là như vậy! Lại liếc mắt nhìn đám bằng hữu, bọn họ cũng là nhìn nhau.

Buổi chiều hôm nay, ta đúng là được mở mang đầu óc!

Nói cũng kỳ quái, sau đó ta lại đối loại phim này rất hứng thú, luôn kêu bọn họ mua. Mới đầu bọn họ còn hăng hái bừng bừng theo ta xem, dần dần thấy chán, lại nói xem phim AV thích hơn.

Có một hôm chúng ta ngồi xem cùng nhau, ta đang xem đến hồi gay cấn, họ lại thấy buồn ngủ. Vương Hiểu Dũng nhìn ta liếc mắt, bỗng nhiên hạ giọng nói rằng: “Lão đại vậy thì…..”

Ta lại càng hoảng sợ, hồ nghi trừng mắt nhìn hắn, mấy người khác cũng nhìn hắn, hắn liên tục xua tay: “Lão đại không nên hiểu lầm, chúng ta là huynh đệ, không thể nói những chuyện xấu hổ như vậy, ý ta là….” Hắn hạ giọng, nói thầm vào tai ta mấy câu, ta không lên tiếng, cảm giác bồn chồn, như bị hắn nói ra những gì sâu trong tận đáy lòng.

Vương Hiểu Dũng thấy ta trầm mặc, nhẹ nhàng nói rằng: “Chẳng lẽ lão đại sợ? Vậy không làm được rồi.”

Những lời này kích thích ta, ta hung hăng nhìn hắn một cái, lớn tiếng nói: “Ai nói ta sợ? Chỉ là tên hỗn đản nếu như chịu không nổi chuyện này, thực sự báo công an thì rắc rối.”

Lúc này bọn họ mấy người cũng nghe ra chúng ta đang nói cái gì, đều có điểm hưng phấn. Vương Hiểu  Dũng nở nụ cười, “Lão đại yên tâm, đảm bảo hắn sẽ không nói. Hơn nữa, nếu như là nữ, nói không chừng còn tìm tới cái chết, không hay ho gì, nhưng với một tên con trai, chuyện như vậy, so với đánh hắn cũng không khác nhau, thấy thế nào?”

Tâm ta có điểm động, trước kia mới chỉ nghĩ đến đánh cho hắn một trận, cái gì khác nghĩ cũng chưa nghĩ, hôm nay cơ hội dễ như trở bàn tay, chỉ cần ta gật đầu. Tim đập càng mạnh, không tự chủ được hỏi: “Lúc nào?”

Bọn họ mấy người kêu lên: “Lão đại đồng ý rồi! Vậy cuối tuần này!”

Mấy ngày kế tiếp, ta trên cơ bản là không ngủ được.

Ngày cuối tuần hôm đó, ta ở nhà xem TV, kỳ thực xem cái gì cũng không rõ, nghe được vài tiếng gõ cửa, ta có chút khẩn trương. Vừa mở cửa, Vương Hiểu Dũng vẻ mặt đắc ý đi đến, ta nhìn qua phía sau hắn, chỉ thấy hắn cùng mấy người đang giữ Lý Chấn Vân còn đang lúng túng. Y phục hắn không chỉnh tề như bình thường, tóc cũng thoáng có điểm loạn, đại khái là bị bọn họ mấy người  làm ra như vậy, bất quá vẫn rất tuấn tú. Nếu như trước đây thấy hắn xinh đẹp như vậy nhất định là đố kị, còn hiện giờ, là một loại tình cảm kỳ quái. Ta hỏi bọn hắn làm thế nào mà lừa hắn đi ra được, dù sao thì với kiểu người ôn hòa như hắn, bọn họ đương nhiên có cách.

Vương Hiểu Dũng vỗ vỗ mặt hắn: “Biết ngày hôm nay vì sao muốn lớp trưởng đại giá không?”

Lý Chấn Vân không nói được một lời, chỉ là có điểm chán ghét trừng mắt nhìn hắn. Vương Hiểu Dũng cười nhạt hai tiếng:

“Đáng nhẽ ngươi ngàn vạn lần không nên làm lão đại ta khó chịu a, may mà lão đại ta còn có chút thiện lương, chỉ muốn cho ngươi thưởng thức một chút, đổi lại là ta, hận không thể cho ngươi đi Tây Thiên! Còn không mau cảm tạ lão đại!”

Một tên khác cười: “Ở lại hầu hạ lão đại cho tốt!”

Lý Chấn Vân nghe không hiểu, bất quá trong mắt hắn càng thêm sợ hãi, hắn bình thường luôn là vẻ mặt thản nhiên, bộ dạng sợ hãi như vậy là lần đầu ta thấy, trong nháy mắt chợt cảm thấy thập phần kích thích. Ta suy nghĩ, không thể nào mất mặt trước huynh đệ, ngày hôm nay nhất định phải cho hắn biết sự lợi hại của ta.

Ta cố ý không nhanh không chậm tiêu sái đến trước mặt hắn, vuốt nhẹ tóc của hắn, sau đó cởi nút áo đầu tiên. Vẻ mặt của hắn đầy sợ hãi, hơn phân nửa nút áo của hắn đã bị cởi sạch, gần như chỉ chờ ta ăn… Ta dưới đáy lòng cười nhạt, nếu như vậy, quá dễ dàng cho ngươi rồi.

Ta chậm rãi lần tới thắt lưng của hắn, hắn phản kháng, chỉ là bị mấy người giữ chặt. Ta cố ý làm rất chậm, hưởng thụ một loại cảm giác thư sướng khó hiểu, đột nhiên hiểu ra vì sao mèo bắt chuột còn muốn vờn thật lâu. Rời tay khỏi thắt lưng, ta tiến tới khóa quần, bọn họ mấy người đang giữ hắn đều cảm thấy rất hứng thú.

Ta rốt cục cởi hết y phục trên dưới, phỏng chừng cái tên khiết phích này, chưa từng ở trước mắt người khác mà không mặc gì. Má hắn đỏ bừng, đầu cũng không dám ngẩng lên. Ta đem y phục hắn ném cho đám bạn,Vương Hiểu Dũng đem camera chuẩn bị từ trước,chụp một loạt, hắn hoảng sợ nhìn Vương Hiểu Dũng, đã mơ hồ biết chúng ta định làm gì.

Chuyện kế tiếp, ta hướng bọn họ: “Các ngươi đi ra ngoài đi, ngày hôm nay không cần trở lại, lão tử một người có thể đối phó hắn.”

Bọn họ tuy rằng còn muốn xem, nhưng nghe ta nói như vậy cũng chỉ có thể đi ra ngoài. Tới cửa, Vương Hiểu Dũng quay đầu lại giơ lên camera về phía ta, ta cũng hướng hắn giơ ngón tay cái lên. Chủ ý này của hắn, hoàn hảo.

Ta nhanh tay ôm lấy Lý Chấn Vân, hắn vừa bị mấy người bọn họ giữ, hiện tại vừa được thả ra, liền liều mạng phản kháng. Thế nhưng một người văn nhược như thế đương nhiên không phải đối thủ của ta, dù là hai người cũng không thể. Rất nhanh ta đã đem hắn đặt lên giường rồi tự mình cởi y phục. Trong tích tắc da thịt đụng chạm, toàn thân ta có một cảm giác thích thú vô cùng.

Ta cảm thấy mắt hơi mờ đi, toàn thân bị kích thích. Rồi bắt chước những động tác trong cuộn phim đụng chạm, da hắn trơn bóng trắng nõn, cảm giác thật tốt.

Hắn đã loáng thoáng đoán được ta muốn làm gì, vừa phẫn nộ vừa ngượng ngùng, mặt hắn lúc đỏ lúc hồng, hắn muốn đá ta, chỉ là phản kháng như vậy với ta cũng chỉ như trẻ con làm trò. Tay của ta như kìm sắt, hắn căn bản không thể trốn thoát.

Hơi thở ngày càng trầm trọng, chỉ muốn thật nhanh phát tiết, mạnh một chút tiến nhập thân thể hắn, phải nói là, lúc đầu, ngay cả ta còn thấy đau, hắn toàn thân run rẩy, tay túm chặt ga giường, như thể muốn cào loạn. Ta nghe được tiếng rên rỉ thống khổ của hắn, trái lại càng kích thích dục vọng, ở bên trong vô cùng sảng khoái, căn bản không quan tâm tới cảm nghĩ của hắn. Hơn nữa ta cũng không có cách nào khác khống chế chính mình, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được, điều tiếc nuối duy nhất là hắn không phối hợp như diễn viên trong phim, hắn từ đầu tới đuôi, đều sống chết giãy giụa, bất quá cũng là một loại kích thích, càng tăng cảm giác muốn chinh phục.

Không biết qua bao lâu, ta không còn có khí lực, nằm ở trên giường, nói cũng không nói nên lời, nhắm mắt nặng nề ngủ.

Lúc ta tỉnh dậy còn mơ màng, nhìn đồng hồ, nguyên lai đã ngủ lâu rồi, nhất thời có điểm mờ mịt, không nhớ rõ đã làm cái gì, chỉ là ta lập tức nhớ tới hắn đang nằm bên cạnh, mới biết được tất cả không phải nằm mơ. Hắn nhắm mắt, bất quá khẳng định là không ngủ, nước mắt cứ như vậy mà chảy ra, ướt cả một mảng gối lớn.

Ta còn đang suy nghĩ hắn thế nào lại không trốn đi, đột nhiên nhớ ra y phục hắn đã bị bọn họ cầm đi, với tính cách của hắn, cũng sẽ không mặc quần áo của ta, hơn nữa ta nghĩ, hắn đau đến như vậy, đến môi còn trắng bệch, có muốn cũng không đi được.

Ta đột nhiên rất sợ hãi, ta không biết làm cái gì, ta thậm chí nghĩ, qua buổi chiều này, ta với hắn có thể có cái gì đó thay đổi, chẳng lẽ là “Xử nam tình kết?”

Ta cố gắng xem chuyện đó như một trò chơi, có lẽ chỉ như nam sinh đấu khí, nhưng là trong lòng hỗn loạn, ta chửi chính mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Trước tiên mặc y phục, lại từ tủ quần áo đem quần áo mới cha ta gửi cho, ta so với hắn dáng người không chênh lệch lắm, có thể mặc được.

Ta ôm y phục ngồi ở mép giường, lạnh lùng nói rằng: “Ngươi trước đây đắc tội ta, người đắc tội ta chỉ có một kết cục, đối với ngươi ta đã khách khí lắm rồi, bây giờ coi như hòa nhau. Chỉ là ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi nói chuyện này ra ngoài, người khác sẽ coi như kẻ điên, căn bản không ai tin ngươi, cả ngươi, cả cha mẹ ngươi đều sẽ bị cười nhạo — đừng quên là chúng ta còn có ảnh chụp. Nói chung, chịu thiệt vẫn là ngươi.” Hắn không nói, cũng không mở mắt, chỉ là cắn chặt môi, đến lúc buông ra thì lưu lại dấu răng thật sâu, trong mắt lại có nước mắt chảy ra.

Ta không thèm nói lại, thật vất vả cố làm ra vẻ bình tĩnh, cũng không đứng dậy, lòng ta rất trống rỗng nhưng không phải vì sợ hắn kiện.

Ta miễn cưỡng ôm lấy hắn, định giúp hắn mặc quần áo, nhìn hắn môi trắng bệch, thân thể run rẩy, phỏng chừng đau đến không chịu được. Ta bỗng nhiên có điểm bứt rứt.

Ngay lúc tay của ta tiếp xúc da thịt hắn, hắn sợ đến run lên, mở mắt, vừa chán ghét vừa sợ hãi trừng mắt, một mạch gạt ta ra.

Ta bị cự tuyệt như vậy, nghĩ rất mất mặt, vứt y phục qua chỗ hắn: “Vậy tự ngươi mặc, đương nhiên, ngươi không chịu mặc y phục ta cũng được, ở đây đừng có bước ra khỏi cửa.” Mặc dù lời nói của ta có vẻ khích bác, nhưng đó chính là mong muốn thật tâm của ta.

Hắn cố sức ngồi dậy, ngây ngốc một hồi, sau đó chậm rãi cầm lấy y phục.

Hắn khổ sở khoác y phục lên người, chậm rãi, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy ai mặc quần áo mà lâu đến như vậy, có điểm buồn cười, cũng có chút thương cảm hắn. Ta nhìn hắn cài cúc áo chật vật đến nửa ngày cũng chưa cài được, rốt cục nhịn không được bật cười, vươn tay cài hộ, lúc này đây hắn không cự tuyệt, chỉ là quay mặt không nhìn. Cái nút áo đúng là rất cổ quái, ta ở rất gần hắn, khí tức trên người hắn làm mặt ta nóng lên, hơi thở của hắn làm tay ta phát run. Cuối cùng đành không ngừng chửi thầm cái nút áo chết tiệt.

Rốt cục mặc xong y phục, hắn miễn cưỡng đứng lên, ta nói ngươi chờ một chút, ta mở cửa, để lấy xe đạp, đưa hắn về. Đến lúc ta quay lại, đã không còn thấy hắn, ta tin rằng hắn chưa đi được xa, nhưng cũng không có ý đi tìm hắn. Ta ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích. Trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

<Tam>

Ta xin nghỉ phép, lúc thì nói cảm mạo, lúc thì nói đau chỗ này lúc lại đau chỗ kia. Kỳ thực nói trắng ra là, ta sợ nhìn thấy Lý Chấn Vân. Ta đối mấy người Vương Hiểu Dũng nói đừng tới tìm, ta thực sự chỉ muốn ở một mình.

Đến lúc ta có đủ dũng khí đến lớp học, hai chân lại như nhũn ra, tự mắng mình hai tiếng, Vương Hiểu Dũng lại đến muộn.

Ta ngồi vào chỗ, mở sách qua loa một hồi, sau đó len lén nhìn quanh, không thấy hắn. Nhưng lại thấy Vương Hiểu Dũng đi đến từ phía sau.

Hết giờ học, ta cùng Vương Hiểu Dũng nói chuyện: “Lão Đại thật tài, hỗn đản kia cuối cùng cũng chạy.”

Ta lấy làm kinh hãi: “Chuyện gì xảy ra?”

Vương Hiểu Dũng có điểm kỳ quái: “Lão đại bế quan vài ngày, nên cái gì cũng không biết sao? Tên kia chẳng biết thế nào cùng ba mẹ còn có cô Lưu nói chuyện, muốn chuyển tên đó sang lớp bên, nghe nói vốn đã muốn chuyển trường, bất quá không được. Cô Lưu tức muốn chết, nói như thế nào cũng là mèo ngoan của bà ta mà. Hắc hắc.” Tim đập bất định, không thể nói rõ vui mừng hay thất vọng, quá phức tạp. Vương Hiểu Dũng đưa cho ta một phong thư, thần bí nói: “Bảo vật. Quay về chậm rãi thưởng thức.” Ta cầm  phong thư, chợt thấy nóng đến bỏng tay, vội nhét vào cặp sách.

Có một hôm, ta vô tình nhìn ra hướng ngoài hiên, ta cũng không biết chính mình là muốn nhìn cái gì, cả ngày đều hoảng hốt, vô luận người nào nói chuyện ta nghe vào đều thấy vô cùng mờ mịt, như là tiếng từ thế giới nào vậy.

Ta thấy khó chịu, nhưng một điểm cũng không thể nào giải thích.

Về đến nhà, ta kiếm mấy thứ gì đó ăn, một mình rầu rĩ nằm ở trên giường, một lát sau lại ngồi dậy, cẩn cẩn dực dực lấy ra phong thư kia, ta nhắm mắt lại rút ảnh bên trong ra, mở mắt, ép buộc chính mình nhìn, đó là thân thể đẹp đẽ của một nam hài tử trẻ tuổi, hơn nữa, là bị ta độc ác ép buộc. Thân thể này lần đầu tiên đã thuộc về ta.

Ta không dám nhìn lâu, lại cất vào trong ngăn kéo. Thế nhưng ta phát hiện trong phòng đều là mùi của hắn, ta nằm ở trên giường, nhớ đến cảnh tượng nóng bỏng đêm đó của ta và hắn, tuy rằng chỉ là mình ta có cảm xúc, tim vẫn đập không ngớt. Ta úp mặt vào sâu trong gối muốn làm nguội cái đầu bắt đầu nóng lên, rồi lại nhớ đến nước mắt khuất nhục trên khuôn mặt hắn. Ta tâm phiền ý loạn, mở tủ quần áo lấy đồ muốn đi tắm, lập tức lại nhớ tới hôm đó giúp hắn mặc quần áo bị hắn tỏ thái độ tránh né. Thật không rõ ta đây là bị làm sao!

Ta càng ngày càng khó ngủ, từ ngày chủ nhật hôm đó cho tới bây giờ đều là như vậy. Bình thường cứ ngủ một chút lại tỉnh, sau đó sẽ mơ mơ màng màng ngủ đi, cứ như vậy chập chờn cả đêm, cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì. Có lúc tự chửi rủa mình, rơi vào hối hận vô cùng, có lúc nghĩ nghĩ, lại có ngọt ngào không thể cho ai biết.

Lại qua một đêm.

Ngày thứ hai ta có điểm mơ hồ mà đi học, vừa ngồi xuống phát hiện trong bàn có một cái túi, ta còn chưa mở mọi người xung quanh đã nói cho ta biết đó là túi Lý Chấn Vân đem tới. Tim ta đập mạnh, mở túi, bên trong dĩ nhiên là quần áo hắn mặc, ta nhìn quanh thì thấy một mẩu giấy nhỏ vỏn vẹn mấy chữ: “Y phục ta đã giặt.”

Ta muốn xin lỗi, cũng muốn đưa y phục cho hắn, nói với hắn rằng hắn mặc rất đẹp, không cần phiền phức giặt đem trả lại, thế nhưng ta cái gì cũng không có làm, chỉ là đem tờ giấy vo lại, ngồi buồn vô cớ.

Vương Hiểu Dũng tinh ý nói: “Lão đại, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Ta nhìn hắn có chút khó hiểu. Hắn ậm ừ vài tiếng, ấp a ấp úng : “Hai ngày nay ngươi có chuyện gì sao?”

Ta lắc đầu. Vương Hiểu Dũng do dự một chút, nói tiếp: “Kỳ thực chuyện này cũng không có gì, ngoạn ngoạn mà thôi, nói không chừng đánh hắn một trận hậu quả còn nghiêm trọng hơn, hơn nữa, ảnh chụp của hắn đều trong tay chúng ta, ngươi đừng sợ.”

Ta trầm mặc nửa ngày, rốt cục nói rằng: “Kỳ thực ngày đó ta không thượng hắn, chỉ là giáo huấn một chút.”

Vương Hiểu Dũng trợn tròn con mắt: “Vì sao? Thật vậy chăng?”

Ta thở dài: “Cũng không có gì, chỉ là thấy cùng nam nhân làm chuyện đó thật đáng ghét.”

Hắn không nói cái gì nữa, suy nghĩ một lát liền bị ta vỗ vai gián đoạn: “Được rồi được rồi, biết ngươi quan tâm ta, ta nhớ kỹ.” Vương Hiểu Dũng gật đầu. Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Được rồi, các ngươi đem quần áo hắn để chỗ nào vậy?”

“Sớm vứt ở hậu viện nhà ngươi rồi.” Lòng ta mắng một tiếng nhưng thật sự cảm thấy thật may mắn.

Tứ

Tan học, ta len lén đến hậu viện, một bên vào nhà chính mình mà như kẻ trộm, một bên tìm. Hoàn hảo, vẫn còn nguyên đó, ta cẩn thận nhặt lên, sau đó về nhà dùng xà phòng giặt, lại dùng tay giặt tỉ mỉ, kỳ thực y phục của ta đều là dùng máy giặt để tẩy, chỉ bất quá ta cảm thấy được tự tay giặt y phục cho hắn có một loại hạnh phúc khó diễn tả. Hơn nữa ta còn hi vọng lúc trả y phục có thể nhìn thấy hắn.

Ta trên cơ bản chưa từng giặt tay, chật vật mất nửa ngày. Ta âm thầm thống hận Tiếu Lực, ta thật muốn vì chuyện hắn vứt y phục của Lý Chấn Vân ra hậu viện mà cho hắn ăn đòn. Bất quá Tiếu Lực cùng Lý Chấn Vân hiện tại là bạn cùng lớp. Ta bỗng nhiên nghĩ đến có thể gây chú ý với hắn.

Ngày thứ hai, ta đánh bạo, đi tới lớp học bên cạnh, nói là đến tìm Tiếu Lực.

Ta không dám nhìn ngó lung tung, liếc mắt thấy Tiếu Lực đi tới. Ta ngồi cách hắn không xa khẽ hỏi: “Tên tiểu tử hai ngày nay có động tĩnh gì không? Đi học thế nào?” Tiếu Lực nhìn nhìn xung quanh một chút, bạn học xung quanh vẫn là đang mải cười đùa, không ai chú ý tới hắn, mới cười hạ giọng nói: “Vừa chuyển lớp, lão sư đã quý hắn, đối với chúng ta mà nói, hắn như thể biến thành phế nhân.” Ta cả kinh: “Sao lại như vậy? Không thể nào?” “Thế nào lại không phải? Hắn chuyển tới lớp ta, mặc kệ ai cố bắt chuyện hắn cũng không để ý, suốt ngày đờ ra, chỉ có lúc vào học mới có chút tinh thần, giờ nghỉ một chút lại ngủ, nếu không sẽ đọc sách, kì cục là đọc nửa ngày không xong một trang. Tất cả mọi người đều nói hắn trúng tà. Có một lần ta nhìn thấy hắn gục mặt vào cánh tay, nửa ngày không dậy, mới đầu còn tưởng rằng hắn đang ngủ, sau lại nhìn, tay áo ướt một mảng lớn, tên kia là khóc đó. Đây là thành quả quan sát tỉ mỉ của ta, hắc hắc.” Ta muốn nói, nhưng cái gì cũng nói không nên lời, ta nhìn Tiểu Lực, chỉ thấy vẻ mặt của hắn trở nên kì quái, một người nháy mắt với ta, ta quay đầu lại, tai nhất thời ù đi, Lý Chấn Vân đang đứng sau ta, sắc mặt tái nhợt, môi cũng không huyết sắc, giống một con rối đứng ở nơi đó, từ ngay hôm đó đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hắn so với tưởng tượng của ta thật có điểm khác biệt, chân tay luống cuống. Ta nhìn hắn một cái, ta nhớ kỹ ta trước đây rất thích nhìn đôi mắt của hắn, sáng sủa có thần, hiện tại chỉ còn trống rỗng không chút thần thái. Hắn cứ như vậy ngơ ngác đứng ở nơi đó, cũng không biết mấy lời nói vừa rồi hắn có nghe thấy không. Ta rất hoảng loạn. Tiếu Lực cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, thấp giọng nói: “Lão đại, ngươi đang ngồi chỗ của hắn.” Ta giật mình, lập tức đứng lên, cảm tạ trời đất, chuông báo tiết reo. Ta nhanh chóng chạy ra ngoài không quay đầu lại.

Sau lại ta tụ tập bọn họ lại, nhắc lại mấy lời hôm trước đã nói với Vương Hiểu Dũng. Bọn họ tự nhiên tin tưởng ta, chỉ là đều có điểm thất vọng, chắc là một loại tâm lý không thỏa mãn. Ta không đề cập đến chuyện y phục, sợ bọn họ đoán được hành tung của mình.

Y phục hắn đã sớm khô, ta cũng không dám trả lại cho hắn, ta nghĩ cho dù có hạ quyết tâm mấy lần, chính là vẫn không dám đi tìm hắn, ta thực sự rất vô dụng. Mãi đên qua một tuần, ta hạ quyết tâm, đem y phục bỏ vào cặp, đợi đến khi tan học thì tìm hắn.

Ngày hôm đó, cả giờ học ta đều không vào đầu, chỉ nhanh nhanh chóng chóng đợi tan học, lấy xe đạp, lặng lẽ theo hắn từ đằng xa.

Đường đến nhà hắn thật sự vắng vẻ, ta rốt cục cũng hiểu vì sao ngày hôm đó đám người kia dễ dàng đưa hắn đi như vậy, căn bản là chỗ không người. Ta nhìn bóng lưng của hắn, rất gầy cũng rất đơn bạc. Ta bỗng nhiên cảm thấy mình rốt cuộc cũng có dũng khí. Ta đạp nhanh lên một chút, song song thanh âm không lớn gọi tên hắn. Hắn quay đầu, thấy là ta, lấy làm kinh hãi, không cẩn thận cả người cả xe ngã xuống mặt đường, vừa vặn ven đường có một khối đã nhọn, hắn lại va vào đó, có vẻ như không nhẹ.

Ta vội vàng đi qua, muốn đỡ hắn dậy lại bị hắn gạt tay, ánh mắt hắn nhìn ta vẫn như trước đây, vừa sợ hãi vừa chán ghét, ta thấy chân hắn chảy máu, lúc này đây ta cũng mặc kệ hắn vùng vẫy thế nào, ta dùng điểm khí lực, nửa ôm nửa đỡ hắn đứng dậy, xem ra hắn bị thương không nhẹ, tay của ta hơi chút buông lỏng, hắn lại như muốn ngã xuống đất, ta hầu như  ôm hắn, để hắn ngồi đằng sau xe, ta song song dắt hai xe một đoạn đường, đem xe hắn gửi một chỗ, sau đó đạp xe đến bệnh viện, hắn có thể là vô cùng đau đớn, thủy chung không hề rên một tiếng, bất quá hắn tựa sát vào người ta như vậy, nếu như không phải vì chân hắn bị thương, ta còn thấy như muốn bay lên mây.

Ngày đó ta thực sự là rất ôn nhu, nếu bọn Vương Hiểu Dũng mà nhìn thấy khẳng định nhảy dựng lên vì sợ, trong viện ta vẫn đỡ hắn, hắn tuy rằng không nói lời nào, nhưng cũng không có phản kháng đã khiến ta thỏa mãn vô cùng.

Tất cả ổn thỏa xong, ta đưa hắn trở về, sau đó cũng đem trả xe cho hắn, ngay lúc ta chuẩn bị đi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ta vội vàng lấy y phục giặt sạch sẽ từ trong túi ra, hắn có điểm kinh ngạc nhìn ta, sau yên lặng không nói gì, ta muốn nói là ta tìm rồi giặt sạch, ròi còn muốn nói nhiều thứ nữa nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, cứ thế lên xe đi về.

Ta giúp đỡ hắn, hi vọng hắn bớt đi một phần ác cảm, nhưng lại nghĩ đến hôm trc là vì ta hắn mới ngã, càng thêm ảo não.

Hắn vài ngày không đi học, sau lại có một ngày, Tiếu Lực tới tìm ta, nói là Lý Chấn Vân trả tiền thuốc men, Tiếu Lực là một người thông minh, hắn cũng không có hỏi nhiều cái gì. Ta muốn hắn trả lại tiền cho Lý Chấn Vân, nói rằng ta không cần, hắn cũng đồng ý.

Sau đó có vài lần ta gặp Lý Chấn Vân, tuy là không nói gì nhưng biểu tình nhu hòa đi rất nhiều.

Thật lâu sau đó ta mới biết Tiếu Lực không đem trả lại tiền cho Lý Chấn Vân, một mình tiêu hết, lúc biết ta quả thật muốn cho hắn một trận, nhưng lúc đó quả thật cũng chẳng thay đổi được gì.

Cứ như vậy, ta vào cấp ba, qua một năm yên bình, chỉ là ta trong lòng ta vẫn có một loại cảm giác buồn bã trống rỗng, ta lao đầu vào học, hi vọng giảm bớt loại thống khổ này. Ta cùng bọn Vương Hiểu Dũng vẫn là bằng hữu, chỉ là không còn giống đám đầu gấu thích đánh nhau trước kia nữa, bọn họ cũng thấy ta thay đổi, đã chín chắn hơn nhiều. Lão sư cùng bạn học đều nói ta thay đổi rất nhiều, có một lần lão sư cố ý hỏi chuyện của ta, dù thế nào họ cũng không thể biết được nguyên nhân thực sự.

Ban đêm tịch mịch khó nhịn, ta sẽ đem ảnh của hắn đặt ở đầu giường, nhớ lại chuyện ngày hôm đó, ta thực sự muốn thời gian quay trở lại, mặc dù có những lúc ta cảm thấy tất cả chỉ như là một giấc mơ. Thế nhưng ngày hôm tỉnh lại, cảm giác trống rỗng lại càng thêm nghiêm trọng. Nhưng ta che giấu rất khá, không có đi đi tìm hắn, cũng không có cùng bất cứ  ai chia sẻ bí mật này, chỉ mình ta biết.

Ta mất rất nhiều công sức hỏi thăm tin tức của hắn, hoặc là bất động thanh sắc để ý nhất cử nhất động của hắn, sau đó lại quay về. Ta tỏ vẻ khong hề quan tâm tới bất kì chuyện gì liên quan đến hắn, vì thực sự ta rất để tâm. Trên thực tế, nếu như ngày nào đó ta gặp được hắn, sẽ có một cảnh tượng phóng điện giống như trên phim ảnh. Ta thậm chí đôi khi, còn có thể nghĩ đến một vài cảnh quay, nếu như chúng ta va phải nhau sẽ thế nào, từng chút đều như là thật.

Thành tích học tập của hắn vẫn tốt, thế nhưng tính cách trở nên quái gở lạnh lùng, hắn vốn chỉ là hướng nội, sau lại ác tính phát triển thành ngoài sách vở hắn cái gì cũng không phản ứng, cái gì đều không quan tâm, bình thường thì xuất thần. Ta hỏi thăm những điều này thật sự hao tổn không ít tâm tư. Ta nghe được dù chỉ một chút tin tức của hắn sẽ rất hưng phấn, nhưng cứ nghĩ đến lại thấy khó thở, ta biết, hắn sở dĩ biến thành như vậy, nhất định là do ta hại. Ta đã từng nghĩ, nếu như đổi lại ta là hắn, bị người làm nhục như vậy, còn không bằng chết đi.

Sau lại ta thi đỗ một đại học loại xoàng, hắn không phụ sự mong đợi của mọi người, đỗ vào một trường đại học tốt ở xa, khoảng cách của chúng ta lúc đó rất xa, nghỉ đông và nghỉ hè hắn cũng không trở lại. Ta nỗ lực muốn quên hắn, kết quả phát hiện tất cả đều là phí công, cố gắng quên càng chứng tỏ mình đang nghĩ đến. Ta hai mươi tuổi, rất nhiều vấn đề tự bản thân có thể lý giải không còn ấu trĩ như trước, khi đó ta kỳ thực đã rất hiểu đồng tính luyến ái là cái gì, ta nghĩ thật lâu, nghĩ mình rốt cuộc có phải là vậy hay không, người khác tự nhiên nhìn không ra một điểm cổ quái, ta trước sau từng có mấy người bạn gái, cũng từng cùng các nàng phi thường thân mật, tuy nhiên một chút cảm giác cũng không có, cho dù là thân thiết, ta đều chỉ nhớ đến cái ngày cuối tuần cùng với hắn, đều alf những giây phút khó có thể quên. Ta cũng minh bạch, ta kỳ thực là thích hắn ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, bằng không ta sẽ không đem những lời nói của hắn nhớ kĩ thanh thanh sở sở, không vì hắn nói chuyện xa cách với ta mà bứt rứt, đương nhiên đến lúc ta thấu hiểu, cũng đã không thể quay lại, thế mới hiểu được, cái gì gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Thế nhưng đợi được ta minh bạch, chỉ còn lại đau xót.

Mỗi khi ta tìm một người bạn gái mới, ta sẽ quyết tâm khi đính hôn sẽ đối tốt với nàng, nhưng tối hậu kết cục đều không có ngoại lệ, vẫn là biệt ly. Từng người bạn gái của ta đều nói ở cùng ta không có một chút cảm giác ngọt ngào, ta không lãng mạn, một điểm ngây ngốc vì yêu cũng không có. Kỳ thực các nàng không biết, chỉ có thể trước mặt người mình thực sự thích mới có thể mất bình tĩnh, mới có thể trở nên ngu dại. Ta bình thường viết thư cho hắn, cũng không viết cái gì lãng mạn, những bức thư đó phỏng chừng ngoại trừ hai người chúng ta không ai đọc mà cảm thấy bối rối, có lúc cầu hắn tha thứ, có lúc quanh co lòng vòng ám chỉ thích hắn, có lúc viết một ít không mặn không nhạt, thế nhưng những phong thư này chưa từng được gửi đi, ta biết như thế thì không có tác dụng, thế nhưng không làm như vậy, ta không thể giải tỏa được nỗi lòng, ta đem thư cất giấu một chỗ. Ta muốn cho đem tất cả trở thành bí mật của riêng mình.

Đại học hai năm cho nghỉ đông, chúng ta họp lớp cấp ba. Lão sư  gọi điện thoại cho ta, lúc đó, tâm tình của ta rất phức tạp, ta biết là mình đang hi vọng cái gì, e ngại cái gì, ta có nghe được hắn về nhà, thế nhưng sẽ không tới tham gia họp lớp, ta rất thất vọng, đã nói không đi. Lão sư cũng thật kiên trì, sau lại gọi cho ta vài lần, ta nể mặt không thể không đi.

Tại một địa sảnh lớn, ta vừa đi vào, đã có vài người gọi lớn: “Tiểu tử ngươi không phải nói ngươi không đến sao! Rốt cuộc cũng cho chúng ta chút thể diện a!” Vương Hiểu Dũng giọng nói như muốn thủng lỗ tai. Ta một bên theo chân bọn họ nói giỡn, một bên liếc nhìn, ta tin chắc cái lúc mà Lý Chấn Vân nhìn thấy ta, hắn cũng kinh ngạc không kém. Hắn trên mặt mang nét cười, thế nhưng trong nháy mắt nụ cười đọng lại, sắc mặt trở nên tái nhợt. Mà ta càng không biết chính mình đã biến thành cái dạng gì.

Cũng may ngày đó tất cả mọi người đều hưng phấn không gì sánh được, căn bản không ai chú ý, ta cùng vài bạn học hàn huyên vài câu, sau đó lại dị thường trầm mặc, ta vài lần nhìn lén quan sát hắn, hắn một người an tĩnh ngồi trong góc, có chút suy nghĩ. Hắn so với trong trí nhớ của ta gầy đi một ít, cũng đẹp trai hơn một chút. Kỳ thực biểu tình ngày hôm nay của hắn, cũng không biết ta đã tưởng tượng biết bao nhiêu lần, hôm nay người thật trước mặt, ta lại có một loại cảm giác không thật, dù ta có tưởng tượng thế nào cũng không hi vọng hắn lại trở thành như vậy. Hắn cứ như vậy ngồi cách ta một ghế, ta nhưng lại cảm thấy rất xa xôi. Rõ ràng chỉ cần vương tay là có thể chạm vào, nhưng cuối cùng lại như hai thế giới khác nhau.
Vương Hiểu Dũng bọn họ điên cuồng hét lên đủ loại bài hát, thanh nhau microphone. Hát xong, đại khái chỉ còn ta cùng hắn không có hát, bọn họ ban đầu mải mê chỉ sợ không đến lượt mình hát, bây giờ hát chán rồi mới nhớ đến chúng ta.

Vương Hiểu Dũng đề nghị muốn chúng ta hợp xướng một khúc, ta rất xấu hổ. Ta minh bạch ý nghĩ của hắn, mâu thuẫn trước đây khiến chúng ta khó nhìn mặt nhau, hắn muốn mượn chuyện này đem mâu thuẫn trước đây hóa giải, người có thể lý giải sự ấu hổ của ta có lẽ cũng chỉ có Lý Chấn Vân. Hơn nữa ta so với hắn có lẽ càng xấu hổ. Ta một mình hối hận sao ngay từ đầu không đoạt lấy microphone, như vậy cũng không đến mức hiện tại trở thành trung tâm chú ý.

Bọn họ bất động nhìn ta rồi nhìn hắn, ta xem hắn văn nhược bị bọn họ nới giỡn nhất thời mặt đỏ bừng, trên mặt nhưng thật ra có nét cười nhàn nhạt, nhãn thần tươi cười của hắn như vậy chính là khiến ta sau này nhớ mãi không quên, trong lòng bỗng có một loại xung động, muốn nói với bọn họ đây chính là người ta yêu, ngoại trừ hắn ta không có người yêu khác. Thế nhưng môi ta đông cứng lại, cho tới bây giờ ta vẫn chỉ là một kẻ không có dũng khí.

Ngày đó chúng ta đấu tranh thất bịa, vẫn là ta cùng hắn đứng trên sân khấu, cuối cùng bọn họ đáp ứng không hợp xướng, ta đầu tiên hát 《 xin lỗi ta yêu ngươi 》, khi đó rất thịnh hành, ta không hay hát, thế nhưng hát cũng không tệ, hát xong bọn họ còn vỗ tay hưởng ứng nửa ngày. Ta cười khổ, chỉ có ta mới hiểu được vì sao mình lại chọn bài đó, đó chính là tiếng lòng của ta bấy lâu nay.

Đến phiên hắn, khuôn mặt điểm hồng, nhưng khi bắt đầu hát, bài hát này trước đây ta đã nghe qua, nhưng không nghe nghiêm túc, hiện tại hắn hát, cảm giác lại khác nhau, ta không nghĩ hắn hát hay như vậy, thật sự không nghĩ tới. Hắn hát câu đầu tiên, phía dưới tiếng vỗ tay sấm dậy, ta vẫn say sưa trong lời hát của hắn. Giai điệu thật đẹp. Ta vẫn nhìn hắn, không có chú ý màn hình, đến khi hát xong, chúng ta trở về chỗ, ta nhỏ giọng hỏi một người bạn bài hát vừa rồi là bài gì, hắn có chút kinh ngạc nhìn ta, sau đó trả lời,《 hết lần này tới lần khác thích ngươi 》của Trần Bách Cường a.

Lúc này đây gặp mặt cũng không có cải biến cái gì, họp mặt tan ta cũng không dám đơn độc đi tìm hắn, hắn không lâu sau về tới trường học, ta nghĩ duyên phận kiếp này của chúng ta, nếu có cũng chỉ có tới ngày cuối tuần hôm đó, có lẽ, cũng có rất nhiều người chỉ có cái duyên được đứng cùng một nơi như vậy, không hơn.

Khoảng trống trong lòng của ta càng ngày càng lớn, rồi lại không thể nào bù đắp. Ta tìm một người bạn gái, tại bữa tiệc, vừa hát vừa khiêu vũ, đến phiên ta biểu diễn, ta hát một bài 《 hết lần này tới lần khác thích ngươi 》, hát được một nửa, ta bỗng nhiên rất khó khống chế chính mình, hát qua loa, ngồi trên ghế gục đầu vào tay, không chú ý tới, có một nữ hài tử yên lặng nhìn ta. Nàng là bạn gái cuối cùng thời đại học của ta.
Sau đó nàng cẩn cẩn dực dực nói, trực giác nói cho nàng biết, ta hát bài hát đó là vì một tình cảm đã mất, nàng còn nói, xem biểu tình của ta lúc đó chính là sâu nặng yêu người đó, cuối cùng nhàn nhạt nói, cô gái đó thật hạnh phúc. Ta nghe ra nàng có chút ghen tỵ, thế nhưng ta không có lời nào để nói, ta thực sự không biết nàng nếu biết được chân tướng mọi việc sẽ nghĩ thế nào.

Chúng ta cuối cùng không thể ở bên nhau. Bởi vì nàng đọc trộm thứ của ta. Ta biết xong liền lạnh lùng nói chia tay. Nàng rất ủy khuất, nàng không nghĩ đó là bí mật gì to tát, chỉ là như bằng hữu hỏi thăm mà thôi, nàng còn ngây thơ hỏi ta vì sao không gửi đi, ta cái gì cũng đều lười nói, chỉ biết chúng ta đã kết thúc. Kỳ thực nàng rất yêu ta, thực sự rất yêu ta.

Ta tốt nghiệp đại học, tìm được một công việc không tệ, chỉ là chỗ ở không tốt lắm, phải ở cùng với mấy người liền, lúc nào cũng không thoải mái.

Ta tranh thủ cơ hội muốn ra nước ngoài, trong tiềm thức muốn ly khai nơi thương tâm này, đến một nơi không ai quen biết để bắt đầu một cuộc sống mới. Ta không định tìm bạn gái, bởi vì ta biết dù thế nào cũng không thể tránh được kết cục chia tay. Ta cũng minh bạch, ta cùng hắn sẽ vĩnh viễn không có kết cục tốt đẹp, vì vậy lựa chọn duy nhất của ta là ly khai.

Ta có một ý nghĩ, có rất nhiều người tốt hơn Lý Chấn Vân, hắn tính cách kì quái, nói cho cùng, nếu muốn ta kể ra một vài lý do vì sao ta thích hắn, quả thật là khó. Có một lần vô tình ta đọc được một câu nói: đó là lẽ đương nhiên. Ta nở nụ cười, sau đó thở dài, nghĩ tình cảm này quả thật rất huyền diệu, có người thực sự sẽ làm một người khác nhớ cả đời, vì hắn muốn chết muốn sống, hay là đây là duyên phận. Đúng là đã được sắp đặt trước.

Có một lần ta giở lung tung một quyển lời bài hát do đồng nghiệp để lại, tiện tay lật qua lật lại bỗng dưng bắt gặp một câu nói là “Tình yêu không duyên cớ, cứ thế mà đậm sâu”, ta luôn luôn ghét những thứ văn chương giáo điều này nọ, thế nhưng cái câu nói kia lại khiến ta ngây ngẩn cả ngày, phiền muộn thật lâu không ngớt.

Ta minh bạch, ta là trúng độc vì hắn. Chỉ có hắn là giải dược.

Ta tận dụng cơ hội đi Mỹ, trước khi đi, vô luận thế nào vẫn muốn gặp hắn một lần. Ta không biết mình có thể trở về hay không, có lẽ thật lâu sau , cũng không biết có thể hay không vừa đi lại về. Nói chung ta dự cảm sau này khó có thể gặp lại hắn. Ta tốn thời gian tìm hiểu biết được nơi làm việc của hắn cũng gần đây, chỉ có hơn nửa giờ đi xe, ngồi trên xe, ta không khỏi nghĩ ngợi, vì sao ta và hắn vốn dĩ rất gần mà lại luôn xa như vậy.

Sau đó ta rốt cục gặp được hắn. Gặp mặt kỳ thực cũng không không xấu hổ như trong tưởng tượng, chỉ có chút bế tắc, ta vẫn luôn nghĩ, ta đối với hắn như vậy, qua thời gian nỗi hận của hắn có hay không giảm đi, đương nhiên, mà có lẽ không có khả năng, có thể hắn đã sớm đem ta gạt bên lề, cũng có lẽ, chỉ là một người quen cũ chẳng đáng nhắc tới, lại đến khi chúng ta ở chung một chỗ, ta nhìn không ra hắn có chút gì không bình thường, hắn rất đạm nhiên, lại có điểm hững hờ. Giống như chúng ta chỉ là hai người bạn học lâu ngày gặp lại.

Ngày đó ta quan sát nhà hắn, nhìn ra được hắn là ở một mình, rất sạch sẽ ngăn nắp, giống như con người hắn, ta kể hắn chuyện lấy hộ chiếu thật khó, đều là ta kẻ lể này nọ, hắn yên lặng nghe, điều không phải rất quan tâm nhưng cũng không làm ngơ, hắn chỉ hỏi một câu: “Sau này có trở về không?”

Lòng ta nóng lên, nhưng ma xui quỷ khiến lại nói: “Hơn phân nửa là không trở về, thật vất vả mới đi được, trờ về thì thật vô ích, đó cũng là lý do ta gọi ngươi, thực sự định gặp tất cả bạn học, thật may ngươi lại ở gần.”

Hắn tịnh không nói gì thêm, chỉ là hơi cúi đầu, ta nhìn hắn, vẫn như cũ một dáng vẻ khiến ta động lòng, ta do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Có bạn gái chưa?” Hắn bắt đầu trầm mặc, sau lại nói: “Không có, vẫn chưa có.”

Ta không muốn hỏi thêm, có một số chuyện không tiện hỏi quá nhiều.

Biểu tình ta bình tĩnh, trong nội tâm thực ra sóng cuộn mãnh liệt. Nhìn trên mặt hắn một nụ cười như có như không, ta đột nhiên trong lòng chua xót, người này chỉ biết ta đối hắn tàn nhẫn, hắn không biết những năm gần đây, ta có bao nhiêu đêm không ngủ, cả đêm chỉ nhớ đến hắn, có bao nhiêu thứ vì hắn cơm nước bất tư, mượn rượu tiêu sầu, những khi ta sốt, nói mơ, đều là gọi tên hắn, những điều này đều là người khác nói cho ta, ta còn đã từng thiên tân vạn khổ tìm số điện thoại của hắn, bấm nửa dãy số liền dừng lại, vì hắn ta đã chịu biết bao nhiêu đau khổ.

Ta còn muốn, chờ ngày nào đó nhìn thấy hắn, ta sẽ nói cho hắn biết tất cả, biết rõ hắn sẽ khinh bỉ ta, chán ghét ta, ít nhất, hắn biết, đời này có người yêu hắn sâu đậm như vậy, thế nhưng lúc này, hắn ngồi ở trước mặt ta, ta lại một lần nữa lùi bước, ta ngay cả một tia dũng khí cũng không có, bí mật này, vĩnh viễn chỉ có ta tự mình biết. Chết cũng không nói…… Chết cũng không nói.

Hắn vẫn như  cũ yên lặng nhìn ta, nhãn thần rất phức tạp, có một điểm nhàn nhạt uất ức. Ta nghĩ, chung quy là muốn đi, nếu ta không đủ dũng khí để nói, nên sớm một chút ly khai, không nên làm phiền hắn nữa.

Ngay lúc ta chuẩn bị rời đi, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi tên ta, sau đó nói: “Có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”

Tim đập loạn, nỗ lực bảo trì bình tĩnh, khuôn mặt hắn bỗng nhiên biến đỏ, dường như rất hối hận nói những lời này, thế nhưng hắn không rút lại, ta chỉ nghe thấy hắn nói: “Thật lâu trước đây, Tiếu Lực vứt y phục của ta đi, ta hôm thứ hai đi học liền biết, là hắn nói cho ta, ngươi vì sao còn nhặt lại giặt sạch trả cho ta?” Hỏi xong những lời này, hô hấp của hắn dường như đình chỉ. Mà ta, quả thực nghĩ trời sắp sập tới nơi.

Cũng chỉ là một câu nói đơn giản như vậy, chúng ta đều minh bạch, nói ra thì sẽ có hậu quả gì, chúng ta cũng đều không rõ, đối phương đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì. Bản năng của ta khiến ta một lần nữa lùi bước, một lần nữa che giấu.

Ta nói xin lỗi, ta không có ý gì khác, chỉ là nghĩ mình thực sự rất quá phận, muốn bù đắp, thế nhưng ta biết dù nói cái gì cũng vô ích, bất quá sau đó chúng ta sẽ không gặp lại nữa, mong ngươi quên chuyện hiểu lầm trước kia.

Thật lâu sau đó, ta đứng lên, tưởng như những lời nói kia không phải là mình vừa nói.

Ánh mắt có điểm ảm đạm, thấp giọng nói, ta sẽ không để ở trong lòng, chỉ hy vọng sau này ngươi hạnh phúc.

Chúng ta cứ như vậy cáo biệt. Ngồi trên xe, lòng ta như tro nguội. Ta nghe của Pachelbell, nghe xong trăm lần, nghe đến nước mắt chảy không ngừng.

Ta trở lại ký túc xá, mơ màng qua một tháng, đến lúc đi chuẩn bị các thứ, cùng đồng nghiệp vội vã nói lời từ biệt. Từ đó về sau ta liền mất liên lạc với mọi người trong nước. Ta cố ý. Ta sợ nghe được tin hắn có bạn gái, nghe được tin hắn kết hôn, ta nguyện ý sống sống trong thế giới huyễn tưởng của mình, thống khổ cũng tốt, ngọt ngào cũng tốt, không quan trọng nữa.

Còn hơn phải chấp nhận hiện tại.

<Lục>

Thật lâu sau đó ta trở về. Thế nhưng hắn đã mất, không còn ở bất cứ đâu trên thế giới này.

Đã từng có người nói, yêu thượng một người đồng tính, giống nhau đều không có kết quả tốt, cho dù là tiểu thuyết, đều là kết cục có một người chết, có lẽ hai người cùng chết, vì thế, làm ra tai nạn xe cộ và vân vân các loại ngoài ý muốn, ta đã từng vừa phẫn nộ vừa không tin, thế nhưng đến phiên ta , chỉ có thể nói nhân sinh như hí, hí tựa nhân sinh. (đời như kịch, mà kịch cũng như đời)

Hắn không có phát sinh bất luận tai nạn, chỉ là hắn vô thanh vô tức tự mình kết liễu sinh mệnh.

Ta đã từng nghĩ, là cái gì đó đã khiến hắn đi đến lựa chọn này, cũng không phải ta. Cho dù là đau xót trước đây không có tiêu tan, hắn cũng sẽ không kết thúc sinh mệnh, bình tĩnh mà xem xét, ta là yêu hắn sau đó đóng chặt thế giới của mình, thế nhưng hắn không vậy, tính cách im lặng mà chịu uất ức khiến hắn thay đổi, hắn không hòa nhập vào thế giới này, thế giới này dù dung nạp hắn, hắn cùng với mọi thứ xung quanh cũng không thể hòa hợp, hắn cho tới bây giờ không cùng giao du với người khác, điểm này mãi sau này ta mới biết, biết rồi lại càng khắc sâu.

Thế nhưng ta vẫn như cũ vô pháp hóa giải đau xót, có đôi khi tựa trên bia mộ hắn, đem ký ức năm mười tám tuổi đó ra ôn lại, vẫn nghĩ đến lần chia tay của ta và hắn. Ta cuối cùng cũng hiểu được thế nào là đứt từng khúc ruột, ta trong vòng một tháng khóc cạn nước mắt cả đời, ta là một người nhu nhược không có dũng khí, năm mười tám tuổi đó là vì tuổi trẻ bồng bột, cũng do người khác xui khiến, đều không phải là ta muốn như vậy. Thế nhưng ta cũng không thể phủ nhận tất cả, ta dùng thủ đoạn chiếm đoạt hắn, sau đó cũng vì vậy mà mất đi hắn.

Ta và hắn đang nằm dưới bia mộ cự ly rất gần, nhưng cũng là xa xôi nhất, đau đớn đến không tưởng, ta nhớ lại có người hình như nói qua, khoảng cách xa nhất trên thế giới này, đều không phải sinh ly tử biệt, mà là ta đứng trước mặt người đó, họ lại không biết ta yêu họ đến mức nào. Ta muốn nói lại, không phải, khoảng cách xa nhất, vĩnh viễn vẫn là sinh ly tử biệt, nếu như hắn có thể sống lại, ta sẽ dùng tất cả dũng khí mà nói. Thế nhưng điều này vĩnh viễn không có khả năng nữa.

Nếu như ngươi yêu một người, vậy hay mau mau nói ra, bởi vì đợi được đến lúc ngươi có thể nói, trời xanh đã không còn đủ kiên nhẫn cho ngươi cơ hội nữa rồi.

Đến lúc ta đã bớt đau lòng, ta chuẩn bị lần thứ hai rời khỏi nơi này, ta tỉ mỉ lật xem qua mọi thứ, như là muốn đem tất cả những gì thuộc về hắn, những gì liên quan đến hắn, từng chút từng chút khắc sâu ghi nhớ.

Khi ta lật đến chồng thư thì có một phong thư lạ. Ngoài có kí tên Lý Chân Vân. Cái tên đó quen thuộc nhường ấy, đến ngày hôm nay đã không còn có thể gọi lên nữa.

Còn có tờ giấy nhỏ, tin nhắn của đồng sự : thư của ngươi, kẹp trong sách, ta có việc ra ngoài.

Đó đêm trước khi ta xuất ngoại, vừa đúng lúc hắn gửi tới, ngày đó ta không ở trong phòng, đồng sự giúp ta thu dọn, thật trớ trêu đúng lúc thư hắn đến, ta lại đang liên hoan.

Đồng sự sau đó quên nói cho ta, ta lại vội vội vàng vàng đóng gói đồ đạc——- một chuyện thật nhỏ, rốt cục thay đổi số phận con người.

Thư  chỉ có vài chữ đơn gian.

Nếu như ta có kiếp sau, ta vẫn sẽ là một người cô đơn cả đời, bởi vì người ta yêu không yêu ta.

Toàn bộ phần còn lại trên tờ giấy, từng dòng từng khe hở, đều là tên của ta.
_Hoàn_
Vài lời:
….. Đoản thiên này ta đã đọc không dưới 3 lần, và càng về những dòng cuối cùng lại càng khiến cho ta đau lòng. Đau lòng vì sự hèn nhát chỉ biết chạy trốn của nam chính, đau lòng vì sự chịu đựng của Lý Chấn Vân, đau lòng vì số phận của 2 người. Trên đời thứ quý giá nhất không phải thứ không có được mà là thứ có trước mắt, thứ dễ bỏ phí nhất không phải là tương lai mà là hiện tại, đau lòng nhất là hai người yêu nhau đối diện mà không hiểu tâm ý của đối phương, hối hận nhất là để hiện tại trôi đi…. Sinh ly tử biệt rồi mới biết chạy trốn lâu nay là vô ích. Nhưng biết rồi thì sao, không biết thì sao, một người ở đây, một người ở dưới nấm mộ, gần đến thế nhưng không thể chạm vào.

Nam chính trách Lý Chấn Vân đã khiến mình đau khổ nhưng thực ra chính là mỗi người tự làm mình đau khổ. Yêu nhưng lại không thể giãi bày, vì sợ. Một nỗi sợ vô hình, như  chim sợ cành cong, thà rằng không nói cũng không dám mạo hiểm. Nhưng có một câu nói thế này ” Life is all about taking risk to get what you want”. Thà rằng làm mà không thành còn hơn không làm mà hối hận.

Ta nghĩ thật đáng khi làm một đoản văn như thế này. Hi vọng mọi người cũng có một khoảng lặng với nó, nhẹ nhàng và rất vừa vặn: đủ cả ngọt đắng, đủ cả hỉ nộ ái ố.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: