Nhiều năm sau...
Nhiều năm sau anh có thể nhớ có một cô gái đã từng rất cố gắng quý trọng anh hay không
Tác giả: Trương Tiểu Nhàn
Edit: Vân Cherry (aka cher)
1.
Khoảng thời gian trước.
Em luôn luôn tưởng tượng.
Tưởng tượng sau khi anh kết hôn.
Đồ ngủ mặc ở nhà.
Nhất định là màu xanh đậm.
Kẻ ca rô.
Loại đồ ngủ quần dài tay dài.
Ở trong phòng khách đi tới đi lui.
Anh sẽ từ trong phòng khách đi ngang qua.
Cầm trong tay một chiếc cốc tình nhân.
Của anh là màu xanh biếc.
In màu xanh sẫm.
Của cô gái hạnh phúc nhất định là màu hồng.
Làn khói từ trong hai chiếc cốc tỏa ra.
Anh đưa đến trước mặt cô ấy.
Thổi lại thổi.
Lại nói cho cô ấy biết.
Cẩn thận nóng.
Anh nhất định rất cưng chiều nhìn cô ấy uống.
Sau đó sẽ cầm cốc của mình lên.
Từ từ nhấm nháp.
Cô ấy thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Anh liền kéo cái chăn màu trắng qua.
Đắp trên người mình.
Khoanh chân gù lưng gồi trên giường.
Xem NBA.
(National Basketball Association - NBA là tên gọi tắt của giải bóng rổ nhà nghề của miền Bắc Châu Mỹ được tổ chức hàng năm ở các tiểu bang khác nhau.)
Thời gian giải lao giữa trận.
Anh sẽ đi đến phòng bếp.
Từ phía sau ôm lấy eo cô ấy.
Chỉ nhìn mà không nói câu nào.
Cô ấy sẽ đưa một bát cháo cho anh hoặc là món nào đó.
Ăn xong điểm tâm.
Anh kéo cô ấy ngồi trong lòng mình.
Chỉ vào một quả bóng nhỏ trong NBA.
Tự nói một mình.
Anh chơi tốt hơn anh ta.
Sau đó cô ấy sẽ chuẩn bị một bộ quần áo phù hợp cho anh.
Nhất định là bộ đồ thể thao đôi.
Hai người nắm tay.
Đi dạo dưới nhà.
Cô ấy đi mệt.
Anh liền ngồi xổm xuống.
Cõng cô ấy tiếp tục đi.
Hai người sẽ cùng đi chợ mua đồ ăn.
Cái gì anh cũng không biết.
Vẫn đi theo phía sau cô ấy.
Nhìn cô ấy vì mặc cả với người khác mà mặt đỏ tới mang tai.
Anh nhất định cảm thấy rất đau lòng.
Sau đó tiến lên trả tiền.
Đồng thời nổi giận muốn mắng chủ quán.
Cố nén tức giận.
Kéo tay cô ấy xoay người rời đi.
Sau đó nói.
Sau này đừng có ham của rẻ nhé.
Anh có tiền.
Anh nuôi được em.
Cô ấy cười tinh nghịch.
Có lẽ sẽ nói em sẵn lòng để anh quản em.
Anh có thể bất đắc dĩ lại nở nụ cười cưng chiều hay không.
Sau đó nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô ấy.
Hoặc là.
Tâm tình anh rất tốt.
Muốn nấu cơm cho cô ấy.
Liền len lén lên mạng học.
Sau đó thừa dịp cô ấy chưa đi làm về.
Nấu các món cô ấy thích nhất.
Đốt nến.
Rót ly rượu đỏ.
Lại lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cô ấy.
Em yêu, em về đến đâu rồi.
2.
Anh nhận được tiền thưởng.
Lên kế hoạch đi du lịch cùng cô ấy.
Cô ấy nhất định chê đắt.
Nói rằng đi dạo trong công viên là tốt rồi.
Ngoài miệng anh đáp ứng theo.
Thật ra vẫn lặng lẽ đặt vé máy bay xong xuôi.
Em dường như có thể lại nhìn thấy anh đắc ý mà giương cao khóe miệng.
Hai người du lịch trở về.
Anh rửa hết ảnh.
Treo đầy cả tường.
Cô ấy đi chân trần, vui sướng nhảy nhót trong phòng khách.
Kéo anh xoay vòng.
Nhất định anh sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Có phải anh đang suy nghĩ.
Tất cả đều là đáng giá.
Sinh nhật của anh lại đến.
Một chữ cô ấy cũng không nói.
Anh nhất định tưởng rằng cô ấy quên mất.
Kết quả khi về đến nhà mới biết cô ấy đã mua chiếc Casio mà anh thích nhất.
~*~*~*~
3.
Mùa đông đến.
Lại một mùa đông giá rét.
Cô ây có đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ hay không.
Sau đó nói anh quàng khăn thật đẹp trai.
Anh thích màu xám tro.
Dệt kim.
Len sợi.
Len lông cừu.
Cô ấy đã suy nghĩ hết.
Cũng vì anh mà chuẩn bị xong.
Anh còn lạnh không.
Có thể anh sẽ không lạnh nữa.
Thỉnh thoảng ở ngực lại nhói đau.
Cô ấy lo lắng nhìn anh.
Sau đó anh cởi áo cho cô ấy nhìn vết giải phẫu còn lưu lại.
Cô ấy đau lòng hỏi anh có đau hay không.
Anh hừ nhẹ.
Đắc ý nói.
Đã không đau nữa rồi.
Chủ nhật mùa xuân cùng đi dạo trong công viên.
Nếu như hai người vừa đúng lúc nhìn thấy học sinh tiểu học chơi xuân.
Có thể anh sẽ nói với cô ấy.
Lúc anh còn nhỏ thường hiếu động thái quá.
Cô giáo nhà trẻ không cho phép anh đi chơi.
Có phải cô ấy cười đến nỗi nước mắt cũng chảy xuống hay không.
Sau đó anh sẽ liếc mắt nhìn cô ấy.
Một phen kéo tay cô ấy.
Giả bộ tức giận.
Hai người về đến nhà.
Mở ti vi.
Anh lại mở kênh Hồ Nam để xem.
Nếu như vẫn còn "Ngày ngày hướng lên" (1).
Uông Hàm (2) râu ria trắng bệch.
Có lẽ anh sẽ nói.
Không nên xem "Đại bản doanh vui vẻ" (3).
"Ngày ngày hướng lên" quả nhiên là tiết mục hay nhất.
Vẫn là bộ mặt nghiêm trang.
Đợi đến khi cô ấy tưởng thật.
Anh mới bật cười.
~*~*~*~*~
(1) Nguyên văn là 天天向上 (tên tiếng anh là Day day up):đây là một chương trình của đài Hồ Nam, được chiếu lần đầu vào 4/8/2008, là một chương trình đối thoại (talk show) lớn, khách mời là các nghệ sĩ, nhóm nhạc thần tượng...
(2) Uông Hàm ( 汪涵 ) là một trong bảy người dẫn chương trình Day day up.
(3) Nguyên văn là 快乐大本营 (tên tiếng anh là Happy Camp): là một chương trình mang tính giải trí của đài Hồ Nam, được chiếu lần đầu vào 11/7/1997, thường mời một số người có tài năng đặc biệt, hoặc những trẻ em dễ thương biểu diễn và bình chọn tiết mục xuất sắc nhất. Sau này cũng có những cuộc phỏng vấn với nghệ sĩ nổi tiếng.
4.
Nếu như bạn bè quanh anh làm cha sớm hơn anh.
Có phải anh rất ghen tỵ hay không.
Sau đó về nhà nói với cô ấy.
Chúng ta cũng sinh một đứa đi.
Nếu hỏi anh thích con gái hay con trai.
Anh chắc chắn sẽ thích con trai.
Nếu con gái giống như anh sẽ rất dễ ghét.
Cô ấy thì sao.
Có phải cũng nghĩ giống em hay không.
Đứa đầu lòng sẽ là anh trai.
Sau đó sinh thêm cô em gái thật tốt.
Sau đó anh sẽ nghiêm túc nói.
Sinh đi.
Anh sẽ nuôi dưỡng ba mẹ con em.
Lại đã sang xuân.
Anh cùng với ba mẹ.
Còn có đứa em trai anh yêu nhất.
Mang theo cô ấy cùng đi du lịch.
Trên đường đi mọi người xem rất nhiều ảnh.
Mỗi một tấm ảnh anh đều đeo kính râm.
Cô ấy cười anh.
Anh lại nói như vậy mới đẹp trai.
Có phải cô ấy sẽ xoay người nhỏ giọng nói.
Dù thế nào cũng đẹp trai hay không.
Sau đó anh lại tự kỷ.
Em.
Muốn hỏi anh một câu.
Có thể tham gia hôn lễ của anh hay không.
Em tưởng tượng rất nhiều về cô ấy.
Là một cô gái rất tốt.
Em tưởng tượng rất nhiều.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của anh.
Em tưởng tượng rất nhiều.
Cùng anh đi vào sảnh đường hôn lễ.
5.
Gặp lại anh.
Đột nhiên cảm thấy mọi chuyện đều như cũ.
Trong lòng em, anh không còn là người không thể thay thế.
Nhưng là một người rất quan trọng.
Quan trọng tới nỗi cứ mỗi tối cho đến hôm nay khi em khóc.
Trong đầu đều là anh.
Tất cả đều là bóng hình anh.
Em cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Trong thế giới của mỗi người, chúng ta đều sống bình an vô sự.
Em còn có thể thầm nghĩ đến anh.
Anh nói không quan tâm đến những lời nói của em.
Tâm trí em đã tự động vứt bỏ.
Nhưng em không biết nói em chờ anh.
Em không thể vượt qua anh.
Bởi vì hiện tại em không có dũng khí đó.
Tuổi xuân quá ngắn.
Không thể bỏ xuống được anh, một bóng hình quá lớn.
Chung sống một năm, hai năm, ba năm, bốn năm. . . . . . Dắt tay đi qua mấy mùa xuân hạ thu đông, học được vô số hỉ nộ ái ố, đã trải qua nhiều khó khăn hoạn nạn. Cuối cùng người anh dắt tay cùng đi trên thảm đỏ, vậy mà không phải là em. Mà người đàn ông bên cạnh em, cũng không phải là anh.
Đứng ở bên cạnh anh ấy mỉm cười, nhìn anh và cô dâu xinh đẹp của anh, vậy mà một giây đó em không hề cảm thấy bi thương.
Em đã từng nói với anh khi chúng ta kết hôn, không muốn hôn lễ long trọng, váy cưới xinh đẹp, tiền mừng thật dầy, quá nhiều người chúc phúc, chỉ cần tay trong tay đến cục dân chính nhận giấy chứng nhận kết hôn màu hồng, sau đó bắt đầu cuộc sống hôn nhân bình thản củi gạo dầu muối của nông phu, nông phụ---em đã thỏa mãn.
Anh còn cười hỏi: "Người ta đều là hoàng tử và công chúa, làm sao hai ta lại thành nông phu và nông phụ?"
Rất đơn giản, bởi vì em đã không còn tin vào chuyện cổ tích.
Nhiều năm du lịch đi qua những quán ven đường, hàng vỉa hè và một số vùng ngoại ô, cùng với đôi tay thô ráp kinh khủng khiến cho em hiểu cái gì là bình bình đạm đạm, cái gì là những năm tháng tươi đẹp.
Bình bình đạm đạm chính là bất kể đi nơi nào anh vẫn dắt tay em, hôn lên gương mặt em, để cho em biết, bất kể phát sinh chuyện gì anh vẫn ở bên cạnh em. Những năm tháng tươi đẹp chính là mỗi sáng sớm tỉnh lại người bên cạnh là anh, em dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm qua trán anh, chân mày, cánh mũi, lặng lẽ hôn lên gương mặt anh.
Những năm tháng về sau, chúng ta thường vì một chút chuyện vụn vặt mà cãi vã. Anh luôn nói em thay đổi, em cũng bắt đầu trách anh thiếu quan tâm, dịu dàng. Mặc dù khi rơi lệ, em vẫn luôn muốn dựa vào vai anh.
Em nói với anh: chỗ nào không có anh, em cũng không muốn đến.
Em nói với anh: chỉ cần có anh, cái gì em cũng không sợ.
Em nói với anh: bất kể chuyện gì xảy ra, xin anh đừng buông tay em, đừng bỏ lại em một mình.
Em nói với anh: nếu như em bốc đồng làm cho anh không thể nào hiểu nổi, xin hãy ôm em, một cái ôm thật sự rất tốt.
Em nói với anh: anh là người đầu tiên cũng là người duy nhất mà em muốn lấy.
Em đã nói rất nhiều, nhưng anh không nhớ rõ, em nên làm cái gì bây giờ?
Phụ nữ luôn là thế, khi yêu một người đều mất đi tất cả lý trí. Vô luận ở trước mặt người khác biểu hiện niềm kiêu hãnh thế nào, cuối cùng chạy không thoát khỏi những giọt lệ, vậy mà trong rối rắm, thất vọng, tìm cái chết lại bất tri bất giác lạnh nhạt.
Vì vậy bắt đầu luyện tập sống một cuộc sống thảnh thơi một mình, ăn cơm, đọc sách, viết lách, đi ngủ. Cố gắng không mong đợi những niềm vui bé nhỏ, sẽ không vì câu chúc đầu tiên làm cho hốc mắt đỏ hồng, sẽ không vì một món quà nhỏ mà vui mừng phấn khởi đến mấy ngày, sẽ không tha thứ cho một người phạm phải sai lầm giống nhau vô số lần, sẽ không ở trong đêm khuya nhìn chằm chằm điện thoại di động chờ người nào đó gọi cuộc điện thoại muộn, sẽ không đem cam kết nhất thời diễn làm một đời, sẽ không ngây ngốc khóc chẳng biết đến thời gian địa điểm. . . . . .
Tưởng như một chút sẽ không, nhưng em vì anh mà làm.
Em cố gắng cười với người bên cạnh, cố gắng trở thành cô gái rực rỡ giống như hoa hướng dương.
Anh xem, cuối cùng em đã trưởng thành. Cho dù sau này có người yêu, được yêu hay không em cũng sẽ không xúc động như vậy.
Khi em mặc váy cưới trắng, được cha cầm tay chậm rãi đi vào giáo đường, cầm tay em đặt trên tay của một người đàn ông khác, cha xứ hỏi hai người có nguyện ý bất kể là nghèo khó, tai nạn hoặc tật bệnh luôn nương tựa lẫn nhau cho đến đầu bạc răng long hay không, sau khi trả lời YES I DO trong nháy mắt ngón áp út tay trái của hai người đều được đeo chiếc nhẫn sáng rực rỡ --- nước mắt của em yên lặng rơi đầy gò má.
Đây là lần đầu tiên em khóc dưới khung cảnh hạnh phúc, cũng là lần cuối cùng vì anh mà rơi lệ.
Giống như anh hôm nay, đứng dưới ánh đèn ở lễ đường, dắt cô dâu của anh, ở trước mặt mọi người tuyên thệ --- muốn cùng cô ấy làm bạn đến già.
Lời thề giống như đã từng quen biết, chợt xa chợt gần trôi lơ lửng bên tai em.
Cũng là năm lần đầu tiên anh gặp em, dưới ánh mắt muôn vàn cưng chiều nhìn một mình em làm nổi bật gương mặt dịu dàng.
Trên tiệc cưới, anh tiến đến mời rượu, em bình tĩnh nói lời chúc phúc.
Nhìn anh châm thuốc cho anh ấy, đưa kẹo cho em. Sau đó dắt tay của cô ấy lặng lẽ rời đi.
Trước kia anh biết em sợ bóng tối, sợ côn trùng, sợ kim tiêm. . . . . . Sợ rất nhiều.
Nhưng từ đầu đến cuối lại không hề biết: chuyện em sợ nhất chính là cuối cùng em không thể lấy anh.
--- ------oOo---- -----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top