Ánh mắt nụ cười

Tác giả: Viên Nghệ

Editor: vian 

Nguồn edit:  https://vianmi.wordpress.com

1,Nhất

Lâm Nghiên ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường phòng tự học, đã là 5 rưỡi, căn tin phái sau hẳn đã ít người. Nói đến đại học A cái gĩ cũng tốt, điều duy nhất khiến cho người ta khó chịu chính là quá chật. Như các trường đại học khác, nguyên cái căn tin đã có hai, ba tầng, vừa đến thời gian ăn cơm lại có núi người sẽ làm cho con người ta có dũng khí xuyên qua một biển người mênh mông như vậy.

Vào thu, ngày cũng ngắn lại. Tuy rằng mới 5 giờ rưỡi, nhưng trời bầu trời bên ngoài kia đã tối om,con đường nhỏ từ thư viện đến căn tin cũng ít người dần. Thu dọn mấy thứ linh tinh phiền toái trên bàn, ôm sách, tai nghe MP4, Lâm Nghiên đi từ từ trên con đường nhỏ thông tới căn tin.

Ai, ngày mai lại có bài kiểm tra a, nghĩ đến đây Lâm Nghiên thấy đau cả đầu. Thân là học sinh ban xã hội, lại liều chết thi đậu đại học A, người ta nói đại học A có khoa tài chính tốt nhất, kết quả phát hiện, hắc, khoa tài lấy rất nhiều hồ sơ, Lâm Nghiên chỉ thiếu mỗi trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Năm đó nàng định thi trường cao đẳng toán học lấy chỉ tiêu rất nhiều, nhưng vì mỗi ngày mỗi đêm đều học toán để thi, rất vất vả mới vượt qua được kì thi cao đẳng, còn tưởng rằng không có hy vọng với trường đại học, không ngờ rằng, trường đại học lại gọi nàng nhập học.Cái gì mà vi phân, tích phân, hắc tuyến đầy mặt (thật là xấu hổ), nàng mới năm đầu tiên, thiếu chút nữa ở trên lớp khóc ra, không nên như vậy nha, đùa người cũng không thể như vậy được! Tôn lão đầu dạy toán hồi trung học luôn miệng nói đến đại học sẽ được giải phóng nha. . . .

Ai, Tiểu Nghiên tử a, ngươi là quên sao. Sau khi giải phóng cuộc nội chiến còn kéo dài ba năm, còn chiến tranh Triều Tiên, còn có ba năm thiên tai, còn có. . . .

Cho nên, cố chịu đựng đi, chờ đến lúc nào con dâu chịu đựng mẹ chồng, ngươi lúc đó xem như đã tu thành chính quả nha! .

Lâm Nghiên nghĩ lại lời mình nói, nàng đối với số học căm ghét tới trình độ nào? Chắc chấn là, về sau nếu con nàng có hỏi nàng vấn đề về toán học, nàng sẽ không trả lời cho con, chỉ nói một câu:"Tìm cha con đi" rồi đuổi đi. Nực cười, tốt nghiệp đại học rồi còn muốn nàng làm đề toán học, có khả năng sao? .

Bạn tốt Trương Ninh rất là khinh bỉ nàng là loại người không chịu trách nhiệm thực hiện, còn nói chúc nàng về sau tìm được một sinh viên khoa xã hội, xem nàng có dạy hay không.

Đương nhiên, lời nói không có gì uy hiếp như vậy Lâm Nghiên trực tiếp có thể cho qua, nàng hạ quyết tâm muốn tìm một lão công khoa tự nhiên siêu tốt, không vì cái gì khác, chỉ vì về sau trong nhà có người dạy bảo con nàng toán, lý, hóa a! Học được toán, lý, hoá, đi khắp thiên hạ cũng không sợ, vẫn là có điểm đạo lý a! .

Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên di động trong túi kêu vang.
Là điện thoại nhà...

"Mẹ, con đã biết, lần sau sẽ đi ăn sớm một chút, sẽ không lạnh bụng, đồ ăn trường học cũng không tệ lắm, không có việc gì, vâng, tháng sau trở về nhà, vâng, con biết rồi. . .....Được rồi, con cúp máy trước đây . ." .

Cúp điện thoại, nghĩ lại ba mẹ nói liên miên cằn nhằn cũng chỉ là quan tâm, Lâm Nghiên cảm thấy thân mình bị gió đêm thổi trúng hơi lạnh cũng ấm áp hẳn lên, có ba mẹ ở, làm gì cũng có sức mạnh a!

Nghĩ như vậy, bước chân Lâm Nghiên cũng nhẹ nhàng một chút, Trời mưa lất phất cũng nhìn thấy thuận mắt hơn rất nhiều. Đang đi tới, phía trước lại truyền đến tiếng khóc ô ô hòa cùng tiếng nói chuyện. Nga, nói là nói chuyện thanh giống như có điểm hữu danh vô thực, nghe như là âm thanh của một cô gái khóc làm loạn, còn có loáng thoáng tiếng của nam sinh thanh, a, nghe không rõ lắm, đại khái là đôi tình nhân cãi nhau đi. Lâm Nghiên nghĩ như vậy, liền nghĩ không nên nhiều chuyện, định đi vòng một đoạn đường, nhưng mà, ngẩng đầu nhìn xem, nhất thời trong lòng bắt đầu hối hận, tại sao lại đứng ở đường nhỏ vậy? Hiện tại đổi qua mấy con đường vòng đều không đi qua được, chỉ còn đi qua phía trước mặt! Ngại quá, ngại quá, Lâm Nghiên trong lòng nhớ lĩ như vậy, bước chân thoáng tạm dừng về sau, vẫn phải đi con đường phía trước.

Tôi cúi đầu đi được chứ? Bỏ qua tôi đi, bỏ qua tôi đi. . . Trong lòng mặc niệm, Lâm Nghiên đem đầu cúi xuống thêm một chút, ôm chặt quyển sách hơn một chút.
Đên khi đi tới bên cạnh đôi tình nhân kia, mơ hồ nghe được cô gái đang khóc : "Anh tại sao không thích em a. . . Em thích anh như vậy, anh thích em sẽ chết hay sao. . ." .

Nga, thì ra vẫn là yêu đơn phương nha.

Nam sinh vẫn không có nói gì, Lâm Nghiên cũng sẽ không nhiều chuyện đến mức ngẩng đầu xem cuộc chiến. Có một câu ngạn ngữ nói như thế nào tới? Phi lễ chớ thị phi lễ chớ nghe ( Bất lịch sự chớ nhìn, bất lịch sự chớ nghe, Sâu tạm hiểu như vậy nha), này 'Nghe' nàng là không có cách gì khống chế, 'Xem', nàng vẫn là có thể quyết định. .

Cúi đầu muốn lặng yên đi qua, từng bước, hai bước, lại vài bước có thể rời xa chiến tranh a, Lâm Nghiên trong lòng đếm từng bước.

Nam nhân vật chính phía sau rốt cục cũng lên tiếng, giọng nói thật sự trong sáng, êm tai, không giống như nam sinh tho lỗ, cũng không giống nam sinh ưỡn ẹo.

"Tôi đã có bạn gái." .

Sau đó chính là nữ nhân vật chính khóc như mưa (thực ra là trời đập đất ^^): "Em không tin, em không tin! Bên cạnh anh vẫn không có cô gái nào xuất hiện! Anh gạt em, anh gạt em!" .

Lâm Nghiên ở trong lòng vô cùng buồn cười nhìn cô nữ sinh kia như đang đi quyết đấu, nhịn không được "Xì" một tiếng bật cười ra tiếng, tiếng cười kia trong một khắc nhất thời nhắc nhở nàng hành vi này không lịch sự, đầu cúi càng thấp, bước chân cũng nhanh hơn.

Nam nhân vật chính lúc này lại lên tiếng, "Tôi đã có bạn gái. Tôi mặc kệ cô có tin hay không."

Lâm Nghiên ở trong lòng bổ sung một câu: mặc kệ cô tin hay không, dù sao tôi lại tin.

Nữ nhân vật chính tiếp tục càng lay: "Em không tin em không tin! Trừ khi anh đưa cô ấy đến trước mặt em! Nếu không em sẽ không buông tay!"

Lâm Nghiên nhếch môi cười, thầm nghĩ, thật đúng là một cô gái có nghị nha, đổi lại là chính mình, đừng nói là điều cô ấy vừa làm, ngay cả đến chủ động tỏ tình sợ là nàng làm cũng không được. Nữ hiệp, tiểu sinh bội phục ~.

Lâm Nghiên chân không ngừng bước, lỗ tai lại dựng thẳng lên, muốn biết nam chính trả lời như thế nào. Khóe miệng cười còn chưa thu lại, thân mình bỗng chốc được bao bọc trong một cái ôm ấm áp. Thình lình xảy ra biến cố làm cho Lâm Nghiên nhất thời sợ hãi, sách trong lòng cũng rơi theo xuống đất.

Ngước lên với một cặp mắt hoang mang mở to, Lâm Nghiên khó hiểu trừng mắt về phía tên đầu sỏ gây nên chuyện. Vừa liếc mắt một cái, lại bị một đôi mắt đen thâm thúy cuốn hút. Nhìn bình thản vô lo, chỉ chớp mắt lại hiện lên ý mỉm cười, nam sinh với đôi mắt sáng, cứ chuyên chú như vậy mà nhìn, bao nhiêu sủng nịch đều dành cho nàng. .

"Nói với em đợi anh ở bên kia là được rồi, như thế nào mà không đợi được nữa rồi? A, em sợ tối, tại anh ta sai lầm rồi, tại sao lại có thể để cho em đợi anh ở bên kia cơ chứ!" Anh chàng đẹp trai trước mắt mỹ ngữ khí ôn nhu, ánh mắt sủng nịch, nói xong còn dùng thủ tay nghịch nghịch tóc mái Lâm Nghiên.

Nếu không phải chính mình bị hắn ôm vào trong ngực một cái, bản thân Lâm Nghiên cảm thấy, nếu có ai bảo đôi đó không phải tình nhân thì mắt mù! .

Lâm Nghiên hoàn toàn không hiểu chuyện gì đag diễn ra, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! Ai có thể nói cho tôi biết đến cuối cùng nam nhân đào hoa này là ai đi? Dựa vào cái gì anh ta dám ôm người ta a! Cái ôm đầu tiên nha! ! ! Lâm Nghiên ở trong lòng phát điên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a a~~! Bản thân mình không hề mất trí nhớ, rõ ràng, rành mạch nhớ rõ trong số những người mình quen biết, không có người này a! .

Lâm Nghiên giãy dụa, cũng không nghĩ rằng nam sinh này nhìn gầy yếu, khí lực cũng không nhỏ, cầm sẵn thắt lưng nàng phá lệ dùng sức, căm tức quát: "Anh là ai hả! Tôi không quen biết anh!" .

Nam sinh cũng không giận, "Bã xã, thực xin lỗi, anh không nên để cho em phải đợi lâu như vậy, đánh anh mắng anh cũng được, đừng nói không biết anh nha. . ." .

Lâm Nghiên trợn tròn mắt, bất quá trong giây lát liền hiểu được ý đồ của nam sinh, xem ra là tính lấy chính mình phái nữ hi sinh, phi, dựa vào cái gì tôi lại phải làm tấm bia đỡ đạn cho anh a? .

Không thuận theo.

"Tôi thật sự không biết anh, anh mau buông ra a." Nếu không buông tay, tôi sẽ không khách khí đâu!

Đôi mắt đẹp hoa đào chợt lóe lên ý cười, ngữ khí càng thêm u oán, "Bã xã, anh sai lầm rồi. . . Anh thật sự sai lầm rồi. . . Trở về em muốn phạt anh như thế nào cũng được. . ." .

Bà xã, còn bã xã! Bã xã cái đầu ngươi ý!

Lâm Nghiên cảm những điều tốt đẹp mà chính mình tu dưỡng đều mất hết, chân không chút lưu tình giẫm lên đôi giày bóng rổ màu trắng, tôi đạp tôi đạp tôi đạp đạp đạp, tôi xem anh có chịu buông tay không!
Mày kiếm trong chốc lát nhăn lại, bất quá trong nháy mắt lại khôi phục bộ dạng ai oán: "Bà xã, mỗi lần em tức lên không phải cắn anh cũng đạp anh, nhưng anh thích em cắn anh hơn. . ." Nói xong còn bỡn cợt nhìn chằm chằm Lâm Nghiên, bất ngờ thấy Lâm Nghiên lập tức đỏ mặt.

Nha đầu kia, thật thú vị. Chu Lăng Tiêu trong lòng cười nói, nếu như dưới chân lại tiếp tục như vừa nãy lại càng đáng yêu.

Lâm Nghiên săp khóc, cái tình huống gì thế này a? Chính mình có thói quên cắn người này từ khi nào, vì sao chính mình không biết a? Anh, anh có cần phải nói ra như là sự thất thế không? .

Nữ sinh đối với hai người trước mắt coi như chốn không người tán tỉnh nhau, ngay cả khóc cũng quên.

Này, đây có phải là người lạnh lùng, được mệnh danh là đệ nhất khó thu phục Chu Lăng Tiêu của học viện máy tính sao? Không có khả năng! Nhất định là có người giả mạo! Nhất định là như vậy!

Nữ sinh lau nước mắt, giọng run run hỏi: "Anh, anh là Chu Lăng Tiêu?" .

Chu Lăng Tiêu đối với nữ sinh, lại khôi phục khuôn mặt lạnh như băng, tích chữ như vàng nói: "Đúng vậy."

Quả thật đúng vậy, lạnh như vậy mà vẫn cuốn hút, chỉ có một mình Chu Lăng Tiêu nha! Nhưng là hắn vì sao đối với này nữ sinh này nhiệt tình như vậy a?

Nữ sinh không cam lòng nói: "Tôi không tin, anh có cái gì có thể chứng minh cô ấy là bạn gái anh?" .

Lâm Nghiên chỉ thiếu nước ngửa mặt lên trời thét dài: tôi không phải bạn gái anh ta! ! Nhưng có vẻ hai người này đều không chú ý tới cảm thụ của đương sự tự nhiên gặp rủi ro là nàng, Chu Lăng Tiêu suy nghĩ một chút nói: "Cô muốn tôi chứng minh như thế nào?" .

Nữ sinh nói nhanh: "Hôn cô ấy, tôi sẽ tin ngay, về sau này sẽ không quấn quít làm phiền anh nữa."

Lâm Nghiên vừa nghe lời này, ngay cả mặt còn chưa kịp đen, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú ở nàng trước mắt đột nhiên phóng đại, lông mi dài, nhỏ tinh tế có thể thấy được rõ ràng, bờ môi ấm áp, ôn nhu cùng những cảm giác xa lạ nói cho nàng, tất cả những điều này đều không phải nằm mơ. Đột nhiên bị tập kích Lâm Nghiên chỉ cảm thấy môi mình ấm dần lên, trong đầu nàng cũng ầm ầm nổ vang, một đôi mắt to bởi vì kinh sợ liền nhìn chăm chú vào hắn, hoàn toàn ngây dại.

Chu Lăng Tiêu trong lòng buồn cười, trên mặt lại càng làm tới, hình như hắn thật sự muốn hôn nàng không cách nào rời ra, vươn tay chế trụ đầu nàng, càng hôn càng sâu. .

Không cam lòng lại vô kế khả thi, nữ sinh chà chà chân, hừ một tiếng liền xoay người chạy đi, chỉ còn lại hai cái người hoàn toàn không biết trời đất gì cả còn đang ôm nhau trong tư thế ái muội.

Lâm Nghiên bỗng hoàn hồn, "Xoạt" một cái đẩy hắn ra, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, xoay lưng lại nặng nề mà chùi môi, trong lòng dấy máu a, cái này là chuyện gì đây, cái ôm đầu tiên còn chưa tính, nụ hôn đầu tiên cũng bị mất luôn a! .

Mặc dù nàng cũng không nghĩ tới nụ hôn đầu tiên cũng phải thật ấm áp, lãng mạn, nhưng mà, nhưng mà a, tuyệt đối không phải tại đây lại bị con quạ đen này tiếp cận bôi nhọ như vậy, bị một nam nhân xa lạ đoạt đi nụ hôn đầu tiên a! Tuy rằng a, tuy rằng, nam nhân này có bộ dạng khá tốt! Hắn, hắn còn liếm môi, đồ quạ đen quá đáng! .

Lâm Nghiên trừng đôi mắt hạnh nhìn hắn, hai má trắng nõn cũng vì vậy mà đỏ bừng lên, nếu sắc trời không tối dần, nàng sợ là ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám, sách rơi dưới chân cũng không rảnh bận tâm. .

"Anh! Đừng để cho tôi lại nhìn thấy anh!" Để lại một câu không có tính đe dọa uy hiếp, Lâm Nghiên nhìn thấy trong con mắt hoa đào của hắn tựa tiếu phi tiếu hoa đào tiếu, ôm lấy sách, kêu một cái xong chạy trối chết. .

Chu Lăng Tiêu khóe môi hơi hơi giơ lên, bề ngoài cực lãnh đạm mà bên trong lại ôn nhu tươi cười.Đồng tử mắt tuy rằng vẫn giữ bộ dạng như khi có một mình không chút để ý, nhưng mà nhìn kỹ lại, lờ mờ có thể thấy được trong mắt hắn không giấu được ý cười.

Nha đầu này. . . Thật là thú vị.

2,Nhị

Về sau, Lâm Nghiên đó là cảm thấy nàng là thiệt là xui xẻo, đi thế nào cũng nhìn thấy người này, hoàn toàn là oan gia ngõ hẹp a!

Trong thư viện, trong nhà ăn, trên sân thể dục, trên sân tennis, tại sao lúc nào cũng là người này nha! Lâm Nghiên có điểm không quen, mỗi lần vừa nhìn thấy hắn, sẽ không tự giác đước mà mặt đỏ tai hồng, nghĩ đến cái việc vừa quen thuộc cùng với những cảm xúc xa lạ kia . . .

Nếu nàng là nữ hiệp, nhất định sẽ hành hiệp trượng nghĩa, đem tay ăn chơi này nhanh chống tiêu diệt!

Đáng tiếc, nàng không phải a. . . .

Ai, vẫn là đi đọc sách thôi. . . .

"Cô, cháu muốn mượn mấy quyển sách này." Trong thư viện, Lâm Nghiên cười với cô Nghiên Nghiên- người quản lí thư viện, nói.
Cô quản lí cười, tiếp nhận sách trong tay nàng, chỉ có điều ngay sau đó liền nhíu mi: "Học trò, em lần trước mượn tám quyển còn chưa trả, lần này chỉ có thể mượn hai quyển."

Lâm Nghiên nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, quên trả sách!

Có chút khó xử nhíu mày, chẳng nhẽ lại bỏ lại mấy quyển sách hay như vậy? Còn chưa nghĩ xong, đã có một đôi tay thon dài đưa ra thẻ mượn, âm thanh trong trẻo từ đỉnh đầu vang lên: "Dùng của anh đi."

Lâm Nghiên quay đầu, chống lại một mắt hoa đào sáng ngời, ách, đúng là âm hồn bất tán của người nào đó. . . .
"Không. . ." Nói chưa xong, cô quản lí đã cười híp mắt nhận cái thẻ.

Lúc từ "Dùng" vừa nói ra khỏi miệng, đã nghe được âm thanh thanh thúy "Tích" một tiếng, cô quản lý cười tủm tỉm đã làm xong rồi.

Lâm Nghiên mồ hôi chảy đầy mặt, cô, cô vừa phải thôi! Thấy soái ca, cũng không thể hiệu suất cao như vậy a!

Trừng hắn liếc mắt một cái, ôm lấy sách bước đi, không cần theo kịp không cần theo kịp! .

Chu Lăng Tiêu nhìn nàng vung vung đuôi ngựa không khỏi cười lên tiếng, nha đầu kia, như thế nào có thể thú vị như vậy? Mỗi lần nhìn thấy hắn, đều như nhìn thấy bệnh truyền nhiễm, bộ dạng hắn khủng bố như vậy sao? .
Những huynh đệ vô lương cùng phòng ngủ với Chu Lăng Tiêu tới đúng lúc đó, nhìn thấy tình cảnh như vậy, Chu đại soái ca luôn luôn lạnh lùng, vậy mà lại nhìn khung cửa trống rỗng cười đến mức ôn nhu. Thật sự là quá kinh khủng!

"Soái ca, ngươi làm sao vậy?" Lão tứ trong phòng ngủ sợ run cả người, hoảng sợ hỏi.

Chu Lăng Tiêu tức giận trừng mắt liếc bạn hữu một cái, khoan thai nói: "Xem mỹ nữ ~~" để lại ba người đang hóa đá, lâng lâng rời đi.

Mỹ nữ nha, tự nhiên là có, nhưng mà, không phải cho các ngươi xem ~~ Chu đại soái ca nói thầm trong lòng.

3, Tam

Lâm Nghiên ôm sách trở về phòng ngủ, trong lòng lẩm nhẩm một vạn lần: anh ta chuộc tội a anh ta chuộc tội a ~~ trong lòng cuối cùng ổn định lại, nhịp tim trở lại bình thường.

Lần sau, cô còn đến thư viện đúng hẹn, chỉ không muốn nợ anh ta thôi? Lòng tốt của bạn nhỏ Lâm, tại sao lại hoán đổi vai trò? Tại sao bỗng nhiên trở nên bối rối? Không phải chỉ là một quyển sách thôi à!

Ngày hôm đó bởi vì một quyển sách mà trở nên tươi sáng hơn, bởi vì, người kia, anh bỗng nhiên biến mất a, đi đâu cũng không thấy, ngày hôm đó rất yên tĩnh à ~ nhưng mà, trong đáy lòng bỗng nhiên có cảm giác trống rỗng, làm sao vậy?

"Tiểu Nghiên, dưới lầu có người tìm ~~~ là soái ca nha!" Tẩm Trường đột nhiên vô cùng kích động mà vọt vào phòng ngủ, kéo Lâm Nghiên đang ngủ ở trên giường ra bên ngoài.

Chị hai! Chị hai! Áo ngủ tôi vẫn chưa thay, tóc chưa chải, còn mang đôi dép lê đầy màu sắc, chị phải kích động vậy sao? Lâm Nghiên liền kêu một tiếng bi ai.

Cho đến khi nhìn thấy người đang chờ cô dưới lầu phòng ngủ, cô hận không thể phá vỡ bức tường cảm xúc đã lên tới đỉnh điểm a! Dĩ nhiên là Chu Lăng Thiên biến mất đã lâu! Cô không phải trả sách trễ ba ngày thôi, có đến mức vì ba đồng tiền kia mà chạy đến tận đây!

Quả nhiên, đàn ông đẹp trai đều keo kiệt mà, mẹ già nói rất đúng!

Ba Lâm: ..... Con gái, mẹ con chỉ tức giận nhất thời mà thuận miệng nói, ba con cũng không nhỏ mọn...

Vẻ mặt không vui cười nhạt hướng về anh, Lâm Nghiên kéo Tẩm Trường đang hoa mắt ngây ngốc chảy nước miếng, lục lọi túi tiền: "Có ba đồng không? Cho tớ mượn trước! Trở về sẽ trả lại cho cậu!" Thật bi kịch, mặc áo ngủ, cái gì cũng không mang à.

Tẩm Trường nuốt nước miếng, si ngốc nói: Có...

Lúc này đừng nói là ba đồng, muốn xoá truyện BL toàn tập giấu kỹ trong máy tính không chừng cũng nguyện ý làm theo lời cô...

Lâm Nghiên túm lấy tay anh, hung hăng đem ba đồng đập vào trong lòng bàn tay anh, ngẩng đầu: "Trả cho anh, thanh toán xong!" Đôi mắt nhỏ dường như sắt đá.

Chu Lăng Thiên cảm thấy vui vẻ, cô nàng này, làm sao có thể xúc động như búa đập tường thế?

Môi nhếch lên, che dấu ý cười, anh hơi cau mày, hướng về ánh mắt tức giận của cô, thản nhiên nói: "Anh đến là để xin lỗi, chuyện hôm đó..."

Nói chưa xong, anh phát giác dưới chân tê rần, quả nhiên nha đầu kia mang đôi dép lê đầy màu sắc hung hăng diễu võ dương oai giẫm vào đôi giày bóng rổ mới tinh của anh.

"Không cho nói chuyện ngày hôm đó!" Lâm Nghiên tức giận, vốn không chỉ muốn ba đồng tiền thôi, xem ra còn muốn đến lấy lãi. Cô xoay người, lại lấy một đồng tiền xu trong túi tiền của Tẩm Trường còn đang ngẩn ngơ, đập vào lòng bàn tay anh: "Được rồi! Không cần thối lại!"

Chu Lăng Tiêu sửng sốt trơ ra một lúc, chợt thấy bất lực, nhìn anh keo kiệt như vậy sao? Vì ba đồng mà chạy đến đây như máy bay?

Lời nói anh hàm chứa sự bất đắc dĩ, an ủi: "Anh nói, anh muốn mời em một bữa cơm để nhận lỗi mà thôi."

"Không cần!" Sĩ khí tăng cao, tiểu Nghiên bỗng nhiên không biết lấy được tự tin ở đâu, vênh vang đắc ý kéo Tẩm Trường còn đắm chìm trong mê hoặc mà nghênh ngang bỏ đi.

Cô nói lầm bầm, chỉ có một bữa cơm thôi! Có thể đền lại cái ôm đầu tiên và nụ hôn đầu tiên của cô hả!

Tuy rằng, tuy rằng cô rất đói bụng! Đứa nhỏ suốt đêm đọc sách, ban ngày không dậy nổi! Trên mặt cô nàng nào đó đỏ bừng, trong lòng oán hận mà nghĩ ngợi, đừng tưởng rằng bổn cô nương không biết ngươi muốn làm chuyện mờ ám! Chị đây mới không nói chuyện với ngươi!

Chu Lăng Tiêu thở dài, nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô nàng nào đó xa xa, thầm nghĩ: chỉ số thông minh cao, nhưng chỉ số cảm xúc của cô nàng lại thấp, sẽ khó khăn mà tới tay đây!

Con đường còn dài đằng đẵng để đi đến hạnh phúc... Chu đại soái ca, cố lên ~~ cậu làm được ~~~ ba người bạn hèn mọn cùng phòng thật chân thành ủng hộ thêm vào đoàn hậu viện ~~~

Đến khi Lâm Nghiên kéo Tẩm Trường về phòng, lập tức bị ba nữ hộ pháp chặt chẽ vây quanh: "Lâm Tiểu Nghiên, thành thật khai báo!! Cậu và Chu đại soái ca có quan hệ gì!!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nghiên ửng đỏ, oan ức nói: "Tớ đâu có biết anh ta là ai chứ!" Chẳng biết tại sao à! Đi đường ban đêm, quả nhiên dễ dàng gặp quỷ!

Sau lúc tra khảo nghiêm khắc, Lâm Nghiên lại nhớ tới, mỗi ngày đều gặp tên họ Chu kia ít nhất ba lần trở lên, đại học A này không nhỏ mà?

Sao có thể trùng hợp ngẫu nhiên như vậy chứ?

Kỳ thật, cô nàng không biết đoàn hậu viện tay chân của Chu đoại soái ca dài đến chừng nào, hành trình của cô, người ta sớm đã biết rõ ràng ~~

Nhưng mà, mặc dù có chút phiền toái nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, là tình huống gì đây?

Một ngày nào đó, dưới ánh mặt trời chói chang chiếu vào phòng ngủ, tiểu Nghiên vội vàng chạy đến căn tin, nhìn thấy trước sân của căn tin có một biển người, trong lòng không khỏi buồn bực, ánh mặt trời nóng bức như vậy, tại sao còn có nhiều người thế hả?

Mặc kệ, ăn cơm quan trọng hơn.

Đến khi Lâm Nghiên ăn no, nhìn về phía bên kia thấy người tụ tập ngày càng nhiều? Chẳng lẽ là có biểu diễn? Tẩm Trường làm sao có thể bỏ qua chuyện như vậy, kéo tiểu Nghiên chui vào đám người.

Cừ thật! Thổ lộ tại cổng lớn à!

Hay là nữ truy nam nhỉ!

Lâm Nghiên liếc mắt một cái, chỉ muốn che mặt lại thôi.

Đây là?

Không phải chứ? Bởi vì nam chính là Chu Lăng Tiêu! Gặp anh ta là điềm xấu a! Nhất là loại tình huống này!

Năm mươi năm sau Lâm Nghiên vẫn trách cái miệng quạ đen của mình, tại sao có thể chính xác như vậy?

Trong bụng muốn nôn nhưng không được, ánh mắt mọi người đều hướng về hai cô đang đến đây. Vội vàng kéo Tẩm Trường rút lui, nhưng mà Tẩm Trường này cũng lấy vẻ mặt trứng thối mà trừng mắt nhìn cô?

"Đi... Đi thôi!" Nhanh lên đi chứ, gặp người này chắc là chuyện không tốt rồi!

Tại sao lại đứng như bị hoá đá? Không phải vì phơi nắng quá lâu mà bị cảm nắng chứ?

Tay này của Lâm Nghiên đặt lên trán Tẩm Trường, nửa đường đã bị người khác cắt ngang: "Vợ, em đã đến rồi à."

Hoàn toàn bị sốc!

Cô trợn mắt! Người này tại sao lại dùng chiêu này? Lần trước là trên con đường nhỏ vắng vẻ, lần này là trước cổng lớn căn tin ồn ào náo nhiệt của đại học A!!!! Không kéo người ta xuống nước là không được hả!!!! Không phát hiện những cô nàng trắng nõn kia đang trừng lớn hai mắt hận không thể ăn cô đấy! Không được lấy cô làm người chịu tội thay nữa chứ! Ngay cả vẻ mặt của Tẩm Trường cũng khiếp sợ cộng thêm vẻ bị lừa gạt! Đợi lát nữa cô về sẽ đối diện với cọp hay là trái ớt đây? Ông trời à, cứu cô đi!

"Anh..... Anh là ai hả!" Lâm Nghiên căng thẳng dễ dàng nói cà lăm, đặc biệt dưới ánh mắt đầy hứng thú kia, thiếu chút nữa là cắn đầu lưỡi rồi: "Tôi..... Tôi không biết anh....."

"Tẩm Trường, chúng ta mau đi thôi!" Lâm Nghiên muốn khóc a, quay đầu túm lấy tay áo Tẩm Trường liều mạng cầu cứu, đã nói không xem náo nhiệt mà, cậu lại bắt tớ đến nhìn, xem đi xem đi, đã xảy ra chuyện còn không cứu tớ hả!

"Nghiên Nghiên, anh xin lỗi, mấy ngày hôm trước anh bận rộn, em đừng giận được không?" Ánh mắt kia của Chu đại soái ca chân thành tha thiết, giọng nói dịu dàng, nếu cho mấy người bạn cùng phòng nhìn thấy anh như vậy, thế nào cũng rú lên như điên, Chu Lăng Tiêu cũng có một ngày dịu dàng như vậy?! Ai cũng có thể nói heo mẹ biết leo cây đấy!

Mắt thấy sắc mặt của người đẹp đối diện ngày càng tái nhợt, Lâm Nghiên khóc không ra nước mắt, mỹ nữ, thật sự không liên quan đến tôi à! Tôi và người này không có quan hệ gì cả!

"Tôi..... Tôi thật sự không biết anh mà....." Lâm Nghiên thiếu chút nữa là thề với trời, vấn đề này có thề người ta cũng không tin đâu.

Chu Lăng Tiêu ra vẻ buồn bã mà thở dài, đôi mắt hoa đào rủ xuống, quả nhiên là một vương tử u buồn, "Nghiên Nghiên, anh biết khoảng thời gian trước lạnh nhạt với em là lỗi của anh, nhưng mà anh cũng vì tương lai của chúng ta mới dành nhiều thời gian cho việc học hành, em đừng giận, chờ anh qua khoảng thời gian bận rộn này, nhất định sẽ tốt với em."

Lại còn tương lai nữa chứ! Các người tại sao có thể tin tưởng lời người ta! Sao có thể dùng loại ánh mắt "Nữ sinh này thực không hiểu chuyện" mà xem xét tôi chứ! Tôi thật không cố tình gây sự mà! Phi, là tôi cố tình gây sự gì với hắn chứ!

"Tẩm Trường... Tớ thật sự không biết người này..." Lâm Nghiên nắm tay áo Tẩm Trường như muốn khóc, Tẩm Trường không giống như ngày thường, mỗi lần đều ra tay giúp cô mà!

Từ trạng thái kinh ngạc khôi phục lại tri giác, bạn Tẩm Trường nào đó hay quên, yếu ớt nói ra một câu: "Lần trước tớ thấy anh ta đến dưới lầu phòng ngủ tìm cậu..."

Được rồi, Tẩm Trường hay quên kia đối với những người khác phái, nhất là soái ca thì cô không thể trông cậy vào cô ấy...

"Cái đó, không có việc gì tớ đi trước... Các người từ từ trò chuyện..." Kéo Tẩm Trường vội vã chạy trốn, thừa dịp bây giờ có thời gian rút lui, đợi lát nữa sẽ bị bao vây a!

"Nghiên Nghiên!" Chu Lăng Tiêu tay mắt lanh lẹ, giữ chặt cánh tay Lâm Nghiên, nhíu mày, "Anh biết em không thích nữ sinh khác quấn lấy anh, anh đã nói rõ ràng với họ, em là người duy nhất mà anh quan tâm, đừng giận nữa được không?" Ba chữ cuối cùng kia, đủ loại dịu dàng, muôn vàn du dương, tất cả tiêu điều vắng vẻ, có thể nói là tình yêu vô tận.

Xung quanh là tiếng hô hấp.

"Đó là Chu Lăng Tiêu đấy! Vương tử của học viện máy tính!"

"Người được chọn là đẹp trai nhất trường trong truyền thuyết?"

"Oa! Thật sự rất đẹp trai!"

"Chẳng những đẹp trai mà còn si tình ~~ đàn ông như vậy bây giờ rất ít nha ~~"

Còn có nữ sinh hờn dỗi với bạn trai nói: "Nhình xem, nhìn xem bạn trai ngườ ta nói lời yêu thương như thế nào ~~~ anh lặp đi lặp lại vài câu như thế ~~ một chút ý tưởng mới cũng không có ~~"

Mí mắt Lâm Nghiên sụp xuống như là muốn ngất xỉu vậy, nhưng không được à không được, cô phải thoát khỏi vòng vây này trước. "Bạn học này, chúng ta thật sự không quen nhau." Anh quá phiền phức, tìm chưa ra người yêu à! Không cần phải mỗi ngày đều lấy cô ra làm lá chắn chứ! Bây giờ thịnh hành nền tảng tình yêu a nền tảng tình yêu, hiểu hay không?

"Chúng ta không quen nhau sao? Nụ hôn đầu tiên của em không phải là của anh à ~"

"Rầm," là âm thanh Tẩm Trường ngã xuống đất, run rẩy chỉ vào cô, kêu lên ai oán: "Hai người khi nào đã thông đồng đến nước này hả! Vậy mà cậu cũng không nói cho chúng tớ biết!"

Lâm Nghiên: ... Này sự thật không phải như vậy!

"Tẩm....."

Giải thích gì đó, sau này có thể nói rõ, hiện tại, cậu phải giúp tớ đối phó chuyện trước mắt đi. Trong mắt Chu Lăng Tiêu mang theo ý cười, môi đã giương cao.

Dù giải thích nhiều nữa, em cũng không thể nói rõ.

Lâm Nghiên, em còn muốn tiếp tục ung dung tự tại sao? Nên ngoan ngoãn làm con dâu của Chu gia đi.

Được rồi, Lâm Nghiên thật sự ngất đi.  

4,

Lâm Nghiên chỉ nhớ rõ một hình ảnh duy nhất trước khi té xỉu, là một đôi mắt hoa anh đào trong sáng, đáy mắt gợn sóng sự lo lắng và khẩn trương.

Khi tỉnh lại, người đã ở trong phòng y tế.

"Bởi vì em bị cảm nắng và cảm xúc quá căng thẳng mới bị ngất đi, nhưng mà bây giờ đã truyền dịch, hẳn là không sao."

Vị đại thần ấy nói cho tôi biết, sao anh ta còn ở đây!

Chu Lăng Tiêu nhìn nét mặt hoảng sợ mà ai oán của cô, trong lòng buồn cười, cô nàng này, rõ ràng không có thiên phú khôi hài, sao lại làm anh muốn cười vậy?

Ngạch, đại thần nhanh chóng xuất hiện.

Tẩm Trường giương nanh múa vuốt đến: "Khai báo thành thật với tớ! Lúc nào cậu thông đồng với Chu đại soái ca! Lần trước còn nói hai người chỉ biết tên nhau! Biết tên thì có thể hôn à!"

"Khụ khụ khụ..... Buông tay..... Tớ làm sao đến đây....." Lâm Nghiên hụt hơi, tay Tẩm Trường vẫn khoẻ mạnh như vậy.

"Còn nói? Chẳng lẽ cậu trông cậy vào tớ ôm cậu đến? Đương nhiên là có người chủ động xin đi giết giặc à ~~ hơn nữa, cậu té xỉu trong lòng anh ta, còn để người khác đưa đi sao?"

"Cậu nói là....." Lâm Nghiên mắt vừa mở ra lại muốn ngất xỉu.

Tôi bị bắt buộc! Từ căn tin đến phòng y tế, nếu cô nhớ không lầm, muốn đến nơi phải đi qua phân nửa trường học thì phải? Cái này, cô ở trong lòng người nào đó, rêu rao mà đi qua cả trường à!!!

Tẩm Trường nhìn đôi mắt nhỏ ai oán của cô, thần khí kia gọi là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a, "Cậu đừng để ra vẻ mặt bị thiệt thòi được không? Có biết bao nhiêu nữ sinh hâm mộ ghen tị hận cậu biết chưa? Vừa hôn lại vừa ôm, cậu không phải tối muốn nằm mơ khi thức dậy mỉm cười à?"

Lâm Nghiên kinh ngạc gật đầu, lại vội vàng lắc đầu, cô nằm mơ giờ tỉnh lại rồi, nhưng không phải mỉm cười tỉnh lại, mà bị hù dọa mà tỉnh giấc.

"Ăn chút cháo đi, anh mới vừa đi mua." Chu Lăng Tiêu đi vào, cầm theo một cái cặp lồng bằng nhựa.

Tẩm Trường thấy vậy rời khỏi, trước khi đi còn liều mạng nháy mắt với Lâm Nghiên, đừng làm chuyện ngu ngốc! Phải bắt được soái ca! Vì lợi ích của toàn bộ phòng ngủ!

"Khụ khụ, em, khoẻ chút nào chưa?" Ánh mắt Chu Lăng Tiêu mơ hồ, người nọ ngất trong lòng anh, anh ít nhiều cũng có phần trách nhiệm.

"Không sao, tôi muốn về." Lâm Nghiên cúi đầu, giọng nói rầu rĩ.

Chu Lăng Tiêu không thích giọng nói nặng nề, không có hơi sức của cô, anh đè vai cô, giọng điệu lạnh lùng nói: "Bác sĩ muốn em ở lại đây quan sát, tiết học buổi chiều anh đã giúp em xin phép, em hãy ở đây nghỉ ngơi."

"Tôi không cần, làm phiền anh rồi."

Nhìn thấy bước chân cô hơi mệt mỏi, trong lòng Chu Lăng Tiêu dần dần sinh ra tức giận, vì cô không biết thương thân thể của mình, hay là giận bản thân anh.

Anh có phải nên trực tiếp hơn một chút không? Nha đầu kia, hình như không thích mềm nhỉ? Chu đại soái ca chau mày không thể giải thích được.

"Anh tại sao ở trong này?" Vào lớp số học nâng cao lại gặp người này, thực kinh hãi mà. Khoa máy tính và khoa cô đâu có lớp học chung chứ? Nhìn thấy ánh mắt bạn học xung quanh rõ ràng càng mập mờ hơn, Lâm Nghiên cảm thấy mình gặp trở ngại, thấy bản thân mình như người ngoài à.

"Ah, cùng học với em. Ngồi đây đi." Chu Lăng Tiêu cực kỳ tự nhiên lấy sách bàn bên cạnh, hướng về cô cười cười. Anh sớm biết, nha đầu kia sợ nhất chính là số học nâng cao, thậm chí còn hùng hồn nói qua, chỉ lấy chồng giỏi toán học. Mà số học nâng cao đối với anh mà nói thật sự là việc cỏn con. Đây không phải đã chứng minh, cơ hội của anh rất lớn sao?

Lâm Nghiên nghẹn họng, vừa định nói "Tôi không cần" thì thầy Lý đã lên bục giảng.

Cô trừng mắt liếc anh một cái, chỉ có thể ngồi xuống. Đừng chú ý tôi đừng chú ý tôi ~ trong đầu tiểu Nghiên điên cuồng niệm chú, thế nhưng có vẻ mọi người vẫn thích đem ánh mắt như có như không dừng lại trên người cô. Thật muốn mượn áo tàng hình của Harry Potter để mặc à.

Vấn đề là, tên đầu sỏ kia cũng không nói nhiều, thật là đến đây nghe giảng, ngược lại Lâm Nghiên bắt đầu không tập trung.

"Bạn học kia, phiền bạn trả lời câu hỏi này."

Lâm Nghiên phản ứng một hồi lâu, mới ý thức được là đang gọi cô. Thần à, đề này làm sao cô có thể làm được! Số học nâng cao số học nâng cao, trời chấm dứt số học nâng cao đi!

囧 lúng túng không biết làm sao, thì bàn bên cạnh hé ra một tờ giấy.

"Ừm, trả lời đúng rồi, nghe giảng bài tốt a ~~" Thầy Lý mỉm cười khen một câu.

Sắc mặt Lâm Nghiên ngượng ngùng, "Vừa rồi, cám ơn anh." Ăn nhờ miệng ngắn, bắt người nương tay. Lâm Nghiên cô có tiếng là không nhờ người khác, vẫn nên nói lời cảm ơn.

"Không có gì, giúp bạn gái anh làm bài, anh rất vui." Dừng một chút, Chu Lăng Tiêu không thấy nét mặt kinh ngạc của cô, tiếp tục nói: "Ừm, về sau con anh học toán, có thể để anh dạy, toán lý hoá máy tính anh đều biết, sửa đồ điện bồn cầu dạy toán học đều được." Anh phù hợp với tất cả yêu cầu của em, những lời này Chu Lăng Tiêu chưa nói ra, bất quá ánh mắt dứt khoác kia cũng nói lên rõ ràng.

Lâm Nghiên giật mình, rồi hầm hầm nhìn bóng lưng sắp chạy xa của Tẩm Trường: cậu lại bán đứng tôi!!!

Trong lòng Tẩm Trường bi ai: tớ thật không phải cố ý à! Ai bảo Chu đại soái ca phái lão Nhị của phòng bọn họ dùng mỹ nam kế với tớ! Chị gái, tớ không chịu nổi nhất là loại nam sinh loại này a ~~~

"Ai là bạn gái của anh hả?" Lâm Nghiên giận dữ liếc anh một cái, gương mặt ngày càng đỏ ửng nóng ran.

"Ah, vừa rồi anh làm bài cho ai, thì chính là người đó."

"Anh!" Cô chán nản, hoàn toàn chán nản.

"Em xem, nụ hôn đầu tiên của anh đã cho em, bây giờ cả trường đều biết em là bạn gái của anh, không còn nữ sinh nào nguyện ý tới tìm anh, em nói, em không chịu trách nhiệm với anh, thì ai chịu trách nhiệm với anh." Vô tội lại nói thêm, Chu đại công tử nháy mắt, nét mặt đầy ý cười.

"Anh!" Có người vô lại như vậy sao? Tại sao rốt cuộc vẫn là lỗi của cô hả?

"Cho nên nói, chỉ có như vậy, về sau anh miễn cưỡng đi theo em, em không cần phải làm gì, chẳng qua thực hiện nghĩa vụ của bạn gái, đến lúc có con thì ở nhà chăm sóc con anh, cũng không cần phải làm gì khác. Chuyện nuôi sống gia đình cứ giao cho anh, người đàn ông trong nhà lo." Lời nói của Chu Lăng Thiên đương nhiên càng hùng hồn hơn.

Mí mắt của Lâm Nghiên lại trở thành ba mí mắt thật sự, người này..... thật sự là.....

Rất đáng ghét ~~

"Đi thôi ~~" Chu Lăng Thiên vô cùng tự nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của người nào đó, ý cười trên khoé miệng không thể ngừng lại được.

Một cô gái nào đó nhăn nhó đi theo sau anh, nhiều năm về sau, con nhỏ cũng đã sinh lâu rồi, cô vẫn nghĩ không ra, lúc ấy tại sao cô im lặng để anh nắm tay đi? Còn trở thành như vậy nữa chứ?

Hỏi vị tổng giám đốc nào đó, tổng giám đốc Chu lạnh lùng nói: "Ngoại trừ anh, em không theo anh thì đi theo ai?"

Được rồi, người này, tự kỷ không phải một chút! Lâu lắm chưa ăn gối thần công của cô có phải hay không!

Đang lúc hai vợ chồng hứng thú vui đùa, ngoài cửa truyền đến âm thanh trẻ con yếu ớt: "Ma ma, đi tiểu ~~"

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top