Nhân Duyên
Phần 1: Chia Tay
_ Cháu tên Vương Nguyên phải không? - một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhìn cậu một hồi rồi hỏi.
_ Vâng, cô có chuyện gì muốn gặp cháu sao ạ - mắt cậu mở to, tròn xoe nhìn người phụ nữ kì lạ kia.
_ Cháu làm ơn tránh xa Tuấn Khải con trai cô ra được không? Cháu có biết rằng cháu đang hại nó không hả? Nó là con trai của tập đoàn đá quý lớn nhất Trung Quốc này vậy mà nó lại đánh đổi tất cả để có được cháu. Cháu có biết ước mơ của nó là gì không? Cháu biết nó muốn gì không? Nó muốn quay lại công ty để làm việc, nhưng sợ cháu buồn mà nó không dám.
_" ..."
_ Coi như cô xin cháu đi, cháu hãy nghĩ cho tương lai của Tuấn Khải đi. Chỉ cần cháu trả Tuấn Khải cho cô thì cháu muốn gì cũng được. Thậm chí làm việc ở công ty tốt nhất cũng có thể, làm ơn đi Vương Nguyên à - mẹ Tuấn Khải khóc nức nở, nắm lấy tay Vương Nguyên mà cầu xin.
_ Cô Vương, cô đừng như vậy, nếu cháu biết Tuấn Khải vì cháu mà làm như vậy, chắc chắn cháu sẽ không đồng ý để anh ấy bỏ nhà đi vậy đâu. Cô cứ yên tâm cháu sẽ khuyên Tuấn Khải về - Vương Nguyên lau nước mắt cho mẹ Tuấn Khải an ủi.
_ Vậy còn điều kiện của cháu là gì?
_ Cháu không cần gì cả. Cháu chỉ cần Tuấn Khải hạnh phúc là được rồi.
Mắt Vương Nguyên nhìn xa xăm, thoáng hiện lên vẻ buồn tủi. Buồn cũng đúng thôi, vì cậu quen được sống bên cạnh anh rồi, quen hơi thở của anh, quen những món anh làm, quen có anh nắm tay đi dạo mỗi tối, quen cách anh mắng cậu, quen quá rồi liệu có từ bỏ được không? Liệu thiếu anh cậu có sống tự lập được không?
Mẹ Tuấn Khải mỉm cười, bà vui vì đứa con trai yêu quý của bà sắp về bên bà rồi. Bà chào tạm biệt Vương Nguyên rồi ra về nhưng bà đâu biết rằng hành động hôm nay của bà sẽ khiến cho hai con người, hai trái tim đau khổ.
********
Sáng hôm nay, Vương Nguyên dậy thật sớm xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh. Đây là lần đầu tiên cậu nấu ăn cho anh hay nói chính xác hơn là lần đầu tiên cậu xuống bếp nấu nướng. Xong xuôi tất cả, cậu lên phòng đánh thức anh xuống ăn. Anh vẫn đang ngủ, ngắm nhìn anh một hồi lâu. Nước mắt cậu không kiềm chế được rơi từ lúc nào không biết. Cậu vội lau nước mắt tự chấn an mình rồi mỉm cười bước tới bên giường đánh thức anh dậy.
_ Tiểu Khải, Tiểu Khải dậy đi.
_ Em dậy sớm vậy, đói rồi sao để anh xuống bếp làm thức ăn cho em nha - Tuấn Khải tay dụi dụi mắt, ngái ngủ hỏi cậu.
_ Không có, em gọi anh dậy để xuống ăn sáng mà, em làm rồi.
_ Hả, em nấu rồi sao? Trước giờ, em có bao giờ xuống bếp đâu.
_ Hứ, không ăn thì thôi - Vương Nguyên giận dỗi bỏ đi trước.
_ Không, không có, được bảo bối nấu cho ăn thì còn gì tuyệt bằng nữa chứ - Tuấn Khải hất chăn ra, chạy tới bên Vương Nguyên ôm lấy cậu.
_ Hi, anh thật khéo nịnh, thôi anh đánh răng, rửa mặt đi, xong xuống ăn sáng.
Vương Nguyên xuống trước, cậu dọn đầy cả một bàn thức ăn ra, tuy lần đầu tiên nấu, không biết mùi vị sẽ ra sao, nhưng cậu mong nó sẽ ngon. Thoáng chốc Tuấn Khải đi xuống, anh nhìn cả một bàn đầy thức ăn, tay dụi dụi mắt nhìn đồng hồ xem có phải giờ là bữa sáng không.
_ Này, sao em làm nhiều vậy, lát chúng ta có thêm cả hai đứa Thiên Tỷ và Chí Hoành tới ăn nữa sao?
_ Không, chỉ hai chúng ta thôi.
_ Vậy sao em làm nhiều vậy?
_ Em thích thế được không? Anh không ăn để mình em ăn.
_ Á, không, không, em chẳng thường xuyên nói nhịn bữa sáng sẽ không tốt sao. Hì hì
_ Vậy sao còn không ăn đi.
Tuấn Khải lấy một miếng bánh mì và một miếng trứng chiên bỏ vào đĩa. Mặc dù bánh thì cháy, còn trứng thì rất mặn. Nhưng trước mặt bảo bối của anh, anh vẫn phải khen ngon.
_ Hảo ngon nha, Vương Nguyên lần đầu làm mà được như vậy là tốt lắm rồi đấy.
_ Thật, thật sao? Để em ăn thử.
Vương Nguyên cắn một miếng, liền nhổ phì ra ngoài,uống một hụm sữa rồi mắng Tuấn Khải.
_ A, chẳng ngon gì cả, bánh thì đen xì, đắng ngắt còn trứng thì mặn chát vậy sao ăn. Tiểu Khải à, anh đừng ăn nữa, đau bụng mất.
_ Không được,đây là đồ em làm cho anh sao nỡ bỏ chứ.
_ Nhưng anh sẽ bị đau bụng mất, nào đưa em đổ bỏ đi, những đồ khác cũng không ăn được đâu.
Vương Nguyên dọn bàn ăn, tự trách mình có làm trứng chiên cũng không nên thân, nướng bánh còn đen xì nữa chứ, đúng là vô dụng mà. Tuấn Khải thấy thế liền tới chỗ Vương Nguyên. Ôm lấy eo cậu.
_ Ngon mà, em đừng tử trách mình nữa.
_ Vậy mà ngon sao?
_ Đồ do chính tay bảo bối làm đều rất ngon.
_ Anh nịnh em là giỏi.
_ Vợ anh thì anh chẳng nịnh, hì.
_ Hứ, ai là vợ anh chứ.
_ Em chứ ai, hì hì.
_ Vương Nguyên à, đền bù cho anh đi, giờ anh đau bụng quá.
_ Hả, thật sao, Để em đi lấy thuốc cho anh nha? Hay xoa dầu trước nhỉ?
Vương Nguyên lo lắng, quay lại xem Tuấn Khải như thế nào nhưng đã bị môi ai kia dính chặt lấy môi mình. Tham lam mút lấy đầu lưỡi cậu, lục xục khoang miệng như không muốn rời. Nhưng bị Vương Nguyên đẩy ra.
_ Anh bị đau bụng ,vậy mà vẫn đùa được sao?
_ Môi em thật ngọt nha, chỉ muốn hôn mãi thôi - Tuấn Khải liếm liếm mép, tay xoa xoa cằm, mắt không ngừng nhìn vào môi Vương Nguyên.
_ Anh lừa em sao?
_ Không làm như vậy, sao em có thể để anh hôn chứ, hì hì.
_ VƯƠNG TUẤN KHẢI ĐÁNG GHÉT, ANH CHẾT ĐI.
Vương Nguyên tức giận đuổi đánh Tuấn Khải quanh nhà, chẳng biết vô tình hay cố ý Vương Nguyên vấp phải chân ghế sofa ngã bổ nhào, kéo theo cả Tuấn Khải ngã xuống ghế sofa. Cả hai còn chưa định hình được gì thì đã nghe thấy tiếng của Thiên Tỷ.
_ Ai yo, hai người rủ em với Chí Hoành tới đây để mở party hay là để chứng kiến cảnh này đây.
Vương Nguyên ngồi dậy, sửa soạn quần áo, mời Thiên Tỷ và Chí Hoành vào nhà.Tuấn Khải mặt ngơ ngác như chưa hiểu chuyện.
_ Mở party á, sao Vương Nguyên không nói cho anh biết vậy? Mà party gì thế?
_ À, party " couple " đó.
_ Oh, tên hay nha, ai đặt thế?
_ Vương Nguyên nhà anh chứ ai. Tháng trước một party, tháng này một party, không khéo Chí Hoành nhà em lên cân mất - Thiên Tỷ liếc nhìn Chí Hoành.
_ Hứ, ai là Chí Hoành nhà anh chứ mà em ăn uống cũng có chế độ nha sao mà có thể tăng cân dễ vậy chứ - Chí Hoành quay lại bĩu môi.
_ Thôi,thôi đừng ồn ào nữa chúng ta đi siêu thị thôi. - Vương Nguyên cắt ngang
_ OK, cả bốn chúng ta cũng đi sao? - Tuấn Khải thắc mắc.
_ Không, chỉ em cả Chí Hoành đi thôi, còn hai người ở nhà dọn dẹp nhà cửa đi nha, khi nào về chỉ việc nấu nướng thôi nha.
_ Tuân lệnh, chúng ta bắt đầu thôi nào.
Vương Nguyên lên phòng thay đồ rồi đi tới siêu thị cùng Chí Hoành. Cả buổi không thấy Vương Nguyên nói câu nào. Chí Hoành thấy là bèn hỏi.
_ Vương Nguyên, cậu làm sao đó?
_ Không, không có gì đâu.
_ Chúng ta làm bạn bao nhiêu năm rồi, chẳng nhẽ tâm tình cậu làm sao tớ còn không biết sao?
_ Được rồi, tớ sẽ nói cho cậu biết.
*************
Ở nhà, Tuấn Khải và Thiên Tỷ cùng trang trí phòng khách xong xuôi, cả hai đều mệt nhoài, nằm thườn ở sofa nghỉ ngơi.
_ Này, anh cả Vương Nguyên chỉ sống vậy thôi sao?
_ Ý cậu là sao?
_ Thì anh không định kết hôn với cậu ấy sao?
_ Anh cũng từng nghĩ nhưng..... sợ em ấy chưa thật sự sẵn sàng.
_ Haizzz, anh ngốc thật, anh định để cậu ấy đợi đến bao giờ nữa, hay tiện hôm nay anh em ta cầu hôn hai người đó luôn rồi tháng sau đám cưới nhỉ.
_ Nhưng gia đình anh chưa chấp nhận tình cảm của anh và em ấy.
_A, kệ đi lấy trước rồi tính sau.
"........"
_ Không lúc Vương Nguyên cậu ấy lấy người khác anh lại hối hận đấy.
_ Được, được lấy đi rồi tính sau.
_ Vậy chúng ta đi mua nhẫn cưới thôi.
_ OK.
Tới tiệm trang sức Tuấn Khải chọn lấy một đôi nhẫn bằng vàng trắng, rất đơn giản vì anh nghĩ những thứ đơn giản sẽ hợp với Vương Nguyên hơn. Bên trong nhẫn có khắc tên anh và cậu mọi thứ đều rất hoàn hảo. Còn Thiên Tỷ mua một đôi nhẫn bằng vàng ròng, bên trên có nạm kim cương cũng như Tuấn Khải bên trong cũng được khắc tên của hai người. Cả hai đều rất vui vẻ đem nhẫn cưới về làm điều bất ngờ cho Vương Nguyên và Chí Hoành.
Vương Nguyên và Chí Hoành về tới nhà thấy Tuấn Khải và Thiên Tỷ nằm ngủ ở sofa thì gọi dậy, Tuấn Khải tay dụi dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài.
_ Hai người về rồi sao?
_ Vâng, giới thiệu cho anh và Thiên Tỷ biết đây là Mộc Lan bạn em.
_ Ừm, chào cô tôi là Tuấn Khải / tôi là Thiên Tỷ.
_ Mộc Lan ngồi chơi nha. Mình xuống bếp nấu thức ăn.
_ Thôi, em tiếp bạn đi để anh và Thiên Tỷ nấu cho.
Bữa trưa được dọn ra với biết bao nhiêu là món, toàn những món mà cả Vương Nguyên và Chí Hoành đều rất thích,cả hai vui vẻ ăn hết phần thức ăn của mình vừa ăn vừa nói chuyện. Còn Tuấn Khải và Thiên Tỷ ngồi nhìn hai nhóc của mình ăn ngon lành, trong lòng dâng lên một cảm giác rất hạnh phúc rồi nghĩ đến lát nữa hai người sẽ cầu hôn hai đứa nhóc đó thì thật sự không kiềm chế được cảm xúc vừa ăn vừa cười. Xong xuôi bữa trưa, dọn dẹp mọi thứ một cách gọn gàng, tất cả mọi người đều ra phòng khách chờ để nghe Vương Nguyên nói chuyện quan trọng gì đó. Vương Nguyên bước ra tay cầm một hộp gì đó nhỏ nhỏ.
_ Mọi người xin hãy chứng kiến cho tớ, hôm nay tớ sẽ quyết định cầu hôn người mà tớ yêu nhất, người mà mỗi khi khó khăn luôn giúp tớ, người mà hiểu tớ nhất...... đó chính là...... Mộc Lan.
_ Cái gì? - Thiên Tỷ hét lớn, đập chiếc ly xuống bàn. Chí Hoành thấy vậy vội kéo Thiên Tỷ ngồi xuống, tiếp tục nghe.
_ Mộc Lan, lấy tớ làm chồng nhé, tớ sẽ yêu thương.và chăm sóc cậu đến suốt cuộc đời này- Vương Nguyên quỳ một chân xuống, tay cầm chiếc nhẫn khẽ đeo vào cho Mộc Lan, cô khẽ gật đầu đồng ý, mỉm cười âu yếm nhìn Vương Nguyên.
_ Hai người diễn đủ chưa? Vương Nguyên à trò này đùa hơi quá đáng rồi đấy - Tuấn Khải tay nắm chặt lấy chiếc ly trên tay, mắt tức giận hướng về Vương Nguyên.
_ Tuấn Khải, em yêu anh chỉ là đùa cợt khi Mộc Lan đi du học thôi, giờ cô ấy về rồi.
_ Em.... em nói sao? - Tuấn Khải gằn từng chữ, lúc này anh dần như mất đi kiểm soát, lao tới túm áo Vương Nguyên đe dọa.
_ Em nói là sự thật, anh nghĩ sao mà em lại đi yêu một đứa con trai chứ.Chẳng qua em thấy anh cũng đẹp trai ,nhà giàu có nên mới lợi dụng thôi. Giờ thì hết rồi - Vương Nguyên đẩy Tuấn Khải ra, sửa soạn lại trang phục rồi nắm lấy tay Mộc Lan như khẳng định điều Tuấn Khải thấy là sự thật.
_ Ha ha ha, được rồi em thắng rồi, tôi bỏ cuộc.
Tuấn Khải cười lớn, tay ném lấy hộp nhẫn cưới cậu định sẽ đeo cho Vương Nguyên nhưng có lẽ giờ đã quá muộn rồi. Anh bước ra khỏi cửa, tâm trạng thật sự không tốt là mấy.
_ Đồ đểu, tôi không ngờ cậu lại như vậy.
Thiên Tỷ đuổi theo Tuấn Khải, bóng hai người dần khuất đi, như không kiềm chế được bản thân nữa, Vương Nguyên bắt đầu ngã khụy xuống đất, khóc nức nở chưa bao giờ cậu cảm thấy đau như vậy. Không phải nỗi đau thể xác mà là nỗi đau từ con tim cậu. Nó như bị bóp chặt lại đến khó thở, đau lắm, liệu ai hiểu được chứ. Cậu cảm thấy khó thở, nguồn không khí dần như cạn kiệt đi vì cậu đã mất anh, mất anh mãi mãi.
Chí Hoành thấy vậy, cảm thấy rất đau lòng tuy Chí Hoành không phải Vương Nguyên nhưng có lẽ phần nào hiểu được nổi đau mà cậu ấy đang phải gánh chịu, lặng lẽ ôm Vương Nguyên vào lòng an ủi.
_ Vương Nguyên à, cậu đừng như vậy mà. Hay để mình nói cho anh ấy biết nhé.
_ Không, không được nói, tớ đã hứa với mẹ anh ấy rồi - Vương Nguyên lau nước mắt.
_ Nhưng....... - Chí Hoành ngập ngừng.
_ Đừng nhưng nhị gì cả, làm ơn coi như vì tớ đi.
_ Được rồi, tớ hứa với cậu sẽ không nói, nhưng mà nếu tớ còn thấy cậu đau khổ quá tớ sẽ nói cho anh ấy biết tất cả đấy- Chí Hoành dặn dò
_ Ừm, cảm ơn cậu.
_ Tiệc tàn rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, còn chỗ này để tớ sử lý là được rồi - Vương Nguyên lau nước mắt, đứng dậy cười.
_ Nhưng......
_
Này, này tớ không phải trẻ con đâu nhé mà còn sợ phải ở một mình - Vương Nguyên vỗ ngực cười lớn.
Chí Hoành biết Vương Nguyên chỉ giả bộ mình không sao để cho Mộc Lan và Chí Hoành yên tâm, nhưng Chí Hoành sao nỡ để bạn thân mình một mình chứ.
_ Tớ sẽ ở đây với cậu, Mộc Lan à, cậu hôm nay mệt rồi về nghỉ ngơi sớm đi.
_ Được rồi, tớ về trước,tạm biệt nhé.
Vương Nguyên và Chí Hoành dọn dẹp lại phòng khách, Vương Nguyên cúi xuống gầm bàn nhặt đống thủy tinh do cốc vỡ, vô tình thấy một cặp nhẫn. Cậu nhặt nó lên xem thì thấy chiếc nhẫn có ghi tên anh và cậu trên đó. Mọi cảm xúc một lần nữa không nghe lời cậu, vỡ òa trong từng tiếng nấc nghẹn ngào. Chí Hoành thấy vậy chạy tới chỗ Vương Nguyên,thấy hai chiếc nhẫn trên tay Vương Nguyên cậu mới sực nhớ ra câu nói của Thiên Tỷ lúc trước khi ra phòng khách
"_ Hôm này là ngày đặc biệt của đặc biệt nha - Thiên Tỷ thích thú cười tươi rói
_ Ngày gì? - Chí Hoành thắc mắc, nheo đôi mắt tròn xoe nhìn Thiên Tỷ
_ Lát sẽ biết - Thiên Tỷ úp úp mở mở vừa cười vừa nói "
Thì ra chuyện Thiên Tỷ nói là cái này. Tuấn Khải định ngày hôm nay sẽ cầu hôn Vương Nguyên. Có lẽ Vương Nguyên cũng hiểu ra nên mới như vậy. Chí Hoành đi tới an ủi Vương Nguyên.
_ Vương Nguyên, cậu hiểu tình cảm Tuấn Khải dành cho cậu đúng không? Tuấn Khải vì cậu mà hi sinh rất nhiều, nhưng anh ấy không cần cậu đáp trả vì với anh ấy cậu là niềm hạnh phúc. Vậy nên đừng vì tác động bên ngoài mà làm cả hai phải đau khổ. Cậu hiểu ý tớ chứ?
_ Tớ không có sự lựa chọn đâu. Gia đình anh ấy rất cần anh. Còn ước mơ của anh ấy nữa. Tớ không muốn vì tớ mà anh ấy từ bỏ đi ước mơ của mình. Như vậy tớ thật ích kỉ.
_ Anh ấy nói cậu là niềm mơ ước mà anh ấy cần đạt được mà. Tại sao cậu lại nghĩ rời xa cậu anh ấy sẽ hạnh phúc chứ? Cậu cứ nói tớ trẻ con nhưng thật sự cậu mới là trẻ con ấy - Chí Hoành tức giận mắng xối xả vào mặt Vương Nguyên.
_ Giờ cậu mắng tớ cũng vậy thôi, tớ đã quyết định rồi, không ai lay chuyển được tớ đâu. Cậu về đi,tớ không tiễn- Vương Nguyên đứng dậy đi lên phòng.
_ Ừ, được thôi, tùy cậu giờ chúng ta khỏi làm bạn bè nữa luôn đi, tớ không có người bạn nào như cậu đâu.
Chí Hoành mặt tức giận, quay đi ra cửa, đóng đến rầm một cái rồi bỏ đi. Mặc cho Vương Nguyên muốn ra sao thì ra. Vương Nguyên đi lên tới phòng, bất lực ngồi thụp xuống đất, ôm gối mà khóc. Cậu thật sự chỉ muốn chết quách đi cho xong. Tại sao số phận lại trêu đùa cậu như vậy chứ. Đã cho Tuấn Khải đến bên cậu để làm cậu ngộ nhận rằng anh là của mình rồi lại gián tiếp đưa Tuấn Khải ra khỏi cuộc đời cậu một cách lãng xẹt như thế. Thật bất công mà. Cậu hận... hận ông trời....hận tất cả mọi thứ xung quanh... hận tất cả mọi vật khi không có bóng anh.
************
Sau khi rời khỏi nhà Vương Nguyên, Tuấn Khải tới quán bar. Anh liên tục uống rượu mặc cho Thiên Tỷ khuyên ngăn. Anh muốn uống cho thật say để quên đi tất cả mọi chuyện ngày hôm nay. Anh muốn quên luôn cả con người bội bạc kia đã làm tổn thương anh nhiều đến như vậy. Thật đáng ghét mà.
_ Tuấn Khải đừng uống nữa.
_ Mặc anh. Anh muốn uống. Thiên Tỷ, cậu nghĩ xem, đúng hôm anh muốn chính thức bước vào cuộc sống của em ấy.....lại chính là ngày em ấy nói không yêu anh và rồi...... và rồi còn nói muốn lấy người con gái khác nữa chứ. Ha-ha cậu nghĩ anh nên vui cho em ấy hay buồn cho bản thân mình quá si tình đây. Ha ha.
_ Tuấn Khải à, không có cậu ta, anh vẫn có thể yêu người khác mà, anh đâu phải buồn như vậy đâu.
_ Nhưng...... anh yêu em ấy mất rồi.... làm sao đây
Tuấn Khải đánh rơi chiếc ly trên tay xuống đất, bất lúc tựa lưng vào ghế,đôi mắt nhắm nghiền lại, khóe mắt bất giác có một giọt nước mắt lăn dài xuống. Thiên Tỷ nhìn thấy anh mình vì Vương Nguyên mà như vậy lại càng thấy hận Vương Nguyên nhiều hơn, tay nắm chặt chiếc ly trên tay.
_ Vương Nguyên, cậu hãy đợi đấy, để tôi chống mắt lên xem cậu và ả ta hạnh phúc được bao lâu.
Tuấn Khải lúc này đã quá say, không còn biết cái gì nữa, nằm xõng xoài trên ghế sofa ngủ gục lúc nào không hay. Thiên Tỷ ngán ngẩm đỡ Tuấn Khải dậy, gọi taxi đưa Tuấn Khải về nhà. Vừa tới cửa nhà đã thấy mẹ Tuấn Khải chờ sẵn ở cửa như đã biết rõ hết mọi chuyện, liền sai người đỡ Tuấn Khải lên phòng nghỉ, rồi mời Thiên Tỷ vào nhà.
_ A, Thiên Thiên lớn quá rồi nha, lâu lắm rồi mới tới nhà cô chơi. Cảm ơn cháu đã đưa Tuấn Khải nhà cô về nha.
_ Không có gì đâu ạ. Chúng cháu là anh em mà. Sao cô biết hôm nay anh ấy về hay vậy.
_ Hôm nào cô cũng đứng đó đợi Tuấn Khải về mà. Nó thoát được thằng nhóc kia thật là điều đáng mừng.
_ Chẳng nhẽ, chuyện này........
_ Không, không có gì đâu,cháu nên về đi, muộn rồi, cô lên phòng xem Tuấn Khải như thế nào.
_ Vâng, cháu chào cô, cháu về.
Sau khi cúi chào bà Vương, Thiên Tỷ đi về với một mớ hỗn độn trong đầu " chẳng nhẽ chuyện này do mẹ Tuấn Khải làm? Chẳng nhẽ cậu hiểu lầm Vương Nguyên sao? Phải điều tra thôi. " Dứt dòng suy nghĩ, Thiên Tỷ vội lấy điện thoại gọi cho Chí Hoành, vừa định cầm máy gọi thì đã thấy cuộc gọi từ Chí Hoành.
_ Em gọi gì anh vậy? Anh cũng có chuyện muốn nói với em đây.
_ Em cũng có chuyện muốn nói với anh đây.
_ OK,gặp nhau ở quán X nha.
Cúp điện thoại, Thiên Tỷ liền quay xe về quán X để gặp Chí Hoành, vừa đến nơi Thiên Tỷ đã thấy Chí Hoành đợi sẵn ở đây rồi, nhìn ánh mắt của Chí Hoành,Thiên Tỷ nhận ra lúc tức giận Chí Hoành thật đáng sợ, ánh mắt không còn vui vẻ như trước nữa, miệng cũng không cong lên cười nụ cười với hai má lúm đồng tiền làm Thiên Tỷ rung động.nữa mà thay vào đó là một ánh nhìn khiến ai nhìn vào cũng phải run sợ và nể nang vài phần.
_ Em có, chuyện muốn nói với anh sao?
_ Đúng vậy.
_ Em muốn anh giúp em một chuyện, được không?
_ Được rồi, em nói đi.
............................
Phần 2: Tái hợp
- Một tuần trôi qua, không có anh bên cạnh, cuộc sống của em vẫn vậy, thật buồn tẻ.
- Một tháng trôi qua, vẫn đi làm một mình, ăn cơm một mình và rồi vẫn nhớ anh.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi đi. Chí Hoành kể từ hôm đó cũng chẳng thèm nói chuyện với cậu. Chắc giờ Chí Hoành ghét cậu lắm. Nhưng thôi lỡ rồi sao lấy lại được... Nhưng còn anh thì sao? Anh giờ sống tốt chứ? Chắc anh giờ cũng có người mới rồi và cũng rất hận cậu nữa chứ, người đã lạnh lùng chối bỏ anh. Người đã làm anh phải đau khổ. Cậu cứ suy nghĩ miên man mãi mà không biết rằng cậu đã vô tình đi tới con sông X nơi mà anh và cậu lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu tiên hẹn hò và cũng là lần đầu tiên trao nhau nụ hôn đầu. Cậu đưa hai tay lên cửa miệng hét lớn.
_ Vương Tuấn Khải. Em nhớ anh. Anh quay về với em đi - Giọng nói của Vương Nguyên nhỏ dần rồi nghẹn lại trong hai hàng nước mắt.
Cậu ngồi phịch xuống đất khóc nức nở. Được một hồi, cậu lau nước mắt, đứng dậy đi dạo quanh con sông bỗng điện thoại có tin nhắn, cậu mở ra đọc thì ra là của Chí Hoành gửi cho cậu.
" Nếu còn coi tớ là bạn thì mau tới công viên Y, mau "
Vương Nguyên thấy vậy, lo lắng không biết có chuyện gì liên gọi lại cho Chí Hoành nhưng không ai bắt máy, liền vội vàng đi tới công viên Y.
................
Từ khi về nhà Tuấn Khải chỉ lao đầu vào công việc. Mọi chuyện tình cảm đối với anh bây giờ thật xa xỉ và tẻ nhạt, dù mẹ có bắt anh năm lần bảy lượt đi xem mặt nhưng mọi chuyện cũng chẳng đi tới đâu. Vì tất cả các cô gái đều cảm thấy sợ con người lạnh lùng của anh và cảm thấy anh là con người tẻ nhạt nhất thế giới. Đi hẹn hò đều không nói với người ta câu nào chỉ cắm đầu vào điện thoại lướt weibo. Đi ăn cũng chỉ ăn chút ít rồi mượn cớ có việc liền đi về công ty. Anh biết tất cả các cô gái đến với anh đều vì tiền chứ đâu yêu gì anh đâu. Không giống như em.
Tuấn Khải đang làm việc trong phòng liền thấy tin nhắn của Thiên Tỷ.
" Khải ca, anh mau tới công viên Y đi. Em có chuyện muốn nói"
Tuấn Khải gọi lại cũng không thấy Thiên Tỷ trả lời, liền gọi điện cho thư kí hủy tất cả cuộc họp ngày hôm nay rồi lấy áo khoác, bước ra khỏi công ty.
Vương Nguyên tới công viên Y nơi mà lần đầu tiên Vương Nguyên gặp Chí Hoành, lần đầu đấy sao cậu quên được, cậu tới một ghế đá gần đó đợi Chí Hoành tới nhưng nhận ra sự có mặt của Tuấn Khải nên đành đi tìm chỗ khác, chưa kịp bước đi, cậu đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, giọng nói mà khi trong mơ cậu cũng muốn nghe.
_ Cuộc sống của em tốt chứ?
_ Cảm ơn, em vẫn ổn,còn anh? Công việc sao rồi - Cậu lấy hết can đảm, quay lại đối diện với anh, khẽ nói.
_ Anh vẫn thế.
Cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng gợi lại cho cậu biết bao kỉ niệm giữa anh và cậu. Cậu ước gì thời gian ngưng lại để cậu có thể ở bên anh lâu thêm một chút nữa.
_ Hai người định lừa dối nhau tới bao giờ nữa - Thiên Tỷ cau mày, tay đút vào túi quần mắng.
_ Hai người? - Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đồng thanh.
_ Bọn em, thật sự không muốn hai người đau khổ thêm nữa - Chí Hoành đứng nãy gìơ mới lên tiếng.
_ Tại sao bọn tớ lại đau khổ chứ?
_ Làm ơn đi Vương Nguyên cậu đừng giấu anh ấy nữa mà.
_ Chuyện gì vậy, mọi người đang giấu tôi gì sao? - Tuấn Khải khó hiểu nhìn ba người.
_ Để em nói anh nghe.
Thiên Tỷ bắt đầu kể tất cả mọi chuyện cho Tuấn Khải nghe, khi Thiên Tỷ kể tới chuyện mẹ anh bắt Vương Nguyên phải chia tay với anh, thì như mất hết kiên nhẫn anh tức giận nắm lấy cổ áo Thiên Tỷ.
_ Tất cả đều là sự thật đúng không?
_ Nhẽ ra ngay từ đầu anh nên thắc mắc tại sao tự nhiên Vương Nguyên muốn chia tay với anh chứ.
_ Bọn em chỉ giúp được đến đây thôi. Còn quay lại hay không thì tùy hai người.
Thiên Tỷ nắm tay Chí Hoành rời đi bỏ mặc Tuấn Khải và Vương Nguyên đứng đó. Giữa không gian ngột ngạt của sự im lặng, hai con người vẫn đứng đó, không ai nói câu nào. Đúng ra mà nói họ không biết nói gì thì đúng hơn. Họ chờ đợi, chờ đối phương lên tiếng trước nhưng cả hai đều quá bướng bỉnh nhất quyết vẫn là chọn im lặng. Có lẽ sự im lặng sẽ làm cho lòng họ thanh thản hơn thì sao?
Vương Nguyên cảm thấy không nên đứng đây thêm nữa định bụng sẽ bỏ đi, nhưng lại bị một cánh tay rắn chắc của anh giữ lại. Kéo cậu về phía anh,ôm trọn vào lòng.
_ Em muốn rời xa anh nữa sao?
"..."
_ Anh xin lỗi đã làm em buồn nhiều như vậy. Nhẽ ra anh nên tìm hiểu mọi chuyện không nên rời bỏ em một năm trời như vậy.
"..."
_ Vương Nguyên à, làm ơn nói gì đi.
Nước mắt cậu sau một năm trời một lần nữa lại rơi vì anh. Những giọt nước mắt này là gì? Có lẽ là những giọt nước mắt hạnh phúc vì anh đã hiểu cho những việc cậu làm.
_ Được rồi, em đừng khóc nữa.
"..."
Tuấn Khải dần mất hết kiên nhẫn, buông Vương Nguyên ra, mắt buồn rười rượi nhìn Vương Nguyên.
_ Chỉ một câu thôi. Em còn yêu anh không?
Vẫn không thấy Vương Nguyên trả lời Tuấn Khải như mất hết hi vọng, quay lưng toan bỏ đi. Lúc này tâm lý của Vương Nguyên đang đấu tranh kịch liệt thực chất cậu rất yêu anh " chẳng lẽ cậu lại một lần nữa để anh đi sao? Không, không cậu không muốn, cậu đã rất nhớ anh rồi, không muốn mất anh nữa " Vương Nguyên chạy tới ôm lấy Tuấn Khải.
_ Anh lại định bỏ em thêm một lần nữa sao?
_ Em ...em đồng ý quay lại với anh rồi sao?
Vương Nguyên khẽ gật đầu, ôm lấy Tuấn Khải.
Buổi chiều hôm đó không giống như mọi hôm. Không gian trở nên tươi đẹp hơn. Bất cứ một thứ gì dù nhỏ nhặt nhất cũng đều trở nên đẹp hơn trong mắt bọn họ. Hai người nắm tay nhau đi dạo quanh công viên. Lâu lắm rồi Vương Nguyên mới cảm thấy vui vẻ như vậy. Mải mê với câu chuyện của mình Vương Nguyên không biết rằng Tuấn Khải đã dẫn cậu tới nhà anh từ bao giờ, đứng trước cửa nhà, nụ cười trên môi Vương Nguyên tắt ngấm thay vào đó là nỗi lo lắng. Cậu không biết anh dẫn cậu về đây để làm gì. Tuấn Khải đặt tay lên vai Vương Nguyên vỗ về.
_ Không sao đâu.
_ Vâng.
Vương Nguyên miệng nói vậy nhưng trong lòng cậu càng ngày càng lo hơn. Bao nhiêu ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu "nhỡ may mẹ anh ấy không chấp nhận cậu thì sao? Nhỡ may mẹ anh ấy lại bắt hai người họ phải rời xa nhau một lần nữa thì sao? " Nỗi lo của cậu dường như biến mất khi chính mẹ của Tuấn Khải ra đón hai người.
_ Hai đứa mau vào nhà đi. Thiên Tỷ cả Chí Hoành đã đến từ lâu đợi hai đứa rồi đó.
_ Vâng, tụi con vào ngay đây.
Vương Nguyên như không hiểu ra chuyện có đang xảy ra. Ngơ ngác nhìn Tuấn Khải nhưng đáp lại cậu chỉ là một nụ cười ngọt ngào của anh.
Hai người họ tới bàn ăn, Tuấn Khải kéo ghế cho Vương Nguyên ngồi xuống rồi anh cũng ngồi bên cạnh. Mẹ Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cười tươi rói như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn nhắc Tuấn Khải gắp thức ăn cho Vương Nguyên. Thiên Tỷ thấy mặt Vương Nguyên vẫn cứ ngơ ngác thì bật cười.
_ Tuấn Khải, anh mau nói sự thật cho cậu ấy biết đi, nhìn mặt cậu ấy tức cười quá.
_ Sự thật? - Vương Nguyên nhắc lại theo lời của Thiên Tỷ.
_ Nhưng em phải hứa không giận anh nhé.
_ Ừm, được rồi.
Tuấn Khải ngồi kể cho Vương Nguyên nghe hết tất cả mọi chuyện. Từ việc mẹ anh đóng kịch giả vờ ngăn cản bọn họ yêu nhau, đến việc Tuấn Khải và Thiên tỷ cũng nói dối cậu nhưng điều làm cậu giận hơn cả là Lưu Chí Hoành - người bạn thân nhất của cậu cũng tham gia màn kịch này. Vương Nguyên cảm thấy bị tổn thương khi cậu yêu anh nhiều như vậy mà anh lại cùng với mọi người đóng kịch để lừa dối cậu. Làm cậu tưởng thật suốt một năm trời cậu sống trong đau khổ và day dứt khi từ chối anh. Vậy mà anh lại đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy
Vương Nguyên tức giận, đứng dậy bỏ ra ngoài. Cậu thật sự như mất niềm tin đối với anh. Không biết ngày hôm nay có phải cũng là một phần trong màn kịch kia của anh không. Cậu như mất đi định hướng không biết đâu là thật đâu là giả. Cậu muốn chạy thật nhanh ra khỏi nơi này.
Tuấn Khải đuổi theo sau Vương Nguyên, nắm lấy tay cậu nhưng lại bị cậu hất ra và cậu lại càng chạy nhanh hơn.
_ A aaaaa
Tiếng của Tuấn Khải hét thất thanh. Vương Nguyên giật mình quay lại thì thấy Tuấn Khải đang nằm dài ở bên đường tay ôm lấy ngực thở hổn hển. Cậu một lần nữa lại cảm thấy có lỗi chạy đến bên Tuấn Khải. Cậu tự trách mình tại sao lại bỏ đi, rồi lại trách mình tại sao lại chạy nhanh như vậy. Nhỡ anh làm sao cậu sẽ ân hận suốt đời mất.
_ Vương Tuấn Khải, anh làm sao vậy, em cấm anh có chuyện gì đấy nhé. Anh phải chịu trách nhiệm vì đã nói dối em nữa. Anh mau tỉnh lại cho em. Hức hức. Anh mà dám làm sao là em cho anh biết tay đấy.
Vương Nguyên khóc nức nở ôm lấy Tuấn Khải. Liên tục nhìn xung quanh để xem có ai có thể giúp đỡ không.
Bất ngờ Tuấn Khải rướn người lên đặt một nụ hôn ấm áp lên môi cậu,rồi lấy tay lau nước mắt cho cậu.
_ Bắt được em rồi nhé, Vương Nguyên.
_ Anh không ... không sao chứ.
_ Anh không sao, anh hoàn toàn khỏe mạnh.
_ Anh lừa em?
_ Một chút. Nhưng....
_ Đáng ghét, anh có biết em lo lắng cho anh lắm không hả?
_ Anh biết, anh xin lỗi, anh sẽ không như vậy nữa đâu, em nín đi.
Tuấn Khải lấy tay lau nước mắt cho cậu. Kèm theo là những lời xin lỗi rối rít của anh nhưng anh càng nói cậu càng khóc to hơn, anh kiên nhẫn ngồi đó vỗ về an ủi cậu, đến khi vì quá mệt cậu đã thiếp đi lúc nào không hay.Trong lúc mơ màng cậu khẽ mở mắt thấy anh đang cõng cậu trên lưng vừa đi vừa hát cậu khẽ mỉm cười vòng tay qua cổ anh xiết chặt hơn nữa, khẽ hít hà mùi tóc của anh rồi lại vùi mặt vào tấm lưng rộng của anh mà ngủ.
Sáng hôm sau, cậu mơ màng khẽ dụi dụi đôi mắt còn buồn ngủ của mình, xoay người lại đập ngay vào mắt cậu là gương mặt của anh. Cậu vô thức đưa tay lên vuốt ve dọc theo khuôn mặt anh. Lâu lắm rồi cậu mới được nhìn anh gần đến vậy. Cậu ngắm nhìn một lúc lâu từng đường nét trên khuôn mặt anh mọi thứ đều thật hoàn hảo.
_ Này, ngắm anh đã chưa?
_ Ai....ai thèm ngắm anh chứ.
_ Phải phạt em thôi.
_ Cái.... cái gì? - Vương Nguyên mở to đôi mắt của mình nhìn Tuấn Khải.
Tuấn Khải chồm người dậy, lấy thân mình đè lên trên Vương Nguyên, còn hai tay thì nắm lấy hai tay cậu không cho cậu có cơ hội tẩu thoát. Tuấn Khải hôn lên từng bộ phận trên khuôn mặt rồi từ từ đến chiếc cổ trắng ngần của cậu xuống đến xương quai xanh lấp ló sau chiếc áo mỏng cậu đang mặc. Vương Nguyên giường như mất đi tự chủ mặc cho anh đang dần cởi ra hết từng chiếc cúc áo. Đến chiếc cúc cuối cùng thì cửa phòng hai người bỗng bị bật tung vì phải chịu cú đạp cửa không thương tiếc của Thiên Tỷ.
_ Này, hai người có mau dậy không hả? Mặt trời mọc tới đỉnh đầu rồi đấy.
_ Tiểu Thiên à, anh có cần phải đạp cửa phòng họ mạnh như vậy không? Họ còn đang ngủ mà - Chí Hoành nói liến thoắng
Cảnh vật dường như im lặng chỉ sau vài giây. Tât cả không gian đều trở nên ngại ngùng trước sự có mặt của Thiên Tỷ và Chí Hoành, Tuấn Khải vội ngồi dậy, chỉnh lại quần áo của mình, lấy chăn đắp lên thân thể cho Vương Nguyên rồi hắng giọng nói.
_ E hèm, hai đứa đến đây có chuyện gì không?
_ À, à tại Chí Hoành muốn mở tiệc nên tới rủ hai người cùng tham gia.
_ A, tiệc hả được đó - Vương Nguyên từ trong chăn ngó đầu ra giơ tay tán thưởng.
_ Ừm,vậy tổ chức ở đâu đây.
_ Tại đây luôn đi, dù sao mẹ anh cũng qua Mĩ cùng với em anh-Tuấn Kiệt rồi.
_ Ừm ừm, mở tiệc thôi- Cả Chí Hoành cùng Vương Nguyên mừng rỡ, vỗ tay đồng ý.
Sau khi đợi Vương Nguyên cùng Tuấn Khải thay đồ xong cả bốn người cùng đi tới siêu thị mua đồ. Vừa tới siêu thị Vương Nguyên và Chí Hoành đã tách riêng hai người kia ra để cùng nhau đi mua đồ ăn vặt, bỏ mặc Tuấn Khải và Thiên Tỷ xách một đống đồ lỉnh kỉnh đem đi thanh toán rồi lại phải đi tìm và hộ tống hai bảo bối của họ đi về.
Về tới nhà Vương Nguyên cùng Chí Hoành chịu trách nhiệm trang trí còn Tuấn Khải và Thiên Tỷ chịu trách nhiệm bếp núc. Sau hơn hai tiếng đồng hồ mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng để họ nhập tiệc. Tuấn Khải mở một chai sâm panh ra rót cho mỗi người một ly, rồi nói.
_ Chúc cho cả bốn người chúng ta sẽ mãi mãi như vậy. Không bao giờ tách rời nhau.
_ Đúng, đúng nâng ly vì cả bốn chúng ta nào.
.....................
Sau một hồi uống rượu cả bốn người đã bắt đầu ngà ngà say. Hầu như ai cũng chỉ muốn được đi ngủ nhưng Chí Hoành lại nói muốn chơi trò chơi nếu ai thua phải tự động hôn người đối diện một cái vào bất cứ chỗ nào trên cơ thể mà mình thích. Chí Hoành lấy ra bốn mẩu giấy nhỏ viết gì có lên trên giấy, gấp lại xóc xóc lên rồi thả xuống đất bắt mỗi người phải chọn lấy một cái. Rồi phải thực hiện những yêu cầu ghi trên giấy nếu không sẽ bị thua.
Chí Hoành chọn phải mẩu giấy ghi "lên trên tầng thượng hét thật lớn rằng Tôi yêu Vương Nguyên " cái này có vẻ không khó khăn gì đối với Chí Hoành nên ngay lập tức Chí Hoành thực hiện được luôn . Còn Thiên Tỷ chọn phải mẩu giấy ghi " lấy một chiếc váy dễ thương mặc vào rồi nhảy " Thiên tỷ mặt tối xầm lại.đành chịu thua, rồi cậu bắt đầu đứng dậy tới chỗ Vương Nguyên định sẽ hôn cậu ta nhưng ngay lập tức môi cậu đã được đáp lại trên má của Tuấn Khải. Vương Nguyên và Chí Hoành đều bật cười trước hành động của Tuấn Khải rồi Thiên Tỷ cũng hùa theo chọc quê Tuấn Khải. Tuấn Khải tức giận, nắm tay Vương Nguyên bỏ về phòng. Còn Thiên Tỷ và Chí Hoành cũng dắt tay nhau ra xe để đi về nhà.
Lên tới trên phòng, Tuấn Khải ẩn Vương Nguyên ngã lên trên giường. Mạnh tay cởi bỏ hết quần áo trên người Vương Nguyên. Đưa ánh mắt thèm muốn nhìn khắp trên cơ thể cậu.
_ Em lúc nãy dám vào hùa với Chí Hoành cười anh, giờ phải phạt sao đây?
_ Em.... em.....
Trong nháy mắt, anh đem thân thể mình đè xuống, trực tiếp bắt được môi cùng lưỡi của cậu.
Nụ hôn của anh lúc thì dồn dập điên cuồng, lúc thì triền miên chậm chạp, khi lại nhẹ nhàng nhấm nháp đầu lưỡi, lúc lại nhẹ mút môi của cậu.
Cậu bị kỹ thuật hôn môi cao siêu của anh khiến cho mơ hồ quên luôn hô hấp, nhưng mà vẫn không dứt ra được khỏi nụ hôn nóng bỏng này. Khi hôn cậu, anh cũng không chịu ngồi yên, một tay lưu loát vuốt ve hai hai đầu nhũ trước ngực, một bàn tay khác hướng bắp đùi của cậu bắt đầu sờ soạng.
Tay của anh giống như đang làm phép vậy, mỗi chỗ bị anh đụng chạm đến làm cho cậu cảm thấy hết sức thoải mái cùng tê dại, mà cho dù chỉ là một nụ hôn thôi cũng khiến cậu vô cùng thích thú.
Rời khỏi đôi môi cậu rồi hướng đến hai đầu nhũ, ngón tay thon dài vẫn không ngừng vuốt ve cổ cùng xương quai xanh của cậu.
Cậu bị anh trêu chọc cho toàn thân mềm nhũn, hai tay vô lực nắm lấy ga trải giường, từ trong miệng phát ra những tiếng rên rĩ đứt quãng thành từng chuỗi nhỏ. Bàn tay to không khách khí xoa nắn bắp đùi trắng trẻo, nụ hôn cũng từ từ dời xuống tới rốn, rồi cậu cảm giác hai chân bị anh nhẹ nhàng mở ra, rồi nụ hôn cũng đi tới bên đùi, rồi xuống đến hạ thân.
Cậu khẽ nhỏm dậy, đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn anh đang chôn mặt giữa hai chân mình, tư thế cùng cử động của anh thật sự là làm cho người khác phải cảm thấy ngượng ngùng.
Hạ thân bị anh trêu chọc vừa thoải mái vừa ướt át, rốt cuộc cậu không chịu được đã xuất trong miệng anh, anh thoả mãn nuốt hết số tinh dịch của cậu vào trong miệng rồi cười tà mị rời khỏi thân thể cậu, liếm liếm môi của mình, cởi bỏ hết quần áo của mình vứt xuống đất.
Lần nữa anh hôn xuống cánh môi của cậu, liếm lên vành tai, đưa lưỡi vào bên trong càng quét, cảm giác nhột nhột làm cậu co rúm cả người. Anh đi xuống gặm cắn chiếc cổ, xương quay xanh, vùng ngực phập phồng theo hơi thở. Anh ngậm một bên đầu nhủ trong miệng, anh hút say mê, điểm kích thích bị chiếm giữ, tiểu Nguyên lần nữa bùng phát. Cậu ôm lấy đầu anh muốn anh ăn luôn đầu nhũ này, dù bị răng cắn lên cậu cũng chỉ thấy sảng khoái.
Anh nâng người cậu xoay lại úp mặt xuống gối, mông nâng cao thừa nhận đâm chọc từ phía sau. Anh ôm lấy cậu, cúi người hôn lên vai, lên lưng trần để lại vài dấu hôn, ngón tay xiết chặt đầu nhũ, bị kích thích cậu càng kẹp chặt hơn.
Anh nắm chặt eo, đưa cư vật to lớn của mình vào bên trong cậu, cự vật trướng đại được nội bích non mềm gắt gao hấp chặt, khiến anh ngập trong khoái cảm , quy đầu tìm đến điểm nhạy cảm ra sức ức hiếp, chà đạp không thương tiếc, mỗi lần đều ra tận cùng vào sâu bên trong, sức vô cùng mạnh mẽ. Va chạm giữa đùi anh và cánh mông của cậu phát ra âm thanh nhớp nháp khiến người nghe phải đỏ mặt. Lần nữa khoái cảm ập đến, dòng điện mạnh mẽ chạy thẳng lên não rồi chạy về nơi đó. Lần cuối cùng anh đâm thật mạnh vào bên trong phun đầy tinh dịch nóng bỏng vào trong cậu.
Hơi thở gấp gáp sau cao trào, anh thoả mản nằm lên người cậu, cao trào vừa rồi quá mệt đi nên cậu đã ngủ ngon lành. Xoay người ôm lấy cậu, mặt kệ tinh dịch nhơ nhớm khấp nơi,anh thoả mãn ôm tiểu bảo bối của anh ngủ thật say.
Cậu khẽ nhỏm dậy, đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn anh đang chôn mặt giữa hai chân mình, tư thế cùng cử động của anh thật sự là làm cho người khác phải cảm thấy ngượng ngùng.
Hạ thân bị anh trêu chọc vừa thoải mái vừa ướt át, rốt cuộc cậu không chịu được đã xuất trong miệng anh, anh thoả mãn nuốt hết số tinh dịch của cậu vào trong miệng rồi cười tà mị rời khỏi thân thể cậu, liếm liếm môi của mình, cởi bỏ hết quần áo của mình vứt xuống đất.
Lần nữa anh hôn xuống cánh môi của cậu, liếm lên vành tai, đưa lưỡi vào bên trong càng quét, cảm giác nhột nhột làm cậu co rúm cả người. Anh đi xuống gặm cắn chiếc cổ, xương quay xanh, vùng ngực phập phồng theo hơi thở. Anh ngậm một bên đầu nhủ trong miệng, anh hút say mê, điểm kích thích bị chiếm giữ, tiểu Nguyên lần nữa bùng phát. Cậu ôm lấy đầu anh muốn anh ăn luôn đầu nhũ này, dù bị răng cắn lên cậu cũng chỉ thấy sảng khoái.
Anh nâng người cậu xoay lại úp mặt xuống gối, mông nâng cao thừa nhận đâm chọc từ phía sau. Anh ôm lấy cậu, cúi người hôn lên vai, lên lưng trần để lại vài dấu hôn, ngón tay xiết chặt đầu nhũ, bị kích thích cậu càng kẹp chặt hơn.
Anh nắm chặt eo, đưa cư vật to lớn của mình vào bên trong cậu, cự vật trướng đại được nội bích non mềm gắt gao hấp chặt, khiến anh ngập trong khoái cảm , quy đầu tìm đến điểm nhạy cảm ra sức ức hiếp, chà đạp không thương tiếc, mỗi lần đều ra tận cùng vào sâu bên trong, sức vô cùng mạnh mẽ. Va chạm giữa đùi anh và cánh mông của cậu phát ra âm thanh nhớp nháp khiến người nghe phải đỏ mặt. Lần nữa khoái cảm ập đến, dòng điện mạnh mẽ chạy thẳng lên não rồi chạy về nơi đó. Lần cuối cùng anh đâm thật mạnh vào bên trong phun đầy tinh dịch nóng bỏng vào trong cậu.
Hơi thở gấp gáp sau cao trào, anh thoả mản nằm lên người cậu, cao trào vừa rồi quá mệt đi nên cậu đã ngủ ngon lành. Xoay người ôm lấy cậu, mặt kệ tinh dịch nhơ nhớm khấp nơi,anh thoả mãn ôm tiểu bảo bối của anh ngủ thật say.
Sáng hôm sau, khi cả hai cùng tỉnh dậy cậu nhăn mặt vì hạ thân bị hành hạ đêm qua lê bước xuống giường vì đau đớn, thấy vậy Tuấn Khải lập tức bế cậu đi vào phòng tắm giúp cậu rửa sạch chiến tích ngày hôm qua. Cậu cũng vì quá mệt nên để cho Tuấn Khải tắm cho mình. Ngâm mình trong dòng nước ấm, cậu tựa vào lồng ngực anh thiếp đi lúc nào không hay. Xong xuôi mọi việc Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đi xuống nhà. Bất ngờ nhìn thấy mọi người đã ngồi chờ sẵn trên ghế sofa. Tuấn Khải dắt Vương Nguyên đi tới chào hỏi mọi người.
_ Đây là bố anh. Còn đây là Tuấn Kiệt em trai anh, nhỏ hơn chúng ta một tuổi.
_ Cháu chào bác.
Vương Nguyên gập người lễ phép cúi chào bố của Tuấn Khải. Bố anh hiền từ nhìn cậu ,gật đầu khen cậu là đứa trẻ ngoan. Rồi còn vỗ vào chiếc ghế bên cạnh ông muốn cậu ngồi xuống.
_ Hôm nay bố về đây vì muốn nói với hai đứa một chuyện.
Tim cậu lại đập liên hồi không biết là chuyện gì. Không phải lại muốn ngăn cản giữa anh và cậu nữa chứ. Thấy khuôn mặt Vương Nguyên có chút lo lắng, anh nắm lấy bàn tay cậu rồi gật đầu ra hiệu mọi chuyện sẽ không sao đâu.
_ Ha ha, con dâu à không phải lo lắng như vậy đâu. Đây là chuyện tốt mà.
_ Dạ...bác gọi con là ...
_ Thì con dâu chứ sao. Ha ha, lần này ta về là để tổ chức đám cưới cho hai đứa.
_Thật sao, bố nói thật ạ - Tuấn Khải mừng rỡ, nắm lấy tay ông Vương.
_ Là thật- ông Vương nắm lấy bàn tay Vương Nguyên đặt lên tay Tuấn Khải, vui vẻ nhìn hai người.
Tuấn Khải mừng rỡ kéo tay Vương Nguyên đứng dậy, không quên chào mọi người rồi nói.
_ Chúng ta đi thử đồ cưới thôi. Nào nhanh lên Vương Nguyên.
_ Ha ha, đứa con ngốc này của ta đã thật sự trưởng thành rồi. Nhưng phải hai tháng nữa mới tổ chức đám cưới cơ mà.
Cả nhà được một tràng cười vỡ bụng vì sự ngốc nghếch của Tuấn Khải. Nhưng riêng Vương Nguyên cũng muốn được tổ chức đám cưới nhanh lên một chút vì chỉ khi đó họ mới mãi mãi là của nhau. Cậu không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Cậu sợ lại một lần nữa mất anh. Cậu sợ sự cô đơn lại một lần nữa ập đến bên cậu. Liệu lần này anh và cậu sẽ mãi mãi được ở bên nhau chứ? Liệu còn thử thách gì đang chờ hai người ở phiá trước nữa không?
~ END ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top