a xã of nguyên nguyên
Chương 1
"Cười cái gì?"
"Không có. Vừa rồi là tỏ khí chất đó thôi"
"Hah..."
Tôi thực muốn méo miệng theo hắn quá, nam sinh bậc cao trung
tỏ khí chất có tác dụng gì chăng?! Con trai Trùng Khánh quả
khác người, đúng đúng, tôi có thể khẳng định điều này sau
khi gặp "người ấy".
"Hôm nay lớp ta có bạn mới nhé ^^"
Phía dưới lớp bỗng có tiếng râm ran. Học sinh mới. Và nghe
nói tới từ Trùng Khánh. Ayyo, tại sao tôi cứ phải gặp trai
Trùng Khánh trên cái đất Bắc Kinh này nhỉ, hơn nữa, lại đều
là bậc hảo soái?!!
"Xin chào. Tôi là Vương Tuấn Khải, tới từ Trùng Khánh. Rất
vui được làm quen"
Nói là rất vui nhưng trên nét mặt của họ Vương này không gợn
chút cảm xúc. Cái khí chất đó quả đúng là thứ tôi đang
tìm. Aaa~ Vương Tuấn Khải, bạn đẹp trai quá đi ^o^
Hoành tôi vốn không phải đam mê nam sắc, nhưng họ Vương này có
thể xứng tầm nam thần đó. Là nam thần đó nha!
"Cậu lẽ ra không nên quá vui mừng như vậy"
Nguyên Nguyên cau có, vốn hắn chẳng bao giờ cau có, ít nhất
là giữa chốn công cộng.
"Cậu không thấy soái ca vừa bước vào lớp sao?" Tôi rỉ tai hắn.
"Có thấy. Nhưng sao?"
"Tớ sẽ kéo hắn xuống ngồi chỗ mình đó"
"Nhảm nhí! Hết sức nhảm nhí! Thay vì làm một việc nhảm nhí
như vậy, cậu hãy học thuộc bài thơ này đi, hoặc là khoanh tay
ngồi nghe lão Đặng giảng, okay?"
Lớp trưởng nghiêm túc quả thực không biết rung động trước cái
đẹp. Vương Tuấn Khải ước chừng 1m7, dáng thể thao, răng khểnh
hai chiếc, đuôi mắt dài trông rất lãng tử, cớ sao không thể
khiến Vương Nguyên rung động?
Rốt cuộc thì Vương Tuấn Khải cũng chọn chỗ ngồi cạnh Vệ
Dục, ngay bàn phía dưới, nghĩa là, kế hoạch của tôi đã thất
bại phân nửa.
Hài tử mới đến có vẻ được lòng các nữ sinh, vì trường tôi
là trường nam nên đương nhiên đó là các nữ sinh trường Nghê Tử
(bí tên nên hack luôn tên của Nghê Tử Ngư ^v^ *xoắn tóc*). Ngay
ngày đầu tiên đã thấy họ đứng kín trước cổng trường, việc
này trước đây chưa từng có tiền lệ, kể cả với Vương Nguyên.
Năng lực hóng wechat của bọn con gái quả đáng ngưỡng mộ.
"Phía trước đông ghê vậy?" Nguyên Nguyên khều tôi.
"Khều tớ? Mắc gì khều tớ? Bảo không quan tâm đến Vương soái
ca cơ mà?!"
"Câm! Tôi chỉ hỏi đám đông phía trước là gì, chứ có nhắc
tới soái siếc nào đâu"
"Thì đằng trước chẳng phải Vương Tuấn Khải đó sao?"
Lớp trưởng lại cau có, lần thứ n trong ngày hắn cau có. Nam
thần của tôi ngồi trong lớp thường không chú ý nghe giảng,
khiến lớp trưởng nhiều phen bực mình. Buổi đầu tiên đã vậy!
"Vương Tuấn Khải! Cậu quá lắm rồi!"
Nguyên Nguyên, vì bị đám con gái chèn ép (hoặc có chút chạnh
lòng) đâm ra cáu kỉnh, liền bước nhanh tới lật vai nam thần.
"Tôi làm sao?" Vương Tuấn Khải quay lại nhìn tiểu tử trước
mặt bằng ánh mắt nửa khiêu khích nửa kinh ngạc. Lớp trưởng
Vương có chút bối rối, còn tôi thì đã chắc phần sát thương.
Tất nhiên là không thể gây lộn trước cổng trường, nội quy vốn
rất nghiêm ngặt. Bởi thế, Vương Nguyên chỉ xua tay rồi về, tuy
vẻ ấm ức hiện rõ trên nét mặt.
"Rõ ràng là cậu ghen với người ta, mới đến mà được tiếp
đón nồng hậu như vậy"
"Hah! Nực cười! Tụi nó mà biết gã trai đó bị lưu ban ắt muôn
phần thất vọng"
"LƯU...LƯU BAN???" Tôi, bằng chất giọng thanh cao của một chàng
trai chưa dậy thì, hét tướng lên giữa phố.
"Cậu quả thực đã bị nam sắc làm mờ mắt rồi, trên thẻ học
sinh của hắn chẳng phải ghi năm sinh là 1999 đó sao?!"
Chương 2
Ưư~ Có khi nào học kém quá nên bị chuyển trường không? Quá
đột ngột, bức tượng nam thần mà tôi vừa tạc hồi sáng cứ
thế vỡ ra, từng mảng, từng mảng...
Thất vọng, thất vọng tràn trề!
Nhưng tên khốn Vương Nguyên cứ lải nhải mấy công thức Hóa bên
tai, khiến tôi muốn làm vài moment kiểu đau khổ quằn quại
cũng khó. Hắn, là ở nhờ nhà tôi, là chiếm giường của tôi,
cớ sao còn coi tôi như nô dịch? Thật quá quắt mà ==
Mẹ tôi, hễ có dịp dắt hai đứa ra ngoài, đều khiến người
khác hiểu lầm Vương Nguyên là con mình. Riết rồi tôi quen, bởi
sinh ra giống bà cố nội nên Hoành tôi luôn bị coi như con rơi
con rớt. Còn hắn, dù có giống Robinson ngoài đảo hoang cũng
khiến mẹ vơ vào bằng được. Đời quả là bất công triền miên!
Sáng nay bước ra cổng, chưa kịp vuốt lại tóc đã thấy Vương
Nguyên đứng vẫy từ xa. Hắn có thói quen tản bộ vài vòng
trước khi tới lớp. Tôi thì chúa ghét việc đó.
"...wmptgj..." Nguyên Nguyên có vẻ đang nói gì đó, mặt hắn nhăn
như khỉ cạp ớt.
"NÓI TO LÊN!" Tôi quát.
Hắn thôi nhăn nhó, đợi tôi tới gần mới tỏ vẻ hốt hoảng.
"Nhị Văn...có người bám theo tớ"
"Ai?"
"Không rõ, nhưng hành tung giống như muốn bắt cóc vậy á"
Huh, lo hả? Ngươi mà bị bắt cóc thì chẳng phải mẹ ta sẽ là
người trả tiền chuộc sao??? Khôi hài! Tôi ngán ngẩm kéo hắn
đi, vừa bước được hai bước thì quả nhiên trông thấy nghi phạm.
Mặt Nguyên Nguyên tái mét, hất ngón cái về phía bờ hồ, ý
nói "chính là hắn".
Theo quan sát, "hắn" dáng cao, mảnh, mặc đồ đen, đeo khẩu trang
kín mít, mũ lưỡi trai xụp kín mặt, hai tay khoan thai đút túi
quần, đang từ xa tiến lại. Mẹ...mẹ ơi...lỡ con có mệnh hệ
gì, mẹ hãy nể tình mẫu tử mà chuộc tấm thân mỏng manh này
về nhé :'(
"Ê!"
Gã áo đen hất hàm kêu một tiếng, tựa sấm đánh ngang tai. Tôi
chưa kịp định thần đã thấy hai chân rời khỏi mặt đất, tiểu
tử Vương Nguyên lấy hết sức bình sinh kéo tôi bỏ chạy. Chạy
như bò tót húc thảm đỏ.
Tới cổng trường đứng thở được hai phút, quay lại không còn
thấy ai bám theo. Hú hồn hú vía!
"Sao thấy tôi lại chạy như ma đuổi vậy?"
"AAAAAAAAAAAA..."
Giọng của đàn ông chưa dậy thì quả như dàn đồng ca. Gã mẹ
mìn đứng ngay phía trước, buông nụ cười nửa miệng khi chúng
tôi vừa quay lại, thật không may chính là Vương Tuấn Khải.
"Nam thần???" Tôi há hốc.
Khải ca không mảy may để ý đến thái độ của tôi, chỉ chăm chăm
nhìn vào lớp trưởng. Nguyên Nguyên đứng chết trân, mặt cắt
không còn hột máu. Nửa giây sau thì bật khóc ngon lành.
Ôi ôi ôi cái gã đàn bà này, cớ sao lại phát bệnh giữa chốn
thanh thiên bạch nhật vậy? Khí chất vứt hết đi đâu rồi? Chiêu
ủy mị này thường ngày hắn vẫn hay dùng để mẹ tôi thôi bỏ
ớt bột vào thức ăn, khóc rõ to mà cứ vờ như bị hơi cay phả
vào mắt. Vương Tuấn Khải lần đầu trông thấy, mặt nghệt ra,
lộ rõ bản chất đao đần *cười lớn*
Nguyên Nguyên ngồi trong lớp, vẫn sụt sịt và nấc liên hồi, hễ
có người hỏi đến lại trực trào nước mắt.
"Tớ biết cậu vốn yếu tim, sợ bị hù dọa, nhưng phản ứng vậy
có phải hơi quá rồi không?"
"........"
"Vốn chẳng cần lo tiền chuộc nếu bị bắt cóc, vậy mà cứ tỏ
vẻ..." Tôi chuyển sang lẩm bẩm, hai tay xoắn xít vào nhau.
"Lưu Chí Hoành"
Giật mình quay lại, là tiếng của nam thần. Anh ý biết tên tôi
kìa!!! Mẹ ơi, vốn dĩ biết nam thần học dốt và bị đúp, nhưng
sao con vẫn cảm thấy phấn khích đến vậy? Tại sao??? ~.~
"Anh...gọi em hả?"
"Đổi chỗ cho tôi"
*Có tiếng đổ vỡ của các thể loại chai lọ* Khải ca có cần
phũ với tôi đến thế không? :'( Vương Nguyên vừa nghe xong vội
hốt hoảng túm chặt tay tôi, xem chừng không muốn ngồi cạnh
Vương Tuấn Khải.
"Nhưng còn Nguyên Nguyên, anh xem..." Tôi gãi đầu, giọng ấp úng.
Vương Tuấn Khải hoàn toàn im lặng, chỉ giương ánh nhìn kiểu
phát xít lên, đủ khiến tôi ưng thuận mà gạt tay Nguyên mít
ướt.
Vậy là chỗ ngồi yêu qúy của tôi bỗng xuất hiện soái ca với
khí chất ngời ngời, không tránh khỏi sự bàn tán. Vương Nguyên
co lại như con mèo nhỏ, đến tội nghiệp, khi mà nam thần ngồi
chễm chệ kế bên như một con sói dữ.
Tôi ngồi ngay phía sau, hai tay lại xoắn quẩy tỏ vẻ sám hối.
Ta quả thực không muốn đối xử vậy với ngươi đâu, Nguyên Nguyên
à :'(
"Này, Nguyên Tử..."
Lại là tiếng của Vương Tuấn Khải, tôi vừa ngẩng đầu lên đã
trông thấy nam thần dí sát Vương Nguyên.
"Ở đâu ra thứ con trai mít ướt như vậy?"
Tôi phải giả tảng bò ra bàn để theo dõi câu chuyện. Nãy giờ
chưa thấy Nguyên Bà Bà lên tiếng, chắc cũng một phần vì bận
nghe giảng. Khải ca vẫn rất bình tĩnh, buông giọng thánh thiện.
Chương 3
"Là vì hôm qua cậu nói có chuyện cần bàn, tôi lại tình cờ
trông thấy lúc sáng, có ý muốn gặp, nào ngờ khiến cậu sợ
đến vậy. Nghe nói lớp trưởng chí khí ngất trời, hóa ra
cũng chỉ tầm thường như bao đồng học khác...Mà này, tôi
trước giờ chưa từng tốn nước bọt vì ai như vậy đâu đấy!"
Nguyên Nguyên chậm rãi quay sang, tay đưa lên miệng ra hiệu im
lặng. Gớm chưa, có nam thần ngồi cạnh bắt chuyện mà còn làm
giá kìa. Ta nói ở nhà có dán băng keo kín miệng hắn cũng
cố rống cho bằng được cơ mà. Quả đúng là Thiên Yết ma mãnh
quỷ quyệt! Khải à, hãy quay đầu lại mà nhìn thiên thần phía
sau anh điii TTvTT
Vương Tuấn Khải vẻ bất lực, ngồi tựa ra sau, bất giác để
mái tóc chạm vào mặt tôi. Thơm quá đi, giá mà tôi là con
gái...
Renggg...
Nghỉ giữa giờ.
Tôi biết đây là thời điểm bộc phát bản tính đàn bà của
Vương Nguyên. Hắn đứng dậy, cong đôi môi đỏ ngọt như kẹo hướng
về phía nam thần.
"Ai cho phép anh tự tiện đổi chỗ như vậy?"
"Anh, thành tích đã không tốt, trong giờ lại không chịu chú
ý, còn làm phiền người khác, lôi kéo nữ sinh làm loạn học
đường, là cớ làm sao?"
"Còn nữa, có biết sáng nay đã khiến tôi một phen hú vía không hả?"
...
Tất cả những câu trên đều do một mình Nguyên Bà Bà lĩnh
xướng. Tôi nói không sai mà, đối với hắn, hoặc là im hẳn,
hoặc là ríu rít như con chim cảnh ngoài chợ. Mẹ ơi, ra đây mà
xem cục vàng của mẹ kìa!!!
"Cậu...gọi tôi là anh?" Khải ca mắt sáng rỡ, ơ hay, hồi nãy
em cũng gọi anh xưng em mà sao không thấy anh bị kích thích như
vậy???
"Ờm...tôi thấy trên thẻ của anh ghi năm sinh là 1999 nên có
chút tôn trọng thôi"
Một vài tiếng xì xào vang lên.
"Hóa ra cậu cũng quan tâm tôi à?"
"Đương nhiên, quan tâm mọi người là trách nhiệm của lớp trưởng
mà". Gã tiểu tử lại cong đôi môi khêu gợi lên, có ý mê hoặc
kẻ đối diện.
Và tôi đã thấy ánh mắt của nam thần dừng lại ở đôi môi đó.
Huhu, anh không được sập bẫy nhé Khải TT.TT
"Tôi...để ý cậu rồi đó!"
Quá ngọt, quá sâu, câu nói vừa rồi của Vương Tuấn Khải khiến
Hoành tôi muốn nhận vơ về mình quá. Nguyên Nguyên à, nhà ngươi
quả là có phúc!
"Hah, để ý gì chứ! Anh lo cho cái thân anh kia kìa, xưa nay lớp
chưa từng có học sinh lưu ban, hãy cố mà theo kịp hậu bối!".
Hắn đá mắt sang tôi. Phản ứng duy nhất mà tôi có là ôm mặt
TTvTT
"Lưu ban?"
"Không lẽ học chậm? Không thể nào, anh sinh tháng 9, qua tháng
10 mới bị lùi lớp cơ mà..."
"Nguyên Nguyên..." Tôi xông tới cắt ngang lời hắn "...cậu đừng
có vạch mặt nam thần của tớ như vậy chứ!"
"Nam thần gì? Có mà hung thần!"
Vương Nguyên ơi là Vương Nguyên, tôi mà không nể ông bà Vương thì
đã cào nát mặt cậu rồi! Ở đâu ra cái kiểu vùi dập thần
tượng của người khác như vậy? Hả? Hả?
"Hahaha..."
Lác đác vài tiếng cười vang lên, của một số đồng học. Tôi
thấy Lưu Nhất Linh ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Lớp trưởng Vương không ngờ quan tâm đồng học kém đến vậy, ai
chứ Vương Tuấn Khải mà là học sinh lưu ban thì chính cậu
cũng là kẻ mù chữ rồi!"
"Nói rõ hơn xem nào!"
"Anh ấy quả đúng là học chậm, nhưng là do kẹt một khóa học
bên Mỹ đó. Người ta là du học sinh đó! Bởi thế, ngay ngày
đầu tiên đã được bao người săn đón. Vương Nguyên cậu cả ngày
chỉ chúi mũi vào sách, không để ý thông tin về học sinh mới
đầy trên wechat à?!"
Từng lời mà Nhất Linh nói ra như cứu vớt linh hồn tôi. Ôi nam
thần, ngay từ đầu em đã có linh cảm anh là vị soái ca hoàn
hảo như vậy mà! Hãy nhìn Vương Nguyên mà anh quan tâm xem, mặt
hắn đang nghệt ra như trẻ đao kìa! A...nhắc em mới nhớ hồi
sáng có nói anh bản chất đao đần, hoàn toàn không phải, đều
là do em ngu si trong tình trường đó thôi TTvTT
Vương Nguyên, sau lần hiểu lầm đó, tuyệt nhiên không dám vênh
mặt với nam thần. Vẻ ngượng ngùng càng tăng lên gấp bội.
Vương Tuấn Khải không hề trách cứ, ngược lại, sáng nào cũng
mang đồ ăn đến cho bọn tôi.
"Ăn đi!"
"Không! Anh ngày nào cũng bắt tôi ăn là sao? Tính mua chuộc à?
Hay có bỏ độc?"
"Tôi bảo cậu ăn thì cứ ngoan ngoãn mà ăn đi! Lỡ có độc thì
Chí Hoành đã không ngồi đây rồi"
A~ Cảm ơn vì bữa sáng nhưng lẽ ra anh không nên coi em là chuột
bạch như vậy chứ! Nguyên Bà Bà sau đó có ăn, nhưng đều bắt
tôi cùng mang tiền trả lại nam thần.
"Sao phải vậy? Nam thần là người rộng lượng, có đồ ăn thì
đem chia cho bạn bè, hà cớ gì phải tính toán chi li?"
"Mục đích không rõ ràng, cậu mà không trả tôi bắt ói ra bằng
hết đấy!"
Từ đó hễ cứ vắng mặt Vương Tuấn Khải, chúng tôi đều lén bỏ
tiền vào balo cho anh ấy.
Thấm thoắt cũng hết một tuần.
Chương 4
Những ngày sau đó, tôi liên tục bị biến thành bình hoa. Hai
con người ngồi phía trước, tuy nói là ghét nhau, nhưng hễ có
dịp lại quấn lấy. Ta nói, tâm sinh lý con người vốn bất ổn,
nhưng thất thường như Vương Bà Bà thì quả chưa từng gặp.
"Đưa đây tôi giải cho"
"Không cần, tôi tự làm được"
"ĐƯA ĐÂY!"
"Sao lại quát tôi?"
"Xin lỗi, tôi quên là cậu khác với mấy tên con trai"
"Ý anh là gì?"
"Sau này cậu sẽ hiểu"
...
Ngày nào tôi cũng phải nghe mấy câu hội thoại rỗng tuếch đó,
đâm ra khó chịu trong người. Nam thần của tôi, đã từng là của
tôi, nay bị một kẻ đã - có - tất - cả như Vương Nguyên cướp
trắng trợn. Bất giác nhìn sang Vệ Dục, tôi nghẹn ngào, kế
bên tôi chỉ là một thằng oắt Tiểu học đội lốt Cao trung như
vậy thôi sao??? TTvTT
"Này, Lưu Chí Hoành!"
Tiếng Lưu Nhất Linh gọi từ phía cửa khiến tôi giật nảy mình,
vội chạy ra xem.
"Có chuyện gì thế?"
"Vương Nguyên nhà cậu chơi bóng rổ bị chấn thương rồi"
Lại nữa, tiểu tử này không ở yên thì không chịu được mà. Tôi
thở dài, toan chạy ra thì bị một bóng người chen lên trước,
chạy vụt ra phía sân tập.
"Vương Tuấn Khải!"
Tôi cũng nhanh chóng chạy theo nam thần, vừa tới nơi đã thấy
Nguyên Bà Bà nằm gọn trên lưng anh, mặt tái nhợt.
"Cậu ta sao thế?"
"Bong gân rồi, người cũng ngất vì đói. Bữa sáng tôi mang hai
người không ăn sao?"
"Em không rõ, sáng nay Nguyên nói đã ăn rồi nên..."
"Thôi bỏ đi, dẫn tôi tới phòng y tế!"
Sự thúc giục của nam thần khiến tôi cảm nhận được tính
nghiêm trọng của sự việc, mọi cử chỉ trở nên lúng túng.
Nguyên Nguyên ơi, cậu đừng chết nhé, nhớ là cậu còn nợ tớ 10
tệ đấy nhé, huhu TT.TT
Tại phòng bệnh, Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt Nguyên Nguyên
xuống giường, đoạn đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên trán tên
tiểu tử, trông tình cảm hết sức ~.~ Phải tới lúc bác sĩ đi
vào anh mới chịu lui ra.
Nguyên Bà Bà bị bong gân, tụt huyết áp, nằm tiu nghỉu như con
mèo trên giường bệnh. Mẹ tôi mà thấy cảnh này chắc xót lắm!
Hắn vốn không ăn được đồ tanh nên bữa sáng mẹ tôi làm đều
ngoan ngoãn bỏ vào cặp, nhưng không hề đụng tới. Ayyo...đứa
trẻ ngoan quả không làm người khác phiền lòng, không hề đòi
hỏi, không hề kêu than. Tự dưng...ta thấy có lỗi với ngươi
quá, Nguyên Nguyên à, là do ta tố ngươi thích ăn đồ tanh để mẹ
chuẩn bị toàn hải sản, ta biết lỗi rồi! Ngươi mè nheo đòi
mẹ thôi bỏ ớt bột vào thức ăn cũng là do ta bịa chuyện, ta
sai rồi! Là do ta quá ghen tị với ngươi :'(
"Lưu Nhị Văn, mặt cậu sao giống như đưa đám vậy?"
Nguyên Nguyên đột ngột tỉnh, quơ tay trước mặt tôi.
"Hah? Ah, đâu có..."
"Hồi nãy ai đưa tớ vào đây vậy?"
"Là nam thần đó, cậu không thể tưởng tượng lúc anh ấy cõng
cậu trên lưng đâu, y như hoàng tử và...cậu thì ví như cái gì
được nhỉ???"
"LÀ VƯƠNG TUẤN KHẢI SAO?"
"Cậu hét cái gì? Anh ấy về rồi, trước đó còn dặn tớ chăm
sóc cậu nữa, vui rồi chứ?"
Tôi ngúng nguẩy bỏ ra ngoài, mặc tên tiểu tử sang chảnh ngồi
há hốc như trẻ đao.
Sáng Chủ Nhật.
Đang đánh răng trong nhà tắm thì nghe thấy tiếng mẹ dưới nhà.
"Tiểu Khải trông lớn quá, về mà không báo với cô, dạo này
học hành ra sao?"
"Tiểu Khải..." cái tên nghe quen quen, linh cảm thôi thúc tôi
chạy ù xuống, mặt vẫn dính đầy bọt kem đánh răng.
"KHẢI CA???"
"Hai con quen nhau hả?"
"Tụi con học cùng lớp đó!"
"Ai vậy?" Nam thần chen ngang.
"Em...em là Chí Hoành đây ^o^" Tôi đưa tay quệt lớp bọt trên
mặt để anh ấy có thể nhìn rõ nhan sắc của mình (mất vệ
sinh a~ ).
Thì ra bố mẹ Khải ca là bạn tâm giao ngày xưa của mẹ tôi,
cũng nhờ vậy mà mẹ quen gia đình Nguyên tiểu tử, vì họ đều
đến từ Trùng Khánh. Nhắc đến Nguyên Nguyên...
"Thằng bé vẫn chưa đi được, chắc đang nằm trên phòng học bài"
(Nó chơi game đó mẹ ˘ · ˘ )
Liếc sang Khải, tôi thấy anh nở một nụ cười mãn nguyện. Aa~
có vẻ vui khi quen biết gia đình Nguyên Nguyên đó, rồi đây sẽ
có cớ qua lại thăm Nguyên Nguyên đó! Tôi lại sắp bị ăn trái bơ
rồi.
Nguyên Bà Bà quả nhiên đang nằm trong phòng chơi game, mải mê
tới nỗi tôi và Khải ca ở ngay sau mà không hề hay biết. Tới
lúc thắng thì quơ tay loạn xạ, báo hại nam thần vì che cho
tôi nên bị đập vô mặt.
Khỏi nói cũng biết Nguyên Nguyên hoảng hốt đến mức nào.
Nam thần lạnh lùng nhìn hắn, đưa tay xoa gò má đỏ ửng rồi
bất ngờ cúi xuống...giành máy chơi game.
"Nè, sao anh lại ở đây? Còn đột ngột xông vào phòng người ta nữa..."
Khải ca không nói gì, quàng tay qua cổ Nguyên Nguyên, ra sức
dìm hắn xuống.
Nhìn hai con người "vật lộn" trên giường, tôi thấy cả thế
giới như sụp xuống, vô - cùng - thê - thảm TTvTT
Chương 5
Ngày hôm đó nam thần ở lại nhà tôi ăn cơm, hết cơm trưa rồi
cơm tối ( ̄∠  ̄ )
Mẹ, trước khi đi họp Tổ dân phố có dặn để Tuấn Khải ngủ
lại đây, dĩ nhiên tôi và anh không từ chối, nhưng Nguyên Nguyên
có vẻ không vui.
8 giờ tối, chúng tôi ngồi trên ghế sofa xem hoạt hình, Khải ca
ngồi giữa. Tất cả đều im lặng.
"Á..."
"Sao vậy Nguyên Tử?"
"Anh ngồi đè lên chân tôi rồi"
Nguyên Nguyên nhăn nhó, giơ cái chân bị thương lên, ngoe nguẩy
trước mặt nam thần. Nhờ vậy mà Hoành tôi mới phát hiện ra
hai người bọn họ đã ngồi sát nhau tự lúc nào. Tôi giương ánh
mắt đờ đẫn nhìn tên tiểu tử Nguyên Nguyên nhõng nhẽo, rồi
tới lượt nam thần ra sức vỗ về...càng nhìn càng muốn tự
móc mắt mình ra.
Xem thêm một tập Naruto nữa, đã thấy Nguyên Nguyên ngủ gục trên
vai Vương Tuấn Khải.
Thế đấy!
Nam thần bế Nguyên Bà Bà trên tay, để đầu hắn áp sát vào
lồng ngực. Còn tôi thì lẽo đẽo theo sau như một con thú cưng.
Thế đấy!
Aaaaa~ Không chịu nổi nữa! Hoành ta nhất định không thể làm
bình hoa cho các người! Nhất định là không!
"Vương Tuấn Khải, anh sang phòng em nhé!"
"Sao anh không được ngủ ở đây?"
"Anh ngủ đây sẽ đạp vào chân Nguyên Nguyên đó!"
"Vậy cậu ngủ cùng Nguyên Tử đi, nhỡ nửa đêm cậu ta muốn đi vệ sinh"
"TTvTT Vậy cũng được ạ"
Ngủ chung giường với Nguyên Bà Bà ~ Ngủ chung giường với
Nguyên Bà Bà ~ Ngủ chung giường với Nguyên Bà Bà...tôi thực
muốn tẩu hỏa nhập ma quá!!!
"Mà này..." Khải ca quay lại "Chèn cái gối ở giữa, không
được lấn sang, chân cậu ta vẫn chưa khỏi"
Okay okay, anh đi đi! Mục đích của em là chung phòng với anh kia
mà, sao giờ lại thành ra như vậy???
Nhưng dù sao cũng đã chia rẽ được đôi trẻ *cười mãn nguyện*
Mẹ gọi điện báo đêm nay không về vì thấy trời sắp mưa, sẽ
tá túc nhà cô Trịnh. Từ ngày bố đi công tác, mẹ thường qua
đó chơi mạt chượt tối ngày.
Quả nhiên trời bắt đầu mưa, sấm rền rĩ, thỉnh thoảng nổ
đoàng, và ánh chớp cứ lóe liên tục ngoài cửa sổ.
Rầm!!!
Cửa phòng đột ngột mở toang khiến tôi và Nguyên Nguyên giật
mình thức dậy. Đèn bật lên, trông rõ hình hài của Vương Tuấn
Khải, mặt và cổ ướt đẫm mồ hôi.
"Tôi...sợ...sấm..."
Chúng tôi cùng nghệt ra trong giây lát, đoạn thấy Khải ca nhanh
chóng tiến tới, nhảy phóc lên giường, chen vào giữa.
"Tôi muốn ngủ đây!"
"Dạ được!" Tôi hào hứng.
"Không được! Đây là giường của tôi mà, mấy người qua bên đó
mà ngủ, tôi không quen ngủ chung với người khác. Không là
không!"
Nguyên Bà Bà ương bướng đẩy Vương Tuấn Khải ra, nhưng biểu
hiện của hắn càng lúc càng giống kiểu câu dẫn. Nam thần quả
nhiên thấy thích thú, vòng tay ôm lấy Nguyên Nguyên, chế ngự
một cách thô bạo. Tôi ngồi kế bên, trái tim như bị cào nát.
Tên tiểu tử Nguyên Nguyên vẻ mệt mỏi, nằm gọn trong lòng nam
thần rồi từ từ thiếp đi.
Các người vui rồi nhé, hết bơ tôi rồi cho tôi xem phim Hường
Quắc, đa tạ nhé! Tôi lùi lũi đi vào WC, ngồi kéo hết cuộn
giấy, vò nát và lầm bầm chửi rủa.
Sáng ra mới biết mình ngủ luôn trong đó. TT_____TT
Nguyên Nguyên, sau cái đêm định mệnh đó, có vẻ đã thân thiện
với nam thần hơn. Đồ ăn Khải ca mang tới, hắn đều ngoan ngoãn
ăn hết, tuy vẫn lén bỏ tiền vào balo cho anh ấy. Mỗi lần
Khải ca khoác vai, bẹo má, gí sát mặt...hắn cũng thôi chống
cự, ngược lại còn vui vẻ đón nhận. Nguyên Bà Bà đến lúc
này mới lộ rõ bản tính tăng động của mình, ăn như lợn và
nói như loa, không ngờ càng khiến Vương Tuấn Khải thấy thú
vị.
"Nguyên Tử"
"Dạ..."
"DẠ???"
"Ơ...hả?"
"Trên miệng có dính kem kìa"
"Đâu cơ?"
"Nhìn vào mắt tôi, sẽ thấy bóng cậu phản chiếu trong đó
đó..." Vương Tuấn Khải nói bằng âm điệu mơ màng, từ từ đưa
mặt mình tiến sát mặt Vương Nguyên, ý bảo hắn soi vào đó mà
lau vết kem trên miệng.
Ngọt quá cơ, thắm quá cơ! Tôi mà quay cảnh này up lên youku
chắc lượt views đè chết Tell Me Why của tài tử Jackson quá!
Đêm về mở weibo, đập vào mắt tôi là tấm hình selca của Nguyên
Bà Bà. Hình hắn mặc áo bóng rổ ngồi trong nhà vệ sinh, giơ
hai ngón tay và cười nham nhở.
2 phút trước, 396 likes, 18 comments.
Được quan tâm ghê! Đa số comments đều hỏi thăm tình hình chân
cẳng của hắn, kéo xuống gần cuối bỗng giật mình khi thấy
comment của Vương Tuấn Khải: "Cơ thể của cậu chưa chắc là của
riêng cậu, đừng tùy tiện quyết định nó".
Là sao nhỉ? Ý muốn Nguyên Nguyên hãy giữ sức khỏe mà cũng
phải vòng vo vậy sao?! Đúng là khi yêu, mọi câu chuyện đều
trở thành chuyện của hai người.
Tôi phục tôi quá đi, sao tôi có thể triết lí đến vậy chứ?!! ~.~
Chương 6
Một ngày Chủ Nhật nữa lại đến. Trời trong xanh, Hoành em
mỏng manh đứng bên gốc cây chanh =))) A~ Sống trên đời nhiều
lúc cần phải tự sướng để biết mình còn tồn tại, ít nhất
là với thiên nhiên.
Chân của Nguyên Nguyên đã hoàn toàn hồi phục, từ giờ hết tỏ
vẻ đáng thương nhé. Tôi sẽ bắt cậu trả gấp mười những tổn
hại tinh thần mà cậu đã gây ra cho tôi trong suốt thời gian
qua. Hoành tôi không phải loại dễ bắt nạt đâu à nha! ˘w˘
Mẹ tôi sáng nay đã làm sủi cảo cho hai đứa mang về Trùng
Khánh, dĩ nhiên có dặn qua thăm nhà Vương Tuấn Khải.
Trùng Khánh không ồn ã như Bắc Kinh, quê nhà Vương Nguyên lại
càng thanh tịnh. Tôi tới đây được tiếp đón khá nồng hậu, có
vẻ như các bố các mẹ thường quý con - nhà - người - ta hơn
con đẻ của mình a!
Chiều. Bố Nguyên Nguyên dẫn chúng tôi qua nhà Vương Tuấn Khải,
không ngờ cũng gặp nam thần ở đó. Gia đình anh ấy rất nhiệt
tình, trông thấy Vương Nguyên càng muôn phần ưu ái. Mẹ Tuấn
Khải rất trẻ, gặp lần đầu có thể ngỡ là thiếu nữ thanh
xuân, nam thần quả có gen tốt, không như tôi hưởng gen của bà
cố nội TTvTT
"Aa~ Nguyên nhi đã lớn vậy sao? Càng lớn càng có nét giống
mẹ nha, sau này sẽ trở thành vị nữ lâm...ấy chết, là vị
chính nhân quân tử! Tiểu Khải nhà bác phải nhờ cháu giúp đỡ
rồi!"
"Bác Vương quá lời rồi, cháu..."
Tôi bịt tai lại, thực chẳng muốn nghe thêm, vì trước đó đã
nghe mẹ nam thần hỏi "Tiểu Hoành Hoành năm nay đã lên lớp 6
rồi nhỉ?"  ̄ー ̄
Đêm. Chúng tôi tạm biệt hai gia đình để bắt chuyến bay lúc 8
giờ tối về Bắc Kinh. Trên đường trở về, Nguyên Nguyên
lải nhải không ngừng về các món ăn, nam thần ngồi phía
trước, tuyệt nhiên không nói một câu nào.
Xuống bến, Khải ca nhanh chóng bắt taxi về nhà, thậm chí
không nói lời tạm biệt. Thật khó hiểu!
"Cậu lại gây sự với nam thần hả?" Tôi huých cùi chỏ vào
người Nguyên Nguyên.
"Không! Tớ chẳng làm gì cả. Hắn vốn vậy mà, sáng nắng
chiều mưa, trưa mai lại nổi gió. Để ý làm gì cho mệt!"
"Tớ mà không hiểu nam thần bằng cậu sao. Anh ấy rõ ràng không
bực tức, mà do suy nghĩ chuyện gì đó... Là chuyện gì ta???"
"Mệt cậu quá! Đã bảo không có chuyện gì rồi!"
Tiểu tử Vương Nguyên giãy nảy lên giữa phố, như thể vừa bị
cắt mất cái nhọt ở mông. Ayyo, là ta lo cho các người đó
thôi, hà cớ gì phản ứng ghê vậy?!!! ==
Ngày hôm sau đến lớp, thấy Vương Tuấn Khải đã trở về chỗ
cũ. Tôi lấy làm lạ nhưng không dám hỏi. Nguyên Nguyên ngồi
cạnh cũng nhấp nhổm không yên.
Giờ ra chơi, lại thấy nam thần đi ra trước, hai phút sau Nguyên
Nguyên cũng chạy theo. Tôi đặng không nổi, liền quyết định theo
dõi hai người họ. Hành tung lần này hết sức mờ ám.
"Anh sao vậy, Tiểu Khải?"
"Câu đó tôi nên hỏi cậu mới đúng, ai khiến cậu trả tiền đồ
ăn cho tôi?"
"Hah, tôi trước giờ đều không muốn ăn không của người khác, hơn
nữa, đồ của anh lại càng không!"
Yah yah yah...gì mà "không muốn ăn không của người khác"? Tiểu
tử ngươi chẳng phải đang ăn đậu ở nhờ đó sao?
"Tôi đã nói rồi..." Khải ca đột ngột đưa tay xoa đầu tên tiểu
tử "Cơ thể của cậu không của riêng cậu, đồ ăn của tôi cũng
không của riêng tôi. Nếu đã muốn trả tiền, được, tôi sẽ xem
đó như của hồi môn. Sau này đủ 1000 tệ, tôi sẽ về làm anh xã
của cậu!"
Aaaaaaaaaaa~ Vương Tuấn Khải, có phải anh bị vẻ quyến rũ của
tên khốn Vương Nguyên làm cho mê muội rồi không? Sao có thể
loạn ngôn như vậy? Ở Mỹ người ta đã nhồi nhét cho anh cái gì
mà lại về đòi làm anh xã của tên tiểu tử đó? Còn em thì
sao??? Em cũng trả tiền thức ăn cho anh cơ mà???
Antuêêê TT____TT
Những ngày sau đó, tôi, thậm chí là cả Vệ Dục đều bị biến
thành bình hoa, không hơn không kém. Mẹ ngày ngày nhắc tôi mời
Vương Tuấn Khải đến nhà, không mảy may để ý con trai mẹ đã
héo mòn vì đau khổ. Kẻ - đã - có - tất - cả như Vương Nguyên
thực sự đã có tất cả rồi!
---------
@Vương Nguyên updated Weibo: Ảnh chụp chung với Vương Tuấn Khải,
cùng ngồi ăn trong cantin.
5 phút trước. 1688 likes, 107 comments, 21 shares.
Hạnh phúc rồi nhé!
Tạm biệt nam thần của em TT___TT
---------
"Lưu Chí Hoành, dậy mau, có học sinh mới kìa!"
Vệ Dục ngồi bên, ra sức lay tôi như một thằng tăng động.
Hài tử bước vào lớp, đeo chiếc balo hình âm dương, người gầy
xọp, lạnh lùng đứng ra giữa bục giảng.
"Xin chào, tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ, tới từ Hồ Nam, rất vui
được làm quen".
Lại nói về chuyện bạn học mới đến – Dịch Dương Thiên Tỉ, đã nhập học một tuần vẫn chưa bắt chuyện với ai. Tính tôi nghĩa hiệp, vốn nghĩ là cậu ta ngại nên mới thế, liền tranh thủ giờ ra chơi nhào tới bắt chuyện.
Sau khi ngồi yên nghe tôi diễn thuyết một hồi, cậu ta quay sang, ngó nghiêng quan sát tôi một lượt rồi nói:
"Muốn nói gì thì ghi hết ra giấy, lát tôi đọc"
Ahh...con người kì quái này chui từ đâu ra vậy?!!
Không hiểu sao tôi vẫn nghe theo, lủi thủi trở về bàn của mình, lôi một tờ giấy ra và bắt đầu viết. Nhưng...viết gì bây giờ nhỉ?
"Chào cậu, tớ là Lưu Chí Hoành, rất vui được làm quen"
Không được, không được! Sáo rỗng quá!
"Trông cậu rất đẹp trai nha, chúng ta có thể làm bạn chứ"
Càng không ổn, đẹp trai cái khỉ gió gì chứ!
Cuối cùng thì tôi cũng hoàn thành xong lời chào hỏi của mình sau khi vò nát gần chục tờ giấy. Hí hửng quay lên, tôi bỗng thấy cậu ta đang vui vẻ cười nói với kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy: Vương Nguyên.
Qủy tha ma bắt nhà ngươi, Vương Nhị Nguyên! Ngươi cướp Khải ca của ta chưa đủ, nay còn muốn cướp bạn học mới nữa ư??? Tôi bắt đầu nắm chặt tay, mẩu giấy cũng vì thế mà co lại, nhăn nhúm.
"Nguyên Tử"
Khải ca xuất hiện, trên mặt hiện lên bốn chữ: "Về ngay cho anh". Nguyên Nguyên quả nhiên hiểu chuyện, lon ton chạy tới bên Vương Tuấn Khải. Tính chiếm hữu quả thực rất cao a~
Hai người bọn họ vừa đi khỏi, tôi vội vã hướng Thiên Tỉ mà cười một cái, nhưng cậu ta đã nhanh chóng chúi mũi vào chiếc tablet của mình. Hừ, cậu nghĩ cậu là ai? Nếu không vì Nguyên Bà Bà bỏ bạn theo trai thì tôi cũng không rỗi hơi tìm cậu để kết bạn đâu!
Tan học, tôi uể oải thu sách vở, đám bạn học đã nhanh chân chạy ra gần hết rồi. Nếu bạn phải về một nhà một mình, thì bạn sẽ chẳng hứng thú với việc chen lấn ấy đâu. Nhấc cặp chuẩn bị đứng lên, tôi bỗng thấy một bàn tay chống mạnh xuống bàn mình.
"Bài diễn văn của cậu đâu?"
"Diễn văn nào?"
"Hồi nãy tôi bảo cậu viết đó"
Ah...Dịch Dương Thiên Tỉ, hóa ra ngươi vẫn còn quan tâm đến ta sao? Nói cho mà biết, Lưu mỗ ta chính là không thèm cho ngươi đọc!
"Tôi xé rồi"
"Xé rồi?"
"Phải"
Cậu ta có vẻ kinh ngạc. Hahaha, coi kìa, coi kìa, bản mặt ấy có phải rất giống Mỹ-Hầu-Vương kh...ông...ng... Tôi bỗng câm bặt, họ Dịch kia không biết đã ăn phải thứ gì mà dám nắm lấy chiếc cằm mềm mại của tôi, kéo lại gần. Không ổn không ổn, tại sao tim phổi cứ đập loạn xạ như vậy???
"Sau này, tôi sẽ xé toạc cậu!"
"..."
Rất lâu về sau, tôi mới thực sự hiểu ý nghĩa của câu nói đó. "Sau này" ám chỉ việc tôi sẽ phải ở bên cậu ta trong những tháng ngày tới. Nghĩa là, tôi đã trở thành người của cậu ta, phải, là người của Dịch Dương Thiên Tỉ. Còn "xé toạc"? Đó là câu chuyện mà tôi sẽ kể với các bạn khi tất cả đã đủ mười tám tuổi :))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top