Anh đến, mang theo một rừng cúc dại (7)
Đã qua một tuần.
Hôm nay là sinh nhật 30 tuổi của tôi.
Buổi sáng anh dậy rất sớm, hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng.
Tôi vẫn như mọi khi, thắt cà vạt cho anh, rồi xuống lầu làm thức ăn sáng.
" Du Du, chúc mừng sinh nhật. Buổi tối anh sẽ về sớm, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh."
Anh đứng dậy tiện tay cầm lấy áo vest. Sau đó vòng ra sau bàn hôn lên tóc tôi.
" Về sớm nhé."
Tôi cười, rướn người hôn nhẹ lên môi anh.
Hôm nay đáng ra phải vui, nhưng tôi lại thấy thấp thỏm lạ thường.
Anh ra khỏi cửa được 30 phút, tôi khoác vội chiếc áo đi dạo quanh khu nhà.
Vườn cúc dại được anh tự tay trồng vẫn còn đó. Trong vườn có vài gốc ngô đồng. Mùa xuân, gió nhè nhè thổi. Cảm giác thật dễ chịu.
Tôi quay người chầm chậm bước đi. Đi đến một cửa hàng hoa, ngày trước tôi vẫn thường mua hoa ở đây. Tôi thích hoa, đặc biệt là cúc dại.
Nghĩ rồi, tôi bước vào cửa hàng. Chủ cửa hàng hoa là một cậu trai 20 tuổi, vẻ thuần khiết trong mắt cậu ấy, rất giống với Vương Thông của năm đó.
Tôi đã mua hoa ở đây được 10 năm rồi, từ lúc cậu bé kia chỉ mới 10 tuổi, vẫn thường lẽo đẽo theo sau mẹ tưới hoa. Nhưng 2 năm nay, tôi chỉ đến mua hoa vào đúng dịp sinh nhật.
" chị Du, lâu rồi không thấy chị đến. Hôm nay chị muốn mua hoa gì ạ ?"
Tôi cười cười nhìn cậu ấy. Thật lâu sau mới cất giọng trả lời.
" cậu cứ làm việc, tôi xem hoa một chút."
Cậu trai cười dịu dàng, gật đầu nhìn tôi.
Tôi đi dạo một vòng quanh cửa hàng, ngắm nghía những bông hoa sáng nay vừa được đưa đến. Sương vẫn đọng trên cánh hoa, thật tươi mới và đẹp đẽ.
Tôi dừng lại trước một bó cúc dại, chúng rất đẹp. Bao lâu rồi, vẫn cảm thấy chúng đẹp như vậy. Nhưng có điều bó này hơi nhỏ, tôi muốn một bó to hơn.
" Tiểu Mặc, cậu gói cho tôi một bó cúc dại thật to nhé. 6 giờ chiều hãy đưa đến nhà giúp tôi."
" Được, 6 giờ chiều em sẽ mang đến."
Cậu trai vội chạy lại, nhìn tôi một cách khó hiểu. 10 năm rồi, mỗi khi tôi đến mua cúc dại, cậu ta vẫn thường nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi biết vườn nhà tôi có rất nhiều cúc dại, nếu thích có thể hái bất cứ lúc nào. Nhưng cậu ấy không hiểu được suy nghĩ của tôi, tôi cũng không có nhu cầu để nói lên suy nghĩ của mình với cậu ấy. Mỗi năm tôi chỉ mua cúc dại một lần vào đúng dịp sinh nhật. Vườn cúc dại trước nhà là do anh năm đó tự tay trồng, một đoá hoa tôi cũng không nỡ ngắt, nên cứ để chúng ở trong vườn thôi, tự sinh tự diệt. Lúc nào cần sinh thì sinh, lúc nào cần diệt thì tự diệt.
Cậu trai hình như thấy được sự khác lạ trong ánh mắt của tôi, vội vã thu lại ánh mắt tò mò của bản thân. Gật gật đầu sau đó quay về quầy tiếp tục loay hoay với bó cẩm tú cầu đang gói dở.
Vào lúc Tiểu Mặc quay đi, có vài cánh hoa gần đó thi nhau rơi xuống đất. Tôi ngẩn ngơ một lúc mới chầm chậm bước ra khỏi cửa, đi đến tiệm bánh sát bên cạnh. Mua một chiếc bánh kem màu trắng thật đẹp, chiếc bánh không quá to, nhưng vẫn rất đẹp mắt.
Anh không thích đồ ngọt, mỗi lần đến sinh nhật chỉ ăn một ít, cũng xem như là đã nếm được vị bánh ngày sinh nhật.
Có lẽ chiếc bánh này tôi phải một mình xử hết, 1 ngày ăn không hết thì 2,3 ngày. Đến khi không ăn được nữa thì thôi.
Tôi cười, tự trách bản thân có suy nghĩ ngu ngốc.
Chẳng mấy chốc đã đến trưa, còn rất lâu anh mới trở về. Tôi vốn muốn đi siêu thị mua ít đồ để làm bữa tối, nhưng thân thể mệt mỏi quá, chỉ đành gọi cho nhà hàng gần đó hẹn tối mang thức ăn đến.
Cảm giác thấp thỏm kì lạ lúc sáng vẫn chưa vơi đi ít nào. Tôi không hiểu đó là linh cảm, hay chỉ là do tinh thần tôi quá mệt mỏi, dẫn đến việc không bình thường này. Tôi lên lầu lấy thuốc uống, sau đó lại trở xuống dưới nhà.
Tôi nằm trên sofa, ngủ một giấc.
Tôi không biết mình đã mơ gì khi ngủ, không còn nhớ rõ nữa.
Chỉ biết tiếng chuông cửa làm tôi thức giấc, thoát khỏi giấc mơ vô định.
Trời đã sẫm màu từ bao giờ, tôi mệt mỏi ngồi dậy, lê thân ra mở cửa.
" chị Du, hoa của chị."
Tôi đưa tay nhận lấy bó hoa to trên tay cậu nhóc. Mỉm cười cảm ơn.
" bó hoa rất đẹp, cảm ơn cậu."
" chị Du, sinh nhật vui vẻ. "
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, trong lòng thắc mắc vì sao Tiểu Mặc lại biết hôm nay là sinh nhật của tôi. Không để tôi kịp phản ứng, đã lên tiếng.
" từ lúc em 10 tuổi đã cùng với mẹ trông coi cửa hàng, mỗi năm chị đều đến rất nhiều lần, mỗi lần đều mua hoa hồng. Nhưng vào ngày này tháng này mỗi năm, chị lại đặt mua một bó cúc dại thật to, ban đầu em nghĩ tại sao lại có một người con gái thích cúc dại cơ chứ. Nhưng hôm nay khi nhìn vào mắt chị, em đã nhìn thấu được, tại sao chị lại thích chúng. Bởi vì chị rất giống chúng, rất xinh đẹp, rất thuần khiết. Còn về việc tại sao em biết ngày sinh nhật của chị, là vì mỗi lần chị đặt mua cúc dại ở cửa hàng của em, sau đó sẽ sang cửa hàng bên cạnh mua bánh kem. Dịp quan trọng như vậy, chị lại chỉ chọn cúc dại. Trên đời có một người con gái xem cúc dại như một loài hoa quý hiếm. Đối với em, điều đó rất kì lạ, và cũng rất đặc biệt...
Chị biết không, mỗi lần chị nhìn vào những đoá hoa cúc dại, đôi mắt chị lại hiện lên những ký ức sâu thẳm, chắc hẳn những ký ức đấy đối với chị rất quan trọng, vì mỗi lần như thế, ánh mắt chị long lanh đến lạ thường.Nếu sau này em có thể tìm được một người con gái giống như chị. Thì đời này của em không còn gì hối tiếc, thật đấy."
Tiểu Mặc nói xong vội vã chạy đi. Bỏ lại tôi ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng cậu thanh niên mang đầy đẫy những nhiệt huyết thanh xuân ấy.
Hoá ra trên đời này, lại có một người giống với Vương Thông như thế.
Năm 18 tuổi, dưới gốc cây ngô đồng, anh cũng từng dùng ánh mắt giống hệt Tiểu Mặc đối với tôi khi nãy.
Thoáng chốc tôi hiểu được, lý do vì sao anh lại chọn ngoại tình chỉ vì cô ấy giống tôi.
Ngay cả tôi cũng bị sự giống nhau làm động lòng. Bản thân tôi thật sự không tốt đẹp như những gì Tiểu Mặc đã nhận xét. Những gì cậu ấy nhìn thấy ở tôi, chỉ là một vẻ ngoài tốt đẹp mà tôi cố gây dựng, như thành trì doanh luỹ, một thành trì có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tôi cũng có ích kỷ, có đố kị, có đau khổ.
Tôi có thể giống như một đoá cúc dại sao ?
Có thể thuần khiết không vướng bụi trần sao ?
Không !
Trong thâm tâm của mỗi người, luôn cất giấu những bí mật sâu thẳm, những rung động phút chốc. Cất giấu cả những kí ức đẹp đẽ mà đời này chẳng thể quay trở lại.
________________
7h tối, anh trở về. Trên tay cầm một chiếc bánh.
Tôi đã ngồi chờ sẵn ở bàn ăn. Thức ăn đã được bày biện cả. Có nến, có hoa.
Tôi đã chuẩn bị một bữa tối thật lãng mạn. Buổi tối cho ngày sinh nhật cuối cùng của tôi. Sinh nhật tuổi 30.
Anh đặt bánh kem xuống bàn, đi đến ôm lấy tôi.
" Du Du, hôm nay em rất đẹp."
Tôi cười, cảm giác thẹn thùng thiếu nữ không còn nữa. Một lời khen, không thể khiến tôi vui vẻ trở lại.
Hôm nay tôi đã cố tình chọn một chiếc váy trắng dài tới tận mắt cá. Là chiếc váy tôi yêu thích nhất. Ban đầu mặc vào cảm thấy có chút xấu, bởi vì gần đây tôi gầy đi rất nhiều, chiếc váy cũng do đó mà rộng thùng thình, nhưng nghĩ lại cũng tốt. Váy rộng có thể che đi cơ thể gầy yếu xấu xí của tôi. Những khuyết điểm đáng ghét, tôi không muốn anh phải nhìn thấy.
Anh đứng im nhìn tôi, đôi mắt xoáy sâu vào hõm cổ.
Cúi người hôn lên đấy.
Bạc môi lành lạnh khiến cơ thể tôi khẽ run. Ghì lấy cổ áo anh.
" chúng ta thổi nến đã nhé"
Tôi cười cười đẩy anh ra. Anh có chút sững người, nhưng sau đó lại trở về dáng vẻ ban đầu, đưa tay lấy từ trong hộp ra chiếc bánh vừa nãy.
" anh không biết em đã chuẩn bị bánh, nên mua thêm một chiếc. Chúng ta cùng ăn nhé."
Tôi thẫn thờ nhìn anh. Tôi biết anh vốn không thích đồ ngọt. Nhưng hôm nay lại đề nghị cùng ăn, trong lòng xuất hiện chút vui vẻ. Cười cười gật đầu.
Tôi cắm nến, châm lửa.
Lửa đã được châm, điện thoại anh cùng lúc đó reo lên.
" xin chào, đây có phải điện thoại của Vương tiên sinh không ?"
Khoảng cách của chúng tôi rất gần, dù không bật loa ngoài. Tôi vẫn có thể nghe thấy.
" Có chuyện gì ?"
" Tôi gọi từ bệnh viện XX. Cô Dương Noãn là vợ anh phải không ? Cô ấy cắt cổ tay tự tử. Trên đường đến bệnh viện vẫn luôn gọi tên anh. Chúng tôi cần người thân của cô ấy đến để hoàn thành thủ tục nhập viện. Tình trạng không mấy khả quan. Phiền anh đến bệnh viện một chuyến."
Anh nhìn tôi một lúc lâu, sau đó nói vào điện thoại.
" được, tôi lập tức đến"
Tôi thẫn thờ đứng đó, nến cắm trên bánh vẫn đang cháy. Ngay cả việc thổi nến tôi còn chưa kịp làm. Tại sao vậy ?
" Du Du, anh xin lỗi. Ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Cô ấy vì anh nên mới tự tử. Tin anh, mọi chuyện thật sự đã chấm dứt. Anh chỉ đi một lát, đợi anh về sẽ thổi nến cùng em. Có được không ? "
Tôi ngẩng đầu. Đôi mắt ầng ậng nước nhìn thẳng vào anh. Sau đó lại cúi đầu. Nói một tiếng " được"
Anh vội vã hôn lên trán tôi, quay người rời đi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top