Đoản (Ngọt+SE)
6. Hôm nay là ngày đầu tiên coi bước chân vào giảng đường đại học. Cô thực sự rất hồi hộp và phấn khích vô cùng. Sau một hồi lần mò tìm được lớp, cô rất tự tin bước vào lớp. Vừa bước chân vào thì mọi sự chú ý đổ dồn lên người cô, khiến cô bỗng cảm thấy mình như sinh vật lạ. Cô điều chỉnh tâm trạng tươi cười:
- Xin chào! Mình là Nhan Nhược Tâm. Rất vui được làm quen. Mình có thể ngồi cạnh ai được vậy?
Các bạn nam đồng loạt chạy biến chỉ còn lại các bạn nữ. Cô tùy ý lựa chọn một bạn nữ có mái tóc cực kì cá tính. Cô tò mò hỏi lý do các bạn nam bỏ đi vừa nãy. Các bạn chỉ nhún vai chỉ tờ giấy ở góc lớp:
'' THÔNG BÁO: Nghiêm cấm các bạn nam ngồi cạnh vợ tương lai của tôi-Nhan Nhược Tâm. Ai vi phạm lập tức bị trừng phạt''
7. Đêm qua, cô bị anh giày vò đến kiệt sức. Cô định bụng sẽ ngủ đến tận trưa cho đỡ mệt, nào ngờ đang say trong mộng, cô bị cậu con trai khóc lóc đập cửa ing ỏi:
- Mẹ, huhu...Mẹ chết chưa? Mẹ đừng chết.
Cô dù uể oải, nhưng vẫn ngạc nhiên mở cửa phòng:
- Sao mẹ lại chết?
Thằng bé sà vào lòng cô, đưa cho cô quyển bài tập toán. Trong đó là nét chữ ngay ngắn của chồng cô, và bài tập anh giao có nội dung như sau:
- ''Đêm qua trời đẹp, cha ăn mẹ hai lần. Sau đó nửa đêm cha đói quá, dậy ăn mẹ thêm ba lần nữa. Hỏi cả đêm qua mẹ bị ăn bao nhiêu lần? Biết lần nào mẹ con cũng rất thơm, cha ăn rất ngon.''
Nhìn cái đề bài, cô khó khăn hít thở. Trong lòng thầm than phải dạy lại cả chồng lẫn con.
8. Lần đầu tiên gặp nhau là khi anh ấy nhường ghế cho một bà lão trên xe buýt. Anh ấy phát hiện tôi luôn nhìn anh ấy nên mắc cỡ.
Lần đầu tiên gọi điện cho nhau, giọng nói của anh ấy có chút run rẩy.
Lần đầu tiên động phòng đau đến phát khóc, anh ấy lập tức dừng lại bảo:' Đừng khóc, mình không làm nữa'
Hôm sinh bé, cục cưng được y tá bế ra ngoài, tôi ở trong để bác sĩ xử lý miệng vết thương. Qua rất lâu không thấy tôi ra, anh ấy ở ngoài nói:' Cô ấy đâu? Sao vẫn chưa ra? Tôi vào trong xem nhé?' Sau đó y tá nói với tôi rằng, cô ấy thấy anh ấy đứng khóc ở bên ngoài.
9. - Cảnh sát trưởng, nghi phạm buôn bán vũ khí trái phép đột nhiên xông vào xe tuần tra.
Ngước lên thấy nữ cảnh sát xanh mặt vì sợ, đằng sau là tên nghi phạm bị tình nghi đứng lấp ló, cô hất cằm:
- Cho vào phòng thẩm vấn!
Cuối cùng không điều tra được gì, đành phải thả đi. Tối bước vào nhà thấy hắn đeo tạp dề nấu một bàn thức ăn. Cô hất đổ, đập bàn quát lớn:
- Xông vào xe cảnh sát nữ đang thi hành nhiệm vụ, ngoài buôn bán vũ khí anh còn định gánh thêm tội hiếp dâm nữa có phải không?
Đường đường là đại ca bị chửi thẳng vào mặt, công sức nấu cả tiếng đồng hồ thì bị cô hất đổ hết. Hắn nghiến răng, gân xanh nổi đầy trên trán:
- Anh biết lỗi nên nấu bữa tối tạ tội, em còn muốn gì nữa?
Quát xong thấy cô trừng mắt nhìn, mặt cực kì khó coi. Hắn lập tức ngậm miệng, lật đập chạy đến cầm tay cô lắc lắc:
- Đừng giận đừng giận. Tại người ta nhớ em quá đó mà.
Hắn tỏ ra oan uổng:
- Nếu biết trên xe không phải là em, ông đây cóc thèm xông vào!
10. Hai người đến với nhau là do một lần say xỉn đi quá giới hạn. Vì muốn chịu trách nhiệm nên anh đã lấy cô. Cô vì yêu thầm anh nhiều năm nên đồng ý. Anh dù có đối tốt với cô thế nào, bảo vệ cô ra sao...nhưng đó chỉ là nghĩa vụ chứ không phải là tình yêu. Anh mang cho cô một con poodle màu nâu, cô nhoẻn miệng cười nói rất thích mặc dù bản thân bị dị ứng với lông chó.
Anh nói thích cô mặc váy màu trắng. Từ đó tủ cô toàn váy trắng, mặc dù cô rất ghét màu này.
Nghe nói anh muốn hiến thận cho một đứa bé. Cô chính là người đi trước một bước nhờ bác sĩ giữ bí mật thông tin người hiến mà hiến cho đứa nhỏ.
Người ta nói trong hôn nhân mà tình yêu chỉ đến từ một phía thì rất khó bền lâu. Cô trước kia không tin, nhưng bây giờ bất lực mà chấp nhận.
Cô gái ấy-người anh yêu 9 năm đã quay về rồi. Cô ấy bỏ đi vì không xứng đáng với anh nữa, vì cảm thấy bản thân nhơ nhớp do bị hãm hiếp mà bị có thai với người khác. Biết chuyện anh càng cảm thấy có lỗi vì bản thân không bảo vệ tốt cô ấy. Vì muốn người con gái anh yêu không phải khổ nữa nên anh muốn buông tay cô. Cô nắm chặt tờ giấy ly hôn để cho bản thân không run rẩy mà hỏi lại: 'Đừng bỏ em có được không?' Anh lặng người, nhìn cô rồi cứ thế quay lưng bỏ đi. Lúc đó, cô chỉ biết ngồi thụp xuống ôm gối mà khóc. Từ đầu đến cuối là cô sai, cô biết anh không yêu cô mà vẫn chịu lấy anh. Cô biết con cún đó là của cô ấy, lại càng biết cô ấy thích màu trắng. Cô cũng biết đứa bé cô hiến thận là con của cô ấy. Là do cô ngốc, cứ nghĩ một mình cô có thể gồng gánh cả cuộc hôn nhân này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top