[VănNghiêmVăn] AI

[VănNghiêmVăn] AI

*VănNghiêmVăn, toàn văn 12000+ từ (chính văn), đã hoàn thành
*OOC, không gán lên người thật
*tổng tài Văn × AI Nghiêm

*tác giả: Tây Cốc Nha (西谷呀)

C1.

"Văn tổng, người máy AI nhân tạo đầu tiên mà chúng tôi nghiên cứu đã sẵn sàng. Mời ngài ngồi đây đợi một lát, tôi sẽ đưa đến ngay đây".

Lưu Diệu Văn ngồi trên ghế sofa mềm mại, nghịch điện thoại đầy chán nản, gật đầu nói: "Ừm".

"Văn tổng, cậu ấy đến rồi".

Lưu Diệu Văn ngẩng đầu lên.

"Người" trước mặt mặc một bộ quần áo trắng sạch sẽ, dáng người 1m8 hoàn mỹ, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài bất động như hai chiếc quạt nhỏ, môi mỏng hơi mím lại, một khuôn mặt khiến người khác phạm tội.

Lưu Diệu Văn trong tâm cho rằng quyết định mua lại công ty công nghệ sắp phá sản này của anh giờ có vẻ thực sự đúng đắn, hình dáng con robot trước mặt anh hoàn toàn phù hợp với mọi quan điểm thẩm mỹ của anh.

"Văn tổng, người máy này mang số hiệu 464".

Lưu Diệu Văn đứng dậy và ghé sát vào người máy để kiểm tra.

"Anh ta có tên không?"

Nhân viên phục vụ cười nói: "Để cậu ta tự mình nói cho ngài"

Đột nhiên, người máy mở mắt nhìn Lưu Diệu Văn.

Trái tim Lưu Diệu Văn nhảy loạn xạ. Anh bắt đầu có chút ngưỡng mộ các nhà khoa học hiện tại, bởi vì anh tin rằng, đây phải là đôi mắt đẹp nhất trên thế giới.

"Xin chào Lưu Diệu Văn, tôi tên Nghiêm Hạo Tường"

Nghiêm Hạo Tường cười tươi, cười lên rất đẹp, rất chuẩn.

Giọng khói cực kì hợp với tông trầm của cậu ấy, ừm, rất hợp.

"Văn tổng, thân phận chủ nhân của ngài tôi đã giúp thiết lập sẵn, từ bây giờ trở đi, cậu ta sẽ tuân theo bất kì mệnh lệnh nào từ ngài".

Lưu Diệu Văn gật gật đầu, đưa tay về phía Nghiêm Hạo Tường, mỉm cười.

"Vậy, theo tôi về nhà nào"

"Sau này ở đây chính là nhà của cậu"

Lưu Diệu Văn ném cái túi đi, ngồi phịch xuống ghế sô pha rồi nới lỏng cà vạt. Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu, đi thẳng đến chỗ Lưu Diệu Văn, trực tiếp quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, vươn tay bắt đầu cởi cúc quần áo của anh. Lưu Diệu Văn mở to mắt, mặt đỏ bừng, vội vàng gỡ bàn tay đó xuống.

"Mẹ kiếp, cậu làm gì vậy?!"

Nghiêm Hạo Tường vẫn đặt tay lên ngực Lưu Diệu Văn, mở to đôi mắt ngây thơ và nghiêng đầu.

"Ta đang giúp ngươi cởi quần áo, chủ nhân."

"Ta, ta, ta, ta tự mình cởi".

Nghiêm Hạo Tường ngoan ngoãn bỏ tay xuống và nhìn thẳng vào Lưu Diệu Văn.

Lúc thiết lập Nghiêm Hạo Tường, hình dáng hoàn toàn là dựa trên thống kê dữ liệu lớn, bất luận là gương mặt hay thân hình đều hoàn toàn là tiêu chuẩn của Lưu Diệu Văn, tại thời điểm này Lưu Diệu Văn bị nhìn chằm chằm như vậy căn bản chịu không nổi, anh đỏ mặt vội quay đầu đi.

"Đừng gọi tôi là chủ nhân nữa, gọi là Diệu Văn được rồi"

Nghiêm Hạo Tường quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Lưu Diệu Văn, sau đó nở một nụ cười đặc biệt dễ thương.

"Được rồi, Diệu Văn"

Sau đó đứng lên, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, một câu cũng không nói.

Bầu không khí dường như trở nên có chút xấu hổ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên phá vỡ sự im lặng, Lưu Diệu Văn trả lời điện thoại.

"Ừ được, tôi biết rồi, không có quên, vậy các người đi ăn trước đi, tôi qua ngay".

Nghe điện thoại xong, Lưu Diệu Văn thở dài, có chút cáu kỉnh vò đầu, chỉnh lại cà vạt, đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại thì phát hiện Nghiêm Hạo Tường đang nghiêng đầu ngơ ngác nhìn anh.

"Tôi phải ra ngoài một chuyến"

Cửa đóng rồi!

Một giờ sáng, Lưu Diệu Văn trở về với thân hình mệt mỏi, tay đặt trên tay nắm cửa, giao diện mật khẩu được chiếu sáng bằng một thứ ánh sáng yếu ớt, trong hành lang không biết ai đã quên đóng cửa sổ, gió thổi vào khiến người khác co rúm.

Khi còn trẻ, anh đã rất cố gắng để thoát ra khỏi một nơi lạnh lẽo, nhưng cuối cùng anh lại đi đến một nơi lạnh lẽo khác.

Anh tự cười mình là kẻ hèn nhát, hàng đêm đứng ở cửa, sợ phải đối mặt với sự cô đơn lạnh lẽo, tăm tối sau cánh cửa.

"Bíp bíp, cửa đã mở khóa"

Đèn trong phòng khách đã tắt, nhưng ánh sáng từ phòng ăn hắt vào, không chói chang nhưng rất ấm áp.

Tim anh đập một nhịp, thay đôi dép, đi về phía có ánh sáng phát ra.

Trên bàn ăn là một bữa ăn nóng hổi, ​​bốc lên mùi thơm hấp dẫn, người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn mặc áo sơ mi trắng, hai tay khoanh trên bàn, lưng thẳng tắp, giống như một cậu học trò, vừa nhìn thấy Lưu Diệu Văn, ngẩng đầu lên ấm áp nở nụ cười.

"Chào mừng về nhà, Diệu Văn"

Lưu Diệu Văn thấy trong lòng ngập tràn thứ gì đó, như là mọi mệt mỏi áp lực khi đối mặt với xã hội người lớn đều biến mất, anh mỉm cười, kéo ghế ngồi đối diện Nghiêm Hạo Tường, giọng điệu nhẹ nhàng mà bản thân không nhận ra.

"Chẳng phải đã nói tôi phải ra ngoài rồi sao? "

"Phải"

"Vậy sao cậu vẫn còn đợi tôi"

"Bởi vì tôi phải đợi cậu về nhà"

Ánh đèn trong phòng ăn màu vàng ấm áp, chiếu thẳng vào đường nét thô cứng của Nghiêm Hạo Tường, thậm chí còn phác họa khuôn mặt của anh ta rất mềm mại, đôi mắt giống như tác phẩm nghệ thuật phản chiếu khuôn mặt của Lưu Diệu Văn, khiến ann gần như quên mất sự thật rằng người trước mặt anh chỉ là một AI.

Nhiều năm sau, Lưu Diệu Văn vẫn sẽ nhớ về đêm đó, khi ngọn đèn vàng ấm áp phản chiếu trên nền áo trắng, có một người ngồi ở bàn ăn đợi anh như một cậu học trò.

Có lẽ là đêm đó, anh đã mở một lỗ hổng trong trái tim mình và cho người đó có cơ hội tiến vào.

C2.

Lưu Diệu Văn phát hiện ra năng lực kinh doanh của công ty công nghệ này thực sự không phải là khoe khoang, Nghiêm Hạo Tường thực sự thành thạo 18 môn võ công, có thể nấu ăn, làm việc nhà, chăm sóc anh, đôi khi còn giúp anh làm tài liệu. Hai người mỗi ngày đều sẽ cùng nhau chơi game, về cấp độ trò chơi, cả hai hầu như đều chia đều nhau, cho nên có nhiều niềm vui hơn, hai người họ có thời gian cũng sẽ xem phim trong phòng chiếu đã sửa sang lại của phòng ngủ thứ hai, có khi mở livehouse ở nhà để thỏa mãn mong muốn rap của Lưu Diệu Văn. Họ sẽ trò chuyện cùng nhau trong bữa tối, và những cuộc trò chuyện đều là những chủ đề mà Lưu Diệu Văn không thể nói chuyện với những người được gọi là "bạn bè" đó.

Đây dường như là lần đầu tiên Lưu Diệu Văn cảm thấy như vậy trong hai mươi sáu năm của mình.

Cái cảm giác này, nói thế nào nhỉ?

Giống như, cuối cùng cũng có người có thể sánh với anh ấy.

C3.

Lưu Diệu Văn gọi điện thoại về nhà, muốn về nhà một chuyến, anh nói cho Nghiêm Hạo Tường tối nay bản thân muốn về nhà ăn cơm, sau đó mặc những bộ quần áo tươm tất nhất, rồi lên đường.

Gia tộc họ Lưu nổi tiếng giàu có và quyền lực ở địa phương, Lưu lão gia là cổ đông lớn của tập đoàn họ Lưu, con trai cả là quan chức cấp cao của chính phủ. Con trai thứ hai là tổng giám đốc tổng công ty, cũng thành lập một số công ty, tất cả đều làm ăn phát đạt - tên tuổi có trên khắp cả nước. Người con trai thứ ba là Lưu Diệu Văn, người đã sống dưới sự tuyệt vời của cha và của những người anh trai, được gia đình và thế giới bên ngoài đặt nhiều hy vọng từ khi còn nhỏ.

Đáng tiếc là Lưu Diệu Văn chưa từng nhận được một lời khen ngợi nào, đến nỗi không dám cho gia đình biết khi bản thân thực sự lập được thành tích gì. Cũng có thể vì anh đã mong một ngày tổ ấm này sẽ như một mái ấm bình thường, một gia đình hạnh phúc, nhưng đó không phải là do ai đã làm nên những thành tựu mỹ mãn này.

Hơn một năm rồi chưa về nhà, anh còn quá ngây thơ, cứ ngỡ sẽ có hình ảnh những người cha, anh em, bạn bè kính trọng.

Khi bước vào nhà, anh ngồi vào bàn ăn, và tất cả những gì anh có thể nhớ là những lời nói của cha mình.

"Ta đưa chi nhánh của công ty đó cho con, con đã quản lí thế nào rồi? Hả? Ta vì con năm đó giúp con chuyển ra ngoài, có năng lực rồi, nhưng không ngờ vẫn không có thành tựu như trước!"

"Con có thể học hỏi anh cả anh hai? Con nhìn xem anh cả anh hai của con, rồi con nhìn lại con xem! Từ nhỏ đã để người khác phải bận tâm!"

"Con thật là quá khiến ta thất vọng, ta ra ngoài cùng trò chuyện nói con là con của ta, ta rất xấu hổ con biết không? Là vì con quá tệ, nên mẹ con mới ra đi sớm như vậy!"

Như trước đó, đóng sầm cửa lại và rời đi.

Lưu Diệu Văn điều khiển xe, bóp ga trên đường cao tốc rồi tăng tốc mạnh, dù ở tốc độ cao, một số người không khỏi thò đầu ra và gọi anh là "kẻ mất trí". Anh mở mui xe, thật sự điên rồi, để cho cơn gió khắc nghiệt làm rối tung mái tóc và vỗ vào mặt mình một cách đau đớn.

Anh không cảm thấy tỉnh táo, mà thay vào đó là cảm giác rằng ý thức của anh đã đi vào một thế giới khác.

"Diệu Văn!"

Lưu Diệu Văn đang ngồi xổm trên bãi biển và bị mắc kẹt trong vòng xoáy của cảm xúc, anh quay đầu lại ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói trên đầu mình, người đàn ông đang đứng trước mặt anh, làn da trắng của anh thậm chí còn phát sáng trong bóng tối, và khuôn mặt xinh đẹp vẫn như vậy, vẻ mặt ngây thơ có chút sững sờ, đôi mắt thông minh bất động nhìn anh.

Tâm trạng buồn bực của anh đột nhiên bị cắt ngang, anh cảm thấy hơi xấu hổ, đứng dậy đối mặt với Nghiêm Hạo Tường.

"Sao cậu lại ở đây, không phải tôi nói với cậu là tôi đi ăn ở ngoài sao?"

"Tôi định vị cậu trên bãi biển, không phải nơi cậu nói với tôi, và cậu chưa bao giờ đến nơi này trước đây. Tôi sợ cậu gặp nguy hiểm"

Lưu Diệu Văn cười nhẹ.
"Không, tôi đã từng đến nơi này"

"Nhưng hệ thống nói cho ta biết..."

"Nhưng tôi thực sự đã lâu không đến đây nữa"

Lưu Diệu Văn cúi đầu, cười như không cười, sau đó quay đầu đi dọc theo bãi biển, Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu, lập tức đi theo bên cạnh Lưu Diệu Văn.

"Tôi nhớ, hồi nhỏ tôi thường hay đến đây chơi"

"Đi một mình?"

"Không phải"

"Vậy là với ai?"

Lưu Diệu Văn không trả lời, chỉ cúi đầu và tiếp tục đi về phía trước, Nghiêm Hạo Tường im lặng đi theo anh, ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm vào Lưu Diệu Văn.

“Khi tôi còn nhỏ, mặc dù điểm số của tôi rất xuất sắc, nhưng tôi luôn không đáp ứng được kỳ vọng của bố tôi về tôi.” Anh dừng lại và nói, “Không đúng, không chỉ khi tôi còn nhỏ, mà hiện tại cũng vậy”.

Nghiêm Hạo Tường không nói, nhưng chỉ lặng lẽ nhìn anh.

"Lúc đó hầu như trên cả thế giới chỉ có mẹ tôi là đối với tôi tốt nhất, bà ấy rất ấm áp, rất xinh đẹp. " Anh quay đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường, khóe miệng giật giật, "và cậu cũng đẹp giống vậy"

Nghe đến hai từ "xinh đẹp", Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu và mỉm cười.

"Vòng tay của bà là nơi trú gió duy nhất của tôi lúc đó. Bà ấy thường đưa tôi đến bãi biển, chính là nơi này".

"Chỉ là sau đó bà đổ bệnh, sau đó nữa, bà ấy đi rồi, tôi cũng không đến nơi này lần nào nữa".

Nghiêm Hạo Tường khó hiểu hỏi: "Bà ấy đã đi đâu?"

Lưu Diệu Văn nhìn Nghiêm Hạo Tường và thở dài, rõ ràng điều này không được viết vào chương trình của anh ấy.

"Bà ấy chết, khi tôi chín tuổi."

"Ba tôi nói, mẹ tôi là bị tôi chọc tức chết."

Nghiêm Hạo Tường không biết phải trả lời thế nào, trong trương trình của anh ấy không có viết, chỉ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, cùng Lưu Diệu Văn tiếp tục đi về phía trước.

Lưu Diệu Văn cũng không nói.

Đột nhiên, người bên cạnh Nghiêm Hạo Tường dừng lại, anh nghe thấy giọng nói của Lưu Diệu Văn có chút ẩm ướt, run rẩy và hơi nghẹn ngào.

"Mẹ ta thật sự là vì ta..."

Thông tin cho thấy rằng ôm có thể mang lại cho mọi người sự thoải mái.

Lưu Diệu Văn cúi đầu xuống, đột nhiên bị Nghiêm Hạo Tường ôm lấy, Lưu Diệu Văn cao hơn Nghiêm Hạo Tường, mái tóc của cậu xõa tung trên mặt anh, có mùi thơm của hoa hồng, khiến anh cảm thấy rất thoải mái trong giây lát.

"Không phải lỗi của cậu"

Chương trình dựa trên lời nói của Lưu Diệu Văn phân tích trước sau cho thấy đó thật sự không phải là lỗi của anh.

Nhiệt độ cơ thể của người máy bao trùm lấy Lưu Diệu Văn, khiến anh có cảm giác nhiều năm như vậy, hình như bản thân có một nơi trú gió lần nữa, hình như bản cũng không còn cô đơn nữa.

Thật kì lạ, rõ ràng mới quen biết được 3 tháng, ôm lấy anh căn bản không phải là một "con người" thật sự.

Lưu Diệu Văn đã nhiều năm không khóc, anh từ lâu đã tê liệt với thế giới này, mỗi ngày đều giống như một linh hồn lang thang, chạy theo thói quen đạo đức giả, tôi gặp được người máy Nghiêm Hạo Tường này, anh cảm giác không dễ dàng gặp được một người thực sự giống con người.

Anh không phải giả tạo, mà là nhịn không được, cứ như vậy ôm lấy Nghiêm Hạo Tường, vùi đầu vào cổ cậu mà khóc. Nghiêm Hạo Tường ôm anh, cái gì cũng không nói, chỉ vỗ nhẹ vào lưng anh, giống như mẹ anh đã ôm anh vào lòng nhiều năm trước.

Lưu Diệu Văn sờ sờ, Nghiêm Hạo Tường có một đôi xương bướm rất đẹp.

C4.

Lưu Diệu Văn kết thúc công việc trong ngày, trở về nhà thì đã hơn 11 giờ tối, công việc mệt mỏi khiến anh ngã trên ghế sô pha ngay khi về đến nhà.

Nghiêm Hạo Tường mang đến một tách trà nóng, Lưu Diệu Văn định cầm lấy, nhưng người kia đã nhanh tay né tránh và đặt chiếc xuống bàn.

"Nhiệt độ thành ngoài của tách trà là 64,6 ° C, vượt quá phạm vi chấp nhận được đối với da người."

Lưu Diệu Văn nở một nụ cười mệt mỏi và ra hiệu cho cậu, Nghiêm Hạo Tường ngoan ngoãn ngồi cạnh, anh vùi đầu vào cổ Nghiêm Hạo Tường, thở hồng hộc.

Anh ngày càng dựa vào cậu nhiều hơn, và lý trí nói với anh rằng đây chắc chắn không phải là điều tốt.

Nhưng con người là động vật tình cảm bậc thấp, là cuộc đấu tranh giữa tình cảm và lý trí, tình cảm luôn chiếm ưu thế, thậm chí có lúc lấn át cả lý trí.

Có một câu nói như thế này: "Lý trí của ta nhất định phân đúng sai, nhưng tình cảm không có tốt xấu."

"Cảm ơn, nóng như thế còn mang ra cho tôi"

"Không sao, tôi không biết đau"

Đúng vậy, anh quên mất, cậu ta chỉ là một người máy.

"Diệu Văn, cậu trông có vẻ rất mệt"

"Vẫn ổn, hơi mệt một chút"

Lưu Diệu Văn cảm thấy cơ thể Nghiêm Hạo Tường đông cứng lại, anh nhìn thấy đôi mắt cậu có một chút ánh sáng xanh, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.

"Con người khi mệt mỏi cần được nghỉ ngơi, thư giãn. Theo thống kê, cách thư giãn tốt nhất từ ​​trước đến nay. Những nơi thích hợp là công viên, trung tâm mua sắm, bãi biển, sân chơi ... Ngày mai không phải ngày làm việc nên thích hợp để thư giãn"

Lưu Diệu Văn nhướng mày và mỉm cười.

"Cậu hiểu khá rõ"

"Tôi đã tìm hiểu về nó"

"Ồ"

"Cho nên, ngày mai cậu đi hẹn hò đi"

Lưu Diệu Văn cảm thấy thích thú trước giọng điệu nghiêm túc của Nghiêm Hạo Tường.

"Vậy cậu có biết, hẹn hò phải đi cùng với ai không?"

"Tôi biết, là phải đi cùng với người mình thích"

Lưu Diệu Văn phát hiện Nghiêm Hạo Tường luôn có thể làm cho anh cười, dù cho cậu mỗi lần đều là một cách thức rất nghiêm túc, nhưng có lẽ vì Nghiêm Hạo Tường quá đẹp lại không có tính công kích, vậy nên mà nói nó khiến người ta có cảm giác không hiểu.

"Tôi hỏi cậu, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Không chút do dự, Nghiêm Hạo Tường nghiêm túc báo cáo một con số chính xác với vẻ mặt nghiêm túc.

"Ba tuổi sáu mươi bốn ngày"

Lưu Diệu Văn cười lớn, thật sự không nhịn được.

"Vậy là cậu mới ba tuổi thôi, bạn nhỏ"

"Nếu như tính thời gian nghiên cứu, tôi năm nay hai mươi bảy tuổi sáu mươi bốn ngày"

Lưu Diệu Văn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Hạo Tường, không khỏi xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cậu.

"Được rồi, bạn nhỏ ba tuổi, ngày mai tôi sẽ ngoan ngoãn đi hẹn hò"

"Nhưng nhớ phải quay về trước 12 giờ đêm"

Lưu Diệu Văn không trả lời, từ sô pha đứng lên, bước lên trước hai bước rồi dừng lại, quay lưng về phía Nghiêm Hạo Tường nói: "Ngày mai đi với tôi"

"Đi đâu?"

"Đi hẹn hò"

Lưu Diệu Văn tiếp tục đi vào phòng ngủ mà không thèm nhìn lại Nghiêm Hạo Tường.

Anh tự nghĩ, không nên nhìn lại, thính giác của người máy rất tốt, cậu ấy sẽ nghe thấy nhịp tim dữ dội của mình.

[Cảnh báo! Cảnh báo! Có một chương trình mà hệ thống không nhận dạng được!]

Nghiêm Hạo Tường đứng trước ngôi nhà ma và nhìn Lưu Diệu Văn bên cạnh.

"Đi không? Thông tin cho thấy ngôi nhà ma ám là một trong mười địa điểm hàng đầu để hẹn hò."

Lưu Diệu Văn nhìn cánh cửa hình đầu lâu trước mặt, nhịp tim càng lúc càng nhanh, trên mặt không thể che giấu được vẻ hưng phấn. Dù sao anh cũng chưa từng đến khu vui chơi, huống chi là nhà ma, đây là lần đầu tiên trong đời, không thể không cao hứng.

"Đi!"

Lưu Diệu Văn chưa bao giờ sợ ma hay bất cứ thứ gì, sau khi bước vào, anh cảm thấy có hơi tối.

Chỉ có vậy? Ngôi nhà ma ám nhìn chung cũng chỉ có vậy...
"AHHHHH!!!!! *bíp bíp bíp*"

**là chửi thề đó :"))

Lưu Diệu Văn hoảng hốt trước con ma đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, con ma đó có mái tóc xõa và chiếc lưỡi màu đỏ rất dài, khiến Lưu Diệu Văn thực sự sợ hãi, kết quả là anh quay đầu lại và phát hiện Nghiêm Hạo Tường không có bên cạnh mình. Anh thấy Nghiêm Hạo Tường đã đi đến phía trước và tò mò tìm kiếm đồ đạc của ngôi nhà ma, nhân tiện, cậu chào hỏi NPC ma quái bên cạnh, rồi tiếp tục đi về phía trước như thể anh ta đã nhìn thấy điều gì đó.

"Chết tiệt! Nghiêm Hạo Tường! Chờ tôi! Chờ tôi—"

Nghiêm Hạo Tường quay đầu lại, nhìn Liu Yaowen loạng choạng khi đang che tai, sau đó nhào tới ôm lấy anh, suýt chút nữa đã đẩy anh ngã xuống, thậm chí anh còn kéo ra một nụ cười. Cậu đưa tay ra xoa xoa mái tóc của Lưu Diệu Văn, rồi ôm lại anh một cách trấn an.

Cuối cùng, Lưu Diệu Văn bị Nghiêm Hạo Tường lôi ra ngoài.

Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn đang ngồi trên băng ghế trước cửa ngôi nhà ma, cậu nghiêng đầu nhìn Lưu Diệu Văn thấy anh thở hổn hển, vẻ mặt hoảng sợ, suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: " Nhân loại hiện tại không có bằng chứng thuyết phục để chứng minh ma và thần tồn tại, những thứ vừa rồi là giả, đừng sợ"

Lưu Diệu Văn luôn bị thích thú với giọng điệu của Nghiêm Hạo Tường, vì vậy anh không thể không cười, nỗi sợ hãi vừa rồi đã được xóa sạch.

"Không ngờ, cậu lợi hại như vậy, một chút cũng không sợ"

Nghiêm Hạo Tường không thể hiện cảm xúc gì.

"Tôi không sợ những thứ này"

Lưu Diệu Văn cúi đầu, vì hôm nay không đi làm nên anh để tóc mái xuống, tóc mái dài che khuất cả mắt, khó nhìn ra biểu cảm của anh.

Nghiêm Hạo Tường nghe thấy tiếng hét xuyên tim từ xa, ngẩng đầu lên và nhìn vào nguồn phát ra âm thanh một cách đáng ngờ - là vòng xoay tử thần. Quay đầu nhìn Lưu Diệu Văn, đột nhiên nói một câu.

"Diệu Văn, dữ liệu cho thấy cậu không bị bệnh tim, huyết áp cao hay các loại bệnh khác"

Lưu Diệu Văn ngẩng đầu lên và nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Hạo Tường, hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.

"Phải, thì sao?"

Nghiêm Hạo Tường lại nhìn về hướng của vòng xoay tử thần.

Lưu Diệu Văn nhìn theo ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường, nghĩ rằng đây được định sẵn là một ngày vui vẻ và thú vị.

Khi hành trình hò hét vui sướng kết thúc, đã hơn tám giờ tối, trời đã nhá nhem tối, khu vui chơi biến mất khỏi ồn ào phồn hoa ban ngày, chỉ còn lại sự yên tĩnh và lãng mạn.

Lưu Diệu Văn không lái xe, và hai người họ đang đi bộ về nhà và trò chuyện trong làn gió đêm mát mẻ.

Khi đang bước đi, Nghiêm Hạo Tường đột ngột dừng lại, Lưu Diệu Văn khó hiểu, nhưng anh cũng dừng lại và nhìn cậu với vẻ nghi ngờ. Nghiêm Hạo Tường quay lại nhìn quầy bar trước mặt, Lưu Diệu Văn cũng nhìn sang.

"Muốn vào bar này chơi không?"

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, đáp: "Có được không?"

Lưu Diệu Văn cười cười: "Đi!"

Nghiêm Hạo Tường không nói được câu thứ hai, đã bị Lưu Diệu Văn kéo qua bên kia.

Sau khi bước vào, Lưu Diệu Văn phát hiện ra rằng quán bar này đang diễn ra một trận chiến rap và tất cả những người tham gia đều là một số rapper underground của địa phương.

Thực ra, đó chẳng là gì cả, có lẽ chỉ là những giấc mơ không thể thực hiện được, sự bướng bỉnh của cậu bé và sự ngăn cản của gia đình, ồ, và sự thỏa hiệp của cậu bé sau cuộc đấu tranh đã không có kết quả.

"Còn ai ra trận?"

Cùng với câu "Anh ấy!" quen thuộc, Lưu Diệu Văn cảm giác bản thân bị đẩy về phía trước, kéo anh về thực tại, Lưu Diệu Văn lúc này mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng nhìn người phía sau, gương mặt của người đó rất chân thành.

"Đi đi, cậu đã nói là muốn thử một lần"

Lưu Diệu Văn quên rồi!

"Tôi... tôi không được đâu.. "

"Cậu làm được, tôi tin cậu"

Nói rồi Nghiêm Hạo Tường lại đẩy Lưu Diệu Văn một cái, lần này đẩy mạnh hơn, Lưu Diệu Văn choạng vạng tiến về phía trước vài bước, những người trong bar rất phấn khích khi thấy một người mà bọn họ không quen biết đang tiến lên, tiếng hò reo lên đến đỉnh điểm. Khí thế đã đến rồi, muốn không đi cũng không còn cách nào, Lưu Diệu Văn chỉ có thể phóng lao phải theo lao, vừa kích động vừa sợ hãi, tim đập loạn xạ.

Anh không thể không quay đầu lại nhìn Nghiêm Hạo Tường, nhìn thấy khẩu hình miệng "cố lên", và ánh sáng xanh trong đôi mắt mà anh vô cùng yêu mến. Lưu Diệu Văn nghi ngờ chính mình nhìn sai, trong mắt người máy làm sao có thể nhìn ra loại cảm xúc gì, anh tin chắc là mình sai, nhưng cũng cảm nhận được sự khích lệ rõ ràng.

Lưu Diệu Văn có một lời nói giữ lại trong trái tim mình: " Tôi tin cậu"

Kết quả cuộc thi không được như ý, ngôi vị quán quân, á quân và á quân thậm chí còn không chạm đến được nhưng lại giành được giải "có tiếng nói lớn nhất của khán giả", giải thưởng là một con gấu sang trọng, không giống một giải thưởng cuộc thi nghiêm túc, nhưng giống như giải khuyến khích trong cuộc thi vẽ tranh ở trường tiểu học.

Nhưng Lưu Diệu Văn có vẻ rất vui, và khi về, anh vẫn ngâm nga theo nhịp của trò chơi.

Lúc trở về thì đã quá muộn, đã gần mười hai giờ, khi Nghiêm Hạo Tường vừa vào nhà, chuẩn bị đi vào bếp thì đột nhiên bị một tiếng của Lưu Diệu Văn chặn lại "Nghiêm Hạo Tường".

Nghiêm Hạo Tường quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Diệu Văn đang đứng ở cửa, nhìn xuống con gấu nhồi bông trong tay, khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường, đưa tay ra, đưa con gấu nhỏ cho Nghiêm Hạo Tường.

" Tôi muốn tặng nó cho cậu"

Nghiêm Hạo Tường sững sờ, sau đó mỉm cười và tiến lên một bước để cầm lấy con gấu.

"Cảm ơn, Diệu Văn"

"Không, là tôi phải nói cảm ơn mới đúng"

Cảm ơn cậu đã thúc đẩy tôi biến ước mơ mà tôi đã ấp ủ hơn mười năm nay thành hiện thực.

Thật kỳ lạ khi một số người xuất hiện trong cuộc đời bạn chỉ để giúp bạn bù đắp những tiếc nuối.

Nghiêm Hạo Tường không nói, nghiêng đầu nhìn đồng hồ: "Đã 11 giờ 45 phút, vẫn còn quá muộn"

"Cái gì? "

Trước khi Lưu Diệu Văn có thể nói xong, Nghiêm Hạo Tường đã đưa Lưu Diệu Văn đến nhà bếp, ấn anh ngồi xuống bàn và đi vào trong.

Lưu Diệu Văn khoanh tay ngồi vào bàn ăn, anh có chút không chắc chắn và lúng túng, sau đó, Lưu Diệu Văn đột nhiên bị chìm vào bóng tối. Ngay khi vừa định gọi Nghiêm Hạo Tường, ánh nến đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của anh, khuôn mặt của Nghiêm Hạo Tường đặc biệt xinh đẹp dưới ánh nến.

Nghiêm Hạo Tường đặt chiếc bánh trước mặt Lưu Diệu Văn và tự mình ngồi đối diện với anh.

"Thông tin cho thấy hôm nay là ngày cậu sinh ra, chính là hôm nay sinh nhật của Diệu Văn"

Lưu Diệu Văn nhìn Nghiêm Hạo Tường và nhớ rằng hôm nay là sinh nhật của mình.

Đúng vậy, đã hơn mười năm, hắn còn không có nhớ tới, vậy ai có thể nhớ?

"Tôi phát hiện ra rằng thủ tục tổ chức sinh nhật là mua bánh, tắt đèn, thắp nến, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, cầu nguyện và thổi nến. Bây giờ là lúc để cầu nguyện một điều ước."

Lưu Diệu Văn mỉm cười

"Đó đều là để lừa trẻ em"

"Chương trình đã bắt đầu và không thể dừng lại."

Nghiêm Hạo Tường không nói gì sau khi nói điều này, và nhìn chằm chằm vào Lưu Diệu Văn.

"Được rồi, tôi ước!"

Anh nhắm mắt lại và chắp tay.
Tôi ước..

Anh mở một mắt ra và liếc nhìn Nghiêm Hạo Tường, nhưng đã bị cậu bắt gặp.
"Hãy nhắm mắt khi đang thực hiện điều ước"

Lưu Diệu Văn miễn cưỡng nhắm mắt lại rồi lại mở ra, mỉm cười nhìn Nghiêm Hạo Tường và thổi nến.

Nghiêm Hạo Tường dường như có phần hài lòng, gật đầu, nói: "Bây giờ đã đến giờ ngủ."

Nghiêm Hạo Tường đứng lên, Lưu Diệu Văn cũng đứng lên, và sau đó dưới cái nhìn của Nghiêm Hạo Tường, anh ôm lấy cậu.

Thông tin cho thấy rằng ôm có thể mang lại cho mọi người sự thoải mái.

"Diệu Văn, cậu không vui sao? "

"Không phải"

"Vậy có chuyện gì? "

Nghiêm Hạo Tường nghe thấy Lưu Diệu Văn hít vào một hơi sâu.

"Nghiêm Hạo Tường, tôi thích cậu"

"Tôi cũng thích cậu, Diệu Văn"

Nghiêm Hạo Tường cảm thấy cơ thể của Lưu Diệu Văn cứng ngắc, lại nghe thấy anh thở dài, từ từ buông cậu ra, giật giật khóe miệng, anh xoa đầu cậu rồi quay người bước vào phòng ngủ.

Bóng lưng đó trông rất buồn?

Nghiêm Hạo Tường đứng yên trong bóng tối.

[Cảnh báo! Cảnh báo! Có một chương trình mà hệ thống không nhận dạng được!]



_________________

Một trong những fic mà mình rất thích về Văn Nghiêm Văn, truyện này ngắn hơn mấy truyện kia một tí nên dễ trans, chia sẻ cho mọi người 🥳🥳
Vẫn còn một phần sau nữa nha..



Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không re-up 🙏

⭐⭐

[VănNghiêmVăn]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top