Sư phụ gấu chó (tam)
Sư phụ gấu chó (tam)
Đầu đầy những cục u, Ngô Tà không biết mình đã chịu đau bao nhiêu lần trước đó, nếu luyện tập thêm một giờ nữa, chắc hắn có thể trở thành quả dưa hấu nát vứt bên đường mất, não sẽ trở thành chất lỏng chảy ra từ mũi.
Tuy nhiên, giờ hắn cơ bản đã có thể theo kịp hành động của Hắc Nhãn Kính, không phải bằng mắt, mà gần như là trực giác.
Hắc Nhãn Kính nói với hắn rằng, đây là thành quả của việc tất cả các lỗ chân lông đều tham gia vào hoạt động cảm giác, tóc gáy con người rất nhạy cảm khi có vật gì đó lướt qua tạo thành luồng không khí, nhưng hầu hết mọi người chỉ cảm thấy hơi thở của mình, mà không thể ước tính được kích thước và phương hướng của luồng khí tiếp cận.
Trong các tiểu thuyết võ hiệp, cao thủ bị bịt mắt vẫn có thể bắt phi tiêu, nhưng trong thực tế thì rất khó làm được, cần nhiều năm khổ luyện mà vẫn không phải lúc nào cũng thành công.
Tuy nhiên, sau khi đào tạo, có thể xác định được phương hướng của luồng khí, do đó, chí ít cũng luyện được khả năng tránh né thành phản xạ có điều kiện.
Hai người ngồi xuống nghỉ ngơi, Ngô Tà cảm thấy đầu mình bỗng choáng váng, Hắc Nhãn Kính giơ tay, Ngô Tà liền tránh ngay lập tức. Nhìn lại thì thấy là bao thuốc lá Hắc Nhãn Kính đưa cho mình.
"Nói về khả năng nhát chết trời phú, quả thực cậu là đứng đầu tam giới ." Hắc Nhãn Kính cười: "Được, tôi đánh giá cao cậu, có lẽ cậu sẽ trở thành đệ tử sống lâu nhất của tôi."
"Thế lâu nhất là bao nhiêu ?"
"Hai năm rưỡi."
"Vậy ngắn nhất ?"
"Bảy ngày."
Ngô Tà hít một hơi thuốc, "Anh không tự kiểm điểm lần nào sao?"
Hắc Nhãn Kính cười cười, bất ngờ giáng một nhát vào gáy Ngô Tà, Ngô Tà lăn ra sau ba mét, ôm mặt chửi rủa.
Hắc Nhãn Kính trách, mắt nhìn đồng hồ: "Tính cảnh giác từ 100 giảm xuống 0 trong 50 giây, làm lại!"
Hắc Nhãn Kính đang hút thuốc, Ngô Tà ngồi cách đó mười mét, đầu bị sưng lên một cục lớn.
Hai người ngắm hoàng hôn xa xa, nắng chiều xuyên qua giàn nho trong tứ hợp viện nhà Hắc Nhãn Kính, cảm giác giống như nhìn các mảnh xếp hình bằng ngọc lưu ly, rất đẹp, rất yên tĩnh.
"Kẻ thù sẽ không mệt mỏi, vì vậy đừng bao giờ buông lỏng cảnh giác." Hắc Nhãn Kính nói.
"Vầng", Ngô Tà trả lời một câu. " Thế nhưng tôi sẽ mệt mỏi, từ giờ trở đi, tôi sẽ không tới gần anh quá 10 thước."
"Tốc độ và các khớp xương của cậu là một vấn đề, khó mà cận chiến, khoảng cách 10 thước rất dễ bị người có công phu tốt ném chết đấy."
Ngô Tà nhớ lại Muộn Du Bình ở khoảng cách xa vẫn phi côn chính xác, nói: "Hay là chúng ta đổi cách khác.." Lời nói còn chưa dứt, một mảnh ngói từ tay Hắc Nhãn Kính bay ra, đánh thẳng vào thái dương của Ngô Tà.
Ngô Tà từ dưới đất bò dậy, chạy như điên ra cửa. Vừa mới chạy đến nơi, cánh cửa liền mở ra, Hoắc Tú Tú mang theo một giỏ điểm tâm đi tới. Cô ngạc nhiên hỏi: "Anh làm sao vậy ?"
"Nếu muốn có tiến bộ phải như vậy, trong chuyện này ai cũng kỳ lạ, mỗi người đều có suy nghĩ và chính kiến của riêng mình, là một thế giới thực mà không có đặt ra tiêu chuẩn, bọ chét có thể ăn ếch, cờ vua có thể chơi như cờ vây chỉ cần có ý niệm giành chiến thắng, đều coi là chiến thắng." Tú Tú đưa cho Ngô Tà lọ dầu Hồng Hoa.
Ngô Tà ăn tát kỳ mã Tú Tú làm, nói: "Nhưng anh không có thấy an toàn chút nào cả."
"Đó là vì anh không chịu tiếp thu, nếu anh đã tiếp thu thì bất kể thế nào anh cũng không thể sưng ụ đầu lên như thế, cũng không có gì không thể tiếp thu được." Tú Tú dùng ngón tay chọc nhẹ vào đầu Ngô Tà , Ngô Tà gào lên một tiếng. "Nếu là em, em sẽ ở nhà luyện tập cho tới nửa đêm, sau đó tự quấn băng đầu mình lại, vì vậy, thứ nhất tiến độ sẽ không bị kéo xuống. Thứ hai, ngày hôm sau sư phụ thấy em như vậy cũng sẽ không nỡ, không chừng còn dạy em bí quyết gì đó. Có bị điên cũng vẫn là người, là một quyển sách võ thuật sống luôn đó."
Ngô Tà nhìn Tú Tú, phía sau khuôn mặt hồng hào trắng trẻo kia là sự giảo hoạt không đúng tuổi, nha đầu này sớm muộn cũng sẽ trở thành một nữ ma đầu mà, nhất định là như thế.
"Hoa tỷ đề cử anh ta dạy anh, biết anh khôn vặt có thừa nhưng thông minh chưa đủ. Người này có nhiều khả năng hợp với anh, anh nên hài lòng đi, nếu như tìm một long hổ võ sư dạy cho anh thì anh bây giờ đã đi nối xương rồi."
"Sao lại đổi biệt danh cho hắn rồi?" Ngô Tà cười cười, mùi dầu Hồng Hoa trên đầu xen lẫn mùi vị của tát kỳ mã thành mội mùi kỳ cục làm hắn không muốn ăn tiếp. Thế nhưng, có người nói là do Tú Tú tự làm nên lúc này hắn phải ăn như chưa từng ăn tát kỳ mã.
"Như anh đã biết." Tú Tú nói: "Ai bảo anh ấy không đưa em đi Châu Âu."
Tiểu Hoa đi Đức, thời buổi lộn xộn, hắn ta cũng bận rộn hơn nhiều.
"Đúng rồi, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm anh?" Ngô Tà cắn răng ăn hết cái tát kỳ mã, nghi ngờ hỏi. Tiều nha đầu thường ngày hay ở nhà, làn da của gia tộc bọn họ rất khác người bình thường, tuy không bắt nắng nhưng khi ở dưới ánh mặt trời làn da họ trong suốt đến đáng sợ.
Trước giải phóng, cô gái như vậy nếu không phải ở trong hệ thống gia tộc của Lão Cửu Môn thì nhất định là luôn sống trong khuê phòng.
"Không phải đến tìm anh. Em đến tìm anh ta." Tú Tú chỉ vào Hắc Nhãn Kính ở sau lưng Ngô Tà , lấy từ đáy hộp điểm tâm ra một cuốn sổ: "Anh ta có một cửa hàng mắt kính thủ công, mài thủy tinh, thuê lại của nhà em, em tới để thu tiền nhà. "
Còn chưa nói xong, đã nghe thấy phía sau có âm thanh giẫm lên giàn nho, nhìn lại, Hắc Nhãn Kính đã đạp giàn nho trèo tường, xoay người bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top