Chương 8 - Làng Phật Cổ (6)

Thi thể Bình An, không, phải nói là bộ da còn sót lại cùng chăn đệm cũ nát chìm trong biển lửa, ánh lửa đùng đùng lách tách, tỏa ra một mùi hôi thối lạ thường xen lẫn với mùi cháy khét.

Chỉ mới qua một ngày một đêm đã có người chết thảm, mà người chết rồi ngay cả cái tên họ thật, một thân xác trọn vẹn cũng không lưu lại!
Điều này không thể nghi ngờ khiến người ta nhận biết rõ hơn về sự khủng bố và tàn khốc của Xa Hạ Thế Giới.

Ai cũng sợ mình sẽ là người chết tiếp theo.

Sau khi Ngũ Hạ Cửu nói làng Phật có một chùa Vạn Cổ, sắc mặt ông lão âm u khó coi, không muốn trả lời, thậm chí có ý định quay người rời đi, lại bị Chủ Quản và Lão Đậu cản lại.

Ngũ Hạ Cửu không để ý đến Hoàng Nha nữa, tiến lên một bước hỏi:
"Vì sao người bên trong làng đều không muốn nhắc đến chùa Vạn Cổ? Chùa Vạn Cổ và chùa Vạn Tân có quan hệ gì?"

"Ông à, ông không muốn nói là vì đang sợ cái gì sao?"
Ngũ Hạ Cửu đánh giá vẻ mặt ông lão, phát hiện sắc mặt ông ta thay đổi nhiều lần.

Cậu nói: "Ông không nói thì thôi, chùa Vạn Cổ ở ngay bên trong làng không chạy đi đâu được, chúng cháu có thể tự đi đến đó..."

"Không được!"
Lời còn chưa dứt, ông lão đã kích động ngắt ngang: "Không được, mấy đứa không được đi đến chùa Vạn Cổ!"
"Tại sao chứ?" A Miêu nghi ngờ hỏi.

Ông lão im lặng chớp mắt, cuối cùng nói:
"Bởi vì... đó là một ngôi chùa quỷ, nó là một ngôi chùa không thể hiểu nổi."

Không thể hiểu nổi?
Vì sao lại không thể hiểu nổi?
Chủ quản nói: "Ông à, ông có thể nói cụ thể hơn không?"
Dưới sự truy hỏi của đám người Chủ quản, A Miêu, ông lão cuối cùng cũng chịu kể lại một câu chuyện cũ.

Nguyên bản ngay từ đầu làng Phật không gọi bằng cái tên này, chỉ là một ngôi làng rất bình thường mà thôi, vị trí hẻo lánh, có rất ít người ngoài đến nơi này.

Sau đó, một vị thầy tu vân du đến làng, truyền giáo cho dân trong làng, cùng tìm người xây dựng chùa Vạn Cổ.

Lúc đó vị thầy tu kia Phật pháp cao thâm, rất được dân làng tôn kính.

Người đến chùa cúng bái đông nườm nượp, đèn nhang không lúc nào dừng, từng có một thời hiển hách nổi tiếng.

Mà sau khi bị tiền tài phàm tục làm mờ mắt, thầy tu chưa bảo vệ được tâm Phật, hại tính mạng người, có một ngày sự tình cuối cùng cũng bại lộ, bị mọi người phát hiện, sau này chịu quả báo ngay trong chùa Vạn Cổ.

Nhưng những điều này vẫn chưa dừng ở đây.

Khi chùa Vạn Cổ dần dần trở nên đổ nát hoang tàn, không còn ai đến nữa, người dân trong làng lại phát hiện trong chùa thường có bóng dáng ghê rợn đi tới đi lui, hoặc là nửa đêm có tiếng động quái lạ truyền đến, hình như là tiếng gõ mõ tụng kinh.

Không lâu sau đó, người trong thôn bắt đầu mất tích, đầu tiên là người trẻ tuổi, sau đó là trẻ con...
Ông lão nói:
"Là sư thầy kia biến thành ác quỷ quay về tiếp tục hại người. Sư thầy kia muốn phá cho làng chúng tôi không được yên ổn."

"Lúc đó chúng tôi vì mạng sống muốn dỡ bỏ chùa Vạn Cổ, thế nhưng chùa Vạn Cổ lửa đốt không cháy, tường đẩy không đổ... Dùng hết tất cả mọi biện pháp nhưng mà không phá hủy được."

"May là có người đưa ra ý tưởng xây một ngôi chùa mới áp chế ác quỷ, cho nên mới có chùa Vạn Tân ngày nay. Chỉ cần đến chùa Vạn Tân thành tâm bái Phật, kia ác quỷ sư thầy kia không có cách nào tấn công chúng ta nữa."

Lúc ông lão nói đến câu cuối cùng bày ra vẻ mặt tín ngưỡng thành kính, khuôn mặt già nua phủ đầy nếp nhăn dường như hiện lên một thần thái kỳ di, có hơi quỷ quái.

Ngũ Hạ Cửu hỏi: "Ai đưa ra ý kiến thành lập chùa Vạn Tân vậy?"
Ông lão: "Hoàng Tài Phóng, vốn là một phần tử tri thức trong thôn chúng tôi, tổ tiên cũng đã từng thi đậu tú tài. Bản thân ông ấy cũng rất có học vấn, có thể biết chữ, rất thông minh nha."

"Nhưng mà đáng tiếc, chờ sau khi xây chùa Vạn Tân xong, có lẽ ông ấy phải chịu nguyền rủa của ác quỷ, tuổi trẻ đã qua đời sớm."

Ngũ Hạ Cửu hơi suy tư, hỏi:
"Hoàng Tài Phóng và Hoàng Kế Hành có quan hệ gì?"
Ông lão: "Chú cháu. Hoàng Tài Phóng không lấy vợ sinh con, Hoàng Kế Hành cũng coi như là một nửa con trai của ông ấy."

"Sau khi Hoàng Tài Phóng mất, nghi thức chôn cất cử hành tang lễ đều dựa vào cháu ông ấy xử lý, có thể coi như hết lòng hết dạ."
Ngũ Hạ Cửu có điều suy nghĩ gật gật đầu.

__ xem ra cái tên làng Phật bắt nguồn từ chùa Vạn Cổ.

Cậu cứ nghĩ rằng phù điêu chuyện xưa được khắc trên trụ đá ở cổng làng là về chùa Vạn Tân, hóa ra lại không phải.

Cậu hỏi một vấn đề cuối cùng:
"Những tượng Phật xuất hiện khắp nơi trong làng có phải cũng xuất phát từ chùa Vạn Cổ?"
Sắc mặt ông lão không đẹp đẽ gì cho cam.

Mễ Thái nhớ đến điều gì đó, sắc mặt thay đổi.

Lão Đậu nói với Hoàng Nha:
"Chúng ta cần đến chùa Vạn Cổ xem xét..."
"Không được, các cậu không được đến chùa Vạn Cổ!"
Lời còn chưa nói xong đã bị ông lão phản đối lần nữa:
"Trong chùa Vạn Cổ có ác quỷ ăn thịt người, chùa Vạn Cổ cũng là ngôi chùa ăn thịt người. Một khi các cậu đi vào sẽ khiến làng của chúng tôi gặp tai họa."

A Miêu có gắng giải thích:
"Ông à, chúng cháu..."
Ông lão lại sầm mặt cắt ngang:
"Nếu các cô cậu muốn đến chùa Vạn Cổ thì lập tức cút khỏi ngôi làng này, ở đây không chào đón các người."

Ông lão tỏ thái độ cứng rắn, không cho phép thương lượng.

Nếu không đồng ý e rằng khi bọn họ vừa bị đuổi ra khỏi làng Phật lập tức sẽ nhận kết cục bị vòng tay phán định nhiệm vụ sinh tồn thất bại.

Đám người Hoàng Nha tạm thời không dám lấy trứng chọi đá.

Dù sao vẫn còn cách năm ngày nữa mới là ngày về trạm của đoàn tàu luân hồi.

/Hết chương 8/


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top