Đoản 81-86
81.
"Bao giờ thì mình buông tay..."
"Em mệt mỏi rồi sao Bạch Hiền?..."
"Em không chịu nổi ánh mắt của bao nhiêu người nơi phố nhỏ này nhìn em là một thằng con trai phung phí hai mươi mấy năm nuôi nấng của bố mẹ rồi đi sống hèn nhát dưới thân kẻ khác..."
Sáng hôm sau,Bạch Hiền thức dậy trong một ngôi biệt thự mới tinh, mở ti vi lên thì nghe tin con phố nơi cậu từng ở, có một vụ đâm người hàng loạt với mỗi người một con dao ở mắt...
_Tiểu Lạc_
82.
– Cắt, cô không biết diễn à, trong kịch bản chỉ nói cô hôn má nam chính, tại sao cô lại hôn môi nam chính. – Đạo diễn Byun quát nạt.
.
– Nếu cậu cứ chê nữ chính thì cậu vào mà diễn đi đạo diễn Byun. – Nam chính đứng khoanh tay.
.
Gương mặt trắng trắng xinh đẹp của đạo diễn Byun nhăn lại, cậu phi nguyên xấp kịch bản vào gương mặt đẹp trai ngời ngời của nam chính. Người con trai đó né kịp thời, thân thủ nhanh nhẹn chạy ra sau phía đạo diễn Byun ôm thật chặt.
.
– Bảo bối, em ghen à???
.
– Ghen cái đầu nhà anh Park Chanyeol.
~~~ Như ~~~
83.
Trong công ty cao chót vót chẳng thấy mặt trời đâu. Nơi đâu đó đang bàn tán hot trend hôm nay.
" Này nghe gì chưa hả?"
" Chuyện gì?"
" Phác tổng soái ca sẽ kết hôn sau 29 năm độc thân"
" Thật à, soái ca thật nhưng chưa có ai chạm được vào trái tim sắt đá đó"
" Nói nghe người này chắc không phải vừa đâu, soái ca ta chắc nén 29 năm khi mà xả ra chắc sẽ liệt cả tháng. Mà ai có thể yêu được hắc tổng của chúng ta chứ"
" Nghe đồn là một đại tiểu thư"
" Khùng à, tao nghe đồn là một ca sĩ nữ hàng đầu đấy"
" Tụi bây lại bậy bạ, tao nghe đồn là một thằng bán ve chai"
" Mình nghĩ mẫu người của hắc tổng nặng đến thế à, thư kí của hắc tổng bảo là một con gái tài giỏi làm tiếp viên hàng không, cao 2 mét, chân dài"
"..."
" Mày nghĩ có đứa nào cao 2 mét à, theo tao nếu tao là Phác tổng thì vợ tao chính là một con gái đại gia, xinh đẹp, chịu chơi"
"... Tao nghĩ là một đứa bán cá ngoài chợ"
"... Không đâu, chắc là lau công"
" Thiệp mời có rồi"
Một lũ bao vây trưởng phòng của mình, tấm thiệp đỏ trên tay chẳng in hình hai người nên tò mò dâng cao.
" Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền"
...
" Tên này nghe quen ghê"
" Trong công ty ta có trưởng phòng Biện là trưởng phòng của chúng ta"
....
" Vậy người mà mở thiệp mời cho chúc ta xem là trưởng phòng Biện"
...
" Hắc tổng cưới hắc trưởng phòng vậy sau này công ty trở thành hắc ám"
...
Quạ bay ngang đầu, quạ bay khắp công ty, Hắc tổng và hắc trưởng phòng là một cặp.
Haminy N.
85.
Năm 18 tuổi, Park Chanyeol lần đầu tỏ tình với Byun Baekhyun, mở đầu tình yêu giữa cả hai.
Năm 22 tuổi, Park Chanyeol lần đầu cầu hôn Byun Baekhyun, mở đầu cuộc sống hôn nhân của họ.
Năm 25 tuổi, mối quan hệ tình cảm rạn nứt, Byun Baekhyun một mình chống chịu trên bàn mổ, Park Chanyeol không hề hay biết mà vẫn ở nước ngoài giải quyết công việc.
Năm 26 tuổi, Byun Baekhyun lặng lẽ đưa tờ đơn ly dị ra, Park Chanyeol xé nát tờ đơn, rồi vứt bỏ mọi tự trọng của mình để quỳ xuống trước cậu, coi như giữ lấy một người quan trọng nhất của bản thân. Byun Baekhyun vừa nhặt nhạnh những mảnh đơn vừa khóc, không phải trách mắng cũng không phải muốn làm náo loạn, mà là cầu xin, rằng Chanyeol à, em mệt mỏi rồi, xin anh hãy ly hôn với em đi.
Đó là lần đầu Byun Baekhyun khóc sau khi kết hôn, đương nhiên, cũng là lần đầu Park Chanyeol toàn tâm toàn ý thuận theo ý cậu, đặt bút kí vào đơn ly dị.
Ngày hôm đó thủ tục ly hôn chuẩn bị hoàn tất, Byun Baekhyun muốn dọn đồ đạc rời đi, Park Chanyeol vẫn cứng đầu nắm lấy tay cậu, hỏi rằng, em thật sự sẽ buông tay anh như vậy hay sao.
Byun Baekhyun thu hồi tay mình, trong mắt chỉ còn lại một đống đổ nát, nhưng lại kiêu ngạo cùng ngang tàn kéo hành lý ly khai. Ngước mắt nhìn lên lan can, chỉ thấy bóng lưng đơn độc của đối phương giữa căn phòng lớn, cậu nổi lên một trận đau lòng, tự nhiên hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Nếu cho bạn một từ, rồi hỏi bạn cảm giác khi buông bỏ một người là gì, bạn sẽ đáp trả thế nào?
Câu trả lời của Byun Baekhyun khi đó – và thật nhiều năm sau đó – chính là: Cảm giác khi buông bỏ một người, có thể chỉ dùng một từ để biểu đạt sao?
#Miêu
86.
Phác Xán Liệt đứng dưới trận bão tuyết, trên tay cầm chặt một bó hồng đóng băng, ngây người nhìn vào phía trong ngôi biệt thự, toàn thân run rẩy một trận.
"Bá Hiền."
Vừa nhìn thấy bóng người đi ra cổng, Phác Xán Liệt đã gấp gáp nói, hơi thở lạnh lẽo không chút sức sống.
"Về đi. Tôi không muốn gặp cậu."
Đối phương mặc trên người bộ quần áo dày, khăn quàng kín cổ, chỉ để hở ra đôi môi nhợt nhạt và làn da xanh xao, nhìn thẳng vào mắt cậu mà điềm tĩnh nói như vậy.
Người kia rõ ràng từng yêu mình đến thế, tại sao hiện tại lại đón mình bằng đôi mắt lạnh nhạt kia? Phác Xán Liệt dẫu có hỏi mình cả ngàn lần cũng chẳng thể biết, và cũng chẳng thể hiểu.
"Cậu nói dối."
"Cậu trước giờ luôn xem tôi là nói dối cậu?"
"Cậu đã từng yêu tôi như vậy..."
Đôi mắt Phác Xán Liệt hơi đỏ lên vì kích động, cách một song cổng sắt, cậu muốn phá tung mọi thứ, kể cả lồng ngực của mình ra chỉ để được nắm lấy bàn tay của Bá Hiền giống như trước đây.
"Thì bây giờ cũng không còn nữa."
"Cậu cam tâm nhìn tôi bị hủy diệt như vậy sao?"
Cậu ấy lại không một lời đáp lại, trực tiếp đi thẳng vào trong.
Màn đêm u tối bao trọn xung quanh, không gian lặng ngắt chỉ còn tiếng tuyết rơi, Phác Xán Liệt cảm thấy nước mắt của mình chảy vào trong cổ, vừa chạm tới da thịt đã bỏng rát; tựa như một chảo dầu sôi dính phải nước mà bắn ra tung tóe.
Trái tim vùi sâu trong tuyết giá, vì nước mắt mà đóng băng giữa trận bão tuyết này; thật lâu về sau có thể ấm áp trở lại được sao?
Thì ra yêu nhau sâu đậm như vậy, cuối cùng cũng chỉ là một trang giấy mỏng, ngấm nước mà rệu rã, để rồi khi kết thúc sẽ chẳng còn lại gì cả.
#Miêu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top