Ba kiếp người (1)

                               KIẾP 1
Một năm 12 tháng, 4 quý trôi nhanh như cơn gió vậy mới đón Tết Nguyên Đán chớp mắt đã đến lễ Giáng Sinh. Không khi giáng sinh bao trùm từng ngóc ngách nhỏ nhất của khu xóm nơi đây. Mọi người háo hức cùng nhau trang trí, các thành viên trong gia đình quây quần với nhau đón ngày lễ cuối cùng trong năm.

Ở một nhà thờ nọ:"Nhờ cháu đêm nay nhé nhóc nhỏ" viện trưởng nhìn cậu bé đáng yêu có nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời trước mặt mà nói.

"Dạ vâng viện trưởng cháu sẽ đem lại cho mọi người một đêm giáng sinh thật vui vẻ ạ"

Đồng hồ điểm chín giờ, nhà thờ trở nên nhộn nhịp hơn vì sự đổ về của cư dân ở xóm nhỏ ấy. Mọi người cùng nhau nói chuyện từ những thứ như con cái, buôn bán hay là chúc nhau có một đêm giáng sinh thật vui vẻ.

Bỗng nhiên một giọng hát cất lên khiến tất cả hướng về chiếc piano được đặt ở trung tâm nhà thờ, ở đó có một cậu bé lạ mặt đang dùng lời ca chúc những cư dân ở đây có một đêm lễ thật hạnh phúc và vui vẻ.

Ở góc xa có một cậu trai đang đứng nhìn thật chăm chú cậu bé đang tỏa sáng ấy, bỗng nhiên cậu trai mở miệng hỏi người bên cạnh:"Nè cậu bé đó là ai thế, anh chưa thấy cậu ta bao giờ?"

Liming ngạc nhiên nhìn qua xem có đúng phải ông anh mình không, vừa nhìn vừa trả lời:"À là họ hàng xa của viện trưởng ấy, nghe nói là một ca sĩ phòng trà"

"Người gì đâu mà vừa hát hay vừa dễ thương thế này" Cậu trai vừa nói câu đó xong liền bỏ đi trước sự ngỡ ngàng đến bật ngửa của đứa em bên cạnh đang không hiểu ông anh nhà mình rốt cuộc ăn trúng cái gì rồi.

Sau khi mọi người về hết cậu bé ấy mới đứng dậy thu dọn đồ của mình để chuẩn bị ra về, bỗng nhiên
"Cậu ca sĩ ơi" nghe thấy tiếng ai đó gọi nên quay đầu lại thấy một cậu trai chừng lớn hơn cậu vài tuổi thôi, chàng trai ấy có một nụ cười khiến ai nhìn vào cũng nhớ từ lần đầu gặp.

"Có chuyện gì ạ?"

"Cho cậu nè" vừa nói xong người đứng trước mặt cậu đưa ra một chiếc vòng nhỏ có thể thấy được thời gian làm ra nó khá gấp rút nhưng mà chủ nhân chiếc vòng này lại đặt nhiều tâm tư vào trong.

"Cho mình thật hả?" cậu đang không hiểu gì cả rốt cuộc người trước mặt cậu đang làm gì đây, tự nhiên đâu chạy ra kêu muốn tặng quà cậu khiến bản thân em bé như cậu đây thật sự hoảng loạn rồi.

"Cho cậu đó coi như quà giáng sinh để cảm ơn cậu vì đêm nay đã đem lại niêm vui cho khu xóm nhỏ này với lại cậu hát hay lắm á" À thì ra người trước mặt cậu đang đỏ mặt này có ý tốt chứ không phải như cậu đang nghĩ đâu mà ai biểu tự nhiên tặng quà như vậy khiến bảo bảo hoảng sợ thật đó.

Cậu mới đưa tay ra nhận chưa kịp cảm ơn thì đã nghe viện trưởng gọi cậu rồi. Cậu chỉ kịp nở một nụ cười và nói "Cảm ơn cậu vì chiếc vòng nhé, giáng sinh bình an. Năm sau, chúng ta sẽ gặp lại khi đó mình sẽ tặng quà cho cậu nha!"

"Ừ năm sau gặp lại nhé, cậu đã nói rồi đó" Nói xong thì cậu liền quay đi thật nhanh vì viện trưởng lẫn ba mẹ cậu đã hối nãy giờ rồi.

"Haizzz viện trưởng thật là chưa hỏi được tên cậu ấy mà, mong năm sau lại có thể nghe cậu hát nữa" Cậu trai ấy nghĩ lại mà buồn rười rượi vì chỉ được nói chuyện với cậu bé dễ thương ấy một xíu thôi.

Sáng hôm sau lúc đang trên xe về thành phố, cậu nhìn chiếc vòng trên tay nở một cười nhẹ vì nhớ đến người nào đó đã làm ra chiếc vòng này.

"Năm sau mình lại đến hát cho cậu nghe nhé!"

Sau đêm ngày hôm ấy cả 2 đều mong để có thể gặp lại được nhau nhưng vì việc học lẫn việc làm mà cậu ít có thời gian rảnh, cậu trai ấy cũng bị kéo vào cuồng quay của công việc nhưng họ đều nuôi hi vọng giáng sinh năm nay có thể gặp lại nhau thậm chí cậu bé nhỏ còn gọi cho viện trưởng đặt lịch trước tận 3 tháng là cậu sẽ đến và hát giáng sinh như năm ngoái.

Nhưng đôi khi việc chúng ta chờ mong nhất lại không thể thực hiện, trước khi lễ giáng sinh diễn ra một tuần thì ba mẹ cậu báo tin dữ cho cậu là hết tuần này ba mẹ và cậu sẽ ra nước ngoài thậm chí là định cư ở ấy và không về.

Điều đó như sét đánh ngang tai cậu bé nhỏ nhưng mà vì ba mẹ đã nói vậy rồi nên cậu không thể cãi lại được. Nhưng mà cậu vẫn chưa thực hiện được lời hứa là sẽ trở lại và hát cho mọi người nghe vào đêm giáng sinh mà. Cả cậu con trai ấy nữa cậu muốn gặp lại và tặng món quà giáng sinh năm ngoái cậu còn thiếu của người ta.

Vào ngày giáng sinh năm sau, có một cậu trai ăn vận thật đẹp, đến nhà thờ thật sớm khiến chú Jim lẫn em họ của cậu Liming phải bàn tán một trận xem ai là người khiến trái tim nhỏ của cậu trai rung động rồi đây.

"Liming con nói xem thằng Leng hôm nay nó ăn trúng gì rồi mà trở nên như này, mọi bữa kéo nó đi đâu nó chối lên chối xuống giờ thì nhìn nó kìa.." chú Jim nói trong sự không thể tin và nhìn Leng như sinh vật lạ.

"Con có biết đâu chú ơi, ai mà đoán được P'Leng nghĩ gì chứ. Mà thôi con phải đi gặp Heart đây, cả ngày hôm nay không gặp cậu ấy rồi" Liming nói xong thì bay ngay đi gặp người em thương vì nay giáng sinh mà phải đi hẹn hò thôi.Chú Jim bất lực nhìn 2 đứa nhỏ nhà mình.

Đêm giáng sinh diễn ra, Leng đợi cậu bé ấy mãi mà không thấy cậu xuất hiện nhưng cậu nhủ rằng có khi em bận việc nên tới trễ. Nhưng đợi mãi đến khi mọi người về hết, nhà thờ cũng đã tắt đèn mà bóng dáng người mà Leng trông ngóng vẫn không xuất hiện.

Thấy viện trưởng đi ra, Leng mạnh dạn chạy lại hỏi ông.
"Viện trưởng ơi, cậu bé năm ngoái hát ở đây năm nay không đến nữa ạ?"

"Con hỏi thằng bé sao, ừ năm nay nó không đến hát được có lẽ sau này cũng vậy vì gia đình nó trước đây một tuần đã ra nước ngoài và định cư ở đó rồi"

"Vậy sao ạ, con cảm ơn viện trưởng ạ" Leng sau khi nghe viện trưởng nói vậy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, không biết từ lúc nào mà anh lại mong chờ được gặp cậu bé ấy nữa, gần đến giáng sinh hy vọng dần tăng lên nhưng khi biết cậu không xuất hiện nữa Leng trở nên hụt hẫng nhưng mà ra nước ngoài cũng tốt, sẽ có cơ hội phát triển hơn cho cậu bé đó.

Rất nhiều năm sau, cậu bé hát trong nhà thờ ngày ấy trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng. Trong mỗi lời nhạc của cậu người nghe cảm nhận được một niềm da diết, thương nhớ về một cái gì đó không rõ như cuộc gặp gỡ ngày hôm đó giữa cậu và cậu trai ấy. Trên tay cậu vẫn đeo chiếc vòng nhỏ mà cậu được tặng những năm về trước.

Còn Leng đã trở thành một chủ công ty nho nhỏ trong nước, nhiều khi nhậu say anh vẫn vô thức nhớ về đêm giáng sinh đặc biệt của những năm về trước, về cậu bé có nụ cười như ánh mặt trời nhỏ, về lời hứa, về nỗi mong ngóng của Leng dành cho cậu bé nhỏ đấy.

Thanh xuân mỗi người sẽ gặp được một người khiến mình khắc cốt ghi tâm, đôi khi chỉ là một giây thoáng qua nhưng để lại trong tim một nỗi nhớ không nguôi.

P/s: Hé lu chủ sốp đây nè, mở đầu cho chiếc series này là về video 3 kiếp của mình nha. Lần đầu viết còn sai xót mọi người hãy thoải mái cmt góp ý cho mình ha. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình ở cả wattpad lẫn tiktok nha. Chap này đến đây thôi hẹn mọi người ở kiếp 2. Yêu💙

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top