52. Tịnh không đủ thỏa mãn chàng sao?

Minh Thành đế ôm nàng trở về tiểu viện mà nàng vẫn ở rồi nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.

Đến lúc này Đàm Tịnh Tịnh mới chịu nhả ra.

Minh Thành đế nhìn vết thương trên người nàng, nhíu mày hỏi lại lần nữa. Đàm Tịnh Tịnh vươn tay ôm lấy hai má đối phương, ngón cái dịu dàng đến cùng cực vuốt ve hắn.

"Vì chàng đó. Đều vì chàng."

Minh Thành đế sững người rồi lại hạ mi tự trách.

"Xin lỗi."

"Ta không đau."

Đàm Tịnh Tịnh lại nói.

"Nhưng ta đau."

Minh Thành đế lầu bầu, bàn tay nhẹ bám víu lấy hai cổ tay nàng.

"Nàng bị thương, ta sẽ đau lòng."

"Vậy cho chàng đau lòng."

Đàm Tịnh Tịnh lại nói, giọng điệu có chút giận dỗi.

"Bắt đền chàng đấy."

Lời vừa dứt, nàng liền áp đến hôn lên đôi môi của Minh Thành đế. Nàng chủ động cắn mút, chủ động vươn lưỡi vào trêu chọc, chủ động ngậm lấy cánh môi của người kia.

Minh Thành đế mặc nàng chủ động đòi lấy, thân hình thả lỏng hưởng thụ ngã lên giường.

Nụ hôn qua đi, Đàm Tịnh Tịnh từ trên nhìn xuống hắn, ánh mắt trầm trầm. Rồi nàng ghé vào cổ hắn, nói như nỉ non.

"A Ninh, Tịnh muốn phạt người."

"Hử?"

"Muốn trói người lại."

"Ừ."

Minh Thành đế trầm trầm bật thành tiếng ừ khan. Lại sợ nàng không nghe rõ, hắn cong khóe mắt cười nói lại.

"Cho nàng trói đấy."

"Ta đang nói thật với chàng đấy."

Đàm Tịnh Tịnh gắt giọng ngồi dậy. Mà Minh Thành đế nhìn nàng như vậy lại bật cười, hai tay áp lại đưa đến trước mặt nàng.

"Ta cũng đang nói thật mà, cho nàng trói đấy."

Đàm Tịnh Tịnh nhìn đôi bàn tay kia, không nói nhiều nữa mà cởi bỏ dây lưng vòng lên hai cổ tay. Dùng thủ pháp vụng về trói chặt hai tay Minh Thành đế rồi đẩy hai tay hắn lên quá đầu, trói lên thành giường.

Xong xuôi, nàng dùng vẻ mặt đắc ý nhìn hắn. Rồi từ đôi mắt đắc ý ấy, nước mắt ứa ra, rơi lên cổ của Minh Thành đế.

"Ta đã rất sợ hãi, đã rất sợ hãi. Chàng có biết không, A Ninh? Tịnh đã rất sợ hãi."

Minh Thành đế thấy nàng đột nhiên khóc như vậy, lòng khó chịu muốn vươn tay đến lau lấy nước mắt của nàng lại không được. Đến lúc này hắn mới biết nàng "phạt" hắn rất ác.

"Tịnh... Đừng khóc."

Đàm Tịnh Tịnh nghe được hắn gấp giọng an ủi, lại vờ như không nghe. Nàng vùi đầu vào lồng ngực hắn. Hai tay nắm lấy hai bên cánh tay hắn. Hàm răng trắng cắn lấy nút áo, chậm rãi từng chút một đem y phục cởi bỏ.

Một lớp rồi một lớp.

Thân hình Minh Thành đế cứ như thế mà từng chút bày ra trước mặt nàng.

Đàm Tịnh Tịnh lau chút nước mắt còn vươn lại của mình lên lồng ngực hắn. Nước mắt chạm lên làn da lành lạnh hơi nước lại như nhỏ lên đầu quả tim của Minh Thành đế.

"A Ninh, Tịnh biết chàng là ai, biết chàng phải gánh lấy cái gì... Cho nên... Tịnh vẫn luôn phục tùng chàng... Nhưng mà bây giờ... Tịnh không muốn như vậy nữa... A Ninh... Ninh..."

"Tịnh... Hưm..."

Minh Thành đế cảm nhận từng cái hôn vụn vặt phủ khắp lồng ngực mình. Mỗi một nụ hôn đều thực chậm rãi mà trân trọng, lại như mang theo nhiệt tình không gì sánh được.

Đàm Tịnh Tịnh hôn hôn, ánh mắt dừng lại ở vết cắn nơi vai trái của Minh Thành đế. Vết cắn nho nhỏ thấy rõ dấu răng hơi ửng hồng. Thế là nàng nhích người đến, vươn lưỡi ra cẩn thận liếm lên.

"Ah..."

Minh Thành đế nhẹ thán một tiếng, trầm trầm lại tựa như gió thoảng lướt qua mặt hồ, có chút hư hư ảo ảo.

"Đau không?"

"Không đau."

"Chàng vừa tắm?"

"Phải."

"Ta lo lắng chờ chàng như vậy, chàng còn có tâm tình đi tắm?"

Lời này đã có mấy phần oán trách.

"Muốn nàng..."

Minh Thành đế trầm trầm giọng nói.

"Muốn nàng muốn ta..."

"Tịnh... Cơ thể ta nhớ nàng, cơ thể ta muốn nàng... Tịnh... Tâm trí ta nhớ nàng, tâm trí ta muốn nàng..."

Đàm Tịnh Tịnh nghe lời này, ánh mắt đã tối lại càng tối. Nàng ngồi dậy, ánh mắt nhìn lấy thắt lưng của Minh Thành đế, ngón tay dứt khoát cởi bỏ dây lưng rồi kéo quần xuống.

Mặt Minh Thành đế hơi hiện sắc hồng nhắm mắt lại.

Đàm Tịnh Tịnh lại im lặng nhìn lấy cảnh tượng trước mắt.

Đế vật nửa thức tỉnh lại bị trói buộc. Thứ trói buộc nó lại là khăn tay mà nàng từng đưa cho hắn mấy hôm trước.

"A Ninh... Thật... Ngoan."

Minh Thành đế run run mi ừ một tiếng.

"Tịnh... Nàng... Muốn ta đi."

Đàm Tịnh Tịnh nghe hắn một lần nữa lặp lại yêu cầu câu người kia mà động động yết hầu. Nàng vuốt ve đôi chân của Minh Thành đế, đem nó mở rộng ra trước mắt mình rồi cẩn thận quan sát lấy hạ thể của đối phương, không chừa một tấc da thịt nào.

Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng dùng ánh mắt càn rỡ này quan sát lấy nơi riêng tư của Minh Thành đế.

"A Ninh không nhìn Tịnh sao?"

Đàm Tịnh Tịnh nói, ngữ điệu nuông chiều đến cùng cực. Chọc người đến cùng cực.

Minh Thành đế mở mắt đối diện nàng. Chỉ thấy hai mắt nàng nhìn chằm chằm lấy hắn, nhu tình mật ý trong hai mắt tựa như có thể bao bọc lấy toàn bộ thân tâm hắn.

"A Ninh..."

Đàm Tịnh Tịnh đưa tay lên môi ngậm ướt rồi thả xuống chen vào cơ thể Minh Thành đế. Động tác trước sau mang theo một tia quyến rũ vừa thành thục của nữ nhi.

"Hưmmm..."

"A Ninh có cảm nhận được Tịnh không?"

Đàm Tịnh Tịnh lại nói, ngón tay nhẹ chuyển động. Bên trong cơ thể Minh Thành đế ấm nóng lầy lội quấn quýt lấy ngón tay nàng.

"Ha... Tịnh... Tịnh... Hộp gỗ..."

Đàm Tịnh Tịnh hơi liếc nhìn hộp gỗ bên hông Minh Thành đế rồi thu tầm mắt về. Từ ban nãy cởi đồ cho người này nàng đã thấy.

Ngón tay nàng vốn đang dịu dàng lấy lòng người dưới thân lại đột ngột dùng sức nhấn lấy điểm mẫn cảm rồi thật nhanh mà ra vào.

"Ha... A... Tịnh..."

"A Ninh... Tịnh không đủ thỏa mãn chàng sao? Chỉ có Tịnh vẫn không đủ sao?"

"Không... Hah a..."

Minh Thành đế vừa há miệng muốn nói lại trở thành tiếng thở dốc. Bởi vì Đàm Tịnh Tịnh đã chen thêm hai ngón tay nữa vào, rõ ràng từng cái từng cái một mà ra vào cơ thể hắn.

"A Ninh trả lời Tịnh đi. Thật không đủ sao?"

"Hưm... Đủ... Ah... Chỉ cần nàng... Ta chỉ cần nàng..."

Mà Đàm Tịnh Tịnh nghe câu hỏi này lại rũ mi cười nhạt. Một cái chớp mắt qua đi, vẻ mặt nàng lại như cũ, mang đầy tình ý nhìn lấy Minh Thành đế. Thậm chí so với trước đó càng thêm nóng bỏng.

"Tịnh cũng nghĩ vậy. Nơi này của người, chỉ cần có Tịnh là đủ rồi."

Nàng cười nói, ngữ khí ấm áp. Tay còn lại nhanh chóng đem y phục trên người cởi bỏ bảy tám phần rồi tự vuốt ve lấy hạ thể của bản thân.

Hạ thể của nàng không biết đã ẩm ướt từ khi nào.

Ngón tay nàng nhanh chóng đã bị thấm ướt. Mà nàng thì lấy thứ dịch thể đó vẽ loạn lên mông Minh Thành đế, rồi hậu huyệt của hắn.

Động tác bôi loạn đó vừa dịu dàng lại vừa kiên quyết, đối lập hoàn toàn với sự "tàn nhẫn" ra vào của bàn tay còn lại.

Minh Thành đế thấy tất cả, hai mắt hắn có hơi đỏ lên nhìn nàng, hai tay thoáng dùng lực muốn động lại nhanh chóng nhớ ra bản thân ngay từ đầu đã bị trói lại.

Minh Thành đế kì thật không thấy Đàm Tịnh Tịnh làm vậy có gì không tốt. Hắn giãy dụa chỉ là vì muốn ôm nàng, muốn cảm nhận lấy hơi ấm của nàng.

"Tịnh..."

Minh Thành đế ngửa đầu gọi, bên dưới vì bị ngón tay Đàm Tịnh Tịnh trêu đùa đến thích ý mà không ngừng siết chặt rồi thả lỏng. Tay bị trói khiến hắn chỉ có thể áp chặt hai đùi, vòng lấy cơ thể nàng, nỗ lực kéo nàng vào gần hắn hơn nữa, lại sát hơn nữa.

"Tịnh... Tịnh... Tịnh..."

"Ta ở ngay đây. Vẫn đang ở đây... A Ninh, ta ở ngay trong cơ thể chàng."

Đàm Tịnh Tịnh nhẹ giọng nói. Ngoài mặt thoạt trông như điềm tĩnh nhìn xem tất cả, hạ thân lại trái lại mà càng lúc càng thêm thấm ướt.

Người này vì nàng mà trao tâm động tình. Nàng sao lại không phải đâu?

Đế căn đã căng cứng, khăn tay trước đó chỉ vừa phải mà trói buộc hiện tại đã như cứa lấy nó khiến nó biến thành nhan sắc hơi đỏ.

Minh Thành đế cắn răng nhẫn nhịn đau đớn khó chịu nơi đó lại không lên tiếng. Đàm Tịnh Tịnh lại dịu dàng để ý cảm thụ của nó mà cởi bỏ khăn tay.

"Không... Tịnh... Hah..."

Minh Thành đế cất cao giọng, nhưng khăn tay đã sớm trước một bước mà bị cởi bỏ. Khoái cảm không còn xiềng xích hạn chế ngay lập tức nổ tung trong cơ thể hắn, khiến tất cả tinh hoa tích tụ bấy lâu nay được giải phóng ra bên ngoài.

Minh Thành đế nhìn nàng, trong mắt có hơi nước lưu chuyển khiến tầm nhìn của hắn hơi nhòe đi.

"Tịnh... Tịnh của ta..."

Đàm Tịnh Tịnh nhìn hắn bởi vì cao trào mà thoáng lộ ra bộ dạng mềm mại, trong lòng cũng mềm theo.

Nàng hạ người áp lên người hắn. Hai cơ thể không còn ngăn cách dù chỉ là một mảnh vải. Da kề da, cảm thụ lấy hơi ấm lẫn nhau.

"Ta ở đây..."

"Ở ngay đây A Ninh."

Đàm Tịnh Tịnh chậm rãi nói, ngữ điệu như vỗ về an ủi. Hôm nay Minh Thành đế không giống thường ngày, nàng biết. Hôm nay rất nhiều chuyện xảy ra, tâm tình của đối phương có chút phập phồng vô định là điều nàng có thể lý giải.

Có lẽ ở nơi nàng không biết, không nghe, không thấy được, A Ninh của nàng đang phải nỗ lực che giấu hoặc là chịu đựng lấy thứ gì đó.

Nhưng không sao cả, hắn không muốn nói, nàng sẽ vì hắn mà không quan tâm. Hiện tại không hỏi đến, tương lai cũng sẽ không.

Nàng chỉ an an tĩnh tĩnh ở lúc hắn cần làm bạn với hắn.

Cho đến khi...

Cho đến khi... Nhân duyên này kết thúc.

-----

Chúc mn mai đi làm lại vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top