Phần I:

Đinh đông, đinh đông.....

"Đến đây đến đây!"

Mở cửa chỉ thấy bên ngoài là một thanh niên đẹp trai sáng sủa, ánh nắng chiếu vào tựa như thiên sứ, Bạch Hiểu lập tức tái phát bệnh hoa si. May mắn là từ sáng đến giờ chưa uống nước, không thì nước miếng phải chảy ra ròng ròng.

"Em là Tiểu Bạch sao, anh là nhân viên viễn thông đến lắp đặt mạng."

Ặc... Vừa nghe đến hai chữ Tiểu Bạch, hào quang quanh người anh Viễn thông lập tức biến thành thủy tinh rơi ầm xuống đất. Bạch Hiểu nhăn mặt nói, "Tôi là Bạch Hiểu!"

Đối phương lại không tỏ vẻ chú ý chút nào nói đều giống nhau.

Giống nhau cái đầu nha!!! Có thể giống nhau sao?? Hai tên này một trên trời một dưới vực nha, Bạch Hiểu cao cấp nghệ thuật thế nào biết không!!! Bạch Hiểu rít gào trong lòng....

"Tiểu Bạch, máy tính em để ở đâu?"

"Tôi là Bạch Hiểu." Dứt lời liền dẫn đường anh Viễn thông đi vào phòng ngủ, bổ nhào vào trên giường ôm chầm lấy laptop, vuốt ve như vuốt ve một tình nhân đầy thân mật.

Anh Viễn thông dựa vào cửa phòng ngủ trêu chọc nói, "Tiểu Bạch này, lần đầu tiên đến chơi đã kéo anh vào phòng ngủ luôn là sao."

Nha, anh mới là Tiểu Bạch, cả nhà anh đều là Tiểu Bạch! Bạch Hiểu hắc tuyến chăng đầy đầu, không thèm để ý đến sự đùa giỡn của anh ta.

"Tôi tên là Bạch Hiểu, dây mạng gì đấy cứ mang lắp vào phòng ngủ tôi đi, chỗ này này." Dứt lời liền đặt laptop ở trên tủ cạnh giường. Đây chính là cái tủ mà Bạch Hiểu mua riêng về để thuận tiện cho việc chơi ngủ ngủ chơi, không cần phải rời khỏi giường, còn có thể mang một đống đồ ăn vặt bên cạnh, vì mục tiêu vĩ đại có thể không cần di chuyển liền không cần di chuyển.

"Không được." Bạch Hiểu đang tưởng tượng đầy sung sướng đã bị anh Viễn thông cắt ngang đầy vô tình.

"Vì sao?"

"Phóng xạ của máy tính quá lớn, không thể để đầu giường được." Sau đó chỉ vào bàn cách chừng 5 bước xa nói, "Để ở đây đi."

Máy tính tôi muốn để ở đâu thì để ở đó đúng không? Đúng vậy, muốn để đâu cũng được! Bạch Hiểu hoàn thành màn tự hỏi trong vòng chưa đầy một giây đồng hồ, sau đó kiên định nói: "Tôi muốn để ở đây."

"Không được."

Bị cự tuyệt Bạch Hiểu không bằng lòng, "Tôi muốn để ở đâu thì để ở đấy, anh không cần phải xen vào."

"Không được." Nói xong cũng không cần nghe Bạch Hiểu lắp dây mạng ở chỗ mình đã chỉ.

Bạch Hiểu tức giận, lấy laptop về ném trên giường nói, "Tôi muốn để ở đầu giường."

"Không thể được."

"Nếu anh không chịu thì để người khác đến làm!"

"Khu vực này là do tôi phụ trách, người khác không quản được."

Bạch Hiểu càng nghe càng tức giận, "Biết vì sao người ta nói khách hàng là Thượng đế không hả? Đây là thái độ phục vụ gì vậy! Anh phải đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng, tôi nói để ở đâu thì anh phải để chỗ đấy, nếu không chịu tôi sẽ gọi điện về công ty của anh."

"Thứ nhất, tôi không quen Thượng đế, thứ nhì, tôi cho rằng khỏe mạnh của khách hàng cao hơn hết thảy, nếu cậu muốn trách cứ thì cứ việc."

Bạch Hiểu bị thái độ này của anh ta làm cho hết cách, sau một lúc lâu mới nói: "Tôi không cần lắp mạng là được chứ gì."

"Cũng được, nếu vậy lúc trước tiền dịch vụ đã đưa không thể trả lại, không còn gì nữa tôi đi."

Bạch Hiểu khóc không ra nước mắt, hơn hai ngàn của tôi! Tuy rằng không quá lớn nhưng đối với người như cậu đi làm tiết kiệm hai năm mới tiết kiệm được lắp mạng cũng không phải là nhỏ. Ngu ngốc ai bảo mày chập mạch đóng luôn phí mạng 3 năm làm cái gì, tiền nhiều nên đi đem ra đốt hả, đi thêm mấy bước có thể chết sao (Kì thực cửa hàng di động liền nằm kề bên cửa hàng viễn thông.)

Tự trách xong, Bạch Hiểu lập tức tươi cười lôi kéo anh Viễn thông nói, "Em nói nha, em nãy giờ nói đùa thôi mà, đừng nghiêm trọng vậy, anh đừng giận nha."

Anh Viễn thông quay đầu xoa bóp khuôn mặt trắng nõn bụ bụ của cậu, "Tiểu Bạch ngoan, anh không giận, còn nữa anh tên là Hoàng Lãng, gọi anh thân thiết hơn là Lãng cũng được. Vừa rồi em rất đáng yêu nha, em chơi một mình đi, để anh đi nối dây." Nói xong còn đính kèm một nụ cười tỏa nắng mê chết Tiểu Bạch.

Bạch Hiểu lúc này hận vô cùng, hận không thể vả vào miệng mình mấy cái, mày xứng đáng, ai bảo không có chí khí, bị người ta đùa mà còn không dám phản kháng, đáng đời vì mê giai đẹp mà dẫn sói vào nhà!!

"Tiểu Bạch, đây là đồ ăn vặt, em đi xem tivi đi, chỉ cần 1 giờ là được." Nói xong ném một gói khoai tây chiên cho Bạch Hiểu rồi đóng cửa lại tự mình làm việc.

Bạch Hiểu đã thỏa hiệp với tên gọi Tiểu Bạch, dù sao lắp mạng xong, tiễn con sói kia ra khỏi nhà, đóng cửa lại ai thèm quan tâm gọi mình là Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, Tiểu Hồng, Tiểu Lục nữa, cái gì cũng chẳng còn liên quan. Không ngừng an ủi bản thân một hồi, Bạch Hiểu cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng cân bằng rất nhiều, ngồi xuống sô pha xem tivi ăn khoai tây chiên đi thôi.

Bữa ni nhác wá nên post đoản cho có truyện mới để m.n đọc. Chúc m.n đọc zui zẻ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top