Chương 1: Tiếng Còi Tàu Trong Đêm
Hạ Linh đứng giữa nhà ga số 7, nơi chỉ còn lại bóng tối và âm thanh của những chiếc lá khô bị gió cuốn lăn lóc trên mặt đất. Tấm vé trên tay cô lạnh như băng, mặc dù trời không hề rét. Dòng chữ trên vé phát sáng mờ ảo dưới ánh đèn vàng mờ nhạt: Tuyến tàu số 7 - Thời gian: 11:59 PM.
"Chỉ là một trò đùa thôi," Linh tự nhủ, cố trấn an bản thân. Nhưng những lời đồn đại về nhà ga này quá rõ ràng để bỏ qua: mỗi tháng vào ngày mùng 7, vào đúng 11:59 đêm, một đoàn tàu ma sẽ xuất hiện, đưa bạn đến với điều mà bạn khao khát nhất—nhưng đổi lại, bạn sẽ phải trả một cái giá.
Hạ Linh siết chặt tấm vé, tim đập mạnh. Mục đích của cô rất rõ ràng: cô muốn gặp lại Minh Duy, người yêu cũ đã qua đời cách đây 2 năm. Ngày anh ra đi, Duy đã cố gọi cô hàng chục cuộc điện thoại, nhưng Linh khi ấy đang bận rộn với công việc, bỏ lỡ tất cả. Cô mãi mãi không biết được lời cuối cùng anh muốn nói là gì.
Đồng hồ đeo tay của cô kêu tích... tích... kéo dài như thể từng giây trôi qua là cả một đời. 11:58. Cô cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Một cơn gió lạnh lẽo bất ngờ thổi qua, mang theo mùi ẩm mốc và thoảng mùi sắt rỉ. Tiếng còi tàu vang lên trong đêm, kéo dài và đầy u ám.
Chiếc tàu hiện ra từ màn sương, lặng lẽ như một bóng ma. Thân tàu bạc xỉn phản chiếu ánh sáng vàng yếu ớt từ nhà ga. Từng toa tàu nối tiếp nhau trông cũ kỹ, như thể nó đã tồn tại hàng thế kỷ. Cánh cửa toa tàu chính mở ra, và một người đàn ông mặc đồng phục soát vé bước xuống.
Ông ta nhìn thẳng vào Linh, đôi mắt sâu hoắm nhưng sáng rực. Nụ cười nửa miệng của ông ta làm Linh rùng mình. "Cô đến đúng giờ," ông ta nói, giọng khàn nhưng rõ ràng. "Tấm vé này sẽ đưa cô đến với quá khứ—nhưng cô phải nhớ, mọi hành động đều có cái giá của nó."
"Quá khứ?" Linh lặp lại, giọng run run. "Tôi có thể thay đổi nó sao?"
Người soát vé khẽ nghiêng đầu, không trả lời. Ông ta chỉ đưa tay ra, như một dấu hiệu bảo cô lên tàu.
Hạ Linh hít một hơi thật sâu. Cô nhìn quanh, không còn ai ở nhà ga ngoài cô và đoàn tàu. Đây là cơ hội duy nhất. Trước khi lý trí kịp ngăn cản, cô bước lên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top