End_SE
"Chúng tôi gọi điện đến từ bệnh viện La Tư.Cậu có phải là bạn của một cô gái tên Hạ Vũ không?"
"Phải...Cô ấy bị làm sao?Tại sao lại ở bệnh viện?"- Hắn lập tức cuống lên.
"Cô ấy bị tai nạn và đang cấp cứu.Tôi nghĩ cậu nên đến đây ngay bây giờ"
"Được tôi đến đó ngay "- Nói rồi hắn cúp máy,định gọi cho Lăng Thiên nhưng lại thôi rồi vội vàng đi đến bệnh viện.
Đến tầng mà người phụ nữ đó nói trong điện thoại thì hắn thấy phòng cấp cứu vẫn đang sáng,y tá thì đi ra đi vào rất vội.Trái tim hắn như thắt lại,liền chìa tay túm lấy một cô y tá đang đi qua và vội vàng hỏi:
"Tình hình của cô ấy sao rồi?"
"Bệnh nhân bị sảy thai và thiếu rất nhiều máu.Cô ấy vẫn đang trong cơn nguy kịch."- Y tá nói nhanh rồi chạy vội vào trong.
Hắn nghe xong thì lập tức ngã ngồi trên băng ghế:"Vậy những điều cậu ấy nói là sự thật,Hạ Vũ thật sự mang thai,cô ấy rời khỏi nhà là đúng...Nhưng tại sao cô ấy lại bị tai nạn mà còn bị sảy thai nữa.Liệu bây giờ nói cho Lăng Thiên biết thì cậu ta liệu có quan tâm hay không?"
Hắn liền gọi cho Lăng Thiên nhưng tắt máy.Hắn đành ngồi chờ ở bên ngoài và hy vọng cô không xảy ra chuyện gì.
~~~~~~~ Một tiếng sau~~~~~
"Cạch"
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở,hắn đang ngồi cúi đầu lập tức ngẩng đầu lên.Thấy một vài y tá đẩy chiếc giường ra ngoài...Nhưng....Tấm chăn màu trắng ấy đã trùm khắp người cô.Hắn nhìn thấy vậy liền run rẩy đứng lên và đi đến gần.Tay hắn run run lật tấm chăn ra.Và thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất đã xuất hiện trước mặt hắn...Người nằm đây là cô- người con gái hắn yêu sâu đậm,nhưng đôi môi tái nhợt của cô vẫn còn nở một nụ cười.Tim hắn như có hàng ngàn mũi tên xuyên qua,đau đớn vô cùng.
Từng giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống nhưng hắn không nói một câu nào.Cứ như vậy đứng lẳng lặng ở đó.Bác sĩ liền an ủi:
"Cậu đừng buồn! Tôi tin chắc rằng cô ấy cũng không muốn nhìn thấy cậu như thế này đâu.Bây giờ thì theo tôi đi làm thủ tục để đưa cô ấy về nhà"
Hắn gật gật đầu rồi đi theo bác sĩ.
Ở một góc của bệnh viện có một cô gái đang đứng ở đó mỉm cười,một nụ cười chua chát:"Nhật Phong! Cảm ơn cậu.Nếu có kiếp sau hy vọng chúng ta vẫn là bạn,những người bạn tốt nhất.Hy vọng cậu chăm sóc tốt cho anh ấy thay tôi"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lăng Thiên đi cả buổi không về và tất nhiên là Đường Lam Ngọc cũng sốt sắng không yên chờ hắn vì ả còn có một tin muốn báo cho hắn.Cô ta gọi cho hắn không dưới 20 cuộc gọi nhưng đều tắt máy,lòng cô ta thấp thỏm vô cùng.Cuối cùng cũng như cô ta mong đợi hắn đã trở về.
"Thiên! Anh đi đâu vậy.Điện thoại anh thì tắt máy,em chờ anh mãi"- Nói rồi cô ta chạy đến ôm chặt hắn."Anh uống rượu? Có chuyện gì sao?"
"Có một chút"- Hắn cố gắng giữ bình tĩnh."Mà em có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Cô ta liền e thẹn,mặt đỏ bừng "Anh....anh ơi! Em....có...có thai rồi.Là con của chúng ta,hôm nay em mới đi bệnh viện kiểm tra."
"Bao lâu rồi?"
"Dạ 3 tháng....Chính....chính là cái hôm trước khi em đi ra nước ngoài đó anh! Anh ơi em vui quá"
3 tháng ư?Rõ ràng tối ngày hôm đó mới cách đây 2 tháng thôi mà? Tại sao lại như vậy? Hắn liền nhớ lại tối ngày hôm đó,và rồi hắn chợt nhận ra một điều...Tối hôm đó thật sự hắn có ngủ với một cô gái nhưng mà cô gái đó vẫn còn trinh.Mà Đường Lam Ngọc thì đâu còn nữa?Vậy thì cô gái đó là ai?.....Chẳng lẽ...
"Haha cho dù bây giờ tôi nói gì thì anh cũng đâu có tin tôi!Kể cả việc mình mang thai con của anh thì anh cũng có tin không?"-Hắn nhớ lại lời nói của cô ngày hôm qua...Chẳng lẽ người đó thật sự là Hạ Vũ? Chứ không phải Đường Lam Ngọc? Sao mọi chuyện lại trở thành như vậy? Bây giờ đầu óc hắn rối tung lên.
"Thiên....Thiên! Anh có nghe em nói gì không vậy?"- Cô ta thấy hắn không trả lời mình thì liền lay lay người hắn.
"Lam Ngọc! Anh hỏi em chuyện này.Em thật sự đã ra nước ngoài?"
Cô ta liền lo lắng trong lòng:" Chẳng lẽ anh ấy biết chuyện gì rồi? Nhưng mình đã rất cẩn thận rồi cơ mà" nhưng trên mặt cô ta vẫn rất bình tĩnh.Cô ta cười tươi ôm chặt lấy hắn nói:
"Thật sự là như vậy mà.Em yêu anh như vậy thì sao có thể gạt anh được?"
"Vậy em xem một vài thứ này rồi giải thích cho anh nghe được không?"-Nói rồi hắn đem tập ảnh ra cho cô ta xem.
Cô ta xem xong thì mặt tái mét....Không thể nào!!!!!!Đây đều là ảnh của cô ta đi cùng những người đàn ông khác,thậm chí có cả ảnh cô ta đang ân ái với những người đàn ông kia nữa.
"Anh...anh nghe em nói! Em thật sự không biết tại sao lại có những bức ảnh này.Chắc chắn là có người đang muốn hại em,muốn chia rẽ hai chúng ta.Anh tin em đi"- Nói rồi cô ta liền khóc như mưa.
"Vậy cô giải thích cho tôi về clip này"-Hắn nhếch miệng rồi mở cho cô ta xem.
"Tôi thề những gì tôi nói đều là sự thật.3 tháng trước đây cô Đường Lam Ngọc đã từng đến chỗ chúng tôi và có quan hệ với một vài người ở chỗ chúng tôi,cô ấy nói rằng nhất định cô ấy phải mang thai.Chuyện đó là rất quan trọng sau đó cô ấy còn cho chúng tôi một khoản tiền lớn để giữ kín chuyện này........"
"Anh ta đang nói dối! Những chuyện đó đều không phải sự thật.Thiên!!! Anh nghe em giải thích,mấy người đó chắc chắn đã bị mua chuộc,em không hề biết mấy người đó.Đứa con trong bụng em là của anh"- Cô ta như gào lên mà giải thích với hắn.
Nhưng hắn lại nhếch môi: "Con của tôi? Vậy để cho cô thất vọng rồi.Đêm ngày hôm đó rõ ràng tôi có dùng bao vì tôi lo nghĩ cho cô,sợ cô vất vả một mình nuôi con ở nơi xa lạ.Còn nữa,tôi đã đến bệnh viện kiểm tra.Căn bản đứa nhỏ đó không hề có một tý huyết thống nào với tôi cả"
"Không phải....không phải như vậy!! Anh phải tin em"- Cô ta túm lấy tay hắn thì hắn lập tức giật ra...Bây giờ hắn đang khó chịu vô cùng.
"Bảo vệ!Vào lôi cô ta ra ngoài cho tôi.Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cô ta nữa"-Hắn gọi lớn.
Ngay lập tức có 2 người bảo vệ tiến vào và lôi cô ta đi.
"Thiên....Thiên....Thiên....Buông tôi ra....Thiênnnnnnnnnnn"-Cô ta vẫn cứ gào thét.
Cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa thì hắn mệt mỏi ngồi xuống sofa và nghĩ lại tất cả mọi thứ.Tại sao hắn có thể yêu một người như vậy? Cô ta làm nhiều chuyện sau lưng hắn vậy mà hắn vẫn không biết.Bây giờ hắn mới nghĩ đến cô-Một người luôn làm nhiều thứ vì hắn.Mặc dù hắn đối xử với cô rất tệ nhưng cô vẫn chịu đựng và chăm sóc tốt cho hắn...Chuyện ngày hôm qua hắn cũng đã biết rõ ràng.Hắn hối hận lắm,hối hận vì đã làm như vậy với cô,khiến cô bỏ đi...Nhưng bây giờ hắn biết tìm cô ở đâu...Trái tim hắn chợt nhói đau.
Bây giờ hắn mới mở nguồn điện thoại lên thì thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ...Hầu như đều là của Đường Lam Ngọc, nhưng ngoài ra còn có của Tần Nhật Phong.
"Tần Nhật Phong?"-Hắn nhíu mày rồi gọi lại.
"Alo?"-Bên kia vang lên giọng nói của Phong nhưng hình như là đang say.
"Cậu gọi tôi có chuyện gì?Mà cậu có biết tin gì của Hạ Vũ không?"
"Hạ Vũ???Cậu bây giờ mới nhớ đến Hạ Vũ...Haha Muộn rồi! Đã quá muộn"
"Cậu có ý gì?Cậu biết gì mau nói cho tôi nghe"
"Cô ấy bị tai nạn,bị sảy thai,mất máu quá nhiều nên không qua khỏi...Tất cả là tại cậu Lăng Thiên"- Giọng Phong ngày càng nhỏ đi nhưng mỗi chữ hắn lại nghe rất rõ ràng.Tần Nhật Phong vừa nói gì? Hạ Vũ bị tai nạn,bị mất máu quá nhiều và không qua khỏi?....Điện thoại hắn rơi xuống đất.Trong đầu hắn lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Nhật Phong.Tại hắn...Đúng vậy,mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều là tại hắn,tại sự ngu ngốc của hắn mà ra cả....Nhưng bây gờ thì hắn có thể làm gì được nữa?Nhật Phong nói đúng,bây giờ đã quá muộn rồi.
Hắn từ từ đi lên lầu,đến căn phòng của cô hắn bước vào bên trong.Vẫn còn mùi hương thoang thoảng,vẫn còn hơi ấm do cô để lại.Hắn nghĩ lại trước đây,hắn đối xử với cô rất tệ,mắng chửi lăng mạ làm nhục cô.Từng giọt nước mắt hắn tí tách rơi xuống.Hắn đến bên bàn cầm lấy tấm ảnh cưới của cô và hắn mà được cô giữ cẩn thận.Trên bức ảnh đó là người con gái đang nở nụ cười hạnh phúc trên môi.Hắn chưa bao giờ thấy cô cười như vậy.Tim hắn đau lắm,bây giờ hắn mới nhận ra rằng mình đã yêu cô từ khi nào không hay.Hắn cứ đứng ở nơi đó ôm bức ảnh của hai người mà khóc.
Ở trên thiên đường cô đang nhìn xuống,trên mặt cô cũng tràn đầy nước mắt:
"Lăng Thiên! Nếu có kiếp sau em thật hy vọng chúng ta có thể kết hôn với nhau,anh sẽ yêu thương em.Chứ không phải như thế này.Xin lỗi anh vì không thể chăm sóc cho anh được nữa.Em mong rằng sau này sẽ có một cô gái tốt đến bên anh,thay em quan tâm và chăm sóc cho anh.Em yêu anh"
~~~~~~~~ Hết~~~~~~~
Những chap sau là những chap truyện để HE nha !!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top