#5

#đoản

Thiếu nữ vận giá y đỏ rực, từng điệu múa của nàng đẹp đến tà mị, có lúc tựa như nước uyển chuyển mà mạnh mẽ, lúc lại tựa như gió vô lực mà hữu lực, động mà lại như không động. Khiến người ta không thể nào rời mắt.

Bức họa chân thực đến lạ, hệt như có vũ nữ đang đi ra từ nét mực, hệt như đâu đây có tiếng đàn u uất  tang thương. Tất cả tựa hồ hoàn mỹ, chỉ tiếc gương mặt vũ nữ nọ lại mờ nhạt, mông lung, chỉ nhìn thấy đôi mắt, một đôi mắt buồn.

Hiên Viên bất lực buông bút trong tay, không tài nào vẽ được gương mặt của nàng, trong đầu chỉ còn lại bóng dáng mờ mờ ảo ảo.
"Tách"
Mực vô tình rơi trên trang giấy Tuyên Thành, ngay đôi mắt nàng, lại tựa như giọt nước mắt đau đáu,long lanh.

Giọt nước mắt ấy khiến nỗi day dứt hắn cố gắng chôn vùi trỗi dậy, nơi trái tim tưởng chừng rỉ máu, như có hàng ngàn con trùng đang gặm nhấm, rút dần sinh lực của hắn. Hiên Viên ôm chặt ngực trái, nỗi đau đang run rẫy từng chút một cào xé tâm can hắn, xé toạt ra thành trăm mảnh.

Đâu đó khung cảnh xưa cũ hiện về.
...

"Hiên Viên, Hiên Viên, ngươi tên là Hiên Viên sao? " Tử Lạc reo lên thích thú như vừa phát hiện ra điều gì đó thật đặc biệt.

Hiên Viên gật đầu, nhìn nữ nhân trước mắt, tiếu nhan thuần khiết, thật khiến người ta ghen tị.

Ngày đó, nàng từng có nụ cười đẹp đến thế. Cớ sao hắn chỉ còn nhớ đến nụ cười thê lương, nụ cười mang theo lệ sầu của nàng.
...
"Hiên Viên" Giọng điệu ai đó gọi tên hắn, dường như có dòng nước ấm chảy qua đáy lòng.
Hắn quay đầu lại còn chưa kịp định thần thì trên môi đã cảm thấy mềm mềm, lành lạnh.
Ngọt đến ngây ngất.
Nha đầu, dám đánh lén ta.
...
Bất giác đưa tay lên môi, hồi ức trong nháy mắt hóa hư vô. Chốc lát thôi, đã biến mất.
Hốc mắt hắn đỏ hoe, bờ môi run rẫy gọi không thành lời: "Tử....Lạc."
Rất lâu rất lâu rồi, hắn chưa từng gọi tên nàng, hắn không xứng đáng, không xứng đáng.

Hiên Viên gục đầu, nhắm mắt lại, nơi mi mắt long lanh ánh nước. Trong vô thức thiếp đi, rơi vào ảo mộng, lạc vào mùa đào hoa năm ấy.

"Hiên Viên, tin thiếp đi, thiếp thật sự không làm gì có lỗi với chàng." Tử Lạc bất chấp chạy theo hắn, cánh môi anh đào cất lên giọng nói đầy bi ai. Nàng thật sự không biết, không biết tại sao tên nam nhân kia nằm trên giường của nàng.

Hắn gạt tay nàng ngã xuống, đôi đồng tử lo lắng muốn đỡ nàng dậy, nhưng tự tôn và giận giữ lu mờ hết thảy, Hiên Viên lạnh lùng bước đi.

Tin nàng, nàng nói ta làm sao tin nàng đây?

"Tại sao không tin thiếp? Tại sao? " Giọng nàng sầu bi, thê lương, thật khiến người ta siêu lòng, trái tim hắn bất giác run rẫy.

Tử Lạc gượng dậy, chạy đến ôm lấy hắn từ phía sau, đôi tay siết chặt cơ hồ sợ đánh mất. Hiên Viên nghe thấy tiếng nấc của nàng, từng chút từng chút một rồi lại thành nức nở, lòng hắn tựa như bị người khác đánh một cái thật mạnh.

"Cầu xin chàng, đừng bỏ rơi thiếp" Giọng nói nàng khó khăn cất lên, khàn khàn đau đớn, cầu xin hắn tin nàng. Nhưng....

Hiên Viên vất bỏ đôi tay nhỏ bé đang ôm lấy hắn, bước chân không chút lưu luyến rời đi.  Nhưng nơi đáy lòng không kìm được nỗi đau đang lan rộng. Hắn sợ, sợ mình bị phản bội, tự tôn của nam nhân không cho phép.

Nếu như hắn biết, việc đó khiến hắn mãi mãi đánh mất nàng, thì dù có quỳ xuống giữ nàng ở lại, hắn cũng không từ nan. Chỉ là khi hắn biết, thì đã quá muộn màng.

  Tử Lạc vi phạm gia quy, theo gia pháp phạt một trăm gậy.
Một trăm gậy này, nàng không chết cũng tàn phế, không tàn phế cũng ngã bệnh. Hắn biết, biết rõ, nhưng thà để nàng như thế an yên sống cạnh hắn, không biết đến nam nhân nào khác. Còn hơn để nàng phải chịu hỏa thiêu.

Hắn đưa mắt nhìn cánh đào đang nhẹ đáp, bên ngoài kia là nàng đang chịu hình phạt. Tuyệt nhiên không một tiếng kêu than, nàng vẫn cố chấp như thế.

Máu, nhuốm đỏ cả bạch y tạo thành huyết y diễm lệ.
Tử Lạc cắn chặt môi đến bật máu, đôi mắt vẫn như cũ nhìn về phía nam nhân kia.
Chỉ cần chàng tin thiếp, dẫu có chết thiếp cũng không hối hận.
Chỉ cần chàng tin thiếp, nỗi đau này có ra sao thiếp vẫn chịu được.
Có điều, chàng không tin thiếp.
Tử Lạc tuyệt vọng rơi nước mắt.
Một trăm gậy rút đi tất cả sức lực của nàng, sinh mệnh mỏng manh như trang giấy, tựa hồ gió thổi cũng có thể bay.
Lam nhi đưa nàng vào phòng, đôi mắt ngấn nước: "Tiểu thư, tiểu thư, đừng làm nô tì sợ."
Cuối cùng cũng chỉ còn Lam nhi quan tâm đến nàng, Tử Lạc cười khổ. Vết thương hành nàng đến chết đi sống lại, có lẽ, sẽ vĩnh viễn không đi được nữa.

"Hiên Viên"

"Hiên Viên"

Chưa đêm nàng ngơi gọi tên hắn, chỉ là không còn tiếng ân nỉ non bên tai.
Gọi hắn trong vô vọng.

Đêm, Hiên phủ ồn ào xáo trộn. Hạ nhân, gia nhân tay xách nách mang nước chạy ra chạy vào. Phía đông Hiên phủ xảy ra cháy lớn, mà hình như viện của Tử Lạc ở đấy.

Hiên Viên say trong men rượu nơi tửu lâu, dùng rượu quên sầu. Cớ sao càng uống lại càng sầu?
Có hạ nhân tức tốc chạy tới, hơi thở đứt đoạn: "Đông ...phủ....cháy lớn ạ..."

Ly rượu đồng còn chưa nhấp rơi một tiếng xuống nền, đổ lênh láng.

Rượu còn chưa uống, há sao lại đắng đến thế?

Ánh trăng bạc tròn vành vạnh, bóng hắn hắt lên nền đất, bước chân vội vã, cơ hồ chỉ cần trễ một tí, sẽ mãi mãi mất nàng.

Tử Lạc, cầu xin nàng đừng có chuyện gì.
Hiên Viên ta cầu xin nàng.

Giữa đêm đen lạnh lẽo, tịch mịch, ngọn lửa đỏ rực như thiêu rụi tất cả, tàn phá hết thảy mọi thứ.

Hắn điên cuồng chạy vào, lại bị hai hạ nhân kìm kẹp, tựa như con mãnh thú đang giãy giụa.

Nữ nhân hắn yêu đang ở trong đó, đang chịu cái giày xéo của biển lửa.

Trần nhà đổ sụp...

"TỬ LẠC."

Hiên Viên bừng tỉnh khỏi cơn mộng dài, dài đến chân thực, mồ hôi túa ra sợ hãi.

Cơn đau từ lồng ngực ùa về, hắn ho khù khụ, máu trào lên tanh nồng, hòa với giá y trong bức họa, đỏ đến chói mắt. Trước mắt chỉ còn lại một mảng đỏ, sắc mặt tái nhợt dọa người, đôi đồng tử bị lửa chiếm trọn, ngọn lửa của đêm ấy.

Gió qua khung cửa thổi nhẹ, cuốn bức họa rơi xuống nền đất khiến hắn bừng tỉnh. Với tay muốn níu giữ, lại bất cẩn khiến chiếc bàn ngã xuống kéo theo cả thân thể già yếu này.

Hắn từng chút một với lấy, lại không cách nào làm được.

Như đêm ấy, dù hắn có giãy giụa thế nào cũng không cứu được nàng, tận mắt chứng kiến ông trời cướp đi sinh mệnh của nàng, chứng kiến Đông phủ hóa thành một mảnh tro tàn.

"Tử Lạc"

"Tử Lạc"
Gọi tên nàng trong vô vọng.

Máu lại lần nữa búng ra, sinh mệnh của hắn cũng yếu dần, đôi mắt chực nhắm lại.  Chỉ mong có thể níu lấy được bức họa.

"Cạch"

Tiếng nghiên mực chạm vào nền đất, vô tình ngăn cách đôi tay hắn, cũng là tiếng vang cắt đi sinh mạng hắn.

"Tử......Lạc"

Ta nợ nàng.
#the_end
#mẹ_kế_Hi_Hi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top