đoản 12: cổ đại

Ngược tí cho nó mới 😀😀😀
Nguồn copy
__________________

"Vân Ly,giặc ở ngoài kia, chiến thần như ta không thể nào trơ mắt đứng nhìn, nàng chờ ta về, cùng nuôi dạy đứa con này, được không? "

Ngày ấy, y nói như thế.

Ngày ấy, nàng gật đầu hứa sẽ chờ y quay về.

Ngày ấy, y vẫn chưa cho hai mẹ con nàng một danh phận.

Ngày ấy, nàng chung quy vẫn là một a hoàn.

Từng có lúc nàng tự hỏi, nếu ngày ấy, nàng không đồng ý, liệu y có từ bỏ quốc gia đại sự để ở lại đây hay không?

Nàng biết câu trả lời chắc chắn là không, nhưng con người chính là vậy, dẫu biết trước kết quả vẫn không cam lòng mà nuôi hy vọng.

...

Dương Vân Ly sợ hãi lùi mình vào trong góc tường, gào thét, van xin :"Muội cầu xin tỷ, đừng... Đừng giết đứa bé này... Cầu xin tỷ..."

Rốt cuộc, dẫu nàng có giãy sụa gào thét bao nhiêu thì bát thuốc kia vẫn từng chút giết chết đứa con của nàng.

Đêm ấy, trong mắt nàng chỉ còn nỗi đau giày xéo tâm can.

Là thiếp vô dụng, không bảo vệ được con của chúng ta.

Chén thuốc đó đắng lắm,thiếp không muốn uống, không muốn uống.

Thiếp sợ lắm, chàng ở đâu, trở về bên thiếp đi.

Cuối cùng vẫn là nàng chờ mong trong vô vọng.

...

Tuyết rơi rồi, trời lạnh lắm, con chúng ta cũng lạnh lắm, phải không?

...

nàng giữa cái rét thấu xương, giặt hết thảy y phục của phủ tướng quân.Đôi bàn tay gầy guộc run lên bần bật, cả thân hình tựa như bị tuyết nhấn chìm.

Thiếp không lạnh,thiếp chịu được mà, nhất định sẽ chờ chàng trở về.

...

Nàng giặt thiếu một bộ y phục, quỳ giữa nền tuyết trắng, đôi mắt chực nhắm lại .Chỉ có thể dùng chút sinh lực bình sinh để chống cự.

Đến bao giờ chàng mới chịu trở về bên thiếp đây? Thiếp chỉ sợ mình không chờ được nữa.

...

Đông đi,xuân lại đến.
Người đi,người không về.
Một năm rồi, cớ sao chàng vẫn chưa trở lại?

...

Tết nguyên tiêu, khắp kinh thành ồn ào náo nhiệt.
Chỉ có nàng co ro nơi phòng củi, ăn từng miếng bánh bao bẩn.
Chàng không trở về đây đón tết cùng với thiếp sao?

...

Nửa đêm tỉnh dậy, đi loanh quanh trong phủ,bất chợt nghe được đoạn nói chuyện ân ái của bà hai với tên quản gia.

Đêm đó, năm tên hạ nhân thay nhau làm nhục nàng, xong xuôi, vứt nàng ở đó cùng câu nói.

"Chuyện đêm nay ngươi nghe, dám truyền ra ngoài nửa tiếng, đừng trách cả thiên hạ đều biết ngươi nằm dưới năm tên nam nhân thõa mãn."

Nàng mò mẫm từng mảnh vải của bộ y phục bị xé rách, trở về phòng củi.

Thiếp không còn xứng đáng với chàng nữa rồi, từ danh phận đến trong sạch đều không có.

Chàng biết không, bọn họ làm nhục thiếp, thiếp đã sợ đến nhường nào?giá như chàng ở đây ngay lúc này thì thật tốt.

Hay là thiếp thôi không chờ chàng nữa nhé? Thôi, thiếp vẫn sẽ chờ, thiếp tin mình sẽ chờ được.

...

Mỗi đêm, nàng đều không yên giấc,đêm hôm đó mãi mãi đi theo nàng. Mỗi đêm, nàng đều ngẩn ngơ ngồi nơi góc tường lạnh lẽo. Viết từng tờ giấy chờ y trở về.

Một ngày nào đó nếu nàng không đợi được nữa, y cũng sẽ đọc được những tờ giấy này.

...

Mỗi ngày nàng một sa sút, tựa như gió cũng có thể thổi bay.

Chàng mau trở về đi,thiếp sợ mình thật sự không chờ được chàng nữa .

...

Buồn cười lắm, cười đến rơi cả nước mắt.
Nàng một lần nữa mang thai,nhưng đến nàng cũng không biết cha đứa bé là ai?
Một đứa a hoàn chửa hoang, người ta khinh bỉ gọi nàng như thế.
Lần này, tại sao không ai bắt nàng uống bát thuốc kia nữa, tại sao?
Thiếp phản bội chàng rồi thiếp mang thai một đứa bé không phải con của chàng.Chắc chàng cũng chẳng chấp nhận thiếp nữa đâu, phải không?

...

Thân thể ngày một suy nhược,có lẽ cũng sắp đến cực hạn rồi.
Đứa con này sắp ra đời rồi, nàng gắng gượng tới lúc đó được mà, phải không?

...

Chàng ở nơi đó có còn nhớ đến ba chữ Dương Vân Ly không? Còn nhớ đến nữ nhân ngày ngày mong ngóng chàng hay không?

...

Nó được sinh ra rồi, một bé gái chàng ạ.Thiếp đặt cho nó là Bất Hối.Mãi mãi không hối hận, không bao giờ hối hận.
Thiếp xin lỗi, thiếp không chờ được nữa, không chờ được chàng nữa rồi.
Chàng biết không, thiếp rất thích đào,vì ngày đầu tiên khi thấy chàng là một mùa đào nở rộ.
Thiếp đặt tên cho đứa con này là Bất Hối vì thiếp chưa bao giờ hối hận khi yêu chàng.
Thiếp nhét từng mảnh giấy vào chiếc lọ này,chôn dưới gốc đào thụ này, mong một ngày nào đó, chàng có thể nhìn thấy nó.

Người ra đi, phù phiếm theo cát bụi.
Tình ở lại,vạn kiếp mãi không phai.

---------
Muốn ta lấp hố không 😆😆😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top