47

Hắn nắm lấy cổ tay cô,kéo cô vào xe,rồi hắn lái như điên,lái như chưa bao giờ được lái vậy ... Cuối cùng điểm dừng lại lại là 1 căn nhà ở ven đường,1 căn nhà nhỏ bé,xơ xác,có lẽ đã được sửa sang rất nhiều lần bằng những mái ngói bị vỡ...Nhưng...Anh đưa cô đến đây làm gì??
Tiếp nữa,hắn lại mở cửa xe,lại kéo cổ tay cô,nắm chặt,lôi cô đi vào trong căn nhà đó...
'' Cô biết đó là ai không? '' Anh cười khẩy,lạnh lùng liếc nhìn cô rồi đôi mắt ấy lại nhìn về phía ngôi nhà bên trong...
Trong đó.... Ba Mẹ! Là ba mẹ cô!
Tại sao ba mẹ cô lại ở đây? Thời gian gần đây cô phải làm quá nhiều việc nên quên mất đi ba mẹ mình..Cô đúng là đứa con bất hiếu mà!
Cô kinh hoàng khi nhìn thấy ba mẹ mình, nhìn anh, người đàn ông máu lạnh kia. 
Mẹ cô...Bà ấy bị sao thế kia??? Tại sao mẹ cô lại nhắm mắt,tại sao nhìn cha cô lại phải bò đi như vậy? Mới có 3 ngày không gặp thôi mà..Rốt cuộc Cô Thừa Lâm,anh đã làm gì chứ?
Cả ba mẹ cô cũng không buông tha là sao? 
'' Anh....Anh đã làm gì ba mẹ tôi???? '' Cô hơi thấp giọng quay người sang ngước nhìn cái con người máu lạnh bên cạnh,hai hàng mi lại bắt đầu tuôn rơi 1 chất lỏng mặn chát
Anh nhìn cô, đôi mắt cô, đau thương, nó thật làm tim anh đau.
'' Cũng không có gì..Chỉ là làm mất đôi mắt của mẹ cô và đập gãy chân cha cô thôi.. '' Hắn lạnh lùng đúng chất 1 tên máu lạnh...Hắn móc đi đôi mắt xinh đẹp đã dõi theo cô của mẹ,hắn đập đi đôi chân đã vui chơi cùng cô từ nhỏ của cha...Hắn đúng chất là 1 tên ác ma k hơn không kém!
'' Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy hả???NÓI! '' Cô cố gắng nhỏ giọng để không cho cha mẹ nghe thấy nhưng lời nói đó cũng đủ để thấy được sự tức giận trong cô.Nó đang chảy lên ngùn ngụt,lúc này đây nỗi thù hận của Tư Viễn cô đối với Cô Thừa Lâm hắn đã tăng lên gấp hàng trăm lần rồi..Hắn động đến ai thì được nhưng đừng bao giờ động vào cha mẹ cô...
'' Tại sao ư? Tất nhiên là để trả thù rồi! '' Hắn cười khẩy,hai tay đút túi quần..đôi mắt bỗng cụp lại..
'' Trả thù? '' Cô nhướn mày..Môi hơi nhếch nhưng đôi mắt thì lại không ngừng tuôn rơi nhìn hắn...
'' Trần Tư Viễn,cô có còn nhớ câu chuyện mà tôi đã kể cho cô khi chúng ta quen nhau được 1 tháng chứ? Câu chuyện về chú bé tội nghiệp... '' Giọng Cố Thừa Lâm bỗng trầm trầm,đôi mắt anh giờ lại ánh lên những tia đau sót,bi thương như trực khóc rồi lại cố gắng kìm nén...
Chú bé bị mất cha mẹ? Đúng rồi..Anh đã kể cho cô khi họ vừa quen nhau được 1 tháng,lúc đó ánh mắt của anh cũng giống như vậy,cũng đau khổ,cũng cố gắng kìm nén như vậy..Lúc đó...
'' Tư Viễn...EM thích nghe kể chuyện không? ''
'' Có,em rất thích! ''
'' Ừm..Vậy anh kể cho em nghe 1 câu chuyện nhé..Câu chuyện về Chú bé tội nghiệp...''
'' Chú bé tội nghiệp? ''
'' Phải.Chú bé đó tên Thành Lâm...Cậu nhóc sinh ra trong 1 gia đình giàu có,cha làm giám đốc 1 công ty lớn còn mẹ làm diễn viên,cuộc sống của cậu luôn vui vẻ vì được sự chăm lo,nuôi nấng của cha mẹ..Nhưng rồi 1 ngày cha cậu là Thành Minh khi công tác có đưa theo người đàn ông bị thương về nhà...Đó là 1 người bạn thời cấp 3 của ông...Gia đình cậu đã bé đã rất vui vẻ mà đón nhận,chăm sóc sức khỏe cho ông ta..Nhưng rồi ... Ông ta không những không cảm kích mà còn hãm hiếp mẹ cậu bé,giết chết cha cậu và đoạt lấy tài sản mà cha cậu đã vất vả gây dựng... ''
'' Thật đáng ghét! Vậy còn cậu bé? Cậu bé có bị sao không anh? ''
'' Cậu bé...Cậu bé đó đã kịp thời phát hiện và chạy trốn,lúc đó đứa trẻ Thành Lâm mới chỉ có 7 tuổi...Thành Lâm,cậu bé phải làm đủ mọi nghề để có thể sinh sống,thậm chí là không biết bao nhiêu lần bị đánh đập thậm tệ nhưng cậu vẫn đứng dậy,vẫn có gắng chịu đựng... ''
'' Tội nghiệp cậu bé... Thành Lâm đang sống ở đâu vậy? Bây giờ em muốn đến thăm đứa trẻ,anh biết không? ''
'' Anh...cũng không biết ''
Chẳng lẽ....
-'' Anh là đứa trẻ đó??? '' Cô hoảng hốt,bừng tỉnh ra khỏi kí ức đó
Cố Thừa Lâm anh ta cười mà như không,ánh mắt nhìn cô bây giờ là oán hận,là đau khổ hay là hạnh phúc??? Có quá nhiều cảm xúc trong ánh mắt ấy mà cô lại chẳng thể phân tích được...
-'' Sao em không hỏi kẻ đã hủy hoại gia đình tôi là ai? ''

-'' Là ai? Hứ! Anh định nói đó là cha tôi ư??? Cố Thừa Lâm,anh cướp đoạt tài sản nhà chúng tôi,anh đối xử tệ với tôi thì được nhưng đừng bao giờ động đến cha tôi...Là con của cha,tôi hiểu cha hơn ai hết,cha tôi không phải loại người như vậy! '' Tư Viễn tức giận lườm Cố Thừa Lâm rồi cứ thế mắng anh mà chẳng nhớ rằng hậu quả của bản thân sẽ như nào.
-'' Không sai,người giết cha tôi,người cưỡng bức mẹ tôi,người cướp đoạt gia tài nhà tôi chính là cha em! '' Giọng anh khàn khàn nói làm cho cả người cô đông cứng,bỗng chốc chẳng biết nói gì cả...Anh nói tiếp -'' Trò chơi đã kết thúc rồi,tôi đã trả cho ông ta đúng những gì mà ông ta nên được nhận,tôi đã làm cho ông ta mất đi khả năng di chuyển,tôi đã khiến cho vợ của ông ta bị mù đôi mắt nhưng lại chẳng thể làm gì quá đáng với con gái ông ta.Tôi thật hèn nhát đúng không? '' 
Rồi cứ thế gương mặt điển trai,sáng sủa của anh lại bỗng chốc xuất hiện những giọt nước mắt,anh giờ đây thật yếu đuối,thật khác hẳn so với Cố Thừa Lâm - chồng của cô,nhưng lại rất giống với CỐ Thừa Lâm - Bạn trai cô... 1 chàng trai luôn cố gắng cất giấu cảm xúc nhưng lại không biết càng che giấu bao nhiêu thì cái cảm xúc đó lại càng phô ra rõ hơn bấy nhiêu..Đây mới đúng là Cố Thừa Lâm mà cô yêu...!
-'' Anh không hèn nhát! Cố Thừa Lâm,em yêu anh! '' Cô dang rộng vòng tay ôm lấy ngồi con trai đó vào lòng rồi nước mắt cũng vô thức tuôn rơi lã chã
-'' Cho dù tôi có kẻ đã hại gia đình em ư? '' 
_ '' Em tha thứ cho anh! '' Câu nói đó từ cô đã làm cho trái tim nguội lạnh của Cố Thừa Lâm như được sưởi ấm dần lên
Anh không biết cảm xúc lúc này là gì nữa,trong anh đang rất hỗn độn, anh nên vui hay buồn đây?
Anh nên đối mặt với cô như thế nào đây? Người con gái ấy đã bị anh làm cho khổ sở,đã làm cho cô từ một nàng công chúa lại trở thành một con nô tì vậy mà giờ đây cô ấy vẫn cứ bao dung dang rộng vòng tay để chấp thuận tha thứ cho anh
_ '' Tại sao?... Tại sao chứ?..Anh không xứng ... '' Anh ngã khụy xuống,đôi mắt ngấn lệ đỏ ngầu chực rơi thứ nước lỏng trong khóe mắt nhưng rồi có lẽ chính cái sự mạnh mẽ trong anh đã ngăn cản hết tất cả,cuối cùng thì nhưng giọt lệ ấy lại được đôi mắt anh nhuốt chửng lại chẳng kịp cho rơi
_ '' Bởi vì anh là chồng em,là người Tư Viễn em yêu suốt đời này! '' Cô cũng hơi cúi xuống,ôm lấy anh,tay vuốt vuốt tóc anh như an ủi,như bộc lộ tình yêu trong cô.
Người con gái anh yêu chỉ để lợi dụng giờ lại tha thứ tất cả cho anh kể cả việc anh đã lấy mất đôi mắt mẹ cô ấy,lấy mất đôi chân cha cô ấy và thậm tệ hơn là cướp đi cuộc sống công chúa vốn có của cô ấy
Cô ấy có biết rằng anh đang cảm thấy thế nào không?
Cảm giác thật chẳng dễ chịu chút nào! 
Vốn dĩ anh muốn trả thù ông ta,vốn dĩ anh đã định sẽ khiến con gái ông ta phải đau khổ,khiến cả gia đình ông ta phải đổ máu như gia đình của anh năm đó nhưng rồi ông trời lại thật trớ trêu , anh lại đi yêu con gái của ông ta.
Yêu con gái kẻ thù,người anh muốn hại là cha mẹ cô ấy... Ha,chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã đủ mệt mỏi rồi.
Nhưng cuối cùng giữa hai cái anh lại quyết định chọn việc trả thù,hiếu thảo với cha mẹ để phụ đi tình yêu sâu đậm của người con gái ấy
Ngày mà anh bắt đầu kế hoạch của mình,cô có biết rằng anh đã phải chịu đựng như thế nào không? Ngày mà cô bước đi với nhưng bước chân nặng nề ấy thì cô có biết rằng phía sau đang có một người đàn ông yếu đuối tự đáng chính bản thân mình ,tự trách chính mình đã làm cô đau lòng.Cô,có biết không? Có lẽ là không rồi,bởi anh diễn quá đạt mà. Đạt đến mức mà anh còn nghĩ rằng trong anh đang có một con ác quỷ tồn tại song song ấy
Cũng chính từ lúc đó anh nhận ra rằng bản thân thật sự chẳng thể đối sự tệ với cô ấy.Cảm giác cứ như anh với cô ấy chính là cùng một người nhưng hai thể xác vậy.Nhìn cô đau khổ thì tim anh cũng giống như đang bị cào xé vậy,rất đau,rất xót!
Rồi từ tối hôm đó,Anh chẳng còn được thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Tư Viễn đứng trước cửa ôm gối sang phòng làm việc nữa,chẳng còn được nhìn thấy nụ cười tươi như ánh mặt trời của cô nữa
Cũng từ ngày hôm đó,hình ảnh người con gái đứng trước mặt anh đã thay đổi hẳn. 
Em .. không còn là nàng công chúa tinh nghịch hay cười nữa mà thay vào đó là một cô gái với nét mặt u sầu,chưa một lần hé răng lấy nửa lời
Em... không còn mặc những bộ đồ hàng hiệu nữa mà thay vào đó là hai bộ quần áo rách nát đã vá mấy chục lần 
Mỗi tối,khi nhìn lén qua phòng em,anh đã phải hãi hùng khi hình ảnh người con gái hiện ra trước mắt anh thật đáng thương xiết bao.Em không được ngủ mà phải làm việc,em không được ăn đồ ăn mới mà phải ăn cơm thiu,... Cảnh tượng trước mắt anh,có phải là thật không? Tư Viễn hay làm nũng của anh đây ư? 
Cứ như vậy,vừa cúi gằm đầu ngả vào bờ vai mỏng manh đang run lên từng đợt của cô anh vừa nhớ lại quãng thời gian mà cô đã phải chịu khổ,quãng thời gian mà con quỷ xấu xa trong anh hiện hình
Em... có thật sự là cao thượng như những gì anh nghĩ? Phải không? Hay em chỉ đang muốn diễn cho em xem,chỉ muốn trả thù anh như anh đã trả thù cha em? 
Suy đi nghĩ lại thì tính cô không phải vậy,cô không phải loại người độc ác và giả tạo nhưng kể cả nếu có đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ đánh cược với chính bản thân mình,dù gì cũng chỉ là một cái mạng thôi mà...
Cô lừa mình, diễn kịch để trả thù lại anh. Anh chấp nhận đánh cược, vì anh... Tin cô.. Tin người con gái ngây thơ này.. ..
_ '' Tư Viễn... Theo anh về nhé! '' Anh rời khỏi vai cô,gương mặt cũng có phần tốt hơn ban nãy,tay anh siết chặt lấy tay cô như sợ cô sẽ rời khỏi mình
_ '' Nhưng ... '' Cô ngập ngừng  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #doãn