47

Ngày 20/9/2XXX:
Ngày mà cô và hắn cùng nhau bước vào trong lễ đường,hắn vui vẻ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đáng yêu của cô,đặt lên bàn tay ấy là 1 nụ hôn đầy yêu thương...
Trong đêm tân hôn,họ hoan ái với nhau cả đêm,anh hôn nhẹ nhàng lên từng khúc thịt trên người cô khiến cho cô cảm thấy tê dại nhưng rất hạnh phúc...
Cô chỉ mong cuộc sống sẽ chỉ hạnh phúc như vậy là đủ rồi ,nhưng..Còn chưa kịp hưởng trọn hết những hạnh phúc thì ....
'' Cố Thừa Lâm,anh đang làm cái gì vậy? '' Cô đứng ở ngoài chiếc cửa,bàn tay vô thức nắm chặt lại,nước mắt cứ thế rơi xuống ,đọng lại dưới cầm..
Người đàn ông mà cô yêu đang làm tình với 1 người phụ nữ khác
Cố Thừa Lâm - Người đàn ông cô coi như là sinh mạng của mình,thậm chí chấp nhận rời xa gia đình để đến với hắn.Giờ hắn lại đang phản bội cô...
'' Sao anh dám làm vậy hả? Sao anh dám phản bội tôi??? '' Cô mất bình tĩnh,đi lại gần,lấy túi xách trên tay đập liên tục vào người hắn với ả đàn bà đang co rúm trong chăn kia..
'' Cút! '' Hắn đẩy cô ngã xuống sàn rồi chỉ tay ra phía cửa
Anh đang đuổi cô? Anh đuổi cô ra khỏi căn nhà của cô ư? Ha! Thật nực cười!
'' Anh đuổi tôi ngay chính tại căn nhà của tôi? Anh có biết xem lại bản thân là ai không vậy? '' Cô gạt đi những giọt nước mắt,từ từ đứng dậy..Giờ cô phải mạnh mẽ,dù trong lòng đau thế nào nhưng vẫn phải cố mạnh mẽ,mạnh mẽ để cho hắn thấy rằng cô không dễ bắt nạt...
Hắn không nói gì chỉ liếc xéo cô 1 cái,đi đến bên chiếc bàn làm việc cạnh cửa sổ,lấy trong đó là 1 tập tài liệu rồi vứt thẳng vào mặt cô : '' Xem xong thì mau cút xéo cho khuất mắt tôi! ''
Cô hơi ngạc nhiên,Đây là người đàn ông đã từng bước vào lễ đường và cùng thề ước với cô sao? Thật sự chẳng thể tìm được điểm chung giữa hai người .Cố Thừa Lâm mà cô từng quen không phải như vậy,Cố Thừa Lâm mà cô từng quen là 1 người hiền lành,chu đáo,đến 1 lần quát anh cũng chưa từng làm với cô.Vậy mà...!
Cô lấy lại bình tĩnh,cúi thấp người xuống nhặt đống tài liệu đang rơi dưới chân lên coi,
LÀ GIẤY CHUYỂN NHƯỢNG TÀI SẢN !
Bên trong là những tài sản của gia đình cô,tại sao tất cả đều được chuyển nhượng sang cho anh ta? Không những vậy còn có con dấu xác nhận của cô! Rốt cuộc thì những chuyện này là sao???
'' Con dấu,anh lấy nó ở đâu? '' Cô mất bình tĩnh đi đến túm lấy cổ áo hắn
'' Điều đó không quan trọng,quan trọng hơn đó là Giờ chị mau cút ra khỏi nhà này! '' Con đàn bà lúc nãy nhút nhát,rụt rè bao nhiêu thì bây giờ cô ta lật lại tất cả,lột đi cái lớp mặt nạ đó,trở về với khuôn mặt quỷ dữ của những cô gái sinh sống ở quán bar...
Không được! Cô không thể dễ dàng đi như vậy được,cô phải lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về mình,không thể để con quỷ dữ này phá hủy hết bao công sức của cha cô được...
'' CÚT !!!!!! '' Hắn gân cổ,đi đến ôm lấy vòng eo của con đàn bà kia,tự nhiên hôn lên cổ ả rồi lên mặt ả...Rốt cuộc thì hắn có nhớ đến người vợ là cô không chứ? Rốt cuộc là có không???
'' Thừa Lâm,anh,anh giữ em lại nhé! Thừa Lâm,em xin anh! '' Cô cố gắng kìm nén cảm xúc mình lại nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi,lòng cô đang rất đau,nó đang nhói lên từng cơn...
Tư Viễn bỏ hết tất cả những cái gì gọi là phẩm hạnh của bản thân,thậm chí là vất đi cái ''tôi'' kiêu ngạo để quỳ trước mặt hắn,ôm lấy chân hắn mà xin xỏ..
Hai tay cô nắm chặt, móng tay muốn đâm sâu vào da thịt, quỳ xuống cầu xin hắn. Hắn đắc ý nhìn cô, nhưng con tim lại nhoi nhói, vẫn tỏ mạnh mẽ. Đưa tay nâng cầm cô 
'' Được thôi! Nếu em đã có thành ý như vậy thì anh cũng không muốn mang tội danh là nhẫn tâm với vợ yêu của mình... '' Cô Thừa Lâm hắn cúi người xuống,đôi tay dơ bẩn nâng cầm cô lên rồi hắn nói tiếp: '' Rửa chân cho cô ấy đi! Từ giờ cô sẽ phụ trách hầu hạ cho những cô gái của tôi ''
Rửa chân? Những cô gái của anh? Rốt cuộc thì anh có còn coi cô là vợ nữa không? Rốt cuộc thì anh đã bảo giờ yêu Thẩm Tư Viễn này chưa? Hay là anh chỉ yêu tiền nhà cô mà thôi???
Cô cố gắng gượng dậy,gắng cho nước mắt không được phép rơi vì người đàn ông bội bạc đó...Lần đầu tiên trong đời cô hiểu được cái cảm giác bị chà đạp là như thế nào và cũng là lần đầu tiên cô hiểu được cái cảm giác bị người mà mình yêu phản bội nó ra sao,thật sự rất đau,đau đến nỗi chỉ muốn chết cho xong...
Cô nắm chặt bàn tay,kiềm chế cảm xúc của mình lại vội lấy chậu nước đem đến đặt trước mặt người đàn bà kia,bàn tay xinh đẹp từ từ di chuyển xuống phía bàn chân của ả ,nhẹ nhàng đưa bàn chân đó vào chậu nước...
Ả có vẻ được nước làm tới,dùng chân hất cả chậu nước về phía cô làm cho cả người cô ướt nhẹp,chiếc váy đắt tiền chỉ vừa mới mặc được 1 lần đã bị nước rửa chân của cô ta vấy bẩn hết cả..
'' CÔ! '' Tư Viễn tức giận,đứng phắt dậy,dơ bàn tay lên cao định tát ả

'' Chát! '' Cái tát này rất mạnh nhưng..nó không phải là của cô dành cho ả mà là của hắn dành cho cô...
Cái tát của hắn khiến cho khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cô in vằn 1 bàn tay,khuôn mặt không 1 vết sẹo ấy giờ đây đang từ từ đỏ lên..Cô đau lắm nhưng nó không không phải là đau vì cái tát đó,cô đang đau vì phải chịu sự tra tấn của con tim,nó cứ 1 lúc lại nhói lên làm cô không tài nào thở nổi,giờ đến cả nước mắt cũng không thể rơi .. Cô thật đáng thương!
'' Nên nhớ cô không còn là bà chủ của căn nhà này,cô cũng không còn là Thẩm Tư Viễn giàu có,muốn làm gì thì làm nữa,giờ đây cô chỉ là 1 Thẩm Tư Viễn nghèo khó,1 con hầu thấp cổ bé họng,nhớ lấy điều đó! '' Hắn đạp vào chân cô,làm cô phải ngã xuống rồi hắn nói tiếp: '' Xin lỗi cô ấy mau! ''
Cô bị hắn ép phải quỳ xuống,định đứng lên thì ả đàn bà vừa nãy nhát chết vì cái tát của cô lại nói: '' Quỳ xuống ''
Ả bắt cô quỳ? Hóa ra giờ Thẩm Tư Viễn cô đã bị dồn đến chân tường rồi đấy! Đúng như lời Cố Thừa Lâm nói,cô giờ đã chẳng khác nào 1 con hầu cả,cô đã mất hết tất cả rồi!
Nhưng... Cố Thừa Lâm,nhất định sẽ có ngày tôi đòi lại tất cả và trả cho anh những gì mà anh ĐÁNG ĐƯỢC NHẬN!!!!!
Cô nhịn nhục quỳ xuống trước mặt cô ta...
'' Hự '' Tiếp đến cô ta vẫn nhất định không tha cho Tư Viễn cô,cô ả đặt chân lên bờ vai mỏng manh của cô làm cho cô không kịp thích ứng mà hơi nhướn lên
Ả đắc ý lắm,đôi môi được tô đậm đúng chất của những đứa con gái sống trong quán bar kia đang khẽ nhếch nhếch lên: '' Lau chân cho tôi! Lấy chiếc váy cô đang mặc lau đi! ''
Chiếc váy? Nó rất đắt tiền,Cô ta thật sự đang muốn dồn cô vào đường cùng,để cô không được ngoi đầu lên mà!...Không được! Lúc này không được tức giận! Phải chịu đựng,đúng vậy,phải chịu đựng...
Cô cắn răng như 1 hành động để làm vơi đi nỗi tức giận trong bản thân,bàn tay đang nắm chặt kia từ từ giãn ra,tay đưa lên phía bả vai,lấy đôi chân của cô ta xuống,chậm rãi cầm phía chân váy xinh đẹp lên lau lau vào chân cô ta...Ngay lúc này đây,cô thật sự rất muốn cởi chiếc áo này ra ngay bởi nó đã bị vấy bẩn vì sự dơ bẩn của còn đàn bà này rồi...
CỐ THỪA LÂM!!!! TÔI HẬN ANH!!!! Hận đến tận đáy lòng!
Kể từ cái ngày đó,cuộc sống của Tư Viễn chẳng khác nào địa ngục cả,không được ngủ chăn ấm,đệm êm,không được ăn thịt,chỉ được ăn rau mà lại còn là rau thừa,ngay cả những bộ quần áo đắt tiền trước kia của cô cũng bị hắn vứt đi,làm quần áo cho thú cưng của hắn.Thứ cô mặc đều là đồ bỏ đi của con thú cưng đó...
Haha,ngẫm lại sao số phận của cô lại giống với nàng lọ lem vậy chứ nhưng... có lẽ số phận của nàng lọ lem vẫn là may mắn hơn Tư Viễn cô rất nhiều.. Ít ra nàng ta còn có bà tiên giúp đỡ,có hoàng tử bảo vệ..còn cô.. Cô chỉ có 1 mình,không có ai đi bên cạnh để giúp đỡ hay bảo vệ cả..
Những kẻ hầu người hạ trước kia kính trọng,nịnh nọt cô thì giờ đây lại nhìn cô với cái nhìn khinh bỉ,chán ghét giống như cô là 1 loài động vật dơ bẩn nào đó vậy...
Họ coi cô như là người hầu của họ vậy,đổ lên đầu cô tất cả những công việc mà vốn dĩ họ phải làm: Rửa chén đĩa,giặt -ủi đồ, dọn dẹp cả 1 căn biệt thự to lớn và thậm chí là dễ dành đổ hết mọi tội lỗi cho Tư Viễn cô...
Bọn họ thật chẳng khác gì Cố Thừa Lâm,đều là những kẻ ăn cháo đá bát,bọn họ thật sự đã quên rằng ai là người đã cho họ vào đây,ai là người đã tốt bụng cấp cho họ thêm tiền lương để về với gia đình,ai là người tạo công việc làm cho con của họ...Đúng là đã quên hết rồi...Rốt cuộc cuối cùng người có ân là Tư Viễn cô lại phải chịu cái thảm cảnh này đây...
Còn hắn,hắn cuối cùng cũng lột hết lớp mặt nạ ra,hiện nguyên hình là 1 con quỷ dữ khát máu đáng sợ...
Khi Tư Viễn làm đồ ăn hắn chẳng mảy may động đũa vào những món ngon trên bàn mà cứ thế tức giận đùng đùng,hất thẳng mâm cơm xuống đất
'' Cô nấu đồ cho chó ăn hả ??? ''
'' Anh ...Anh còn ..chưa..thử mà... '' Cô yếu ớt,giọng hơi run run trả lời
'' Chát!!!!!! '' Đây là lần thứ 2 hắn đánh cô!
'' Ở đâu ra cái luật kẻ thấp hèn như cô được lên tiếng hả? '' Rồi hắn tức giận,đẩy cô ngã xuống đất,bàn tay vô tình bị mảnh sành của bát vỡ đâm vào,từng giọt,từng giọt máu bắt đầu chảy ra...Cô đau khổ,tim cô đau đớn,đôi mắt vô thức lườm hắn,lườm cái con quỷ trước mặt ...
Có Khi cô vô tình làm rơi tấm ảnh trên bàn làm việc của hắn..Tấm ảnh là hình mẹ hắn... Hắn bỗng từ đâu xuất hiện,hắn như trở lên điên dại,lao nhanh về phía cô,đôi tay hắn siết chặt vào cổ Tư Viễn rồi từ từ nâng lên...Hắn đang muốn giết cô ư? Ngay lúc này?
'' Ai cho phép cô vào đây!!!!!!!!!! '' Hắn quát rất lớn,bàn tay bóp cổ cô cũng lỏng dần
'' Tôi...tôi... '' Cô sợ sệt,miệng cứ lắp bắp không nói lên được hết câu
'' NÓI MAU!!!!! '' Hắn mất kiên nhẫn quát lớn làm cô giật mình
Rồi...
Cô còn chưa kịp nói gì thì hắn lại nắm lấy tay cô,hắn nắm rất đau,đôi mắt của hắn sao lại nhìn cô như vậy? Lẽ ra người cần nhìn như vậy phải là cô chứ? Sao anh lại nhìn cô vừa oán hận vừa đau khổ như vậy????

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #doãn