Đóa Hoa Pascali

Thuở ấy, trên một ngọn đồi nhỏ nằm phía Bắc nước Anh, có một cô bé mồ côi sinh sống. Gia đình cô gặp trận hoả hoạn lớn và cha mẹ đều chết thảm, chỉ mỗi mình cô còn sót lại với nửa khuôn mặt bị lửa tàn hại. Dân làng xua đuổi cô bởi vẻ kinh tởm bề ngoài, họ dùng đá ném cô và nguyền rủa cô là thứ ma quỷ. Cô bé đó tên Suziana. Mới chín tuổi, Suziana lang thang khắp nẻo đường Anh quốc cầu xin chút lòng thương hại của người đời vào từng miếng cơm manh áo. Một bà cụ nghèo khổ xót xa trước thân phận cô bé và đưa cô về sống chung trong căn nhà gỗ của mình. Nhưng chẳng bao lâu, bà cụ qua đời. Suziana kiếm sống bằng nghề trồng hoa hồng. Và mỗi lần xuống thị trấn bán hoa, cô thường dùng khăn thô che lại phần khuôn mặt bị cháy.Cuộc sống lẽ ra sẽ tốt đẹp hơn nếu Suziana không trao trọn trái tim cho một người. Đó là vị bá tước trẻ tuổi cai trị mảnh đất cô ở. Chỉ bằng cái nhìn đầu tiên, Suziana thề rằng suốt đời cô chỉ yêu duy nhất chàng. Cô biết rõ mình hèn kém và xấu xí, cô chẳng dám mơ chàng sẽ đoái hoài nhưng cô vẫn muốn chàng biết trên thế gian này có một người luôn âm thầm yêu chàng. Suziana đã lựa chọn loài hồng trắng Pascali cô yêu nhất thay cho mọi ngôn ngữ mà cô muốn gửi đến chàng. Tự tay kết bốn mươi cành hoa thành chiếc vòng tròn nhỏ xinh xắn, không màng gai nhọn rạch nát tay, Suziana ấp ôm niềm hy vọng chàng sẽ trân quý nó. Đặt vòng hoa trước cửa lâu đài và lén chờ thật lâu, cuối cùng cô đã thấy người cô yêu xuất hiện... nhưng bên cạnh chàng còn có một cô gái quý tộc kiêu sa. Họ đang choàng tay âu yếm bước ra cỗ xe ngựa. Trái tim Suziana đau rạn vỡ khi người nhặt nó lên là cô gái nọ chứ không phải chàng." Bốn mươi cành hồng trắng à..." Cô gái cười mỉa mai. " Yêu đến chết không thay lòng cơ đấy... chắc lại là món quà của một cô gái nghèo khổ nào chứ gì?... Yin, anh thật diễm phúc... "
Yin cầm lấy vòng hoa từ tay cô gái rồi vứt nó xuống đất:
" Ta căm ghét hồng trắng... yêu gì nổi với cái màu tang tốc và bại trận này."
Nước mắt Suziana rơi từ lúc nào cô cũng không hay. Khi cỗ xe ngựa đã khuất xa, cô mới dám đến gần cúi người nhặt vòng hoa và gục đầu khóc ê chề. Vâng... tình yêu đời cô chính là màu hồng trắng bất hạnh, mãi mãi không thay đổi.Suziana nép về mái nhà nhỏ sống dần ngày qua ngày cùng một nỗi đau cắm sâu nơi tâm linh. Cô không đến lâu đài nữa, thỉnh thoảng chỉ nghe tin về người cô yêu - chàng vẫn bình an và đã kết hôn với một cô gái xinh đẹp. Ba năm sau, chợt một ngày, có một kẻ bị thương ngất xỉu trước nhà cô. Nhìn rõ mặt, Suziana ngỡ ngàng vì đó chính là chàng. Người trong vùng đồn đại chàng bị vợ mình phản bội và cấu kết với người ngoài chiếm cứ quân đội. Yin phải phá đường máu bỏ chạy trong tình trạng cô thế. Suziana chăm sóc chàng tận tình suốt ngày đêm, đến hôm thứ ba thì chàng tỉnh. Cô luôn đeo khăn phủ kín nửa gương mặt tránh làm chàng hoảng sợ. Một tháng đầu, họ thực sự hạnh phúc bên nhau. Suziana dạy chàng cách trồng hoa hồng và những ý nghĩa thầm lặng của chúng. Yin kể cô nghe chàng hơi bùi ngùi nhớ lại chuyện từng được một cô gái tặng cho vòng hoa hồng trắng, nhưng chàng đã không gìn giữ nó, hẳn là cô gái sẽ rất đau buồn. Suziana không dám thú nhận cô gái ấy là mình, cô chỉ nói trong ánh mắt buồn xa thẳm:
" Bốn mươi cành hoa hồng Pascali tượng trưng cho tình yêu sâu đậm đến chết cũng không hề phai nhạt. "
Lerico - bạn thân của Yin, sau khi hay tin đã liên kết những quý tộc khác kéo binh đến viện trợ . Lấy lại quyền lực, Yin tận tay giết chết người vợ phản bội và kẻ tình nhân của ả, rồi cầu hôn Suziana.
Không thể che dấu nữa, cô cay đắng gỡ khăn che cho Yin nhìn rõ khuôn mặt thật. Chàng đã kinh hãi bỏ đi chẳng hề quan tâm cảm giác cô. Quỵ xuống giữa dòng nước mắt bi thiết, Suziana chết lịm hoàn toàn, cô không trách Yin, cô chỉ trách mình là kẻ xấu số. Lerico biết chuyện, cậu dốc sức khuyên Yin nên cảm kích tấm chân tình hiếm có của cô. E lời dị nghị người đời, Yin đưa Suziana về lâu đài và làm lễ thành hôn. Cô bé ngốc rất đỗi vui mừng vì cho rằng chàng thực lòng yêu cô.

Suziana làm tốt vai trò một người vợ, lúc nào cũng tôn trọng và lo nghĩ cho Yin, nhưng chàng chưa một lần đụng đến cô, ánh mắt cũng biểu lộ sự phớt lờ.. Yin thường không ở lâu đài vào ban đêm, Suziana tự nhủ chàng hẳn có rất nhiều việc bận rộn, mặc cho những lời bàn tán từ đám người hầu bảo chàng quen thói ăn chơi. Có lẽ cô cũng biết họ nói đúng, chỉ là cô thuyết phục mình đừng tin. Không ít lần, Suziana quỳ bên những đóa hồng Pascali và ôm chúng khóc hờn tủi.
Giữa mùa Thu năm đó, Suziana xin phép Yin về thăm mộ bà cụ đã nuôi dưỡng cô. Cô nhổ sạch cỏ vàng, quét bụi nhà cửa và cắt tỉa những đoá hoa hồng úa. Sợ Yin trông đợi nên cô cố gắng về nhanh ngay trong đêm. Và định mệnh xui khiến Suziana đã trông thấy cảnh người chồng cô yêu đang vui vẻ cùng một cô gái khác trên giường. Suziana nuốt lệ vào tim, gượng kiên cường bước đến cạnh họ và lên tiếng hỏi Yin:" Anh chưa bao giờ yêu em đúng không? "
" Em ra ngoài đi. "
Yin lạnh nhạt đáp.
" Em chỉ muốn biết câu trả lời. Một lần thôi... em van anh đấy."

" Anh ấy là bá tước vùng này, làm sao có thể có một người vợ vừa không cân xứng về địa vị, vừa ghê tởm về diện mạo chứ? Cô muốn anh ấy phải trả lời thế nào? "
Cô gái kia nhìn Suziana biễu môi trước thái độ im lặng của Yin. Bất động như một pho tượng sống, giấc mộng nửa năm tròn của Suziana vỡ tan theo bọt nước. Cô thức tỉnh hoàn toàn về kẻ cô đã yêu tha thiết. Suziana đau đến mức không còn nước mắt để khóc, môi cô toé máu vì nghiến chặt vào răng. Cô dốc hết hơi sức tàn yếu thét lớn câu cuối cùng:
" Thì ra anh chỉ muốn trả ơn... nhưng em không cần tình cảm bố thí... dù em nghèo... dù em xấu đến nỗi người ta phải sợ... em vẫn có tự trọng, em không hổ thẹn với tình yêu dành cho anh, em chỉ hổ thẹn bởi sự phản bội của anh... "
Suziana nói xong đi thẳng ra cửa, giữa đêm thân gái một mình lê lếch qua mỗi dặm đường dài trở về ngôi nhà nhỏ bên mé đồi. Trái tim tiều tuỵ vỡ vụn dưới từng tiếng thở rả rích của màn đêm. Suốt bảy ngày liền, cô không ăn không uống mà ngồi vật vờ bên những đóa hồng trắng, kết biết bao vòng tròn Pascali vấy đầy máu tươi. Bàn tay cô xước gai nhọn sưng bầm tím, những đường gân tái đến độ run rẩy.
" Tôi thề suốt đời tôi không tha thứ cho anh. "
Thời gian trôi dần, Yin ngày một hối hận, chàng có thật nhiều cô gái kề cận, nhưng chẳng ai đem đến sự chung thuỷ chân thành bằng Suziana. Họ cho chàng mọi thứ, ngoại trừ tấm lòng. Chàng ghé lại nơi xưa tìm cô, vườn hồng vẫn còn đó, chỉ thiếu mỗi loài hoa Pascali. Suziana đang cắt tỉa cành lá với chiếc khăn thô che ngang mặt. Cô nhìn chàng giống hệt người xa lạ. Cho dẫu Yin có nan nỉ bao nhiêu, cô cũng chẳng mảy may động lòng. Mỗi ngày, Yin đều đến, chàng thậm chí mang theo những cành hoa Pascali trao tặng cô, cô không nhận, ngược lại còn hất chúng xuống đất. Có lần, Suziana tự cắn nát đầu ngón tay cho máu rỏ lên nụ hoa trinh trắng rồi quay sang Yin phẫn hận nói:
" Vì anh, tôi đã bao lần vấy đỏ loài hoa này, nếu anh có thể vì tôi, dẫu chỉ một lần... khiến nụ hoa hồng đỏ hoá trắng, tôi sẽ bỏ qua chuyện quá khứ, còn không thì đừng đến phiền tôi... "Yin đã dùng hết quãng đời còn lại để tìm cách thực hiện câu nói của Suziana... nhưng đến ngày cô chết, chàng vẫn không tìm ra. Trong căn nhà gỗ, Yin phát hiện nhiều vòng hoa Pascali khô héo được cô cất giữ cẩn thận. Chàng đau khổ khi muộn màng hiểu ra cô chính là người con gái năm xưa. Biết bao lời thủ thỉ ngọt ngào:
" Em yêu anh... yêu đến chết không nguôi... "
đã gửi gắm vào mỗi vòng hoa này mà chàng nào nghe thấu. Yin viết lại bức thư cho Lerico và tự sát một ngày sau đó. Lerico đã hoàn tất tâm nguyện của chàng là chôn chàng cạnh mộ Suziana. Vườn hồng không người chăm sóc ngày một héo tàn, ấy vậy mà những ai từng đi qua ngọn đồi nhỏ lại thoáng nghe trong gió mùi hoa hồng Pascali thoang thoảng cùng điệu nhạc thương tâm:
" Suziana... cô bé ngốc của tôi, bản thân tình yêu đã là một tội lỗi... tôi sẽ nở rộ những bông hoa tươi đẹp nhất vì cô và thứ tình yêu trong sáng vĩnh hằng nơi trái tim cô... "

                  ♡~~~END~~~♡

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top