Chính văn: 16 - 20

           TÊN CHƯƠNG

Chương 16: Không thối lui

Chương 17: Cuộc sống chân thực

Chương 18: Vincent = Hệ chữa trị

Chương 19: Thủ vọng giả

Chương 20: Nhanh lớn lên

__..__..__

Chương 16: Bất thối lui ( Không lùi bước )

Cự tuyệt? 

Nếu như có thể, vậy dĩ nhiên là tốt nhất. 

Nhưng, nếu như nhẹ nhàng như vậy, vừa rồi Bích Khê sẽ không tức giận như thế.

"Không cần trả bất kỳ cái giá nào sao?"

Bích Khê trầm mặc một chút, hiển nhiên Bạch Tử Thạch hỏi đúng điểm mấu chốt, tất nhiên là có cái giá của nó. 

Hắn cũng không nói rõ, chỉ nói: "Trên Bác Nhã đại lục lấy 'Dũng, Chính, Bất Khuất, Bất Thối Lui' làm nét đẹp."

Bạch Tử Thạch rốt cuộc hiểu rõ, từ những tính chất trên, cái này cũng giống trên Địa Cầu lấy quan niệm 'Đối với tình cảm lấy trung trinh là đẹp, bắt cá hai tay tìm tiểu tam là xấu' làm điều kiện trong một xã hội, vừa rồi bọn họ nói chuyện với nhau rõ ràng là đang nói Cheshire làm như vậy có đáng giá hay không, dựa theo cách làm vừa rồi của hắn, như vậy hắn đã vi phạm 'Chính'.

Người khác đề nghị đổ thạch chiến, Bạch Tử Thạch tất nhiên có thể cự tuyệt, nhưng một khi cự tuyệt cậu coi như là lùi bước, cũng vi phạm mỹ đức của Bác Nhã đại lục, mặc dù cậu Bạch Tử Thạch là một 'thái điểu' trong mắt của mọi người, cậu cũng phải đối mặt với khó khăn mà tiến lên.

Nghe thì rất không công bằng, nhưng nghiêm túc suy xét thì đây là một vấn đề của xã hội. Xã hội này yêu cầu mỗi người đem 'Dũng, Chính, Bất Khuất, Bất Thối Lui' khắc vào trong lòng.

Vì sinh tồn cùng sinh sôi.

Bác Nhã đại lục là một đại lục tràn đầy nguy hiểm, trên mảnh đại lục này không có biển, 80% đất đai là cây cối, còn lại 20% là hồ cùng đồi núi hoang vu, nơi này trước kia cũng không phải là do thú nhân thống trị, mà là thiên đường của dã thú, lúc đó dã thú không đếm xuể, chúng nó dã tính khó thuần, tràn đầy tính công kích. 

Các thú nhân trên mảnh đại lục này sinh tồn, sinh sôi khó khăn, cho đến khi họ từ từ nắm giữ sức mạnh, nắm giữ chìa khóa của tự nhiên — bọn họ có thể tiến hóa! 

Dần dần, trên mảnh đại lục này thú nhân cường đại lên thành lập bộ lạc, sau đó lại từ từ phát triển lớn mạnh. 

Thú nhân á thú nhân mới coi là có nhà, sinh tồn mới từ từ thay đổi không khó khăn như trước. 

Trên vai mỗi thú nhân đều chịu trách nhiệm rất lớn. Đối mặt với vận mệnh, mỗi người trên Bác Nhã đại lục đều không khuất phục, vì sinh tồn, họ không thể khuất phục, vì yêu người của họ, họ không thể khuất phục.

Đối mặt với lũ dã thú tập kích, các thú nhân không lùi bước, đứng phía sau họ chính là a cha, bầu bạn cùng với hài tử của họ, lui bước chẳng khác nào cửa nát nhà tan, chết cũng không thể lui.

Phải dũng cảm, đối mặt với vuốt sắc của dã thú, sinh tồn áp bách, không hèn nhát, cho dù sinh tử, cũng phải chết có ý nghĩa.

Phải chính trực, trừ dã thú ra, trên đại lục thú nhân á thú nhân đều là huynh đệ, chúng ta gặp phải địch nhân chung, phải đoàn kết.

Bốn điều này, là từ xưa đến nay các tiền bối dùng máu tươi viết, những giọt máu cùng sinh mệnh đó thấm đượm vào mảnh đại lục mà chúng ta đang sống này, nuôi dưỡng đất đai, nuôi dưỡng tinh thần thú nhân trên toàn bộ Bác Nhã đại lục. 

Có lẽ có người sẽ cảm thấy bốn điều này cũng phải nhìn tình huống mà xác định, không thể phê phán quá nặng nề. 

Nhưng ở dưới xã hội như vậy, đối với cả mảnh đại lục mà nói, đối với tồn vong của toàn bộ xã hội mà nói, không cần việc này! 

Trên phiến đại lục này đòi hỏi chính là tuyệt đối tôn sùng! 

Tuyệt đối tuân thủ!

Không thể nghĩ chỉ là chuyện sai trái nhỏ thì có thể làm, phải đề phòng cẩn thận, đây chính là thâm ý trong đó, mỗi người ai cũng có bất đắc dĩ, khi một người vi phạm bốn điều trọng yếu này, tất cả mọi người sẽ cho rằng vể tình về lý có thể tha thứ cho người đó, như vậy có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, cứ thế mãi, vị trí bốn điều này trong lòng người trên đại lục sẽ bị hạ thấp, đây chính là cái gọi là ranh giới đạo đức hạ thấp. 

Đây không chỉ là điều bi ai cực lớn, mà càng là một tai họa nghiêm trọng. Ai có thể bảo đảm, ở thời điểm mấu chốt nhất, không có người xảy ra 'bất đắc dĩ' của hắn?

Cho nên, cho dù địa vị của bầu bạn ở trong lòng mọi người dân Bác Nhã đại lục là cao nhất, vì tính mệnh bạn lữ Cheshire làm như vậy tất cả mọi người có thể hiểu được, mọi người đối với thái độ của hắn vẫn nhất chí nhưng bọn họ khinh thường hắn. 

Đây chính là cái gọi là trên tình cảm có thể lý giải, nhưng không thể tha thứ.

Bạch Tử Thạch lúc này vẫn còn chưa hiểu rõ được tín điều như vậy có bao nhiêu sức mạnh, nhưng đây cũng không cản trở cậu nhạy cảm đối với một số chuyện — người Địa Cầu cũng biết, chỉ có con người thích ứng hoàn cảnh, không có hoàn cảnh thích ứng con ngươi, trừ phi ngươi đã cường đại đến mức có thể chế định quy tắc. 

Vì vậy cậu suy nghĩ một chút, liền sảng khoái đáp ứng, thành thật mà nói, cậu cảm thấy hôm nay bản thân kỳ thực quá nổi trội rồi, quá nổi tiếng rồi, mặc dù cậu ỷ vào bản thân trong mắt người ngoài là một hài tử, phát huy tiểu hài tử đầu óc vô lý che dấu năng lực bản thân, nhưng lần này cậu phải tìm cái cớ gì đây?

Bạch Tử Thạch rất buồn rầu, làm phía bị khiêu chiến, cậu có quyền lựa chọn phương thức nghênh chiến. 

Nhưng trước hết cậu cần nghĩ ra một cách hành động đã.

Hiển nhiên phiền não của cậu bị mọi người cho là phiền não vì tuyển chọn phương thức nghênh chiến. 

Đúng vậy a, ở trong mắt mọi người, Bạch Tử Thạch chỉ là một tiểu oa nhi vị thành niên, mặc dù cậu rất khả ái, rất đẹp, nhưng cũng tiếc cậu còn chưa trưởng thành. 

So tài đổ thạch, cậu là một cái thái điểu mới vừa nghề, mặc dù vận khí rất tốt, nhưng vận khí này, ai có thể bảo đảm nó liên tục đi theo ngươi? 

Luận võ, cậu là một cái tiểu á thú nhân, nghe nói còn là một cô nhi, bên người làm gì có thú nhân nào để mà nhờ vả?

"Luận võ." 

Ngay lúc người chung quanh đang yên lặng đợi chờ Bạch Tử Thạch lựa chọn thì một thanh âm thanh đạm lạnh lùng giữa đám thú nhân vang lên, Bạch Tử Thạch đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía đó.

Vincent từ từ xuyên qua đám người, đứng ở hàng đầu, gương mặt tuấn mỹ của hắn rất bình tĩnh, biểu tình gì cũng không có, nhưng ánh mắt nhìn Bạch Tử Thạch thì rất chuyên chú, ánh mắt màu đen giống như ánh sáng lạnh lẽo của hắc diện thạch.

"Cái gì?" Bạch Tử Thạch không tự kìm hãm được hỏi.

"Ta nói, lựa chọn luận võ."

"Nhưng là, ta không có. . ." 

Bạch Tử Thạch không tự chủ mở miệng,

"Không, ngươi có." 

Thanh âm Vincent bình tĩnh cắt đứt lời nói của Bạch Tử Thạch, ánh mắt mỹ lệ của hắn khẽ nháy một cái, tựa hồ nhu hòa hơn, "Ta."

Bạch Tử Thạch thoáng cái dừng lại, cậu mấp máy môi, cảm giác có chút ảo não, mỗi lần, mỗi lần, nhìn thấy cái gia hoả gọi là Vincent này, cậu đều có một loại cảm giác nói chuyện bị khống chế, cảm giác như vậy làm cậu cảm thấy rất không tự nhiên, cậu thường xuyên theo không kịp tư duy của cái thú nhân này. 

Cậu từ từ ngước mắt nhìn Vincent: "Ta tại sao lại phải chọn luận võ, ta có thể lựa chọn đổ thạch."

Vincent không có sinh khí, hắn đứng ở đó, nét mặt tựa hồ nhu hòa hơn chút, ngay cả trong mắt đều có chút rất nhỏ ý cười bao dung, tựa như đang nhìn một cái hài tử cố ý giận dỗi, hắn nói: "Bởi vì, đây là lựa chọn tốt nhất của ngươi." 

Hắn lúc nói lời này rất bình tĩnh, không có bất kỳ vẻ khoe khoang nào, bất giác làm người ta cảm thấy tin phục. 

Vincent suy nghĩ một chút, lại cho thêm một câu, "Ngươi có thể tin tưởng ta."

Mặc dù cái thú nhân này chỉ mới gặp mặt hai lần, mặc dù có đôi khi hắn rất kỳ quái nói chuyện rất đơn giản, ngắn gọn đến trình độ căn bản nghe chả hiểu gì, nhưng, Bạch Tử Thạch bản năng đối với hắn có một loại hảo cảm, loại hảo cảm này giống như vào cái ngày ca ca cậu điên mất, Hàn Thục Đông xông tới che lại đôi mắt của cậu, dẫn cậu ra khỏi gian phòng tràn ngập tuyệt vọng kia, sắp xếp xong xuôi đường ra cho cậu, sắp xếp xong xuôi chuyện tình ca ca cậu, khi đó cậu đã thật sự đem Hàn Thục Đông trở thành thân nhân cùng bằng hữu cuối cùng của cậu. 

Nhưng, hảo cảm đối với Vincent, lại cùng cảm kích đối với Hàn Thục Đông bất đồng.

Đây càng giống như một loại trực giác.

Trực giác của cậu luôn luôn không tệ. 

Bạch Tử Thạch nghĩ, sau đó cậu hướng về phía Cheshire nói: "Ta lựa chọn luận võ."

"Tốt lắm, chúng ta đi tới đấu trường đi." 

Cheshire đem mao liêu của mình gởi lại ở cửa hàng Owen, sau đó ôm lấy khối Phù Dung Chủng diễm lục mà mình giải ra đi ở đằng trước, hắn đã dùng bội khế báo cho Edward đến đấu trường. 

Cheshire nói không rõ đến tột cùng bản thân mình cảm thụ thấy gì, hắn mặc dù tiếc nuối Bạch Tử Thạch không có lựa chọn đổ thạch, lại thấy may mắn cậu ấy không có lựa chọn đổ thạch. 

Dù sao đối với đổ thạch mà nói, võ đấu coi như là công bằng —- nếu như Bạch Tử Thạch thật sự tìm được thú nhân nguyện ý thay mặt cậu, mà chính cậu cũng chấp nhận.

Bởi vì địa vị của Owen ở giới đổ thạch Maca, công bằng của cuộc khiêu chiến này liền do hắn đảm đương: "Bạch Tử Thạch — Lam Phỉ Thủy Chủng, thông thấu như nước, thanh âm thanh thúy, thượng phẩm Thủy Chủng, tổng cộng nặng 11.8 cân, ước chừng là 430 vạn. Cheshire — Phù Dung Chủng diễm lục, chất địa tính tế, sắc đậm, cực phẩm Phù Dung Chủng, tộng cộng nặng 9.9 cân, định giá thị trường là 370 vạn. Bạch Tử Thạch, Cheshire, các ngươi đối với những điều này có nghi ngờ gì không?"

"Không có." 

"Không có."

"Như vậy, vì để công bằng cho hai bên, Cheshire cần bỏ thêm 60 vạn, Cheshire, ngươi có dị nghị gì không?"

"Không có."

"Tốt lắm, đổ thạch chiến có thể bắt đầu."

Vincent yên lặng đi vào đấu trường hình tròn, đổ thạch chiến ở trong thành thị này thật sự là rất thường gặp, nhưng lần nào cũng có thể hấp dẫn đến một biển người rất lớn vây xem. 

Edward, mọi người đối với hắn coi như cũng quen thuộc, tên tiểu tử này vừa mới trưởng thành mười năm, cũng đã tham gia bốn lần thú triều tháng, mặc dù đối với thú nhân kinh nghiệm phong phú mà nói này cũng không là gì, nhưng trong số người trẻ tuổi đây là tương đối hiếm thấy, người trẻ tuổi tiến hóa thủy chung chậm một chút, vì bảo vệ sinh lực, trong bộ lạc cũng không mong muốn những tiểu hài tử vừa trưởng thành này xông vào thú triều nguy hiểm, điều đó tương đương với chịu chết. Đương nhiên, bọn họ cũng không thể cấm. 

Edward có thể ở bốn lần thú triều tháng bình an trở lại, kia đã tương đối không sai rồi. 

Chẳng qua là lần này so ra xui xẻo hơn, hắn ghi danh tham gia thú triều tháng, lại bị chọn trúng làm tiên phong. 

Vincent, cái tên này đối với người Maca thành mà nói, thật sự là xa lạ, bọn họ cho tới bây giờ đều không có nghe nói qua hắn. 

Hơn nữa hắn nhìn qua rất trẻ tuổi, mọi người đoán hắn phỏng chừng cũng là thú nhân thành niên chưa lâu.

Vincent cũng không thèm để ý tới nghị luận của người khác, hắn khoanh tay, lẳng lặng đứng, đấu trường cự đại tản mát ra một loại khí thế hung hãn đến cực độ, Vincent thậm chí có thể tưởng tượng ra được, nơi này có bao nhiêu thú nhân cường đại đã từng chiến đấu kịch liệt, trên mặt đất lồi lõm tang thương, trên vách tường không trọn vẹn cùng vết cắt, hắn thậm chí có thể cảm thụ được loại sức mạnh và lực va chạm, cường hãn mà trực tiếp, làm hắn nhịn không được có chút nhiệt huyết sôi trào.

Edward mới từ trong nhà chạy tới, khi hắn thấy ái nhân nhà mình đứng đối diện cái á thú nhân rõ ràng còn là vị thành niên trong nháy mắt đó, hắn hiểu được Cheshire đã làm gì, con ngươi của hắn trong giây lát co rúc nhanh một cái, sau đó không nói một lời cho mình một quyền nặng nề, máu tươi từ khóe môi hắn rơi xuống, Cheshire bối rối lau cho hắn: "Ngươi làm gì!"

Edward cắn răng: "Là ta vô dụng, thủy chung không thể làm cho ngươi an tâm." 

Cheshire ôm chặt lấy hắn: "Thật xin lỗi, Edward, ta không phải là hoài nghi ngươi, ta chỉ là muốn an tâm hơn một chút."

Edward không nói gì thêm, hắn ở trên mặt Cheshire nhẹ nhàng hôn một cái: "Bảo bối, ngươi lần này thật sự làm sai, nhưng, cuộc tỷ thí này, ta sẽ không thua."

__..__..__

Chương 17: Cuộc sống chân thực

Edward buông Cheshire ra, xoay người dưới chân dùng sức một cái, rất nhanh chạy đến giữa sân, cùng Vincent xa xa đứng đối mặt. 

Vincent giương mắt, đạm mạc nhìn hắn, chỉ nói: "Song phương không dùng hình dạng thú, ngươi có dị nghị gì không?"

Edward ngẩn ra, sau đó trầm mặc gật đầu, chỉ dùng hình người, điều này đối với hắn mà nói thì có lợi hơn, thú tính của bọn họ sẽ làm lý trí giảm xuống, hung tính bộc phát, đổ máu đã là nhẹ, huống chi, hình thú của bọn họ răng nanh, móng vuốt rất dễ dàng đả thương người. 

Thú triều tháng sắp tới, hắn không thể để bị thương.

Vincent buông cánh tay xuống, con ngươi màu đen bỗng nhiên sắc bén như đao, để thân thể hơi nghiêng về phía trước, cả người như cao sơn hiểm lĩnh sừng sững giữa thiên địa, một cỗ khí thế hung tàn phá đất trồi lên. 

Con ngươi Edward co rút lại, toàn thân da thịt căng thẳng, y phục dán tại trên nhìn cường tráng vô cùng, hắn cẩn thận tìm kiếm sơ hở của Vincent, thanh niên trẻ tuổi đã có khí thế kinh dị như vậy vì sao ở Maca thành lại chưa từng nghe nói qua.

Hai người không nhúc nhích, chỉ khoảng đất giằng co, trên khán đài đã có không ít bóng người, bầu không khí giữa sân trở nên nguy hiểm hơn, trên khán đài không khí cũng nóng lên, tiếng gào thét thật to sôi trào.

"Lên! Xông lên!" 

"Nhanh lên! Mạnh vào! Xé nát hắn!"

Nhưng mặc cho người chung quanh cổ vũ thế nào, trong sân thi đấu hai người vẫn bất vi sở động, ánh mắt sắc bén bám chặt đối phương, không khí trong tình trạng này tựa hồ đều ngưng kết lại.

Bạch Tử Thạch đứng ở sát bên đấu trường, bị không khí đó tác động đến, cơ thể toàn thân bất tri bất giác cứng ngắc, gần như không thể động đậy.

Cậu mở to hai mắt nhìn, nắm tay siết chặt, trái tim giống như bị cự thạch nặng nề hung hăng đè ép, huyết dịch toàn thân kêu gào dâng trào, gương mặt trắng nõn của cậu quỷ dị nổi lên hai luồng đỏ ửng.

Bích Khê lập tức phát hiện cậu không đúng, nhanh chóng đưa Bạch Tử Thạch ra, có lẽ phải dùng là tha đi, đem cậu từ ven đấu trường kéo đến chỗ cao trên khán đài. 

Cách xa bầu không khí hung lệ kia, sắc mặt Bạch Tử Thạch mới dần dần tốt hơn, sắc đỏ quỷ dị trên mặt từ từ thối lui, cả người sắc mặt lại trở nên tái nhợt vô cùng, tựa vào người Bích Khê, toàn thân không khống chế được run rẩy, cảnh tượng như này cậu chưa từng trải qua, giống như tử vong ngay tại bên cạnh, rõ ràng nó cách ngươi một khoảng nhưng thủy chung không chịu rời đi.

"Tại sao lại như vậy. . ." 

Bạch Tử Thạch lẩm bẩm thì thầm, hai mắt cậu gần như vô thần nhìn giữa sân, đúng vào lúc này, Edward tựa hồ đã không nhẫn nhịn được, hai chân đột nhiên phát lực, toàn thân giống như lợi kiếm hướng về Vincent lao tới, hai chân mỗi lần đạp lên mặt đất sẽ lưu lại dấu vết nặng nề.

"Hống ——" 

Edward cả người giống như đạn pháo lao vào người Vincent, khi tất cả mọi người đều cho là Vincent sẽ bị xung kích lớn đó đánh văng ra ngoài, hắn đột nhiên lại xuất thủ rất nhanh, vững vàng bắt được tay phải của Edward đang đánh tới, đồng thời vai trái lui về phía sau, một cái hơi lay động, đã gỡ bỏ phần lớn lực đạo va chạm của Edward, sau đó bả vai đột nhiên phát lực, thật mạnh đánh vào lồng ngực Edward.

Vincent hai chân vững vàng đáp trên mặt đất rồi bị trợt đi hơn mười thước, mới dần dần ngừng lại. Edward một kích không trúng, nhanh chóng lay động cổ tay, khéo léo thoát khỏi giam cầm của Vincent, thay đổi quyền thành chưởng, hướng về phía cổ Vincent hung hăng chém xuống, một nhát này nếu thật chém trúng, xương cổ gãy nứt cũng không phải không có khả năng.

Bạch Tử Thạch vừa vặn thấy một màn này, gần như không khống chế nổi sợ hãi mà kêu lên, may mà Vincent linh hoạt lui một bước về bên trái, sượt qua bàn tay chém xuống của hắn ta, đồng thời chân phải ngoan lệ móc lên, đá thẳng đến gáy Edward. 

Cái loại khinh miêu đạm tả dạo chơi giữa sinh tử này, làm Bạch Tử Thạch thấy kinh hãi không dứt.

Đây rốt cuộc là một thế giới như thế nào!

Tay phải Bạch Tử Thạch nắm thật chặt cánh tay Bích Khê, cái thế giới trần trui này tại lúc cậu còn chưa hiểu rõ được thì sự khác biệt cứ như thế hiện ra trước mắt cậu, đánh nát tất cả các ám thị tâm lý lúc trước cậu làm, cậu chưa từng thấu hiểu mãnh liệt nhường vậy, bản thân căn bản chưa từng tưởng tượng có thể dễ dàng dung nhập vào thế giới này, mặc dù cậu rất cố gắng học tập ngôn ngữ nơi này, tiếp thu đồ ăn nơi này, tranh phục nơi này. . . nhưng sự khác biệt này không chỉ ở trên phương diện sinh hoạt và tư tưởng, còn là sự khác biệt khắc sâu trong linh hồn.

Đổ thạch chiến, luận võ. 

Bạch Tử Thạch thậm chí ngay cả ý nghĩa đích thực của loại chiến đấu này cũng không hiểu rõ, cậu lớn lên trên địa cầu, ở thời đại chiến tranh đã rời xa, vận động kịch liệt nhất mà cậu có thể nghĩ đến cũng chính là quyền anh.

Luận võ, từ ngữ này đối với một người Thiên triều mà nói cũng không xa lạ, nhưng ấn tượng của cậu đối với cái từ này chỉ là hai cái võ giả gặp gỡ, hai bên ôm quyền, sau đó quyền cước giao lưu, cảnh tượng này hẳn là tràn đầy anh hùng khí khái, tràn đầy tinh tinh tương tích.

Đến tột cùng tại sao cậu phải ở chỗ này?! 

Tại sao lại là cậu tới một cái tinh cầu như này? 

Bạch Tử Thạch sắc mặt trắng bệch, nhìn Vincent tránh thoát một cước của Edward, sau đó bỗng nhiên kéo áo Bích Khê: "Có thể dừng lại hay không?! Có thể để bọn họ dừng lại hay không?!"

"Cái gì?!" Bích Khê đang xem rất chăm chú, bỗng nhiên nghe Bạch Tử Thạch vội vàng nói, giật mình hỏi.

"Ta nói, dừng lại! Để cho bọn họ dừng lại! Có thể hay không!" 

Bạch Tử Thạch gần như là hét lên.

Bích Khê mặc dù không hiểu chiến đấu đặc sắc như thế, Bạch Tử Thạch tại sao muốn dừng lại, nhưng thấy gương mặt tiểu á thú nhân trắng bệch cùng lo lắng, chỉ đành nhanh chóng nói cho cậu: "Chỉ cần một phía nhận thua, là có thể."

Bạch Tử Thạch không nói hai lời chạy xuống khán đài, Owen đứng ngay tại hàng đầu của khán đài, Bạch Tử Thạch chưa từng bao giờ cố gắng chạy nhanh như vậy, cậu lảo đảo nghiêng ngả dọc theo bậc thang chạy xuống, lúc đến bên cạnh Owen, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống, song cậu không ngã, hơi lảo đảo một cái, ổn định thân thể, hai ba bước đã đến bên cạnh Owen, lớn tiếng hô: "Owen, ta bỏ cuộc. Hãy để bọn họ dừng lại!"

Owen nghiêng thân, nhìn tiểu á thú nhân thở hồng hộc này, nhíu mày hỏi: "Ngươi chắc chắn chứ?"

Bạch Tử Thạch gật đầu rất nhanh.

Owen nhìn cậu một chút, sau đó đứng lên, lấy ra một cái búa màu bạc, gõ mạnh một cái lên chiếc vòng tròn kim loại ở bên cạnh, nghe được tiếng vang này, Vincent cùng Edward ngừng động tác, nhưng vẫn nhìn chằm chằm đối phương, ngoan lệ trong mắt dần dần thối lui, đổi thành nghi ngờ, nghiêng người nhìn về phía Owen.

"Bạch Tử Thạch đơn phương bỏ cuộc nhận thua. Bên thắng là Cheshire."

Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, tiếng thảo luận ong ong dần dần vang lên, người trên khán đài ghé tai thì thầm với nhau, xa xa nhìn Bạch Tử Thạch chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không minh bạch rõ ràng Vincent không có một chút bại thế, sao Bạch Tử Thạch lại muốn bỏ cuộc nhận thua.

Vincent lông mày nhíu lại, hắn nhấc chân đi về phía Bạch Tử Thạch, nhưng vào lúc này Bạch Tử Thạch lại xông ra ngoài, cậu chạy không nhanh, ở trong mắt Vincent quả thực chậm vô cùng, thậm chí còn mang theo chút cảm giác lảo đảo, song cậu cứ như vậy lo lắng mà chạy đến, ở trước mặt mình đứng lại, kéo tay mình tỉ mỉ đánh giá trên dưới, liên tục lặp lại những lời hỏi thăm, nghe rất mềm mại và êm tai: "Vincent, ngươi có bị thương không? Có không?"

Những lời nói định chất vấn cậu cứ như vậy nghẹn lại cổ họng, biến thành một tiếng thở dài nuốt xuống, Vincent kéo bàn tay đang sờ soạng của cậu, thanh âm nhu hòa trầm thấp: "Ta không sao."

Bạch Tử Thạch theo bản năng thở dài một hơi, thân thể mới vừa chịu đả kích giờ mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào, Vincent kinh hãi, đưa tay đỡ lấy, đem cả người cậu ôm chặt trong ngực, thân thể mềm nhũn dán lên lồng ngực hắn trong nháy mắt đó, Vincent gần như rất ngạc nhiên —- cậu thật sự là quá nhỏ, cũng quá mềm mại !

Bích Khê ở trên khán đài xa xa nhìn tiểu á thú nhân kia, khóe miệng hơi cong lên, xem ra Bạch đã có một thủ vọng giả rất tốt.

"Ta nói tiểu oa nhi này tại sao lại bỏ cuộc, tình cảm đúng là không chịu nổi đối với người ta lo lắng a. . . Cậu bé còn nhỏ như vậy đã biết đau lòng bầu bạn của mình, Ava nhà ta, còn chả biết cái gì cơ!"

"Tiểu oa nhi không có kiến thức, này mà đã không chịu nổi, nhớ năm đó, nhà chúng ta còn bị vẽ một lỗ thủng to thế này trên bụng, ta còn chả lo cơ!"

"Nhắc mới nhớ, tiểu oa nhi nhỏ như vậy đã có thủ vọng giả rồi sao? Không biết còn phải cho người ta đợi bao lâu. Bất quá, cậu ấy lớn lên thật đúng là khả ái a, trưởng thành nhất định rất đẹp, không trách được nhỏ như vậy đã có thủ vọng giả rồi."

Vincent nhìn Bạch Tử Thạch sắc mặt tái nhợt hiện lên sắc đỏ lúng túng, nhịn không được khẽ cong khóe miệng, con mắt màu đen tạo thành một độ cung ôn nhu. 

Bạch Tử Thạch cơ hồ ngây ngốc một chút, lẩm bẩm nói: "Người này nếu đặt ở Địa Cầu, không chừng tai họa bao nhiêu cô gái."

Buông lỏng một chút lực đạo ôm Bạch Tử Thạch, Vincent đang tính cẩn thận ôm Bạch Tử Thạch ra lối ra, nhưng, phía sau có người gọi hắn lại, Vincent xoay người lại, đã nhìn thấy Edward kéo Cheshire đi qua bên này, nam nhân này tướng mạo cũng coi như tuấn lãng, mặt mày cương nghị, hắn nhìn Vincent lớn tiếng nói: "Người khác không biết, nhưng ta thật sự hiểu rõ, ta Edward không bằng ngươi." 

Nói xong cũng bất kể phản ứng của người khác, yêu thương vuốt vuốt tóc bạn lữ bên cạnh, kêu lên, "Cheshire. . ."

Cái á thú nhân gọi là Cheshire đi lên phía trước một bước, ánh mắt Vincent lãnh đạm xuống, Cheshire cắn cắn môi, nhìn Bạch Tử Thạch nói: "Thật xin lỗi, đưa ra yêu cầu bốc đồng như vậy. Là lỗi của ta."

Bạch Tử Thạch bây giờ tựa hồ có chút hiểu rõ nguyên nhân Cheshire làm như vậy, cậu bây giờ cũng không nói được đối với Cheshire rốt cuộc là cảm giác gì, lúc mới bắt đầu, cậu thật sự rất tức giận, nếu như cậu không có năng lực đặc biệt, thật sự chỉ là một thái điểu mới vừa vào đổ thạch giới, lẻ loi chẳng qua là bằng vào vận khí đổ trướng một khối phỉ thúy, cách làm như thế của Cheshire không khác gì cường thủ hào đoạt. 

Nhưng nhìn thấy hai người kia luận võ, Bạch Tử Thạch đã hiểu lo lắng và sốt ruột của Cheshire, đây chỉ là luận võ cũng đã hung ác cùng tàn khốc như vậy, vậy thì khi thú triều tháng, thời khắc sinh tử sẽ ra sao? 

Thế nhưng, hiểu là một chuyện, tán thành là một chuyện khác, nếu như chuyện này không phải phát sinh ở trên người mình, mà phát sinh trên người một á thú nhân khác cũng cần phỉ thúy, vậy thì nên làm gì bây giờ? 

Nhưng nếu như không có Cheshire, cậu có thể còn đắm chìm trong những thứ mình tự cho là đúng, một cái rào cản của thế giới nào có dễ dàng bị phá vỡ như vậy?

Cuối cùng, Bạch Tử Thạch chỉ có thể nói: "Tỷ thí kết thúc, nguyện thua cuộc."

 Cheshire cắn cắn môi dưới, không lên tiếng nữa, Edward thật sâu thở dài một hơi.

Vincent hướng về phía Edward gật đầu, ôm Bạch Tử Thạch đi ra khỏi đấu trường.

Bạch Tử Thạch không nói gì, chẳng qua là cúi đầu tựa hồ đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Vincent cũng chỉ ôm cậu đi, thật ra cũng không có mục đích gì, chẳng qua không biết tại sao cảm thấy không muốn thả ra mà thôi.

Bỗng nhiên một giọng nói nho nhỏ từ trong lòng ngực của hắn truyền tới: "Vincent, chân chính săn thú là như thế nào?"

__..__..__

Chương 18: Vincent = Hệ chữa trị

"Chân chính săn thú?" Vincent ngẩn ra, cúi đầu nhìn Bạch Tử Thạch, tiểu á thú nhân khuôn mặt tái nhợt rũ mắt xuống, thần sắc nhìn qua có hơi khẩn trương.

"Đúng." 

Bạch Tử Thạch mấp máy môi, "Thú triều tháng là dạng cảnh tượng thế nào?"

Vincent nâng mắt, sắc mặt lạnh lùng không có biểu tình gì: "Cũng không có gì để nói, chúng ta phải làm chính là tiến vào rừng rậm, phát hiện con mồi, giết chết nó, sau đó mang về."

Mặc dù hắn nói rất đơn giản, nhưng Bạch Tử Thạch từ trong đó ngửi được mùi huyết tinh nồng đậm, cậu nhớ tới hình ảnh xem qua ở nhà Bích Khê, cái thú nhân kia đưa tay nắm hàm trên dưới của con dã thú, cứ như vậy tay không tấc sắt đem dã thú xé thành hai nửa, sức lực mạnh mẽ cùng tràng diện huyết tinh như vậy đã làm cả người cậu lạnh như băng, chỉ cảm giác mình đã nhận thức được sinh tồn tàn khốc của tinh cầu này, song khi cậu thật sự đứng ở đấu trường, trong khoảng cách gần lĩnh hội được khí thế thảm liệt, lại phát hiện nhận biết của mình vẫn còn ít ỏi và không chịu nổi một kích. 

Đối mặt với hình ảnh xem ở nhà Bích Khê thật giống như xem phim kịnh dị trên địa cầu, lúc nhìn rất sợ, nhưng sau đó sẽ không để ở trong lòng.

Mà một khắc kia khi cậu thật sự nhìn thấy cạnh tượng đó, mới phát hiện bản thân mình nhỏ bé cùng nực cười như vậy, đầu óc của cậu gần như trống rỗng, trận thi đấu kia coi chuyện sinh tử không là gì, công kích hung tàn như vậy khiến cậu chấn động làm cậu hầu như không đứng thẳng nối, cậu còn nhớ rõ cảm giác mà lực áp bách của cỗ khí thế kia đè nặng trên người mình, giống như là trong nháy mắt bị quăng vào biển sâu, áp lực nước chung quanh chợt tăng cường, khí huyết toàn thân cũng nhịn không được dâng lên, làm cho người ta hít thở không thông.

Cả thể xác và tinh thần đều bị đả kích làm trong đầu cậu chỉ có một phản ứng là ngừng cuộc chiến này lại, bất kể trận thi đấu này là như thế nào bắt đầu, tại sao lại bắt đầu, chỉ cần nhanh chóng kết thúc là tốt rồi, chỉ cần Vincent không bị thương là tốt rồi. 

Bạch Tử Thạch vừa nghĩ tới cậu ngay cả tỷ võ là cái dạng gì cũng không biết rõ, thế mà cứ như vậy bừa bãi trả lời Vincent, liền không nhịn được ảo não chửi mình bản thân quá mức qua loa, rõ ràng đã liên tục tự nói với bản thân mình đây là một tinh cầu nguy hiểm.

"Thật xin lỗi." 

Bạch Tử Thạch kéo y phục của Vincent, ngửa đầu nghiêm túc hướng hắn nói lời xin lỗi, vừa nãy cơ thể đột nhiên cứng ngắc sau đó thì run rẩy làm cậu đến bây giờ tay vẫn không có tý sức lực nào.

Vincent mặc dù cũng không biết Bạch Tử Thạch tại sao lại muốn xin lỗi mình, nhưng hắn nhìn cái tiểu á thú nhân trong ngực luôn mang theo nụ cười nhu hòa trên mặt nhưng bây giờ tràn đầy nghiêm túc, trong cặp mắt đen nhánh tràn đầy ý chân thành xin lỗi khi mắc lỗi, cậu ngửa đầu nhìn mình, giống như đã làm chuyện gì thật có lỗi với mình. 

Tiểu á thú nhân này rõ ràng còn chỉ là một đứa bé, rõ ràng là có thể tùy hứng một chút, rõ ràng trong trận đấu đó người chịu tổn thất là cậu. . .

Vincent chỉ cảm thấy trong lòng như bị cái gì nhẹ nhàng va chạm một chút, mấp máy môi, hắn nhẹ nhàng trả lời: "Đây không phải là lỗi của ngươi."

Bạch Tử Thạch tâm tình hơi tốt lên một chút, cậu bây giờ đã rúc vào sừng trâu rồi, bị vây trong tình trạng tự phủ định mình, những chuyện xảy ra từ hôm qua đên hôm nay làm cậu thực sự ý thức được bản thân mình khờ khạo, rõ ràng quyết định nghiêm túc sống tiếp ở nơi này, rõ ràng quyết định dung nhập vào cái thế giới này, nhưng vẫn nhịn không được dùng tư duy trên Địa Cầu để đối đãi với mọi thứ ở nơi này, như vậy có phải quá ngu ngốc cũng quá đà điểu không?

Bây giờ còn bị người khác ôm vào trong ngực. . . 

Lại còn là ôm ngang, giống như nữ nhân. . . 

Không đúng, ở chỗ này mình chính là tương đương với một cái nữ nhân. . .

Nữ. . . Nhân. . .

Vincent khó hiểu nhìn tiểu á thú nhân sau khi nghe mình nói xong lộ ra sắc mặt càng thêm u ám, tiểu đông tây này làm sao vậy? 

Bộ dạng giống như đưa đám.

"Vincent, ngươi nói ta có phải là rất vô dụng hay không?" Bạch Tử Thạch hữu khí vô lực hỏi.

Vô dụng? 

Vincent dưới chân dừng một chút, nhàn nhạt nói: "Mặc dù ngươi yếu ớt đến nỗi ngay cả một chút lực đạo của á thú nhân cũng có thể làm ngươi bị thương. . ."

Một chút lực đạo. . . 

Bạch Tử Thạch khóe miệng cứng ngắc lại một cái.

"Gần như là á thú nhân yếu nhất ta từng thấy. . ."

Lần nữa cứng ngắc. . .

"Không, không phải gần như, chính xác là thế." Vincent suy nghĩ một chút sửa lại.

Bạch Tử Thạch bắt đầu cuộn mình lại.

"Không có khí lực gì. . . Thoạt nhìn cũng không có sở trường đặc biệt gì. . . Có đôi khi cũng rất kỳ quái cứ xoắn xuýt mấy chuyện không cần thiết. . . Có đôi khi thoạt nhìn ngây ngốc. . ."

Bạch Tử Thạch ngu người, cảm thấy mình tốt nhất là nên biến mất một lúc.

"Nhưng là. . . Làm một người á thú nhân thành niên, ngươi đã làm rất tốt, lúc một cái á thú nhân trưởng thành hơn nữa có ưu thế vô cùng cao hơn ngươi đưa ra lời khiêu chiến, ngươi có thể dũng cảm ứng chiến, đã là rất tốt. Mặc dù ta không biết tại sao ngươi lúc đó lại bỏ cuộc."

Bạch Tử Thạch ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Vincent, thú nhân vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng lúc này trong mắt lại mang theo chút nhu hòa, dáng vẻ cúi đầu nhìn mình nhìn qua rất ôn nhu. . . 

Bạch Tử Thạch cư nhiên quỷ dị cảm thấy thật ngượng ngùng, kiểu công nhận này mặc dù không phải lời khen ngợi quá rõ ràng, lại làm cho trong lòng cậu cảm thấy một hồi ấm áp cùng mềm mại, tối thiểu cho cậu một chút lòng tin, cậu có thể ở cái tinh cầu này bắt đầu cuộc sống mới thật tốt, coi như là rời xa người quen cùng hoàn cảnh, rời xa các quy tắc xã hội quen thuộc, cậu cũng có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để sống sót.

"Cám ơn ngươi." 

Bạch Tử Thạch tự đáy lòng nói lời cảm tạ.

... Mặc dù ta cũng không biết ngươi rốt cuộc là khen ta hay là chê bai ta.

Về chuyện bỏ cuộc. . . 

Bạch Tử Thạch cảm thấy vẫn là phải nói gì đó: "Cái kia. . . Ta lúc trước không nghĩ tới các ngươi đánh nhau cư nhiên nguy hiểm như vậy. . . Thật xin lỗi, nếu như ngươi bị thương, kia cũng là lỗi của ta." 

Hơn nữa, ta quả thật có bị dọa sợ.


Cái câu sau Bạch Tử Thạch không muốn nói ra, cậu ở trong mắt Vincent đã đủ vô dụng rồi, cũng không muốn ở trong mắt đối phương lại thêm một cái ấn tượng không tốt là nhát gan.

Vincent gật đầu, coi như là tiếp thu lời xin lỗi của cậu: "Cái loại trình độ tỷ thí đó cũng chẳng hề đáng ngại."

Bạch Tử Thạch khóe miệng trừu rút, nói cách khác, kỳ thực cậu hoàn toàn chỉ là buồn lo vô cớ?

Vincent thấy bộ dánh cậu bị đả kích, suy nghĩ một chút, an ủi: "Ngươi chẳng qua là xem không hiểu mà thôi."

Bạch Tử Thạch sờ sờ đầu. . . 

Cái này là xem thường đi, đúng không, đúng không?

Ngô. . . 

Mặc dù xem không hiểu đúng là sự thật.

Bạch Tử Thạch quyết định không nói thêm gì nữa, cho nên dọc đường đi hai người liền trầm mặc đối trầm mặc. 

Thật lâu sau trong mắt Vincent mới ánh lên nghi hoặc, tiểu đông tây này. . . làm sao vậy?

Bích Khê thật xa theo sát phía sau hai người, một đường đi theo, nhìn bóng dáng của Bạch Tử Thạch cùng cái thú nhân cao lớn tuấn mỹ kia, chỉ cảm thấy rất hòa hài, mặc dù Bạch còn bảy năm nữa mới trưởng thành, nhưng nếu như từ bây giờ đã bắt đầu chung đụng, đến sau này trưởng thành tình cảm sẽ tốt hơn đi. . .

Hai người liên tục đi vòng quanh khu vực này một tiếng, Bích Khê cũng vẫn đi theo một tiếng. 

Bỗng nhiên, thú nhân phía trước ngừng lại, xoay người, nhìn nhìn mình. 

Bích Khê xác định đối phương là đang gọi mình đến đó. 

Cho nên hắn đi tới.

Vincent nhìn cái á thú nhân liên tục đi theo phía sau bọn họ này, nhẹ nhàng đem tiểu á thú nhân để xuống.

"Thân thể của cậu ấy bây giờ đã nghỉ ngơi không sai biệt lắm, nhưng trong cơ thể phỏng chừng bị một số chấn động, sau khi trở về nhớ kỹ điều trị thật tốt cho cậu ấy."

Bạch Tử Thạch cũng cảm giác tay chân mình tựa hồ khôi phục chút khí lực, nhưng nghe thấy Vincent nói, cậu liền kinh ngạc: "Ta bị thương?"

Vincent cùng Bích Khê bốn con mắt đồng thời nhìn chăm chú cậu, ánh mắt nhìn cậu như nhìn động vật quý hiếm.

Bích Khê cảm thấy cái loại cảm giác vô lực quen thuộc lại trở về trên người mình: "Ngươi chẳng lẽ không cảm giác thấy gì? Vừa rồi khí thế của Vincent cùng Edward đối với ngươi tạo thành áp lực cực lớn. Ban nãy nếu như không phải ta đem ngươi kéo xa ra, ngươi có lẽ đã hộc máu hôn mê. Bạch, thân thể của ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn yếu đuối hơn."

Bạch Tử Thạch có chút im lặng dừng một chút nói: "Chẳng qua là cảm thấy ngực rất khó chịu, có một chút đau, sau đó cơ thể toàn thân cứng ngắc, rồi không có khí lực gì." 

Ta nghĩ là mình bị chấn động nên cảm thấy thế là bình thường.

Vincent yên lặng nhìn cậu một hồi, mới hỏi: "Ngươi. . . làm thế nào thành công lớn lên vậy?"

Bạch Tử Thạch quay đầu, Địa Cầu kỳ thực rất an toàn, có đúng không?

Không muốn bị nhìn như vậy, Bạch Tử Thạch nói sang chuyện khác: "Phỉ thúy đã cho Cheshire đi. . ."

Nói đến phỉ thúy, trên mặt Bích Khê hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng khó hiểu: "Cho." 

Hắn nhìn về phía Bạch Tử Thạch, "Bạch, Cheshire làm như vậy. . ."

Bạch Tử Thạch cắt đứt lời nói của hắn: "Thực ra ta có thể hiểu cách làm của Cheshire, có những lúc, người cho dù là biết chuyện như vậy không đúng, nhưng có lý do nhất định phải làm, hắn rất yêu Edward, hơn nữa, hắn làm như vậy cũng không phải là không có cái giá phải trả a."

Bích Khê thở dài một hơi: " Danh tiếng của Cheshire gần như sẽ bị phá hủy, điều này đối với cuộc sống đổ thạch của hắn rất bất lợi. Sau này thời điểm hắn cùng người khác giao dịch. . . danh tiếng như vậy. . ."

Bạch Tử Thạch trầm mặc một chút: "Tại sao biết rõ sẽ có hậu quả như vậy, hắn còn muốn làm thế chứ?"

Bích Khê sờ sờ tóc Bạch Tử Thạch: "Nói tới cũng là có lý do, Cheshire hắn cũng là một cô nhi, 50 năm trước thú triều tháng, Cheshire chỉ có 11 tuổi, đến phiên a ba của hắn làm tiên phong thú triều tháng. Đó là một cái thú nhân rất ưu tú, một nhà Cheshire cũng rất hạnh phúc, nhưng lần đó a ba hắn lại không thể trở về được. A cha hắn cảm thấy là lỗi của mình, bởi vì bản thân hắn là một đổ thạch sư, lại không thể vì bạn lữ của mình tìm được nhiều phỉ thúy hơn, làm bạn lữ của hắn càng mạnh hơn, mới tạo thành kết quả như vậy. A cha hắn liên tục truyền thụ cho Cheshire ý nghĩ như vậy, phải làm một cái đổ thạch sư ưu tú, tương lai có thể đem đến đầy đủ phỉ thúy tiến hóa cho bạn lữ của mình."

"Bởi vì mồ côi cha, a cha hắn đối với hắn rất nghiêm khắc, với lại nhãn lực của Cheshire ở Maca thành cũng là xếp hàng đầu, điều này khiến Cheshire ở phương diện đổ thạch rất kiêu ngạo, thậm chí có chút tự phụ. Lần này hắn biết Edward phải làm tiên phong của thú triều tháng, chắc là cũng chịu vài kích thích, nghĩ đến tình huống của a cha hắn, liền quyết tâm tìm đầy đủ phỉ thúy cho Edward, chúng ta cũng khuyên hắn trực tiếp đi đến cửa hàng của chính phủ mua, hoặc là trực tiếp tại giải thạch trường mua minh liêu. Hắn không nghe, muốn tối đa lợi ích hóa tiền trên tay, kết quả vận khí không tốt, tiền mất hơn phân nửa, lại chỉ đổ được một khối phẩm chất bình thường."

"Này đối với Cheshire mà nói là đả kích rất lớn. Hơn nữa còn lo lắng cho Edward cùng vấn đề về thời gian, tiền bạc. . . Lúc hắn thấy khối Lam Phỉ Thúy này, quả thật người đều có chút cử chỉ hơi điên rồ . . . Phỏng chừng cũng là cảm thấy chuyện tình đến nước này, tìm được phỉ thúy ít như vậy, tự mình phải chịu trách nhiệm, cho nên dù liều mạng thanh danh không tốt, cũng muốn có được khối lam phỉ này, dù sao lam phỉ hấp thu cũng nhanh hơn một chút "

Vincent cau mày một cái: "Coi như có chút chịu trách nhiệm. Nhưng. . . .Đổ nguy cơ lên người khác là không đúng. Chẳng lẽ người khác phải chịu cái xui xẻo này?"

"Ai nói không phải, đi tới một bước này là điều ai cũng không muốn thấy." Bích Khê nhắc tới sự tình của Cheshire cũng là cảm thán không thôi.

Bạch Tử Thạch nghe bọn họ nói chuyện lại có rất nhiều điều không giải thích được: "Bích Khê, Edward làm tiên phong của thú triều tháng, chẳng lẽ cái gì cũng phải tự chuẩn bị sao?" 

Chính phủ còn cho quân đội tiếp tế mà!

"Còn có, phỉ thúy trọng yếu như vậy, chẳng lẽ không do bộ lạc hoàn toàn khống chế trong tay sao?" 

Trên Địa Cầu, nguồn năng lượng như dầu hỏa, điện lực đều là do quốc gia khống chế mà.

__..__..__

Chương 19: Thủ vọng giả

Vấn đề Bạch Tử Thạch hỏi hai người đều có chút ngơ ngác, Vincent lại càng trên dưới đánh giá Bạch Tử Thạch một cái, khó hiểu trong mắt làm cậu nhịn không được sờ sờ mặt mình, có chút không rõ lắm.

"Bạch, ngươi ngay cả điều này cũng không biết sao? Nói đi, ngươi thật sự là người trên đại lục này sao?" 

Bích Khê cảm giác mình một ngày nay trải qua việc thấy Bạch Tử Thạch cái gì cũng không biết đã rất bình tĩnh rồi, nhưng khi mỗi lần cậu đưa ra một cái vấn đề, Bích Khê mới hiểu được, thật ra sự bình tĩnh của mình còn có thể tiến hóa thêm một tầng.

. . . Bạch Tử Thạch toàn thân cứng đờ, sau đó yên lặng quay đầu --- Bích Khê, ngươi đoán đúng rồi, lão tử là khách từ ngoài hành tinh tới.

Được rồi, kỳ thực nếu như mình thật sự lại hỏi tiếp những câu không đầu óc như thế này, không bị người ta cho là ngu ngốc, thì cũng là một dạng đáng thông cảm nào đó. 

Bạch Tử Thạch đưa tay sờ sờ mũi, nhớ lại các loại phim truyền hình quỷ quái gì đó và tiểu thuyết xuyên việt, sau đó ngẩng đầu, ngẩng lên khuôn mặt nhìn hai người trước mặt, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên ánh sáng mờ mịt, khóe miệng cong xuống hàm chứa chút khổ sở: "Cái kia. . . thật ra. . . Rất nhiều chuyện trước lúc ta bị thương, ta cũng không nhớ rõ lắm. Ta ngay cả nhà ở đâu cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ người nơi đó rất ít, mọi người cũng không hay giao lưu trao đổi lắm. . ."

Vincent ngẩn ra, cảm thấy tiểu á thú nhân trước mắt luôn luôn vui vẻ bây giờ lại giống như cởi bỏ lớp áo ôn hòa bên ngoài, đôi vai mảnh khảnh có chút sụp xuống, trong đôi mắt vô cùng đen nhánh y như cực phẩm Mặc Phỉ ánh lên một ít buồn bã và khổ sở, mặc dù nhắc tới chuyện mất trí nhớ làm cho người ta thổn thức này nhưng vẫn cố gắng làm cho mình nhìn qua không hề bi thương, bộ dạng giả vờ kiên cường này tựa như một cái kim thật nhỏ nhẹ nhàng đâm vào lòng hắn một cái, không quá đau, nhưng cứ đâm đâm làm cho người ta không thoải mái. 

Hơn nữa, nghe những lời này, cuộc sống của Bạch Tử Thạch tựa hồ không hề giống như suy nghĩ của mình, Bích Khê cũng không phải a cha của cậu, cậu còn chịu qua thương tích, có thể tạo thành mất trí nhớ thì thương tích hẳn cũng không nhẹ đi, chuyện gì mà lại để cho một cái á thú nhân đáng lẽ phải được bảo vệ tốt lại bị thương đây? 

Trước đây cậu rốt cuộc đã trải qua cuộc sống thế nào? 

Mặc dù cũng không muốn đem thân thế của Bạch Tử Thạch nghĩ thành thê thảm như vậy, nhưng Vincent vẫn nhịn không được cảm thấy, Bạch Tử Thạch trước kia nhất định ăn rất nhiều đau khổ.

Trong lúc nhất thời giống như là nhịn không được, Vincent vươn tay xoa xoa đầu cậu, khi bàn tay to tương đối thô ráp vừa tiếp xúc đến cái đầu tóc đối với Bạch Tử Thạch mà nói đã là nửa năm chưa từng cắt, tóc đã dài qua cả tai, hắn đã bị cái cảm xúc mềm mại, trơn mịn đến bất khả tư nghị này làm rung động. 

Tại sao có thể mềm mại và trơn mịn như vậy. . . 

Nắm trong tay giống như nắm một vũng nước vậy, giống như khẽ dùng sức là nó có thể dễ dàng chảy mất khỏi lòng bàn tay. 

Cảm giác tốt đẹp cùng thoải mái này, làm Vincent để mặc tay của mình đặt ở trên đầu Bạch Tử Thạch một hồi lâu.

Bạch Tử Thạch chỉ cảm thấy trên đầu hơi nặng, có một loại cảm xúc ấm áp, không giống với cảm giác Lan Gaia và Bích Khê xoa đầu cậu, cái xoa của Vincent làm cậu cảm thấy được đối đãi vô cùng cẩn thận, rất quý trọng. 

Mặc dù cảm giác này rất tốt, nhưng. . . đầu của nam nhân, thắt lưng của nữ nhân không được sờ a!!! 

Trước kia lúc Lan Gaia và Bích Khê làm thế, Bạch Tử Thạch cho dù trong lòng không được tự nhiên, không thích, cũng vẫn không nói gì. Song, cái dáng vẻ này của Vincent lại làm cho đáy lòng cậu đột nhiên xông lên một xung động mãnh liệt. . . 

Đột nhiên muốn tùy hứng một chút.

Bạch Tử Thạch lập tức đưa tay phải lên muốn đem cái tay đặt trên đầu cậu lấy xuống, song sau khi gắng sức, cậu. . . ||≧皿≦ )~~.

Một tay, thế mà không kéo được. . . 

Vì vậy Bạch Tử Thạch lặng lẽ đưa thêm một tay lên, hai tay cùng nhau gắng sức, bàn tay trên đầu cuối cùng cũng rời khỏi vị trí của nó, cậu ngẩng đầu nhìn Vincent, vừa chỉ chỉ đầu của mình, vừa trịnh trọng cảnh cáo: "Nơi này, không thể đụng vào!"

Vincent bị lực đạo như con mèo nhỏ của Bạch Tử Thạch kéo một cái, mặc dù không có cảm giác gì lớn, nhưng dầu gì cũng hiểu rõ ý tứ của cậu, rất nghe lời dựa theo sức kéo của cậu đem tay của mình hạ xuống. 

Nhìn ánh mắt căm tức của cậu nhìn mình, nghe ngữ điệu có chút cậy mạnh của cậu, một chỗ nào đó trong lòng bỗng nhiên có chút hài lòng, tiểu đông tây này, vẫn là thời điểm tràn đầy sức sống nhìn thuận mắt hơn, vì vậy hắn cúi đầu nở nụ cười, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp khẽ cong, xem ra rất vui vẻ.

Bích Khê nhìn hành động giữa Bạch Tử Thạch và Vincent, trên mặt đầu tiên là khẽ dừng một chút, sau lại cảm thấy một loại cảm giác vui mừng dâng lên, cho đến nay, cảm giác mà Bạch đem lại cho hắn đều rất xa cách, mặc dù cậu thật nhu thuận, chưa từng có yêu cầu bốc đồng gì, đối với mình cũng rất cung kính và lễ phép, nhưng bộ dáng này của Bạch lại thiếu hụt cảm giác chân thật, giống như trong không khí có một tầng gì đó không thấy được, ngăn cách cậu khỏi thế giới này. 

Cho dù khi cậu có cố gắng thử dung nhập vào cuộc sống, thì loại cảm giác ngăn cách này cũng thủy chung không tản đi.

Bây giờ trên người cậu mới thật sự thêm một chút khí tức làm người ta thật sự gần gũi. 

Bích Khê vẫn luôn muốn có một hài tử xinh đẹp khả ái như thế nên đem khá nhiều sủng ái đặt lên một hài tử mới đến nơi này không lâu, Bạch tình cảnh của cậu rất dễ khơi dậy lòng thông cảm của á thú nhân ôn nhu này, hắn ôm rất nhiều thiện ý tới chiếu cố đứa bé này, không chỉ là bởi vì a cha giao phó, càng nhiều hơn chính là Bích Khê cũng thật sự rất thích cái hài tử lẻ loi một mình nhưng vẫn tích cực sống này.

Bây giờ, Bạch có thể buông tâm đối với một người làm ra hành động tương tự làm nũng cùng bốc đồng như này, thật sự là rất tốt .

Bích Khê tự mình vui mừng trong chốc lát, giương mắt nhìn sắc trời một chút, tiến đến cắt đứt hành động giữa hai người: "Sắc trời không còn sớm, Bạch, chúng ta cần phải về. Về vấn đề ngươi hỏi, có thể đợi đến lúc ăn cơm xong rồi hãy nói, vấn đề kia rất phức tạp."

Bạch Tử Thạch nhìn thời gian một cái, cũng đúng, đã sắp sáu giờ chiều, bỗng nhiên cậu nhớ tới một việc: "A – Bích Khê, mao liêu của ngươi!"

Bích Khê ôn nhu cười cười: "Ta ở chỗ của Owen có tủ chuyên dụng, hắn sẽ giúp ta cất vào."

Bạch Tử Thạch hiểu rõ gật đầu: "Vậy chúng ta trở về thôi." 

Cậu quay đầu nhìn Vincent một cái, chần chờ một lát, trong lòng có chút muốn mời Vincent ăn một bữa cơm, dù nói thế nào, thú nhân này, đã giúp mình hai lần, thế nhưng. . . dù sao kia cũng không phải là nhà của mình.

Bích Khê tựa hồ nhìn thấu cậu đang suy nghĩ gì, cho nên lên tiếng mời: "Vincent nếu như không có chuyện gì gấp, có muốn tới nhà ta ăn một bữa cơm không? Bạch cho tới nay cũng không có bằng hữu nào, nếu như không ngại, hôm nay có thể trò chuyện nhiều hơn với cậu ấy không?"

Mặc dù chuyện bị xem như tiểu hài tử cô đơn muốn người ở cùng làm cho Bạch Tử Thạch rất không thoải mái, nhưng nếu như Vincent có thể tới ăn cơm thì cũng vẫn rất tốt. 

Vì vậy Bạch Tử Thạch cũng chỉ làm như mình không nghe thấy nửa câu sau, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Vincent.

Bị tiểu đông tây kia dùng một đôi mắt đen nhánh ẩm ướt chờ đợi nhìn, dù Vincent là dạng người cứng rắn, tâm cũng nhịn không được nhu mềm nhũn ra, hắn gật đầu: "Vậy thì phiền toái các ngươi."

Bạch Tử Thạch đối với câu nói này của Vincent hết sức hài lòng, song câu nói còn mang ý cười tiếp theo của Bích Khê làm Bạch Tử Thạch thiếu chút nữa dưới chân lảo đảo: "Nơi này cách nhà ta còn rất xa, Bạch thân thể cũng không tốt lắm, hôm nay còn bị thương, Vincent, nếu như ngươi không ngại, có thể. . ."

Bạch Tử Thạch dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết câu Bích Khê chưa nói xong có ý gì, 'có thể cõng hay không'. . . 

Không, là 'có thể ôm cậu ấy hay không'. . .

Có thể hay không. . . 

Đương nhiên không thể! Gia mặc dù trong mắt các ngươi là tiểu hài tử, là á thú nhân, nhưng ở trong lòng, gia vĩnh viễn vẫn là đàn ông thuần khiết!

"Không cần, ta có thể. . . A ——" 

Song, Bạch Tử Thạch quên, ở trước mặt Vincent, rất nhiều thời điểm và hoàn cảnh đều không phải do cậu khống chế, lời cự tuyệt còn chưa nói hết, đã bị Vincent chặn ngang ôm lên, cả người vững vàng ổn định trong ngực thú nhân, ngay cả vị trí cũng được điều chỉnh rất thoải mái.

Bạch Tử Thạch tức giận đâm đâm lồng ngực Vincent: "Uy, thả ta xuống, ta có thể đi! Ta nói, ngươi không thể không trưng cầu sự đồng ý của ta như vậy. . . Thả ta xuống!"

Vincent cúi đầu nhìn Bạch Tử Thạch sắc mặt vốn tái nhợt cuối cùng nhuốm chút đỏ ửng, đối với bộ dạng hoạt bát này hắn rất hài lòng, căn bản cũng không đáp ứng yêu cầu của cậu, trong mắt hắn, cái này giống như một tiểu hài cự nự cậy mạnh.

Thấy Vincent không để ý tới cậu, Bạch Tử Thạch tức giận hơn, tay nắm thành nắm đấm, trực tiếp đập lên. 

Tê —— cậu thu hồi tay bị đập đau, cau mày vẫy vẫy tay, thú nhân này ăn cái gì lớn lên, da thịt cư nhiên cứng như thế! Vũ lực trấn áp không được, Bạch Tử Thạch đổi một loại nhẹ nhàng hơn như: "Vincent, ngươi thả ta xuống đi, ôm nhiều mệt a. . ." 

Mấu chốt là lão tử bị người một đường ôm thế này, nhiều người đều nhìn thấy, mất hết thể diện a a a a!!!

Vincent thấy cậu làm đau bản thân mình vẫn còn lăn qua lăn lại, trực tiếp dừng bước lại, ở trên mông Bạch Tử Thạch nhẹ nhàng đánh một cái: "Không nên nháo."

Trên mông bị đánh một cái không nặng không nhẹ khiến Bạch Tử Thạch trực tiếp hóa đá, đánh đòn. . . 

Thú nhân này cư nhiên đánh mông cậu! Còn có 'không nên nháo' là có ý tứ khỉ gì, ý tứ – khỉ – gì?! Sát. . .

Bất quá, cứ như vậy, Bạch Tử Thạch cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, không thể phản kháng trực tiếp cũng chỉ có thể ỉu xìu xuống. 

Dứt khoát nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong lồng ngực của thú nhân, che mặt mình. . . 

Ngô. . . 

Cái thú nhân này lồng ngực gõ thật cứng rắn, nhưng thật ra dựa vào cũng không tệ lắm.

Không có Bạch Tử Thạch bước nhỏ và thể lực kém liên lụy, Bích Khê dẫn Vincent đi không tới 20 phút thì đến nhà, Khoa Đặc Đặc hiện giờ đã tan học trở về, Carlo đi ra ngoài săn thú một ngày cũng đã về nhà, Bích Khê từ rất xa đã nghe thấy tiếng cười đùa của hai cha con.

Đẩy cửa đi vào, Bích Khê bảo Vincent cứ tự nhiên, sau đó rửa tay rồi vào phòng bếp, Bạch Tử Thạch rốt cuộc chiếm được tự do mong muốn, sau đó trừng mắt liếc Vincent, nghĩ đến tính toán ban đầu của mình, cũng nhanh tiến vào phòng bếp: "Bích Khê, ta tới giúp ngươi."

Vincent cùng Carlo đều bị lưu lại phòng khách mắt to nhìn mắt nhỏ, cũng không biết nói gì, Khoa Đặc Đặc cảm thấy bộ dạng mấy người lớn như vậy thật nhàm chán, cho nên liền chuồn êm như một làn khói, tìm tiểu đồng bạn của cậu chơi.

Carlo xem ra là một người đàn ông rất thật thà, thân cao chừng hai thước năm sáu, nhìn thoáng qua Vincent đang ngồi ngay ngắn ở nhà mình, cảm thấy mình làm chủ nhà thì nên nói gì đó, đưa tay sờ sờ đầu: "Cái kia. . . Ngươi là thủ vọng giả của tiểu tử kia?"

Thủ vọng giả? 

Vincent ngẩn ra, cái tiểu đông tây kia á? 

Ngô. . . 

Nếu như là cậu ấy, tựa hồ. . . 

Cũng không phải là khó tiếp thu lắm. . . 

Vincent bắt đầu tổng kết thái độ mấy ngày qua mình đối với Bạch Tử Thạch, sau đó hậu tri hậu giác, hắn phát hiện mình đối với Bạch Tử Thạch thật sự là có điểm đặc biệt.

Vincent đang rơi vào trầm tư cũng chưa trả lời là có phải hay không. 

Carlo phối hợp cười một cái: "Vậy ngươi còn phải đợi a, tiểu tử kia năm nay mới 23 tuổi. . . Lớn lên còn rất khả ái, phỏng chừng chờ lớn lên một chút, người coi trọng cậu ấy sẽ không ít, đến lúc đó thì ngươi sẽ bị thiệt. . ."

Có người đoạt? 

Ha ha. . . 

Vincent nhếch nhếch khóe miệng.

__..__..__

Chương 20: Nhanh lớn lên

Carlo hiện tại có chút không được tự nhiên, hắn vốn không phải là người am hiểu giao tiếp thế nào, Bích Khê để hắn lưu lại phòng khách chiêu đãi người ta thật sự là có chút quá mức miễn cưỡng người, hơn nữa Vincent cũng không phải là một người có tính cách nhiệt tình, hắn lãnh đạm chỉ dùng mấy từ 'Ân, a' để trả lời một cách đơn giản. 

Dần dần, tươi cười trên mặt Carlo cảm giác có chút chống đỡ không được, nhất là hiện tại...

Nụ cười trên mặt người thanh niên này thật đáng sợ... 

Carlo khô khan cười theo vài tiếng, đang lúc hắn cố gắng tìm đề tài thì Bạch Tử Thạch bưng một đĩa thức ăn đi ra , trên mặt Carlo lập tức lộ ra nụ cười cảm tạ rất khoa trương: "A, xem ra cơm sắp làm xong ."

Bạch Tử Thạch cẩn thận bưng đĩa đi ra phòng khách, nói thật, đúng là có chút nặng a. 

Vì trên tinh cầu dụng cụ đựng đồ ăn thay vì nói là đĩa thì chẳng bằng nói là chậu, cái trên tay cậu bưng đường kính gần nửa mét, đó còn là Bích Khê cân nhắc đến thân thể cậu, mới để cậu bưng ra đĩa này. 

Ăn uống của thú nhân, á thú nhân đối với Bạch Tử Thạch mà nói, đó là tương đối kinh khủng. Khi lần đầu tiên đến phòng bếp, cậu đã bị dọa sợ, không thể nào, tất cả đồ dùng trong nhà bếp nhỏ nhất cũng có đường kính 20cm, theo Bích Khê nói, đấy là cái bát của Khoa Đặc Đặc lúc một tuổi... 

Thế nên, nhớ tới khi ở bệnh viện cái đĩa kia mà nói đối với cậu cũng khá lớn rồi, tốt xấu gì nó cũng là một cái đĩa phải không?

Từ cửa phòng bếp tới cái bàn ở phòng khách khoảng gần 100 thước, Vincent nhìn Bạch Tử Thạch hai tay cầm bên cạnh cái đĩa, bước nhỏ bước nhỏ hướng bên này đi tới, ánh mắt đen nhánh chuyên chú nhìn chằm chằm vào cái đĩa cùng dưới chân, vẻ mặt như lâm đại địch, giống như trong tay cậu thực ra không phải cái đĩa mà là vật gì đó nguy hiểm. 

Tuy rằng cậu đi thực vững chắc, nhưng làm cho người ta cảm thấy hơi có chút vất vả. Tình trạng này giống như trước đây hắn ở trên đường thấy ấu tể đang chơi đùa, đó là tiểu hài tử ước chừng hai tuổi, bước đi đã rất ổn, a cha bé nhét vào trong tay bé một quả bóng tròn, ấu tể vui vẻ cầm lấy đi chầm chậm đến bên người a ba bé, sau đó đem quả bóng ném tới, cảnh tượng rất đáng yêu, cảnh ấu tể giơ chân nhỏ bước đi làm người khác nhịn không được cảm thấy dễ thương và yêu mếm.

Khoảng cách một trăm thước này Bạch Tử Thạch đi mất khoảng ba bốn phút, Vincent nhìn cậu đem đĩa đặt lên mặt bàn, trên mặt lộ ra một nụ cười thoải mái, tựa như hoàn thành chuyện gì thực giỏi, nhịn không được liền bật cười, người như cậu dễ làm bùng lên yêu thương dạt dào trong lòng, làm cho hắn hận không thể hung hăng đem người ôm vào lòng nhu nhu. 

Đây cơ hồ là lần đầu tiên trong ba mươi sáu năm sinh mệnh hắn cảm thấy cảm giác mềm mại như vậy dâng trào lên.

Bạch Tử Thạch kỳ quái nhìn hắn một cái, lại lần nữa đi vào phòng bếp, tuy rằng một lần làm nhiều đồ ăn thế này sức cậu không đủ, nhưng vẫn có thể giúp Bích Khê một số việc nhỏ . 

Hơn nữa, đợi cậu giúp Bích Khê xong, còn tự mình làm mấy thứ.

Tiếp sau đó, Vincent không thấy Bạch Tử Thạch từ phòng bếp đi ra nữa, mang thức ăn lên, bày dao nĩa đều là Bích Khê, thẳng đến lúc Bích Khê gọi Bạch Tử Thạch ra ăn cơm, cậu mới xuất hiện.

Bích Khê đem cậu kéo đến ngồi bên cạnh Vincent, cười vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Bạch hôm nay còn đặc biệt xuống bếp, làm một món ăn ta chưa từng thấy qua, tên là... bánh bao? Gọi là tên này đi... Ăn cơm xong vừa vặn làm điểm tâm."

Điểm tâm sau bữa ăn... Bạch Tử Thạch đối với quyết định này không phát biểu ý kiến gì.

Carlo đối với điều này tỏ ra rất tò mò, ngay cả Vincent cũng có chút cảm giác chờ mong, nhất là cái kiểu ngạc nhiên và tán thưởng rất khoa trương của Carlo, làm cho Bạch Tử Thạch nhất thời cảm thấy áp lực đột nhiên tăng thêm, chung quy cảm thấy đây là một loại sứ mệnh quỷ dị, cậu cảm thấy mình giống như trở thành tiên phong sứ giả giữa địa cầu và Bác Nhã đại lục, vì trao đổi văn hóa giữa hai địa cầu làm nên cống hiến to lớn... 

Chính vì một loại đồ ăn tên là bánh bao. Còn có, Carlo đại thúc, ta cảm thấy ngươi nên đợi đến lúc ăn xong rồi mới cái gì mà hương vị nhất định rất đặc biệt ăn thật ngon đi, còn có tuy rằng ta ở nơi này là vị thành niên, nhưng không có nghĩa là tay chân của ta tàn phế a a a, biết làm một ít cơm có đáng để ngươi tán thưởng ta cái gì mà cần cù, nhu thuận quỷ quái gì đó như vậy sao?

Bạch Tử Thạch yên lặng phun tào, sau đó dùng dĩa hung hăng xiên một củ Lạc Tháp, đem nó bỏ vào trong 'Bát nhỏ' của mình – [ Bát chuyên dùng cho Khoa Đặc Đặc một tuổi ], bắt đầu quá trình nhai dài dằng dặc, một phút đồng hồ sau, một cây Lạc Tháp rốt cục bị cậu tiêu diệt trong khoang miệng.

Ân, có tiến bộ, luôn ăn loại thức ăn gì đó thật dai quả nhiên là tốt cho việc rèn luyện răng lợi, cậu tổng cảm thấy gần đây răng mình tựa hồ sắc bén không ít, lần đầu ở bệnh viện ăn loại thức ăn tên là Lạc Tháp này, tuy rằng hương vị không sai, nhưng cậu mất khoảng hai phút mới gian nan đem nó cắn nát để nuốt xuống đi. 

Tuy rằng khi cậu vừa mới ở bệnh viện thanh tỉnh lại đồ ăn ăn được đều là những thứ rất mềm, nhưng Bạch Tử Thạch không muốn phiền toái quá mức cho một nhà Lan Gaia và Bích Khê, cậu phát hiện những thứ hợp khẩu vị của cậu đều rất đắt tiền.

Ngay tại lúc Bạch Tử Thạch gian nan ăn cơm của mình, bỗng nhiên một khối thịt 'thật lớn' rơi xuống trong bát của cậu, Bạch Tử Thạch ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt đạm mạc của Vincent: "Ăn nhiều thịt mới có thể nhanh lớn lên."

Phốc cáp... 

Carlo đang giơ dao nhỏ cắt thịt Á Qua thú nướng, nghe vậy vội vàng cúi đầu che giấu nụ cười đang khếch đại --- 'nhanh lớn lên, mới có thể xơi', đây là nội dung không phúc hậu trong đầu Carlo đại thúc.

Bạch Tử Thạch nhìn khối thịt dày dày to khoảng bằng hai bàn tay mình trong đĩa, lại nhìn vẻ mặt kiên định của Vincent, rồi cậu thở dài một hơi, dùng dao nhỏ gian nan đem thịt rạch ra, cắt xuống một khối nhỏ, xiên nó bỏ vào miệng, nhai nhai, nhai nhai, nhai nhai... cuối cùng nuốt xuống. 

Lại cắt một khối nhỏ, bỏ vào miệng, nhai nhai, nhai nhai, nhai nhai...

Vincent nhìn không nổi, vật nhỏ này ăn một bữa cơm sao lại gian nan như vậy? 

Tuy rằng bộ dạng cậu cố dùng quai hàm nhai nhai không ngừng rất khả ái, nhưng nửa ngày mới ăn được một tý đồ ăn thế này cũng thực làm cho người ta sốt ruột! 

Dứt khoát nhận lấy cái đĩa của Bạch Tử Thạch, Vincent dứt khoát đem thịt dựa theo kích cỡ mỗi lần Bạch Tử Thạch cắt, 'Xoát xoát xoát' vài cái, tất cả đều cắt xong, Bạch Tử Thạch nhìn mắt đều thẳng , đao quang kiếm ảnh trong tiểu thuyết võ hiệp hôm nay xem như được kiến thức rồi, cậu trên cơ bản ngay cả bóng dao còn chưa thấy, Vincent dừng lại, thịt đã thành từng miếng nhỏ, thậm chí còn là từng miếng nhỏ rất mỏng!

Vincent vạn tuế! 

Tuy rằng việc bị xem như tiểu hài tử chiếu cố làm cho Bạch Tử Thạch có chút không được tự nhiên, nhưng xem tốc độ ăn cơm của mình nhanh hơn không ít, Bạch Tử Thạch cười tủm tỉm nói cảm ơn với Vincent, xiên từng miếng thịt nhỏ bỏ vào trong miệng. 

Ngô... Miếng thịt mỏng tang cũng dễ nhai hơn.

"Nhanh ăn đi." 

Vincent nhìn đối phương ánh mắt cười loan loan, nhịn xuống xúc động sờ sờ đầu đối phương, bình tĩnh trả lời, Bạch cũng không thích người khác sờ đầu cậu.

Sau khi ăn xong, bánh bao của Bạch Tử Thạch cũng vừa lúc hấp xong, nói thực ra, dùng nguyên liệu đều tương đối địa phương hóa, Bạch Tử Thạch cũng không biết hương vị thế nào, bất quá ngửi ngửi hương vị cùng với bộ dáng Carlo đại thúc ăn rất cao hứng, Bạch Tử Thạch cảm thấy chắc là không đến nỗi tồi đi. 

Tuy rằng cậu cũng rất muốn nếm thử, nhưng khối thịt mà Vincent gắp cho cậu đã làm bụng cậu trương lên rồi, đến nơi này sau nửa năm, lượng cơm ăn của cậu đúng là đã lớn không ít, nếu như là trước kia, một khối thịt thất dày như thế cậu tuyệt đối ăn không vô, huống chi cậu còn ăn các thứ khác.

Vincent rất không hài lòng, Bạch Tử Thạch cả bữa cơm chỉ ăn mấy củ Lạp Tháp với một miếng thịt kia, lượng cơm ăn ít thế chỉ có thể bằng ấu tể vừa mới sinh vài năm, cứ thế này sao có thể mau lớn đây? 

Bất quá, cái gọi là bánh bao gì đó... 

Hương vị thật đúng là không sai, trước đây sao lại không có ai nghĩ ra cách làm này nhỉ?

Vincent nhìn tiểu á thú nhân nhà mình, trong lòng càng lộ ra vừa lòng, nhỏ như vậy có thể làm ra thức ăn kỳ lạ mỹ vị, tiểu đông tây này càng nên trông coi tốt hơn.

Bạch Tử Thạch đang cầm một cái chén nho nhỏ, uống chút nước ấm, sau đó chờ Vincent ăn xong, Bích Khê thoạt nhìn còn phải bận rộn một lúc nữa, những vấn đề của cậu không bằng hỏi luôn Vincent có vẻ tốt hơn.

Vì thế Bạch Tử Thạch cười híp mắt vẫy tay: "Vincent, ngươi tới."

"Làm sao vậy?"

"Vấn đề ta hỏi hôm nay ngươi còn chưa có trả lời ta đâu!" 

Bạch Tử Thạch cũng rót một chén nước cho Vincent, tiếp đãi ân cần như vậy làm tâm tình Vincent càng trở nên tốt hơn.

Hắn nghĩ nghĩ nói: " Tiên phong của thú triều tháng tuyển đều là thú nhân đã từng tham gia vài lần thú triều tháng, có kinh nghiệm, nhiệm vụ của bọn họ chính là nơi nơi kiểm tra dấu vết hoạt động của dã thú trong rừng rậm xung quanh thành trấn, sau đó làm thành một bản đồ khái quát. Bởi vì đây là nhiệm vụ bộ lạc ban bố, cho nên trong bộ lạc sẽ có trợ cấp, nước, đồ ăn, bảo thạch cùng với thuốc men phòng sẵn, máy liên lạc linh tinh." 

"Ngươi biết là, bảo thạch có thể làm cho chúng ta tiến hóa bao gồm cả phỉ thúy là tổng cộng có năm loại, Phỉ Thúy, Lam Ngọc, Vũ Hoa Thạch, Pha Ly Toản cùng với Hồng Thạch. Mà bộ lạc khi mỗi lần thú triều tháng bảo thạch phân phối chính là Lam Ngọc, trừ Phỉ Thúy ra nó ẩn chứa năng lượng cao nhất. Bạn lữ của Edward sở dĩ muốn vì hắn tìm kiếm phỉ thúy chính là vì gia tăng tính an toàn cho hắn. Điều này thực ra rất bình thường, không chỉ vì an toàn, thú nhân tham gia thú triều tháng, nhất là tiên phong, kỳ thật rất dễ gặp được động vật bình thường không săn được, tìm được vật gì đó rất trân quý. Sức mạnh càng cường đại, ngươi có thể lấy được càng nhiều. Cho nên, thú nhân, á thú nhân trước lúc thú triều tháng liều mạng tìm kiếm phỉ thúy nhiều vô số kể."

"Về ngươi hỏi vì sao phỉ thúy không phải do bộ lạc khống chế. Ta chỉ có thể nói phương diện này có nhân tố lịch sử rất phức tạp, còn có đặc tính tạo thành của bản thân phỉ thúy. Phỉ thúy là một loại bảo thạch rất đặc thù, hơn nữa cho đến tận nay, trên cả đại lục mỏ phỉ thúy được phát hiện ra chỉ có Á Thành có. Số lượng phỉ thúy so với các loại bảo thạch khác, tương đối thưa thớt. Trừ bỏ phỉ thúy ra, các loại bảo thạch khác các bộ lạc đều có thể tìm được nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú, thu thập cũng không khó khăn, cho nên những tài nguyên này là do bộ lạc khống chế." 

"Nhưng phỉ thúy thì không, nó thuộc về Á Thành, thuộc về á thú nhân. Á Thành là trung tâm toàn bộ đại lục, nàng xuất khẩu phỉ thúy nguyên thạch cho đại lục, đối với Á Thành mà nói, không quản bộ lạc hay chỉ một cá nhân, chỉ cần có người đến mua, liền bán. Tuy rằng đại bộ phận nguyên thạch vẫn là các bộ lạc mua, nhưng giao dịch nguyên thạch cá nhân vẫn có tồn tại."
"Bộ lạc vì sao không hủy bỏ loại giao dịch cá nhân này?"

"Không phải bộ lạc không hủy bỏ, mà là không có cách nào hủy bỏ được. Mao liêu thuộc về á thú nhân, chỉ có á thú nhân mới có thể giải khai mao liêu lấy ra phỉ thúy bên trong. Đừng nhìn địa vị của á thú nhân ở trên đại lục rất cao, điều này không phải ngay từ đầu đã là như vậy. Có thể nói sự tồn tại của phỉ thúy nguyên thạch đã thay đổi địa vị xã hội của á thú nhân, cũng thay đổi toàn bộ xã hội thú nhân."

__..__..__

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top