Chap 30 Thanh Thanh

Minh Vương đang ngồi ăn táo ngon lành đột nhiên cậu lại nhận được tin từ Phượng là anh Tuấn Anh của cậu bận việc nên đăng xuất ( linh hồn ) pay ra nước ngoài nên hiện giờ Xuân Trường là người chăm sóc cậu tạm thời nhưng do Trường lại bận nằm viện nên cậu phải đi qua nhà của anh Phượng ở tạm. Vương buồn lắm, Vương cũng sốc lắm vì tự nhiên T. Anh bỏ đi mà không thèm cho cho cậu 1 tiếng thế nên cậu cắn thêm miếng táo nữa cho đỡ buồn.

" Ê táo tao mua cho thằng Trường giờ mày gặm hết là sao "_ Phượng quay qua quay lại thì chẳng mấy chống đống táo trong tô đã bị cậu ăn sạch từ bao giờ.

" Tại táo anh mua ngon nên em mới ăn hết chứ dỡ là em để dành cho anh Trường bồi dưỡng rồi "_ Vương.

.......

.......

" Mày đừng có cản tao bỏ ra riết rồi láo "_ Trường trên tay cầm sẵn đôi giày da muốn nhanh chóng lao đến dạy dỗ cho Vương một bài học nhưng tức nổi là thằng bạn anh lại cố giữ anh lại.

" Thôi em nó còn nhỏ có biết gì đâu "_ Phượng.

" Phải đó em mới 12t biết gì đâu "_ Vương.

Trường muốn vả cậu lắm nhưng khổ nỗi Công Phượng cứ giữ anh lại thôi thì anh không đánh cậu bây giờ nhưng một ngày nào đó sẽ đánh bù còn giờ thì Trường nhịn nhá.

" Bye anh em đi à "_ Vương vẫy tay tạm biệt anh rồi sau đó xách đồ mình lên mà rời đi.

Trường nhìn mặt cậu vẫn ghét nên không thèm đáp lại nhưng cuối cùng vẫn nhìn qua cửa sổ trong phòng theo dõi cho đến khi cậu lên xe.

" Anh Phượng nhà anh có gì chơi không "_ Vương.

" Có iem, có bé cọp con dễ thương lắm á "_ Phượng.

" Cọp cơ à, sao nghe dữ vậy "_ Vương.

" Yên tâm cọp nhà anh hiền lắm, chỉ cắn chỉ xé chứ làm gì nhau "_ Phượng.

" Anh là người lớn nên em sẽ tin tưởng anh "_ Vương.

Vương ngồi trên xe mà lăn lộn, luyên thuyên đủ điều không chịu ngồi yên đến nỗi khiến Phượng khó chịu mà dừng xe tán cho cậu một cái mới chịu im.

Xe dừng lại tại một căn nhà sang trong to như biệt thự anh cho cậu xuống và đi vào nhà trước còn anh thì quay lại bệnh viện để lo cho Trường tiếp. Vương đeo Balô trên vai từ từ đi vào trong.

- Cạch

" Ừm..có ai không "_ Vương mở cánh cửa lớn ra ló đầu vào trong quan sát nhưng đáp lại chỉ là một khoảng trống vắng.

" HÚ ANH ƠIII "

Cậu chưa kịp định hình gì thì đã bị người khác lao đến siết chặt đến mức muốn nghẹt thở do tính Minh Vương ương bướng từ nhỏ nên cậu không chịu được mà cắn vào vai người kia một phát.

" Á đau sao anh Phượng cắn em "_ Thanh la hét đủ kiểu khi nhận ra đang có một hàm răng  ngoạm chặt lấy bả vai mình.

" Phượng nào em là Vương mà "_ Thấy người kia đọc sai tên mình Vương nhả ra mà lên tiếng bất bình.

Thanh quay đầu lại nhìn thấy mặt tên cáo đáng ghét nhà Xuân Trường thì vội bỏ ra bởi vì 2 người đâu có ưa gì nhau.

" Quần què sao lại là ngươi "_ Thanh.

" Anh ôm ngươi ta cho đã rồi chửi huần hòe ngộ "_ Vương.

" Kệ tao rồi mắc gì vô đây "_ Thanh khoanh tay trước ngực.

" Anh Phượng cho em ở mà "_ Vương.

" Gì sau không về nhà của Xuân Trường đi "_ Thanh.

" Anh ấy phải nằm viện rồi "_ Vương.

Đúng lúc Thanh định nói thêm thì chiếc điện lại kêu liên tục khiến cậu phải mở ra kiểm tra.

* Anh Phượng spam lắm vậy *

----------π----------

Phựn ❤
Mày cạp đầu thằng nhỏ kia chưa:)??
Thanhhhhh
Không rep luôn
Chẳng lẻ mày nhai thằng Vương thật
rồi à
Nhảaaa raa chooo taooo
Thằng Trường bóp cổ taoooo

Thăn
Iem đây chưa có làm gì anh ấy mà
anh cứ lo em cặp đầu người ta:(

Phựn ❤
Hên=))
Tưởng phải tốn 920Tr đền nó nữa

Thăn
Rồi anh spam em làm gì lắm vậy:(
Nhớ hơi em đúng không=)

Phựn ❤
Tao tán mày bay vô nồi cao hổ cốt nha
ngậm cái mồm lại cho tao

Thăn
Xin lũi nhiều ạ 😶

Phựn ❤
Tao hỏi rằng mày làm gì thằng Vương
chưa???

Thăn
Em chưa làm gì anh ấy mà anh ấy đớp vào
vai em một phát rồi này:)
Đauu!!

Phựn ❤
Dừa lắm kon:)
Thì nói chung chuyện là vầy

Thăn
Khỏi cần nói em cũng biết anh định bảo em
bỏ anh Vương ở nhà một mình mà
qua bệnh viện chơi anh đúng ko

Phựn ❤
Tao không tán là màu không ngậm cái
mồm lại à thứ não tinh trùng kia🙂

Thăn
* chơi với anh
Ơ kìa nhắn thiếu chút thôi mà:>👉👈

Phựn ❤
Một lần nữa là tao đem mày chiết xuất
thành dầu gió đấy

Thăn
Vâng ạ em biết sai ròi👉👈

Phựn ❤
Nói chung tao chỉ muốn nói là chăm thằng
Vương cho kĩ hiện giờ đầu óc nó chỉ ở tuổi
12 thôi đấy

Thăn
12t Anh giỡn mặt em à:)?

Phựn ❤
Tao nói thật nó bị thằng Tuấn Anh làm gì
nên giờ vậy đó chăm nó cho kĩ đi đừng
có dọa nạt hay chửi thằng nhỏ đấy nó
khóc liệu hồn với tao:)

Thăn
Dạ zâng em sẽ chú ý và coi Vương
như kon của 2 chúng ta:)))

Phựn ❤
Mày gọi thử từ " papa " trước mặt nó
đi xem nó có chửi mày không:))
Nó không chửi tao làm " mama ":))

Phăn
Anh nói rồi nha:33

Phựn ❤
Chăm người cho kĩ đấy

______________________________

" Rồi nhóc giờ papa đây sẽ lo cho nhóc nha "_ Thanh dẹp điện thoại vào túi quần sau đó quay qua dỗ cậu với chất giọng ngọt.

" Papa:)?? Anh khùng hả "_ Vương.

" Papa nói vậy mà không chịu à "_ Thanh.

" Thôi đi em chả papa nào nhìn hãm beep như anh "_ Vương.

Một câu nói thật sự làm Thanh cọc thật sự tưởng chừng như chỉ có thế nhưng đột nhiên Vương lại đi vòng ra sau mà túm lấy cái đuôi cọp be bé của Thanh.

" Làm gì vậy nhóc con "_ Thanh.

" Nâng em lên "_ Vương đu cả 2 tay và 2 chân vòng chặt lấy đuôi cọp mặt háo hức mong chờ.

Mọi người nghĩ Thanh sẽ không nâng được đúng không sai rồi nhé hằng ngày đây anh đều tập tạ nên dư sức chuyện này nhé chỉ cần một phát đã khiến chân Minh Vương rời khỏi mặt đất, Vương được nước lấn tới nhảy từ đuôi sang người anh đã vậy còn trèo lên cổ người ta ngồi.

" Xuống mau, có biết chỗ này anh để dành duy nhất cho một người không "_ Thanh.

" Không trên đây mát cõng em đi chơi "_ Vương.

Ròi xong giờ Thanh mới hiểu nổi khổ khi có con chưa kể con còn lớn tuổi hơn cả mình nghe hơi buồn cười đấy nhưng nó lại là sự thật:)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top