Sa Pa lạnh nhưng em có anh


Cuối tuần này,nó và Hiểu Minh được nghỉ lễ hai ngày.Một chuyến đi chơi lãng mạn đến SaPa –nơi tình yêu càng thêm thắm thiết(nó nghĩ vậy).Phải dụ dỗ mãi nó mới khiến Hiểu Minh chịu đi cùng.Mẹ cũng đã biết chuyện tình yêu giữa nó và hắn.Mẹ chỉ luôn mỉm cười khi hai đứa vẫn chí chóe tranh nhau một món ăn hay tranh nhau ti vi...Một bà mẹ luôn hiểu con gái mình,bà sẽ biết được khi nào con gái mình yêu thật lòng và bà luôn ủng hộ tình yêu ấy.Mẹ nó chính là một người như thế.Nó hạnh phúc khi có được sự ủng hộ của mẹ,của Tiểu Thanh và ngay cả Chấn Khang.Khang đã chủ động hẹn nó.Trong một quán cà phê nhỏ,ngoài trời mưa tí tách,dòng xe cộ vội vã trên đường,nó và Khang đã trò chuyện rất lâu,về mọi thứ như những người bạn lâu ngày không gặp.Lần đầu tiên nó hiểu rõ về cậu đến như thế;một công tử giàu có,đầy đủ về mọi thứ,có cuộc sống đáng mơ ước,nhưng điều đó là không hề mang lại niềm vui cho cậu.Khang chịu rất nhiều áp lực,cuộc đời cậu là những mảng màu tối,ba cậu luôn chỉ biết có công việc và tiền bạc,ông chưa bao giờ dành bất cứ chút thời gian nào bên cậu.Ngay cả khi mẹ Khang lâm bệnh,đến lúc hấp hối trên giường ba cậu cũng không về gặp mặt bà lần cuối cùng.Chấn Khang luôn căm ghét sự giả tạo,những lời nịnh nọt dối trá đến kinh tởm nhưng chưa ngày nào cậu không phải đối mặt với những điều đó.....Nó chỉ ngồi lắng nghe một cách lặng lẽ,nó không biết phải an ủi người con trai trước mặt nó thế nào,nó tự nghĩ về cuộc đời mình,nó hiểu nỗi đau khi mất đi người thân,sự kìm nén bấy lâu khiến cho thể xác mệt mỏi,rệu rã.Nhưng có thể làm gì được khi cuộc đời vốn đã không công bằng,ông trời có thể cho bạn thứ này nhưng luôn đánh đổi nó bằng thứ khác.Không bao giờ là hoàn mỹ.Hôm ấy,Khang đã mỉm cười với nó,cầm đôi bàn tay nó,nó không nỡ rụt lại cứ để cho cậu nắm thật lâu,Khang nói cậu sẽ chúc phúc cho nó và Hiểu Minh,nhưng cậu sẽ luôn bên cạnh bảo vệ nó,sẽ bênh vực nó mỗi khi nó bị bắt nạt,yêu thương nó bằng cả trái tim.Nước mắt đã rơi lã chã,nó thấy thật xót xa,nó không xứng với tình cảm chân thành của Khang.Nó day dứt trong lòng nhưng liệu nó có thể làm được gì,khi mà trái tim nó thì chỉ có một,chỉ có Hiểu Minh...Mãi mãi....


SaPa thật lạnh,nó có thể cảm nhận qua từng hơi thở,đôi bàn tay của nó đã trắng bệch,đôi môi run run nhưng nó vẫn nở nụ cười rạng rỡ và tươi đẹp nhất của người thiếu nữ.Nó mỉm cười nhìn hắn,đôi mắt luôn ánh lên những tia hi vọng về hạnh phúc phía trước,chỉ cần có hắn dù ở bất cứ đâu nó đều hạnh phúc.Hiểu Minh ngắm nhìn người con gái trước mặt,cậu thích sự hồn nhiên lạc quan của cô,cậu thích mỗi khi cô mỉm cười-nụ cười tinh khiết mỏng manh như loài hoa cẩm chướng,cậu thích đôi môi cô ngọt ngào,thích đôi mắt híp luôn phát sáng long lanh...thích tất cả mọi thứ thuộc về cô.Vòm trời xanh ngắt,mây che khuất cả lối đi,trên con đồi nhỏ,có đôi nam nữ đang đắm chìm trong ly rượu tình yêu nồng nàn,ánh mắt họ hướng về nhau đắm say,mọi thứ xung quanh họ đều trở nên nhạt nhòa,chỉ còn lại thứ mật ngọt chết người đang lan tỏa trên cơ thể họ.Hai trái tim cùng hòa chung nhịp đập,một bản tình ca réo rắt đưa con người tới miền cực lạc.........
Nó kéo mạnh tay hắn dậy,lôi kéo cái con người lạnh lùng ấy ra khỏi khách sạn.Hắn không chịu đi đâu,cứ ngồi lì một chỗ khiến cho nó thấy đáng ghét vô cùng.Nó thử mọi cách hết dụ dỗ,ăn nói nhẹ nhàng rồi đến cả mỹ nhân kế hắn cũng chẳng chịu động đậy: "Em phiền chết mất!em tự đi một mình đi".Lửa giận bùng bùng,nó quyết định dùng đến chiêu thức cuối cùng,bạo lực mới trị được cái tên sắt đá này.Hiểu Minh mặt cau có,cốc đầu nó nhưng cuối cùng cậu cũng phải đầu hàng chịu thua trước cái tính cách ngang bướng,trẻ con của cô bạn gái này.Sau vài tiếng đồng hồ loay hoay với chiếc bản đồ,nó cũng có thể tìm được Thác Tình Yêu.Được chuyên gia Tiểu Thanh tư vấn nói rằng đôi nam nữ yêu nhau nếu có thể đến được Thác sẽ càng yêu nhau sâu đậm,mãi mãi không chia lìa.Nó cũng không phải người mê tín nhưng vị sự nghiệp tình yêu cao cả nó quyết tâm đến đây cùng với Hiểu Minh.Qủa thật nơi này rất đẹp,không khí trong lành khác hẳn với nơi phồn thị lúc nào cũng tấp nập khói bụi.Bờ Thác dài chảy siết,như một nguồn suối chảy từ bầu trời cao,hùng vĩ hoang sơ nhưng rung động.Nước mát trong,xanh ngắt đưa tay chạm vào mọi sự mệt mỏi tan biến hết,hưởng thụ vẻ đẹp của thác,hương hoa ngào ngạt,tiếng chim hót không ngừng,ta như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác,chỉ có thiên nhiên vô tận.Bên cạnh nó là người mà nó yêu thương nhất,đang nắm chặt tay nó,bao ánh mắt hướng các cô gái hướng đến nó và hắn lộ rõ sự ghen tị.Nó thật sự hạnh phúc,hạnh phúc với tất cả những gì nó,nó chưa từng nghĩ rằng nó sẽ có được tình yêu,cũng chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ có được hắn.Giấc mộng dài đã trở thành hiện thực,lọ lem đã biến thành công chúa:
-Hiểu Minh,tại sao người anh chọn lại là em!
.....
-Có lẽ vì em là một người đại ngốc.Nếu anh không yêu em chắc chắn sẽ không có ai chịu bên một người vừa ngốc nghếch lại vừa nóng nảy như em đâu.
Hắn ôm nó thật chặt,khẽ thì thầm vào tai nó.Nó thích câu trả lời này.Nó rất ngốc nhưng nếu như vì thế nên ông trời mới gửi hắn đến với nó,nó sẽ cam tâm tình nguyện làm một kẻ ngốc suốt cả cuộc đời.Chỉ cần hắn mãi mãi ở bên nó,nó sẽ không đòi hỏi điều ước gì thêm nữa.Nó nhắm chặt mắt và cầu nguyện,cầu nguyện sẽ không thứ gì chia lìa tình yêu của nó và hắn,cầu nguyện phép màu nhiệm sẽ không bao giờ tan biến.Một ngày dài rong chơi đôi chân của nó đã rã rời,hắn cõng nó đi trên con đường mòn trở về khách sạn.Nó áp mặt vào lưng hắn,cảm nhận những giọt mồ hôi của hắn,nó quàng chặt cổ hắn.Vừa xót thương nhưng nó thích được hắn cõng thế này.Thích cảm giác không lo sợ,thích được che chắn và bảo vệ,thích ai đó luôn sẵn sàng bên nó trên con đường phía trước.Mọi thứ tối dần lại,nó đã ngủ ngon lành trên lưng hắn,đôi môi vẫn không ngừng nở nụ cười.Từ khi bên hắn,nụ cười đã trở thành thói quen trong cuộc sống của nó.Cảm giác thật êm ái và dễ chịu,hơi ấm lan tỏa,có một bàn tay đang ôm nó rất chặt thì phải.Một bàn tay vững chãi,đầy tin tưởng nhưng nó đã mệt tới mức không thể mở mắt nổi nữa rồi,mọi thứ sẽ để qua sáng mai vậy.

Nắng nhẹ nhàng luồn qua tấm rèm cửa,lọt vào trêu đùa mắt nó.Chớp chớp mí mắt,nó tỉnh dậy.Đêm qua nó đã không ngủ một mình,vì hắn đang nằm ngay bên cạnh nó,bàn tay vẫn nắm chặt vai nó như sợ rằng nó sẽ biến mất vậy.Nó lặng lẽ ngắm nhìn hắn ngủ.Cái tên đáng ghét này,đến cả lúc ngủ cũng đẹp mê hồn như vậy,nó nhất định sẽ giữ chặt người bạn trai cực phẩm này,sẽ không để ai lấy hắn đi mất cả.Nó nghịch ngợm đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn,trượt dần đến sống mũi rồi đến khuôn miệng,đôi môi mãnh liệt hết lần này đến lần khác làm cho môi nó tấy đỏ không thể che đậy.Bị trêu đùa một hồi lâu,hắn mới tỉnh giấc.Khuôn mặt ngái ngủ đáng yêu như đứa trẻ khiến nó không thể chịu nổi.Nó mạnh dạn hôn hắn,hôn rất lâu,bao tình yêu nó gửi cả vào nụ hôn ấy.Nụ hôn nó chỉ dành riêng cho một mình hắn.Hôm nay nó dẫn hắn đến một nhà thờ cổ của Pháp,kiến trúc lâu đời nhưng vẫn rất lộng lẫy và nguy nga.Xung quanh có biết bao gia đình,những đứa trẻ nhỏ nô đùa vui vẻ bên nhau,những cặp tình nhân dắt tay nhau đi dạo,ai cũng có niềm vui của chính mình.Nó và hắn bước vào trong nhà thờ,giờ nó mới nhìn ngắm kĩ những thiết kế theo kiến trúc gotic La Mã bay bổng và tao nhã,tạo cho con người ta cảm giác bình yên hiếm thấy.Những hình ảnh thiên thần với đôi cánh trắng,hình ảnh chúa jesu treo trên thập giá,phong phú nhưng không kém phần lãng mạn.Nó cầm chặt tay Hiểu Minh,kéo hắn đến phía trước thánh giá của Chúa,nó nhí nhảnh tưởng tượng đến lễ đường của chính mình:
-Hiểu Minh,anh có đồng ý lấy Hàn Vy làm vợ không?Cho dù giàu sang hay nghèo khó,đói khổ hay no ấm,khỏe mạnh hay bệnh tật cũng sẽ hứa mãi mãi bên cạnh cô ấy.
Hắn cười,nhẹ nhàng đặt lên trán nó nụ hôn ngọt ngào:
-Anh đồng ý!Anh sẽ mãi mãi bên cạnh em,che chở,và bảo vệ cho em.Dù có kiếp này hay kiếp sau,người anh muốn cưới cũng sẽ chỉ có mình em.Em sẽ là người con gái cuối cùng trong cuộc đời của anh,là người duy nhất trong trái tim anh,không ai có thể thay thế được em.Anh có thể quên hết mọi thứ cũng sẽ không muốn quên mất em.Anh sẽ là người chồng tốt của em,sẽ cùng em chăm sóc những đứa con của chúng ta.Anh hứa sẽ cho em một gia đình hạnh phúc.
Đôi mắt nó cay xè,niềm hạnh phúc tột cùng.Giây phút ấy nó chỉ mong đây sẽ là lễ cưới thật của nó,nó sẽ thuộc về hắn,không gì có thể ngăn cản nó và hắn thuộc về nhau.Nó quá yêu hắn,thật sự yêu hắn còn hơn cả bản thân mình,nó sẽ không thể nào sống nổi nếu thiếu hắn.Cũng như Hiểu Minh,người duy nhất nó cần chỉ có mình hắn,không phải bất kì một người đàn ông nào khác.Hai ngày dành trọn cho nhau,những giây phút ngọt ngào của tình yêu mà người ta vẫn thường nói,nó đã nếm đủ có khi còn nhiều hơn thế nữa.Nhưng sóng gió vẫn đang trực chờ phía trước,chẳng có lời thông báo nào mà đột ngột ập đến với tình yêu bé nhỏ của nó.......Vì tình yêu không bao giờ là bình lặng  


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: