Rốt cuộc em là ai
Trời mưa tầm tã,lạnh ướt bờ vai gầy của nó,trên đường xe cộ chen lấn nhau,người đi đường trú bên một góc hiên.Chỉ mình nó,vô cùng nhỏ bé,vô cùng đơn độc đang co rúm lại bởi những cơn gió lạnh.Nếu như ngày trước,Hiểu Minh nhất đến sẽ đến bên nó,mặc cho hắn có bận đến cỡ nào.Hắn sẽ chẳng hề ngần ngại quàng áo cho nó,đôi bàn tay ấm áp ôm chặt lấy nó không thôi,hắn sẽ đặt lên môi nó ngàn nụ hôn ấm áp,cháy bỏng hơn cả ánh nắng mặt trời....Nhưng tất cả đã chìm vào quá khứ,những kí ức đang mài mòn con người nó.Nó tự cười,nụ cười rạng rỡ nhưng lại khiến người ta cảm thấy chua xót,đớn đau.....
Cả ngày mệt mỏi,nó chỉ muốn về nhà thật nhanh,đánh một giấc rồi quên đi những muộn phiền,lo âu.Nhưng nhớ đến công việc còn dang dở ở Moon Night,nó lại không dám chậm trễ,sợ rằng thời tiết này,Hiểu Minh chắc chắn sẽ không được ai chăm sóc,nó lại từ bỏ suy nghĩ về nhà.Mưa như trút,không ngừng nghỉ,nó nóng vội,trước lúc đi vì quá vội nó đã quên mang theo dù,nếu cứ tiếp tục chờ nó sợ rằng sẽ không kịp mất.Hai tay nó ghì chặt lấy thân thể,nó chạy ra khỏi mái hiên đang trú,thân hình của nó nay càng nhỏ bé trước cơn mưa như xối xả,một người thiếu nữ nhanh chóng bị nuốt gọn bởi làn mưa.Toàn thân lạnh buốt,hơi thở của nó như ngắn lại,từng hạt mưa lạnh giá cứ thế mà dày vò cơ thể nó,cảm nhận được từng cơn ớn lạnh,nó chỉ bặm môi đến tấy đỏ,những nốt răng in lằn trên đôi môi nhỏ thêm tím tái....
Hôm nay,Moon Night mở một chương trình đặc biệt,không còn những điệu nhạc sôi động ồn ã ngày nào,thay vào đó là những bản nhạc du dương với nhiều sự kết tinh của những tâm hồn bay bổng,không nhuốm bụi trần.Vừa đến nó đã bị tay quản lý kéo ngay vào phòng thay đồ,mặc cho chân tay nó đang run lẩy bẩy,đứng cũng không vững.Cũng phải thôi,những ai đến đây cũng chỉ là vì muốn kiếm tiền,lợi ích của bản thân còn chưa lo xong,hà cớ gì họ phải quan tâm đến người khác đang ra sao.Nó chỉ có thể nuốt gọn sự lạnh lẽo vào trong tim mình,cố nở nụ cười,cười chính bản thân,cười cuộc đời vốn hiếm hoi tình người,....
-Hàn Vy mau thay đồ.Thiên Thiên bệnh rồi,em giúp cô ấy trình diễn màn độc tấu piano nhé.Nhất thời bức quá,anh không tìm được người thay thế.Mau nhé,sắp đến tiết mục của em rồi...
Nói rồi,hắn lại vội vã chạy đi,dáng vẻ tất bật,nhìn thấy thế nó cũng cảm thấy thương xót.Ai ở đây cũng đều có hoàn cảnh riêng,khó khăn riêng,tâm tình riêng.Cuối cùng cũng chỉ là một vòng tròn luẩn quẩn,tiền làm ra con người,con người lại chà đạp lên nhau để kiếm tiền.Thật nực cười.Chẳng lẽ cuộc sống của loài người cũng chỉ kết thúc như thế sao,tẻ nhạt và nhẫn tâm.Bất giác khóe miệng nó lại cong lên,vẽ lên trên khuôn mặt trắng bệch vì buốt giá một đường nét hoàn hảo,chớm nở vẻ đẹp của người thiếu nữ.Từ ngày Hiểu Minh không nhận ra nó,Hàn Vy luôn đặt nỗi buồn của mình vào trong tiếng đàn,nó học đàn piano,nó cũng không hiểu sao nó lại đam mê tiếng nhạc này đến thế,dịu nhẹ,du dương có những lúc trầm bổng,có những lúc lạnh lẽo như chính những sóng gió nó đang trải qua vậy.Đau,đau lắm,trái tim nhỏ bé bị bóp nghẹt.Yêu là như vậy sao,hạnh phúc được đong đầy bằng nước mắt,nỗi khổ đau của hai trái tim vốn hòa cùng nhịp đập nhưng lại không nhận ra nhau,không thể gần nhau.Có những lúc thật gần chỉ một giây nữa thôi,hai con người ấy đã có thể bên nhau,hạnh phúc mới chớm nở,hi vọng niềm tin sụp đổ ngay trước mắt,thật nhanh,thật bất ngờ,cứa vào thâm tâm con người ấy những vết sẹo tuổi thanh xuân,không thể lành lặn,ngày ngày vẫn luôn rỉ máu,mùi máu tanh nồng nhuốm đỏ khoảng không trong trí óc,mơ hồ,viễn ảo....Thất thần hồi lâu,nó mới có thể quay về thực tại,đặt tay lên chiếc hộp chiếc mặt.Nó nhẹ nhàng mở nắp hộp,một chiếc váy dài màu trắng tinh khôi,tôn lên vẻ tinh khiết,trong trẻo vốn khó có thể tồn tại nơi vũ trường xa hoa,hoan lạc này.Váy trắng cúp ngực tôn lên bờ vai mỏng manh yếu đuối,khiến cho ai khi nhìn vào bất giác cũng cảm thấy chua xót,muốn nâng đỡ,muốn bảo vệ,vùng eo thon gọn càng được tôn thêm nhờ chiếc nơ nhỏ gọn buộc phía sau,đôi chân trắng ngần mà mùa đông đã mang lại cho nó không thể che đậy,cứ ẩn hiện dưới đường xẻ tinh tế nơi vạt váy,...Đôi giày đính pha lê càng tôn thêm dáng vẻ thiếu nữ,nhẹ nhàng...Bờ môi đỏ thanh nhẹ,đôi mắt được kẻ vẽ càng thêm long lanh trong ánh đèn mờ ảo.Mái tóc dài buông xõa,những điểm xuyết bạch kim từ những ngày đầu tiên khi Hiểu Minh còn bên nó,vẫn mãi vẹn nguyên trong dáng vẻ của nó,không hề mất đi chỉ có điều chủ nhân tạo nên điều đó đã quên mất nó tự bao giờ.Lòng nó lại dấy lên nỗi chua xót,mặn chát của nước mắt,nó lại tự nhắc bản thân phải mạnh mẽ và cứng cỏi,cố hướng tới phía trước dù thật mù mịt và khó khăn.Nó không thể bỏ cuộc,tình yêu của nó,nó phải biết giữ lấy,Hiểu Minh của nó,nó không thể buông tay.Dù định mệnh có chia cắt,nghiệt ngã và oan trái,nó cũng không thể rời xa hắn,nó tin rằng nó sinh ra là để gặp hắn và yêu hắn,nó là thuộc về hắn.Hàn Vy bước ra khỏi phòng thay đồ trước sự ngỡ ngàng của tay quản lý và những người xung quanh.Vì giờ đây,Hàn Vy bỗng trở nên xinh đẹp,mỏng manh nhưng không hề mất đi cá tính mạnh mẽ.Đó là Hàn Vy mà Hiểu Minh đã tạo nên,Hàn Vy mà hắn đã lột bỏ sau lớp vỏ nhu nhược,tự ti của nó.Ánh sáng và vẻ đẹp phát ra từ con người nó,những người phụ nữ xung quanh đều không có được,nó bước đi trước ánh mắt ngưỡng mộ ao ước của đám đàn ông trăng hoa nó vẫn luôn khinh bỉ,ghê tởm;trước ánh mắt ghen ghét của những người phụ nữ luôn muốn bán thân cho đồng tiền.Tât cả loại người đều hội tụ trong chốn vũ trường này.Tiếng tên MC vẫn lảnh lót ngoài kia,sự nhộn nhịp trong này khác hẳn với không khí ngoài kia,trơ vơ hoang vu và lạnh lẽo với những cơn mưa như trút,nuốt gọn tất cả mọi thứ với màn nước dữ dội,xoáy sâu trong tâm can con người nỗi xót xa,sợ hãi.Bước lên sân khấu,mọi ánh đèn đều chiếu vào người thiếu nữ phía trước,thật trong sáng và thánh thiện như một thiên thần vô tình lạc bước vào cõi phong trần,trông cô thật mỏng manh và yếu ớt,tựa hồ như có thể biến mất bất cứ lúc nào như cái cách mà cô đi vào trong trái tim những con người ở Moon Night.Im lặng,không khí chìm xuống để nghe tiếng đàn ngân nga và thánh thót của người con gái phía trước.Hàn Vy ngồi xuống ghế,nhìn về khoảng không phía trước vô định mà nó không hề nhìn rõ,nó vẫn đưa mắt về một nơi quen thuộc,chỉ mong rằng hắn vẫn ngồi ở đó,chỉ mong hắn đưa mắt nhìn nó một chút,một chút mà thôi.Đôi bàn tay mềm mại,trắng nõn lướt nhẹ trên phím đàn,từng nốt nhạc đầu tiên vang lên,âm thanh tựa như làn mây trắng rửa sạch mọi bóng tối nơi đây,và dường như đã len lỏi đến trái tim cả hai chàng trai đang dõi theo nó,từ hai phía vẫn luôn dõi theo nó.Hàn Vy vẫn say sưa với bản nhạc quen thuộc nó vẫn thường chơi trong những lúc nhớ về Hiểu Minh,có nhẹ nhàng,có trầm bổng,có dữ dội,có mãnh liệt,có hạnh phúc niềm tin,và có bi thương ai oán,tất cả hòa quyện theo một cách hoàn hảo nhất,lay động nhất,chạm đến từng nỗi cay đắng thê lương....Nó chỉ nhắm nghiền mắt,thưởng thức nốt nhạc nó đang chơi,như một thú vui tao nhã,chỉ muốn quên đi tất cả,thanh thản và yên bình,bờ môi bất giác mỉm cười,có lẽ là nụ cười chân thật nhất lâu lắm rồi mới tìm về với nó.Nụ cười ấy đã khiến cho trái tim ai đó trật một nhịp.Hiểu Minh,ngồi đó,ly rượu nắm chặt trong tay,như muốn bóp nát vỡ vụn,như chính con tim hắn lúc này.Hắn không hiểu nổi nỗi đau trong tim hắn là gì,hận không thể bóp chết người con gái trước mắt kia.Ngay từ lần ở bệnh viện,hắn đã có cảm giác ấy,quen thuộc nhưng cũng đớn đau khi bắt gặp gương mặt và ánh nhìn của Hàn Vy,trái tim hắn đau trong nỗi đau vốn dĩ hắn đã từng ghét bỏ,ghét bỏ việc phải yêu thương một ai đó.Bức bối và khó chịu như ai đó bóp nghẹt,hắn chạy trốn khỏi cảm giác ấy,hắn cố gắng làm tổn thương nó,chà đạp nó bằng đủ mọi cách,đẩy xa nó khỏi cuộc đời hắn,nhưng mỗi lần như thế chính con tim hắn vẫn luôn nhói lên những cảm giác thương xót vô cùng.Lục lọi trong kí ức như đã bị bỏ quên nhưng hắn chỉ thấy một chuỗi những mơ hồ và hư vô,không nhớ nổi,không tìm nổi bóng hình thân quen ấy...Hiểu Minh gọi người phục vụ,nói nhỏ vào tai hắn,một nụ cười ác quỷ một lần nữa lại hiện hữu trên đôi môi Hiểu Minh.Dường như muốn nhất quyết phá nát con tim người thiếu nữ đang mải mê bên phím đàn.Không chỉ có Hiểu Minh ngồi đó dõi theo từng cử chỉ của Hàn Vy,Chấn Khang cũng cách đó không xa,vẫn luôn nhìn nó với đôi mắt đầy thương cảm,đau cho nỗi đau mà nó đang phải chịu đựng.Cậu yêu Hàn Vy,rất yêu nó từ ngày đầu nó và cậu gặp nhau,Chấn Khang đã biết rằng trái tim đã không còn thuộc về riêng bản thân cậu,nó đang đập mạnh,rất mạnh trong lòng ngực ấy muốn vỡ tung vì Hàn Vy.Suốt thời gian qua,cậu vẫn luôn âm thầm theo dõi nó từ xa,không bao giờ rời mắt khỏi nó,chỉ sợ rằng khi nó gục ngã sẽ không có ai bên cạnh,muốn bảo vệ che chở và chữa lành cho những vết thương lòng của nó.Nhưng cậu hiểu rằng vốn dĩ cậu không thể thay thế được người con trai trong trái tim nó,dù có cố gắng ánh mắt của nó sẽ không bao giờ hướng về phía cậu.Ba kẻ si tình,chạy trốn,rồi lại đuổi theo nhau,cuối cùng lại trở thành một vòng tròn luẩn quẩn,duyên nợ đến bao giờ mới thôi,sẽ còn lại gì sau những đau khổ....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top