Mất trí nhớ
Sáu tháng sau ,Hiểu Minh vẫn nằm đó.Tiếng nhịp tim vẫn tít dài trên chiếc máy hiện đại.Hàn Vy vẫn luôn đến chăm sóc cho Hiểu Minh,nó kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện,rất nhiều suy nghĩ của nó.Rồi nó lại ngồi lặng thinh ngắm nhìn hắn đang chìm trong giấc ngủ rất lâu rất lâu.Nó không hề muốn rời xa Hiểu Minh một tích tắc nào,sợ rằng khi hắn tỉnh lại không thấy nó sẽ cô đơn biết mấy.Những người bác sĩ ở đây đã quen thuộc nó,họ đều cảm thấy xót xa cho tình yêu ấy,cố gắng hết sức giúp cho Hiểu Minh tỉnh lại.Nó đã ngủ gục bên cạnh hắn từ lúc nào không hay,bỗng nhiên bị đánh thức bởi bàn tay ai đó đang động đậy.Vội vàng choàng tỉnh,nó thấy hắn đã có phản ứng,lòng nó bỗng chốc có những tia sáng lấp lánh.Hắn từ từ mở mắt, cũng là lúc trái tim nhỏ bé của nó đã dấy lên những nhịp đập liên hồi.
-Anh tỉnh lại rồi,em biết mà nhất định anh sẽ không rời xa em.....
Mắt nó lại ầng ậc nước,nhưng giờ đây là giọt nước mắt của niềm hạnh phúc.Nhưng nó chỉ nhận lại ánh mắt xa lạ.Hắn gạt tay nó ra,quay mặt ra ngoài cửa sổ,buông lời lạnh lùng nhất tựa như ngàn nhát dao đâm vào tim nó.
-Cô là ai,tôi không hề quen cô.
Nó lại gục ngã,chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn nhưng nó đã phải chịu đựng rất nhiều nỗi đau.Tưởng rằng khi Hiểu Minh tỉnh lại hạnh phúc sẽ trở lại với nó,nhưng không,mọi thứ chỉ càng ngày càng xa vời hơn mà thôi.Cố giữ cho con tim bé bỏng thôi đau đớn,nó cố trấn tĩnh bản thân rằng anh chỉ đang đùa nó một chút thôi.Hàn Vy bước đến,nắm thật chặt tay Hiểu Minh,mồ hôi cô đã ứa đầy vầng trán cao:
-Em là Hàn Vy.Anh chắc chắn biết em mà đúng không anh?Đừng đùa em nữa.Xin anh....
Dứt lời cũng là lúc giọt nước mắt tràn mi,gió lùa từ cửa sổ làm mắt nó thêm cay dát.Nó không tin vào mắt mình,hắn là người đàn ông nó yêu,yêu sâu đậm nhưng giờ đây sao trong đôi mắt ấy không còn sự ấm áp quen thuộc,chỉ còn lại sự lạnh lẽo và vô hồn.Hắn đang ở ngay trước mặt nó,nhưng nó lại không thể tiến gần con tim hắn lần nữa.
Hiểu Minh quay đầu lại nhìn nó bằng đôi mắt khinh bỉ,đôi môi vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp nhưng lại khiến cho nó cảm thấy ớn lạnh,đây liệu có phải là Hiểu Minh mà nó yêu hay không,nó thực sự không dám nghĩ đến.
-Tôi nói rồi,tôi không hề quen cô.Mau tránh ra.Tôi rất ghét kiểu con gái nhân cơ hội như cô.Tiếp xúc với tôi,chắc cũng chỉ một chữ tiền.Đừng đóng kịch nữa,cô diễn tốt lắm có thể thi vào trường nghệ thuật đấy!!Nhưng đừng giở trò đó ra với tôi.Thật đáng ghê tởm...
Hắn dùng lực đẩy mạnh nó ra,không kịp chuẩn bị trước nó ngã xuống đất,đầu va đập mạnh vào cạnh bàn.Mọi thứ trở nên thật mờ ảo,nó không biết rõ do nước mắt hay do cú ngã ấy.Nó đã không còn đủ lí trí để suy xét.Hiểu Minh,rốt cuộc tại sao lại thành ra như vậy nó không thể hiểu nổi.Hắn rất yêu nó nhưng sao giờ đây mọi thứ như đảo lộn.Từng lời nói của hắn thốt ra như từng nhát dao xé toạc trái tim nó,tàn sát nó một cách tàn độc nhất,đau đớn nhất hơn cả việc bị hành hạ về thể xác.Nó không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy,nếu đây là một giấc mơ có lẽ sẽ là ác mộng khủng khiếp nhất đối với nó.Nhưng không,làn dịch đỏ tanh nồng,sự đau đớn của vết thương đều là thật,nó phải đối mặt với sự thật này như thế nào đây.Hiểu Minh ghê tởm nó,khinh bỉ nó,sự lạnh lùng của hắn bóp nghẹt từng hơi thở của nó,lồng ngực như muốn bung ra,vỡ tung thành từng mảnh.Nước mắt nó càng lúc càng dày,nó không thể nhìn thấy ánh sáng trước mắt,tích tắc mọi thứ lại chìm vào bóng đêm đáng sợ và u ám.Tỉnh lại,nó thấy trán mình ê buốt,Chấn Khang đang nắm chặt tay nó,nhìn thấy nó tỉnh lại cậu chỉ mỉm cười lặng lẽ.Chấn Khang vẫn luôn bên cạnh bảo vệ nó như vậy,anh là một chàng trai rất tốt,nó không thể không thừa nhận nhưng trái tim nó chỉ có một,một trái tim nhỏ bé chỉ có thể dành riêng cho Hiểu Minh.
-Hiểu Minh tỉnh lại rồi....Bác sĩ đã đến khám cho anh ấy chưa?
Nghe câu hỏi của nó,bỗng mặt cậu tối sầm lại.Người con gái cậu yêu hồn nhiên,trong sáng,trên môi luôn nở nụ cười,giờ đây bỗng trở nên tiều tụy và xanh xao quá.Trái tim cậu cũng rất đau,Hàn Vy không đáng phải chịu đựng nhiều nỗi đau như thế,cậu luôn muốn bảo vệ che chở cho nó,nhưng nó vẫn luôn đau khổ.
-Hiểu Minh đang bình phục,cậu ta được các bác sĩ chăm sóc rất tốt.Em đừng lo.Nhưng có điều anh nghĩ em nên biết,bác sỹ nói cậu ta tỉnh lại là một kì tích nhưng một khoảng kí ức đã bị mất đi,rất khó có thể nhớ lại.Nhưng cũng không có nghĩa là đã vô vọng,em hãy kiên cường lên.
Thì ra....Cuối cùng hắn lại quên mất nó,khoảng kí ức ấy chắc chắn là thời gian khi nó và hắn bên nhau,có lẽ nó đã khiến hắn phải chịu quá nhiều đau khổ,quá nhiều bi thương...Nó tự căm hận chính bản thân mình.Nó chính là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên xáo trộn,nếu không có nó hắn đã không bị thương nặng như thế,nếu không phải vì nó hắn đã không chịu nhiều đau đớn đến vậy....Tự dằn vặt bản thân mình,Hàn Vy hiểu rằng giờ nó tự trách móc bản thân thì đã quá muộn,nó không thể bỏ cuộc nhất định,nhất định nó sẽ khiến hắn nhớ ra nó là ai.Nó sẽ xây dựng những kí ức đẹp trong trái tim hắn,sẽ không khiến hắn phải vì nó mà tổn thương thêm nữa.
Sau vài ngày điều trị,hồi phục,Hiểu Minh đã được xuất viện.Hắn đã dọn ra ngoài,không còn ở lại nhà của nó,hắn đã thật sự muốn rời bỏ nó rồi ư??Không thể nào,nó cố gắng tự nhủ bản thân mình mạnh mẽ nhưng không ai biết rằng nó đang phải đau đớn đến chừng nào.Cảm giác khi mà một người bạn yêu bằng cả trái tim lại lãng quên bạn,lại xóa bỏ bạn khỏi trí nhớ của họ ,đó sẽ là nỗi mất mát lớn nhất,đắng cay nhất,tạo thành những vết thương khó có thể chữa lành,chỉ càng ngày càng lớn,rỉ máu cho tới khi bạn chết đi.Nó biết rằng chuỗi ngày trước mắt sẽ thật dài,thật lắm chông gai,và có khi nó sẽ còn phải đau đớn hơn thế nữa nhưng để có thể khiến Hiểu Minh nhớ lại nó cam tâm tình nguyện bên cạnh hắn,không rời xa hắn.Chỉ cần đến một ngày,khi hắn nhìn thấy tình cảm chân thành của nó,hắn nhất định sẽ bên cạnh nó.
Từ khi tỉnh lại,Hiểu Minh bỗng trở thành một con người hoàn toàn khác,hắn như thú dữ,luôn tụ tập trong các vũ trường xa hoa,những nơi hư danh ảo vọng khiến con người mất hết lí trí.Và giờ đây hắn cũng vậy,hắn vung tiền như nước,đôi mắt lạnh lùng nay luôn gợi tình đưa đẩy các cô gái,hắn uống hết chai rượu này đến chai rượu khác,bàn tay mơn trớn lên thân thể các cô gái bên cạnh...Tất cả những cảnh tượng đó,Hàn Vy đều tự mắt chứng kiến hết.Nó đã nhờ Chấn Khang giúp nó điều tra những nơi mà Hiểu Minh hay đến,biết hắn hay đến Moon Night,nó đã xin làm phục vụ ở quán bar này.Cứ tối đến,nó lại đến đây,ánh mắt luôn tìm kiếm bóng dáng hắn không thôi,nhìn hắn phút chốc thật xa lạ,vị đắng cay lại tràn ngập trí óc nó.Nhưng nó chỉ có thể ngắm nhìn hắn từ xa,chỉ có thể dìu hắn về khách sạn khi hắn đã say khướt,những kẻ ưa danh vọng xung quanh cũng nhanh chóng quay đi,chỉ mình hắn bị bỏ lại như một món đồ đã hết giá trị lợi dụng.Những cô gái lúc nãy còn õng ẹo đến bên hắn với giọng nói ngon ngọt bỗng chốc lại sà đến những kẻ đại gia lắm tiền khác.Những lúc ấy nó thực sự muốn vực hắn dậy,đánh hắn thật mạnh để cho hắn thấy bộ mặt của những kẻ vây quanh hắn nhưng nó lại không đủ can đảm,không đủ mạnh mẽ.Nó quá nhu nhược vì nó biết rằng cuộc sống của hắn hôm nay đều là do chính nó gây ra,liệu rằng nó có tư cách gì để trách cứ hắn đây.Nó còn đáng khinh bỉ gấp ngàn lần.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top