Có chăng bi kịch luôn trực chờ
Nó đau nhức toàn thân là thế nhưng cũng không quên nhéo vào tay Chấn Khang một cái đau điếng,nó bặm môi nghiến răng nghiến lợi khiến Cậu công tử Chấn Khang của chúng ta la oai oái:
-Em vẫn không hề bớt chút dữ tợn nào.Nhưng tôi thích em như vậy!!!!
Cậu ghé sát vào tai nó mà thì thầm và người kia có lẽ đã không thể chịu nổi tên con trai đang sát lại gần người con gái của hắn rồi.Mặt hắn đã đỏ lịm,ánh mắt muốn nuốt tươi người trước mặt.Chấn Khang cười,xoa đầu nó,rồi lại vụt đi mất không chào tạm biệt như cách mà cậu đã đến.Bỏ lại Hàn Vy và Hiểu Minh vẫn đang đăm chiêu trong dòng suy nghĩ của mình.Thật ra cậu đã chứng kiến cả,cảnh tượng khi Hàn Vy và Hiểu Minh bên nhau,cậu thật sự đã nhìn thấy cả và cũng không ngoài phán đoán của cậu.Nhưng điều đó vẫn khiến Chấn Khang đau,như đã đánh mất đi một thứ vô cùng quan trọng,tim cậu như nghẹt thở,bức bối chỉ muốn thoát khỏi.Cậu hiểu nhưng lại không dám buông tay,cậu đã quá yêu Hàn Vy rồi,người con gái ấy dù không bên cậu nhưng cậu cũng quyết không buông tay,cậu muốn bảo vệ che chở nó,muốn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của nó.Dù chỉ còn lại chút tia hi vọng,Chấn Khang vẫn mong rằng sẽ có một ngày,Hàn Vy sẽ quay lại nhìn cậu...Bước đi vô thức giữa dòng người cậu vẫn không có cách nào thoát khỏi hình bóng của Hàn Vy...Yêu dù rất đau nhưng lại làm con người ta sống chết cũng phải giữ lấy,biết là mong manh nhưng vẫn không thể thoát ra được....
Suốt những ngày ở bệnh viện chính là cực hình với nó,quanh quẩn chỉ trong một căn phòng,hết tiêm rồi lại uống thuốc,hết ăn rồi lại uống,người nó bây giờ chắc sắp thành heo rồi,chỉ tại cái tên Hiểu Minh,còn mẹ nó nữa chứ cũng hùa hết bắt nạt nó.Mắt nó không ngừng đảo qua ngoài cửa sổ rồi lại quay ra nhìn hắn nhưng muốn năn nỉ.Nhưng khổ nỗi trái tim ai kia lại quá lạnh lùng:
-Ra ngoài vừa có mây,có nắng,có gió,có hoa...Ây nếu được ra ngoài thì có khi mình còn nhanh khỏi bệnh hơn nữa ấy chứ nhỉ??
Dù là tự thoại nhưng nó phải vặn volume hết cỡ chỉ để tên sắt đá kia nghe thấy.Và quả thật đã có công hiệu,hắn ngước lên nhìn nó nhưng chưa đến hai giây mắt hắn lại tiếp tục dán vào tờ báo.Đáng ghét quá mà.
-Em muốn ra ngoài anh nghe thấy không hả?Muốn ra ngoài
....
-Trật tự đi nào em có thấy tôi đang rất bận không hả
...
-KHÔNG BIẾT.Muốn ra ngoài-nó chu môi,chẳng khác nào một đứa trẻ con.Và làm nhịp tim ai đó lỡ mất một nhịp rồi.
Hắn không phải không muốn dẫn nó ra ngoài nhưng hắn rất sợ đưa nó ra ngoài xã hội ấy đầy hiểm độc và chết chóc.Hắn đã không thể bảo vệ nó một lần rồi,hắn rất sợ mất nó,sợ nó không từ mà biệt lại rời xa hắn...Nhưng đối diện với cô nàng vừa ngốc vừa bướng bỉnh này,hắn thật sự khó mà ngăn cả rồi.Hắn bước đến bế bổng nó lên,khiến Hàn Vy phút chốc khuôn mặt đã đỏ lựng.Hiểu Minh nhẹ nhàng đặt Hàn Vy xuống chiếc xe lăn,từ từ đưa nó xuống công viên.Hoa nhiều màu rực rỡ khiến nó thích thú vô cùng,không còn mùi của bệnh viện,chỉ toàn là không khí trong lành làm nó thấy dễ chịu hơn rất nhiều.Nó ngắm hoa,còn hắn lại đang mải mê ngắm nhìn nó như muốn thu mọi hình ảnh ghi lại toàn bộ trong kí ức và trong trái tim....Nhưng tình yêu của hắn vẫn chưa được bình yên......
Quay trở lại trường học,nó lại bị Tiểu Thanh kéo tới mà tra tấn nó tới tấp bằng cách mắng nó,rồi sờ lần tìm vết thương đủ thứ.Đó chính là bạn thân,khi nó thất bại Tiểu Thanh luôn bên cạnh,khi nó bế tắc Tiểu Thanh luôn gợi mở,và nó biết Tiểu Thanh đã lo cho nó thế nào khi biết nó bị thương...Nó thầm cảm ơn cô bạn này,rất nhiều,rất nhiều.Mọi thứ vẫn không thay đổi là bao,nó lại quay trở lại quy luật cũ,đi học về nhà và đi học.Tên Hiểu Minh đáng ghét kia thì vẫn luôn hộ tống nó,nhắc nó phải ăn cái này cái kia,mặc làm sao cho đủ ấm,rồi bắt nó uống rất nhiều thứ thuốc xanh ,đỏ ,tím, vàng,đến tận giờ nó đã cảm thấy phát sợ rồi.Lớp đã vắng mất hai người,một là Chấn Khang,cậu ta đã sang bên Úc để hoàn thành một số công việc cùng cha cậu,còn Khánh Phương,nó chỉ nghe Tiểu Thanh kể rằng sau ngày cô ta làm nó bị thương,một thế lực nào đó đã đánh sập công ty nhà cô ta,khiến cả gia đình bại sản,bản thân Khánh Phương cũng bị đuổi học khỏi trường rồi,đến giờ vẫn không ai biết gì về cô ta nữa.Nó nghe mà không khỏi rùng mình,nó không xác định rõ thế lực mà Tiểu Thanh nhắc đến là ai,Chấn Khang hay Hiểu Minh.Nhưng quả thực người đó ra tay cũng quá tàn độc rồi,nó cũng chỉ là bị thương một chút,hại cả gia đình như vậy nó thật sự không nhẫn tâm.Nhưng chuyện gì đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi,nó cũng không có cách nào ngăn cản.Nó hiểu rõ,kẻ có thể làm thay đổi cả một tập đoàn giàu có chỉ sau một đêm chắc hẳn không hề tầm thường và nó cũng không muốn tìm ra kẻ đó là ai,nó không muốn biết.Nhưng nó lại không ngờ rằng lòng lương thiện của nó không thể đo lại với lòng tiểu nhân,một âm mưu thâm độc đã được dàn sẵn chỉ chờ nó tự bước chân vào...Sau đó mọi thứ sẽ đều biết thành thảm kịch vấy mùi máu tanh.....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top