do cu toi anh thich em P2

Đặt văn bản tại đây...Trước quán bar xxx:

-Sao đột nhiên ông lại muốn đến nhà Kent vậy??? bộ có chuyện gì xảy ra hả??? - Thảo nhìn Duy hỏi dồn dập.

-Đừng hỏi nữa bây giờ phải đi đến nhà của thằng Kent ngay - nói đoạn Duy đưa cho Thảo cái nón bảo hiểm.

Lúc này tại nhà của Kent...

-Hiên muốn uống gì??? Nước trái cây nha...để Kent đi lấy - Kent quay qua nhìn nó hỏi..

-Ờ...gì cũng được - nó khẽ gật đầu...

Kent bước xuông lầu để mình nó lại trong căn phòng nhỏ, nó nhìn quanh thích thú vì đây là lần đầu tiên nó được tham quan phòng của Kent...cái bàn học nhỏ nhắn đc sắp xếp ngăn nắp, có nhiều mô hình đã thu hút nó tiến lại gần...

-Kent mà cũng chơi cái này nữa hả?? hihi...- nó cười nhẹ....

-Á Hiên...nước đây...BỊCH...- Kent bất ngờ mở cửa đi vào làm nó bất ngờ đánh rơi mô hình đang cầm trên tay...

-Ơ...Hiên xin lỗi...xin lỗi nha...- nó rồi rít cúi xuống nhặt...

-Không sao đâu, chỉ cần gắn lại là được thôi mà...hihi...- Kent mỉm cười khi thấy thái độ bối rối của nó...

-Kent cũng thích chơi mô hình nữa hả??? thật không ngờ đó...- nó nhìn Kent nói...

-Hì...thật ra...những mô hình này là của Yến Ly...- Kent khẽ nói...mỉm cười chua xót...

-Yến Ly??? - nó bất ngờ...

-Uhm...cô ấy đã làm tất cả những mô hình này trong vòng 1 tuần lễ...trước khi đi du học...- Kent ngập ngừng với ánh mắt thoáng buồn...

-........- nó không nói gì, ngồi nhìn Kent....

-Hiên có biết trước khi đi cô ấy đã nói gì với Kent không??? Cô ấy nói rằng...cô ấy thích Kent...nhưng thay vì 1 cái gật đầu và 1 nụ cười hạnh phúc...thì Kent...lại nói lời xin lỗi...lúc đó Kent đã nghĩ rằng tốt nhất là hãy thả tay cô ấy ra và đó sẽ là việc làm tốt cho cả 2....nhưng cũng từ giây phút đó...Kent mới biết mình đã sai...đã thật sự sai...đã phạm 1 lỗi lầm mà không bao giờ có cơ hội để sửa chữa...hì...Kent đã tự dối lòng mình rằng là Kent vẫn ổn...nhưng....vết thương dường như 1 ngày càng lớn...- Kent cúi mặt ngập ngừng nói...

-Đồ ngốc...- nó bất ngờ nói làm Kent vội vàng ngẩng đầu lên nhìn ngỡ ngàng...

-Cái gì mà lỗi làm không bao giờ có cơ hội để sửa chửa chứ??? Chỉ cần muốn là được chứ gì...chỉ là Kent đang sợ và không đủ tự tin để đối mặt với nó thôi...sẽ không có gì là quá muộn...chỉ khi Kent bỏ cuộc thì mọi chuyện mới thật sự kết thúc thôi...- nó hậm hực bức xúc nói...

-Hì...vậy nếu như là Hiên...thì Hiên sẽ làm gì??? - Kent nhìn nó dò xét...

-Nếu là Hiên thì Hiên sẽ không chạy trốn, mà sẽ cố gắng đối mặt với nó, dù có thất bại hay sau này sẽ phải chịu đựng đau khổ nhưng sẽ không phải hối hận vì trước đó Hiên đã sống thật với lòng mình và quan trọng hơn là vì trong tình yêu không bao giờ có 2 từ hối hận và bỏ cuộc...

-Vậy...bây giờ...có phải là lúc Hiên phải đối mặt và sống thật với lòng mình không??? - Kent nhìn nó mỉm cười nói...

-Hả??? - nó sững sờ nhìn Kent khó hiểu...

-Haizzz...không biết bây giờ Ấn Quân đang làm gì nhỉ??? Chắc bây giờ cậu ấy đang ngồi ở nhà vừa xem tivi vừa sốt ruột, đứng ngồi không yên...để suy nghĩ về 1 ai đó chăng??? - Kent nhìn nó nói cười tinh nghịch ám chỉ...

-Gì??? Cái...cái gì chứ??? Ai cũng biết Hiên với cái tên đó như chó với mèo vậy...thì làm sao mà có cái thứ tình cảm đó được chứ??? - nó ngập ngừng bối rối nói...

-Hiên biết không...Hiên và Ấn Quân cũng giống như mưa và nắng vậy...thật sự sẽ chẳng dễ dàng gì để có thể ở bên nhau, nhưng...khi đã ở bên nhau thì cả 2 sẽ tạo ra 1 cầu vồng thật sự rực rỡ...- Kent nhìn nó nói...trước vẻ mặt hết sức ngỡ ngàng...

Vào lúc này...trên con đường nhộn nhịp người qua kẻ lại, Quân vô hồn lê chân bước đi...không màng đến những cú va chạm cùng với những câu nói hậm hực của những người đi đường...ánh mặt buồn bã nhìn quanh bỗng nhiên dừng chân tại 1 góc phố quen thuộc...nơi Quân đã từng cứu nó...

Ring...ring...ring...tiếng chuông điện thoại đầy lo lắng của Duy vội vã reo lên...

-Píp...íp....- Quân đưa tay tắt nguồn....thẫn thờ ngồi xuống...

-Tao không thể nói cho cô ấy biết rằng tim tao đau như thế nào, tao chỉ có thể mỉm cười và chúc mừng cô ấy...hì...mài có biết tim tao đang đau như thế nào không??? ...tao thật sự đứng không vững nữa rồi...tao thở không nổi nữa rồi....mài có biết tao phải mất rất nhiều thời gian để nhận ra rằng tao yêu cô ấy không nhưng...nhưng tại sao...chỉ vỏn vẹn vài giây tao lại đánh mất cô ấy...tao phải làm gì đây??? tao phải làm sao đây??? - Quân gục ngã...tay nắm chặt sợi dây chuyền...những giọt nước mắt cứ thế vô tình rơi...cảm giác của sự mất mát và đau xót...

-Để Kent đưa Hiên về...

-Thôi, không sao đâu mới có 9h mà...Hiên muốn đi bộ 1 mình...- nó mỉm cười nói...

-Vậy...chừng nào về tới nhà nhớ nhắn tin cho Kent biết nha...

-Uhm...vậy Hiên về nha...bye bye...mai gặp lại...- nó vẫy tay bước đi...đột nhiên...

-KENT....HIÊN SẼ KHÔNG TRỐN CHẠY NỮA MÀ SẼ THỬ ĐỐI MẶT VỚI CÁI TÊN NGỐC ĐÓ....KENT CŨNG PHẢI CỐ GẮNG ĐÓ...CẢM ƠN VÌ NGÀY HÔM NAY...- nó quay lưng lại nói to...

-Hì....- Kent mỉm cười đưa tay lên ra hiệu.

-Sao rồi??? có liên lạc được không??? - Thảo nhìn Duy hỏi...

-Chết tiệt...nó tắt máy rồi...rốt cuộc là cái thằng này đi đâu cơ chứ....aaaaaaa...phát điên lên với mấy đứa này...- Duy tức tối lo lắng...

-Đừng quá lo, chắc bây giờ ông ấy cần yên tĩnh 1 mình nên mới làm vậy thôi...- Thảo nhẹ nhàng nói...

-ĐI...bây giờ phải đi lại nhà của thằng Kent trước cái đã...đi thôi...

-Nếu anh sửa sai lỗi lầm...thì em có thể tha thứ cho anh không??? - Kent nhìn tấm hình trên bàn thầm nghĩ....đột nhiên...

Tính tong...tính tong...tính tong....tiếng chuông cửa reo lên liên tục...

-Nè...bấm 1 cái được rồi...làm gì mà ông cứ bấm liên tục vậy hả??? 1 hồi đứt dây chuông nhà người ta bây giờ...- Thảo nhìn Duy quát...

-Đừng có cản...tui cố tình mà...- nói đoạn Duy vẫn tiếp tục...

-Được rồi...đừng có bấm nữa...- Kent thình lình xuất hiện...làm Duy và Thảo giật mình...

Trong căn phòng khách, Duy ngồi bất động...đưa mắt nhìn Kent không chớp...không khí trở nên căng thẳng cực độ...

-Đến đây tìm tôi là chỉ để ngồi nhìn thôi hả??? - Kent điềm tĩnh nhìn Duy nói...

-Tôi có chuyện rất quan trong muốn nói với ông...- Duy hậm hực...

-Nếu là chuyện liên quan đến Ấn Quân và Á Hiên thì 2 người có thể về...- nói đoạn Kent đứng dậy, trước 4 con mắt đang tròn xoe khó hiểu...

-"Thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được mong quý khách gọi lại sao" ... đi đâu mà tắt máy vậy nè??? thiệt tình...lúc có chuyện quan trọng muốn nói thì biến mất tiêu, lúc không có gì thì cứ ám mình như đĩa...grừ...- nó tức tối bước đi...

-Bà...bà ơi...bà ơi...Ấn Quân về chưa ạ??? - nó chạy nhanh vào nhà nhìn quanh...

-Vẫn chưa...2 đứa không đi chung với nhau sao??? Cái thằng này đã khuya vậy rồi mà còn đi đâu thế không biết??? - bà nhìn đồng hồ hậm hực...

-Bà ơi...bà thử gọi cho Quân đi bà...coi chừng hắn đi chơi với mấy nhỏ xanh xanh đỏ đỏ đó...- nó ngồi châm chọc...

-Cái gì??? Đi với mấy đứa xanh xanh đỏ đỏ á...cái thằng...về đây biết tay ta...- nói đoạn bà lấy điện thoại bấm bấm...

-"Hihi...chỉ còn cách này thì ông mới chịu về sớm thôi haha..." - nó thầm nghĩ và lén cười...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ut1508