Chương 107 - 108
[107] Đồ Cổ Xuống Núi – Làm Thụy Thú Thực Phiền
***
Khu thành thị đế đô, bên ngoài tòa nhà Ninh Thiên cao ngất.
Vệ Tây dẫn Đoàn Kết Nghĩa xuống xe, Đoàn Kết Nghĩa ngửa đầu nhìn tòa nhà cao ngất tận trời, ánh mắt sáng lấp lánh: "....con có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày có thể hợp tác với Ninh Thiên, sư phụ, ngài có nhớ tên đồng bạn hợp tác mà Ninh Thiên từng đăng trên mạng không? Lần này Thái Thương Tông chúng ta phát đạt rồi a..."
Vệ Tây nghe Đoàn Kết Nghĩa phấn khởi cả đoạn đường tới đây, tâm tình cũng vui vẻ vài phần, ngay cả tiếc nuối vì nhị đồ đệ bận việc không thể đi cùng cũng tiêu tán hơn phân nữa.
Nghĩ tới nguyên nhân nhà mình có thể hợp tác với đồng bạn kinh doanh có thực lực khác biệt như vậy, Đoàn Kết Nghĩa không khỏi lắc đầu: "Con cũng quá may mắn mà, rốt cuộc có tài đức gì có thể bái một thụy thú làm sư phụ."
Ngay sau đó lại càng sùng bái sư phụ nhà mình hơn: "Sư phụ, ngài là thụy thú, trông coi đúng sai phải trái ở thế gian, trách nhiệm thực nặng nề. Ngài yên tâm, mặc dù trước kia con từng làm vài vụ trộm nhỏ, hiện giờ làm đại đệ tử của người, từ nay về sau con nhất định sẽ thay đổi hướng về chính nghĩa, tuyệt đối sẽ không làm xấu mặt người cùng Thái Thương Tông!"
Bị Đoàn Kết Nghĩa vỗ mông ngựa liên hoàn, sống lưng Vệ Tây thẳng tắp, dùng vẻ mặt bình tĩnh giấu đi nội tâm có chút không biết làm sao của mình.
Mặc dù đã biết mình là thụy thú, thế nhưng nói thật, không biết vì sao đến bây giờ cậu vẫn không có cảm giác chân thật với thân phận này.
Lúc này bên cạnh truyền tới một tiếng hô, Vệ Tây quay đầu nhìn lại thì phát hiện là một cô gái trẻ tuổi dáng vẻ trí thức.
Lúc này cô gái đang dùng sức lục túi, vẻ mặt hốt hoảng: "Ví tiền của mình đâu rồi? ! Ví tiền của mình đâu mất rồi?"
Nhìn dáng vẻ lã chã chực khóc của cô gái, nội tâm Vệ Tây không có ưu tư gì đặc biệt, từ ngày Thái Thương Tông trùng kiến, mặc dù cậu đã giúp rất nhiều người phàm giải quyết khốn cảnh, thế nhưng nghiêm túc trợ giúp bất quá chỉ vì đổi chác đồng giá mà thôi.
Cô gái này không phải tín đồ của cậu, cũng không phải khách hàng, hai bên cũng không quen biết, vì thế Vệ Tây cũng không chú ý tới, sau khi hiểu là xảy ra chuyện gì liền bình tĩnh quay đầu đi.
Kết quả vừa mới quay đầu lại liền đối mặt với tầm mắt đại đồ đệ.
Vệ Tây: "..."
Đúng vậy, mình bây giờ chính là thụy thú.
Vệ Tây ưu sầu hai giây, đột nhiên cảm thấy bả vai nặng trĩu, so với trước kia mang chưởng môn lệnh Thái Thương Tông rời núi còn nặng hơn.
Nếu cậu có chút văn hóa thì có lẽ biết sức nặng này được gọi là gánh nặng thần tượng.
Đoàn Kết Nghĩa chỉ thấy sư phụ nhà mình đột nhiên xoay người nhảy tới nhẹ nhàng tung một cú đá đá bay một người nam trung niên ở bên cạnh cô gái trí thức kia đang chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi bay ra ngoài.
Mọi người xung quanh bị động tĩnh bất ngờ này dọa ngây ngốc, nam trung nên vừa la to vừa kêu đau: "....Mày là ai a?"
Vệ Tây không biết chính mình vì sao phải làm chuyện không thể giải thích như vậy, tâm tình không tốt chút nào, nghe vậy lập tức âm trầm giẫm một cước lên cổ họng đối phương, lạnh lùng nói: "Lấy ra."
Nam trung niên khựng một chút, còn muốn giả bộ nhưng giây tiếp theo liền cảm nhận được lực đạo không chút nhân nhượng ở cổ họng cùng ánh mắt tràn đầy sát ý của Vệ Tây, nhất thời rợn tóc gáy, lập tức suy yếu móc ra túi tiền vừa trộm được, cầu xin tha thứ: "Tha.... tha mạng...."
Vệ Tây nhìn chằm chằm hắn vài giây, cũng không nhận lấy ví tiền kia, chỉ khó chịu chậm rãi dời chân.
Sát ý trên người Vệ Tây vẫn chưa biến mất, lúc này nghe thấy cách đó không xa truyền tới âm thanh tựa hồ từng quen biết: "Vệ... Vệ chưởng môn? !"
Vệ Tây nhìn qua, phát hiện người gọi mình là một cô gái tóc đỏ, suy nghĩ một chốc rồi nói: "Trọng Minh?"
Lần tới Hải thị bắt Thanh Long từng gặp qua.
Trọng Minh thấy quả nhiên là Vệ Tây, ánh mắt lại càng cảnh giác hơn, vội vàng đẩy đám người chen vào trong, cẩn thận hỏi: "Vệ chưởng môn.... sao ngài lại ở đây?"
Trước khi tới đây Vệ Tây có xem qua không ít tư liệu thụy thú mà đại đồ đệ chuẩn bị, lúc này chậm rãi suy ngẫm tên đối phương: "Trọng Minh.... cô là Trọng Minh điểu?"
Trọng Minh: "Cậu làm sao biết? ! ! ! ! ! !"
Trọng Minh suýt chút nữa sợ tới rụng lông? ! Người này khôi phục trí nhớ rồi? !
Nghĩ tới thân phận cùng năng lực của Vệ Tây, nội tâm Trọng Minh nháy mắt lóe lên vô số hậu quả đáng sợ, da đầu cũng bắt đầu tê dại, quay đầu lại liếc nhìn tòa cao ốc công ty, tín hiệu báo động trong nội tâm căng thẳng ở mức độ chưa từng có: "....cậu tới đây là....?"
Vệ Tây nào biết Trọng Minh đang cảnh giác, nghe đối phương thừa nhận liền trả lời thành thực: "Tôi đoán."
Trọng Minh: "? ? ?"
Không phải khôi phải trí nhớ à? Trọng Minh vừa mới thả lỏng tâm tình căng thẳng tột độ gần như sắp ép chết chính mình thì nghe Vệ Tây nói tiếp: "Tôi tới công ty mấy người nói chuyện hợp tác, thuận tiện ghi danh thân phận thao thiết của tôi."
Trọng Minh: "Thao thao thao thao....thiết! ! ! ! ! !"
Hóa ra đã nhớ lại rồi sao! ! ! !
Thiên đạo a! ! ! !
Phải làm sao đây a! ! ! !
Chỉ có vài giây mà đầu gối Trọng Minh đã sắp nhũn tới nơi, chỉ nghe Vệ Tây bình tĩnh hỏi: "Cô chưa nghe nói à?"
Mồ hôi từ gáy Trọng Minh trượt theo cổ lăn tới chóp đuôi, cô không rõ Vệ Tây rốt cuộc muốn làm gì, muốn ra tay lại không dám tùy tiện tấn công, bắp thịt trên mặt điên cuồng co rút: "Làm sao biết được chứ?"
Cái tên Thao Thiết này từ thời hồng hoang, trên trời dưới đất nào có thần thú nào chưa từng nghe nói qua chứ? !
Cô không chỉ nghe nói mà còn chạm mặt vài lần a! Nếu không chú ý thì sẽ lãnh kết quả như Hạ Thủ Nhân, mất đuôi là chuyện nhỏ, bị nuốt sống mới thật sự là thảm thiết!
Vệ Tây căn bản không hiểu nỗi kinh hoảng của Trọng Minh, còn mở miệng nói: "Tôi nói mà, đều là thụy thú, tôi có tín đồ đông đảo như vậy, cô làm sao có thể chưa từng nghe tới tôi."
Trọng Minh: "? ? ?"
Trọng Minh: "Excuse me?"
Cậu nói cậu là cái gì?
Lúc này Đoàn Kết Nghĩa vui sướng bu tới, vẻ mặt kính người vuốt đuôi nịnh nọt sư phụ nhà mình: "Sư phụ, trâu bò a! Không hổ là thụy thú bảo hộ chính đạo nhân gian!"
Trọng Minh: "? ? ?"
Bảo vệ chính đạo nhân gian?
Lúc Trọng Minh mờ mịt bên người có một cô gái trẻ mặt mũi đầy nước mắt lao tới chụp lấy túi tiền trong tay người nam trung niên nằm dưới đấy, sau đó vừa lau nước mắt vừa liều mạng cám ơn Vệ Tây: "Cám ơn! Cám ơn! Sáng nay tôi vừa mới rút tiền ngân hàng, nếu không nhờ có cậu thì tên trộm này đã chạy mất rồi, tháng tiếp theo của tôi.... ô ô ô..."
Theo tiếng khóc của cô gái, không ít lời xì xào bàn tán nổi lên——
"Ôi trời, mới vừa nãy tôi còn tưởng là đánh nhau, sợ hết hồn."
"Không ngờ là làm việc nghĩa, bà có thấy dáng vẻ nhảy lên đạp một cú khi nãy không? Thật là suất quá a!"
Trọng Minh: "? ? ?"
Trọng Minh kinh ngạc nhìn nam trung niên bị thương nằm bẹp dưới đất không bò dậy nổi: "....Vệ chưởng môn mới vừa rồi là đang....?"
Đoàn Kết Nghĩa: "Bắt trộm a, chứ không cô nghĩ tôi với sư phụ đang làm gì?"
Trọng Minh có chút hoảng hốt: "Tôi cho là.... đói bụng nên muốn giết người này ăn."
Vì thế mới tiến tới chào hỏi để ngăn cản Vệ Tây.
Vệ Tây liếc nhìn Trọng Minh một cái, nội tâm hiếm khi chột dạ, làm sao cô ta biết? Mới vừa nãy tên trộm này ngoan cố muốn chống cự, cậu quả thực đã nhảy sinh ý niệm không bằng gặm một miếng.
Đoàn Kết Nghĩa mất hứng: "Cô bị làm sao vậy, sao có thể nghĩ sư phụ tôi như vậy? Sư phụ tôi là thụy thú, bảo vệ nhân loại trợ giúp nhân loại chính là thiên tính, sao có thể ăn bọn họ chứ, đúng không sư phụ?"
Vệ Tây: "....ừ."
Trọng Minh: "..."
Cậu có thiên tính này sao?
Trọng Minh cảm thấy chính mình hẳn là đang nằm mơ, sau đó chỉ thấy Tất Phương hì hục hì hục chạy tới: "Vệ chưởng môn! Tôi ở công ty chờ thật lâu mà không thấy cậu tới, thật không ngờ lại ở đây."
Trọng Minh ngây ngốc nhìn dáng vẻ khẩn trương của đồng nghiệp nhà mình, nội tâm có vô số lời muốn bày tỏ: "Tất Phương, ông biết không, Vệ chưởng môn nói với tôi mình là thụy thú."
Nào ngờ vị đồng nghiệp này không hề lộ ra chút kinh ngạc, còn đương nhiên trả lời: "Không thì sao, thao thiết không phải thụy thú thì còn có thể là gì?"
Sau đó chuyển thành giọng cực kỳ khách khí cùng cung kính: "Đi thôi đi thôi Vệ chưởng môn, tôi dẫn ngài lên tầng cao nhất ghi danh, có điềm lành như Vệ chưởng môn gia nhập, Ninh Thiên chúng tôi nhất định như hổ thêm cánh a!"
Trọng Minh: "..."
Tất Phương tựa hồ căn bản không có ý để tâm tới thế giới nội tâm của cô, trước khi đi nghe thấy cô gái bị mất ví tiền cám ơn thì vẻ mặt trở nên cực kỳ vi diệu: "Không ngờ Vệ chưởng môn còn làm việc nghĩa như vậy, quả nhiên không hổ là điềm lành thượng cổ tấm lòng nhân thiện a!"
Vệ Tây vẫn luôn yên lặng.
Trọng Minh nghe thấy Đoàn Kết Nghĩa thay sư phụ mình khiêm tốn nói: "Nào có nào có, sư phụ tôi vẫn luôn như vậy, rất có đảm đương bản thân là thụy thú, rất lợi hại!"
Dứt lời liền lia ánh mắt sắc bén dòm một vòng xung quanh, sau đó kéo kéo vạt áo sư phụ mình: "Sư phụ, người kia ngã kìa!"
"Sư phụ! Người kia để quên điện thoại ở chỗ gác cổng rồi!"
Vệ Tây nhíu mày, không nói chuyện nhìn chằm chằm đồ đệ mình một hồi rồi chậm rãi tiến tới, đỡ người bị ngã dậy, lại mang di động trả lại cho chủ nhân đã vội vàng rời đi trước đó.
Nhìn thấy cảnh này, Đoàn Kết Nghĩa đều lộ ra biểu hiện cảm động tới sắp rơi lệ.
Tất Phương: "..."
Trọng Minh cũng trợn mắt há hốc, chẳng lẽ thế giới quan của cô thật sự xảy ra vấn đề? ! Hay là trước kia toàn là tin đồn tin vịt, thao thiết kỳ thực chính là thần thú hiền lành hữu hảo như vậy? !
Cô kinh ngạc không thôi, nào ngờ cảm thụ của Vệ Tây lại không tốt chút nào, từ đầu đến cuối vẫn luôn sa sầm mặt, căn bản không vui.
Vệ Tây thầm nghĩ, làm thụy thú thực là phiền.
Trước kia mình vất vả như vậy sao?
.o.
[tác giả] Vệ Tây lặng lẽ vác gánh nặng thần tượng một trăm ký của mình.
.107.
[108] Đồ Cổ Xuống Núi – Thời Điểm Cứu Thế Đã Đến
***
Nói thật mới đầu biết mình là thụy thú, trừ bỏ bất an không rõ từ đâu tới, xét về mặt khách quan thì Vệ Tây biết đây là chuyện tốt.
Dù sao thì trước kia cậu vẫn luôn cho rằng mình là cô hồn dã quỷ sinh ra rồi chết đi vô buồn vô lo, thỉnh thoảng nằm mơ còn mơ thấy mình đánh nhau hoặc đối đầu với người ta, có khi còn đói đến mức phải ăn bùn đất, thoạt nhìn không giống dáng vẻ sống rất tốt.
Vì thế lúc trước cậu từng phân tích rồi cho ra kết luận là có lẽ mình không được người ta hoan nghênh.
Đó không phải nhận thức làm người ta vui vẻ gì.
Chỉ là trước kia cậu không xoắn xuýt vấn đề này mà thôi.
Nhân sinh ngây ngây ngốc ngốc, trừ bỏ ăn ngủ thì không còn tìm thấy thú vui nào khác, thậm chí lúc nhàm chán còn nằm nhìn chằm chằm bầu trời ngẩn người, trong đầu trống rỗng.
Nhìn như vậy tựa hồ chỉ là một vật sống không biết tại sao phải ra đời cũng không có ý nghĩa sống sót mà thôi, cũng giống như Phượng Dương Tiên và rất nhiều thức ăn khác mà cậu đã ăn, thế nhưng so với heo rừng là động vật bảo hộ cấp hai của quốc gia thì kém hơn, ít nhất tùy ý săn giết heo rừng sẽ bị quốc gia ra mặt phạt tiền, nếu đổi thành Phượng Dương Tiên, giết nó ăn nó còn được cả nhà Lâm Hãn Dương xem là anh hùng.
Một người như cậu, đột nhiên lại trở thành thụy thú thủ vệ thiên địa, nhị đồ đệ còn nói, cậu từng có rất nhiều rất nhiều tín đồ.
Ngày đó Vệ Tây ở trong phòng nghe đồ đệ nói về định nghĩa thụy thú, thực khó hình dung tâm tình của cậu khi đó, nhưng chung quy không phải là cao hứng.
Nhân từ, điềm lành, che chở chúng sinh, rất được yêu thích.
Cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày những từ này đột nhiên đập vào trên đầu mình, thậm chí nó làm cậu có chút bất an không nói nên lời.
Giống như đột nhiên có được thứ mình từng rất rất rất muốn có, thế nhưng khi có được lại thấy quá hư ảo, cậu thực cẩn thận, thế nhưng vẫn cảm thấy có một ngày mình sẽ không nắm giữ được.
Đến giờ phút này!
Đến giờ phút này! !
Vệ Tây đếm từng chút một, từ bên ngoài tòa nhà Ninh Thiên một đường lên tầng cao nhất, dưới sự yêu cầu của đồ đệ cậu tổng cộng đã trợ giúp bảy người phàm.
Đến cuối cùng, cặp mắt cậu đăm đăm, suy nghĩ u ám, nhiều lần nội tâm suýt không kiềm giữ được phiền não cùng sát ý dâng trào, thế nhưng chỉ cần nghe thấy đồ để ở bên cạnh nói mấy câu vỗ mông ngựa 'không hổ là thụy thú', 'sư phụ, con nhất định phải học tập người' thì ưu tư nóng nảy này giống như con khỉ bị trấn giữ dưới Ngũ Chỉ Sơn không thể động đậy.
Hơn nữa nhóm người phàm trong công ty Ninh Thiên sau khi được cậu giúp đỡ vẫn luôn miệng nói cám ơn.
Vì vậy tới cuối cùng, Vệ tây chỉ có thể cố gắng đi vòng qua đám người qua lại vẫn luôn gặp vấn đề này.
Bây giờ cậu có một nhận thức hoàn toàn mới về thân phận của mình.
Vì thế thần thú thượng cổ thao thiết Vệ Tây suốt ngàn năm rốt cuộc cũng thành công thượng vị thụy thú ngày đầu tiên.
Trong đầu bắt đầu sinh ra ý niệm muốn từ chức.
***
Ở bên cạnh, đồ đệ tốt của Vệ Tây thấy sư phụ làm nhiều việc tốt như vậy thì cảm động tới rơi nước mắt, nghĩ tới hai vị bên cạnh mình cũng là thụy thú thì nhịn không được giơ tay vỗ vai Tất Phương cùng Trọng Minh: "Nhân gian có thể tốt đẹp như vậy cũng nhờ vào nhóm thụy thú các vị."
Hai người bị hành động của Vệ Tây làm sửng sốt ngơ ngác biểu thị: "...cám ơn."
Đoàn Kết Nghĩa khen xong thì đổi giọng, bắt đầu chà đạp: "Bất quá tôi rốt cuộc cũng biết vì sao danh tiếng của sư phụ tôi lớn hơn hai người rồi."
Tất Phương Trọng Minh: "....vì cái gì?"
Chẳng lẽ không phải vì hung thú thượng cổ số lượng khan hiếm nhưng lực sát thương rất lớn nên mới lưu lại ấn tượng sâu sắc hơn đám thụy thú quơ là có một nắm như bọn họ sao?
Đoàn Kết Nghĩa: "Đương nhiên là vì sư phụ tôi nhân từ hơn rồi, hai người xem vừa nãy người kia làm rơi văn kiện xuống đất, hai người chả có chút động tĩnh nào, cuối cùng vẫn là sư phụ tôi ra tay."
Tất Phương Trọng Minh: "... ..."
Thụy thú thân là thần linh trên cao nhìn xuống thế gian, thủ vệ thiên địa bảo hộ hoàn cảnh môi trường, ai nói với cậu là phải trợ giúp loài người? Cứu tính mạng cũng được đi, mấy việc đánh rắm như nhặt văn kiện này....? Cậu em à, này là bắt cóc đạo đức đó có biết không hả?
Đoàn Kết Nghĩa vui vẻ: "Bất quá tôi cũng chỉ nói vậy thôi, không có ý tạo áp lực cho hai người đâu, trong công ty luôn có nhân viên tân tiến với phần tử tụt hậu, sư phụ tôi nổi danh như vậy rõ ràng chính là đại tường thụy, thuộc về lớp nhân viên tân tiến, tiểu tường thụy bình thường có công trạng kém hơn cũng phải thôi, hai người đừng nhụt chí, sau này cố gắng là được."
Tất Phương Trọng Minh: "..."
Bọn họ thân là thụy thú thượng cổ, vì cái gì trong miệng người phàm này so với một con hung thú lại biến thành 'tiểu' tường thụy chứ? !
Đời này Tất Phương chưa từng chịu ủy khuất đến bậy, thế nhưng nghĩ tới phân phận ông chủ nhỏ của Vệ Tây thì không biết nên phản bác thế nào.
Trọng Minh thì không lý trí được như Tất Phương, mái tóc đỏ au phừng lên một ngọn lửa—– lẽ nào lại như vấy Đánh nhau không đánh lại cũng được đi, công tác sao có thể thua kém chứ?
Trọng Minh phừng phừng ý chí chiến đấu tiến tới giật lấy văn kiện đang ôm trong lòng của nhân viên Đoàn Kết Nghĩa nói tới hỏi: "Cậu ở ngành nào đấy? ! Tôi giúp cậu mang qua!"
Nhân viên bị cướp văn kiện: "? ? ? ?"
Vị lãnh đạo cao cấp xinh đẹp này bình thường không phải đi theo hình tượng cao ngạo lạnh lùng độc lập tách biệt sao? Có khi đi đường gặp phải chào hỏi còn không được đáp lại, hôm nay uống nhầm thuốc sao? !
Trọng Minh dẫn cậu nhân viên nơm nớp lo sợ kia rời đi, lúc này Đoàn Kết Nghĩa mới chuyển hướng qua Vệ Tây, thực khâm phục: "Sư phụ, làm thụy thú thực sự không dễ dàng."
Ánh mắt vệ Tây đăm đăm.
Mới vừa rồi cậu còn đang hoài nghi mình làm những chuyện kia có phải đã nghĩ sai cái gì rồi không. Dù sao mặc dù đầu óc cậu không tốt, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì có khi cũng nghĩ được chút chút gì đó, tỷ như giúp người ta nhặt di động nhặt đồ này nọ tựa hồ không quan hệ tới chính đạo bảo hộ nhân gian cho lắm?
Thế nhưng ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu thì Trọng Minh đã giáng cho cậu một đòn cảnh tỉnh.
Thụy thú! Cư nhiên! Còn phải giúp nhân loại! Cầm! Văn! Kiện!
Cho nên làm thụy thú rốt cuộc là cái gì vậy?
Thần thú thượng cổ thao thiết Vệ Tây sau khi thành công thượng vị thụy thú ngày đầu tiên lại càng muốn từ chức hơn nữa.
Làm thụy thú cái gì.
Làm một con Phượng Dương Tiên không buồn không lo không tốt sao?
***
Lầu cao nhất, Hạ Thủ Nhân bi thương: "Thói đời bất ổn, đạo thống không yên, thật không ngờ cuối cùng ranh giới cuối cùng của thụy thú mà tôi cũng không phòng thủ nổi."
Sóc Tông bịt tai không nghe, đầu óc xuất thần không ngừng hồi tưởng vẻ mặt bất an của Vệ Tây khi bị mình bọc chặt trong chăn ngủ say.
Có thể bản thân Vệ Tây cũng không biết lúc mình nói những lời đó có ý hướng tới như thế nào.
Hung thú thượng cổ không được thiên đạo chiếu cố, đi đến đâu cũng bị vạn vật né tránh cùng sợ hãi, so với thụy thú thì đãi ngộ rõ ràng chính là mẹ ghẻ.
Sóc Tông nói ra lời nói dối này vì muốn ổn định bản tính vốn đã gần sụp đổ của Vệ Tây, thế nhưng hiện giờ để Vệ Tây tới Ninh Thiên chính thức ghi danh, mục đích cũng chuyển thành muốn đền bù cho Vệ Tây nhiều hơn.
Thụy thú sẽ được kính yêu, sẽ có tín đồ, sẽ có hương khói, sẽ được nhân gian chấp nhận, hết thảy những thứ này, Vệ Tây chưa từng có.
Anh có thể vì cậu mang tới hết thảy, chỉ tiếc nói dối vẫn là nói dối.
Sóc Tông đỡ trán nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình có hơi âm trầm.
Anh đã tận lực chuẩn bị câu chuyện, ít nhất phải để Vệ Tây chân chính hưởng thụ nhân sinh suốt ngàn vạn năm nay chưa được thiên đạo cấp cho.
Thế nhưng chuyện này có thể kéo dài bao lâu?
Giả sử có một ngày Vệ Tây biết được chân tướng... em ấy phải chịu đả kích thế nào....
Sóc Tông trầm mặt dựa vào lưng ghế, câu chuyện còn chưa bắt đầu đã nghĩ tới khốn cảnh phải gặp một ngày sau này.
Cho đến khi tiếng bước chân quen thuộc cắt đứt tâm trí, Sóc Tông lập tức tỉnh hồn, ngẩng đầu nhìn lại.
Phía trước, Vệ Tây bước vào phòng làm việc chân chính đối mặt với ánh mắt Sóc Tông.
Mọi người cùng trầm mặc một chốc, cũng nhìn thấu biểu tình âm trầm trên trên mặt đối phương.
Hai giây sau, biểu tình Sóc Tông nhu hòa đi, thầm nghĩ, để sau này rồi nói vậy.
Vệ Tây cũng hít sâu một hơi, chậm rãi thở ta—– từ chức cái gì chứ, Thái Thương Tông vẫn còn cần thân phận này để hợp tác với Ninh Thiên, tạm thời nhịn một chút vậy.
Hạ Thủ Nhân: "? ? ? ? ?"
Sóc Tông thì cũng tạm đi.
Vệ Tây vì sao lại làm ra biểu tình nhịn nhục leo lên thuyền giặc như vậy? ! Có ý gì đây? Làm thụy thú rất ủy khuất à?
***
Khoảnh khắc quyết định vì tông môn mà ủy khuất chính mình làm thụy thú, Vệ Tây đã được nếm trải cảm giác đắng cay khi trưởng thành.
Thế nhưng căn bản không ai hiểu được nỗi khổ của cậu.
Đoàn Kết Nghĩa vốn là não tàn, gần nhất chợt phát hiện nhị sư đệ dùng sắc dụ người, vì sợ vị trí đứng đầu tông môn của mình khó giữ nên điên cuồng muốn đoạt lại sự sủng ái của sư phụ. Sau đó điên cuồng tu luyện thần công vuốt mông ngựa, há miệng ngậm miệng đều là 'sư phụ cát tưởng!' 'sư phụ trâu bò!' 'sư phụ là chúa tể nhân gian cứu tinh thiên địa!' 'xã hội này mà không có sư phụ thì không biết sẽ ra sao!' 'trái đất khẳng định sẽ ngừng quay!'.
Đồng thời còn mê mệt với chuyện giúp người làm niềm vui, mấy chuyện như bắt trộm bắt tội phạm không nói, trên đường thấy bà cụ muốn băng qua đường cũng hận không thể tiến tới mà cõng đối phương đi.
Mỗi lần Vệ Tây muốn mở miệng liền bị hắn tạo áp lực rất lớn.
Cuối cùng chỉ có thể quay lại thổ lộ với nhị đồ đệ: "Khuyết Nhi, sư phụ không muốn làm thụy thú nữa."
Nhị đồ đệ ngược lại rất kiên nhẫn với cậu, nghe cậu nói vậy cũng rất coi trọng, còn cẩn thận hỏi: "Vì sao?"
Vệ Tây cũng không biết nói thế nào, trước mặt nhị đồ đệ, cậu không muốn biểu lộ tình cảm lạnh nhạt của mình đối với nhân gian, chỉ có thể hàm hồ giải thích: "Ta vẫn cảm thấy mình không thích hợp làm thụy thú."
Nhị đồ đệ nghe vậy thì trong mắt tựa hồ xuất hiện ưu tư đau lòng, đồng thời đưa tay xoa đầu cậu.
Sau khi chỉnh lại tóc cậu thì nâng mặt cậu nói: "Vệ Tây, em không cần phải hoài nghi chính mình, tôi đã nói em là thụy thú thì nhất định chính là thụy thú."
Còn đưa bách khoa toàn thư baidu cho cậu xem: "Em xem, trên này không phải cũng đổi rồi sao?"
Vệ Tây: "..."
Mặc dù bàn tay nâng má mình cực kỳ ấm áp, thế nhưng đối mặt với lời nói ôn nhu lạ thường của đồ đệ, áp lực trong lòng Vệ Tây lại càng lớn hơn nữa.
Ta không muốn nghe cái này a!
Không có ai để bày tỏ tâm sự, Vệ Tây chỉ đành yên lặng chịu đựng gánh nặng sinh hoạt, đồng thời dưới sự yêu cầu của Đoàn Kết Nghĩa không thể không sớm lên đường tới Mậu Hóa cầu mưa.
Gần đây Phong Bá Thủy Sư ở trong nhà dốc tâm nghiên cứu phương án trị liệu bệnh phù chân với bệnh táo bón, còn nhờ Đoàn Kết Nghĩa lên mạng đăng ký lớp chữa bệnh dưỡng sinh, nghe nói mình phải tạm ngừng lớp học đi cầu mưa thì có chút không tình nguyện: "Không thể qua một thời gian nữa rồi đi được à? Thầy đang giảng tới đoạn mấu chốt trị liệu nấm chân a."
Vệ Tây phát tiết cơn giận không thể không làm thụy thú của mình lên đầu bọn họ, lập tức nhảy tới đập: "Vào tông môn lâu như vậy mà không làm được chút công trạng nào, còn tốn tiền mua lớp học trên mạng, mấy người có còn muốn làm ở đây nữa không hả?"
Vệ Đắc đạo ở giữa che chắn: "Tinh quân, đồ nhi tôi còn nhỏ a..."
Đoàn Kết Nghĩa mắt lóng lánh khâm phục giải thích với sư đệ: "Đệ nghĩ sư phụ vì tiền mà tức giận sao? Không phải đâu! Đó là bản năng thụy thú, sư phụ quan tâm dân chúng còn đang chịu họa ở Mậu Hóa nên mới dùng phương thức thô bạo như vậy đối đãi với thần tiên!"
Sóc Tông: "..."
Phong Bá Thủy Sư: "..."
Mậu Hóa đã hạn hán mấy tháng, đạo trưởng đạo hiệp các nơi bày pháp đàn làm pháp sự nhưng không hề có chút tiến triển, biết Vệ Tây muốn tới, các vị đạo trưởng khá bất ngờ: "Vệ đạo hữu tìm được trận pháp cầu mưa mới sao?"
Vệ Tây quay đầu nhìn Phong Bá mặt sưng mũi sưng ánh mắt giận dữ, nghĩ tới đối phương đã đọa ma, không còn được xem là thần tiên nghiêm chỉnh, vì sợ làm hư hình ảnh tốt đẹp (?) trong nghiệp giới của mình, chỉ nói: "Công ty chúng tôi vừa tuyển dụng được hai chuyên gia chuyên nghiên cứu mưa nhân tạo."
Các vị đạo trưởng: "? ? ? ?"
Đạo quan Thái Thương Tông này làm sao vậy, mọi người đều làm mê tín, sao người này lại đột nhiên nhờ vả vào khoa học?
Phong Bá Thủy Sư cũng thực bất mãn: "Sao tụi tôi là là chuyên gia nghiên cứu mưa nhân tạo chứ?"
Vệ Đắc Đạo vừa định nói giới thiệu hai vị tinh túc như vậy quả thực không tốt lắm thì nghe Phong Bá tức giận nói: "Cậu muốn phá hỏng chuyện tu luyện công đức của tụi tôi đúng không, tôi với Thủy Sư rõ ràng đã đổi nghề qua nghiên cứu bệnh phù chân rồi."
Vệ Đắc Đạo: "..."
Đoàn Kết Nghĩa bất mãn: "Nói gì vậy chứ, người đầu tiên nghiên cứu trị bệnh phù chân rõ ràng là Đắc Đạo thiên tôn! Chia nghiệp vụ cho mấy người là tốt lắm rồi, lại còn muốn làm chuyên gia à? Ông ra mà hỏi đi, có vị tín đồ nào tìm tới mà sư tổ bọn tôi không trị khỏi không!"
Vệ Đắc Đạo: "....quá khen."
***
Trước khi xuất phát, trên mạng lại nháo loạn một phen.
Có người post bài nói mình vô tình gặp phải người có tướng mạo cực kỳ quỷ dị, mới đầu một hai bài post như vậy không dẫn tới sự chú ý quy mô lớn, thế nhưng không bao lâu sau bài post như vậy cứ hệt như măng mọc sau cơn mưa không ngừng xuất hiện, số lượng nhiều tới mức muốn làm người ta không chú ý cũng không được.
Bởi vì ngôn ngữ miêu tả của nhóm người post bài thực sự quá dọa người, gì mà miệng to như chậu máu hai đầu ba mắt này nọ, nghe cực kỳ huyền huyễn, nhóm bạn mạng mới đầu chỉ cho là bọn họ đang đùa.
Cho đến khi một vị bác chủ trong cơn hoảng loạn vẫn không quên chụp hình lại được chuyên gia giám định là hình ảnh không hề chỉnh sửa, ưu tư hoảng sợ hệt như một ngọn lửa hừng hực lan tràn trên mạng internet.
Chỉ ngắn ngủi vài tiếng, tấm hình kia đã có vô số lời bình luận, an ninh mạng cũng bắt đầu kiểm soát tin tức, thế nhưng không thể nào ngăn chặn được hết thảy bài post cùng thảo luận của quần chúng ăn chưa, trước lúc ra cửa Đoàn Kết Nghĩa có liếc nhìn bức hình được đẩy lên trang đầu, bị sợ tới dựng tóc gáy, không ngừng gọi sư phụ mình: "Sư phụ sư phụ! Ngài xem cái này đi!"
Vệ Tây nhìn lướt qua, phát hiện hình tựa hồ được chụp ban đêm, ống kính có chút mơ hồ, thế nhưng không khó nhìn ra dáng vẻ kinh khủng của nhân vật ở trung tâm.
Ba con mắt, môi cơ hồ kéo dài tới bên tai, trên đỉnh đầu đỉnh cái sừng nhọn lồi lõm.
Người này ăn mặc cũng rất kỳ quái, trên người mặc một cái áo khoác trùm đầu đỏ tươi, dáng người đặc biệt cao, theo chủ bác thì ít nhất cũng phải hai mét.
Đoàn Kết Nghĩa che mắt la hoảng: "Mẹ ơi, dáng dấp gì mà xấu quá, sư phụ, con đau mắt luôn rồi!"
Vệ Tây vỗ vỗ an ủi, Đoàn Kết Nghĩa lập tức nhân cơ hội dính tới, tên nhóc này gần nhất vì sư đệ thành công thượng vị mà cảm giác nguy cơ rất lớn.
Sư đệ căn bản lười phản ứng hắn, nhận lấy di động trong tay Vệ Tây nhìn một cái, chân mày nhíu lại: "Ma la?"
"Ma la gì? !"
Phong Bá cùng Thủy Sư cũng xít lại gần, nhìn hình một cái liền kinh hãi: "Là người ma giới! Chúng đã mấy ngàn năm không rời khỏi ma giới, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở phàm trần? !"
Sóc Tông lướt xem nội dung cùng tọa độ các nơi chụp được hình: "Bọn họ đang hướng tới gần đế đô."
Phong Bá Thủy Sư sợ hết hồn: "Đế đô? Đó không phải là vị trí của chúng ta sao? !"
Sóc Tông gật đầu, ánh mắt dần dần ngưng trọng: "Bọn chúng đã tìm được tung tích của Ba Tuần."
Trong nhà an tĩnh, biểu tình mọi người không đồng nhất, nhưng cơ bản thì không có ai thoải mái cả.
Duy chỉ có mình Đoàn Kết Nghĩa thở hổn hển, cực kỳ phấn khởi: "Sư phụ! Thời điểm cứu thế giới của chúng ta đã đến rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top