CHƯƠNG 6: MỘT BƯỚC XA XÔI

"Á á á á á á á!!!!!"

"Bốp bốp bốp bốp bốp, anh đang vỗ dưa hả? Sao không bò lên cắn một ngụm xem có ngọt hay không?" Thiên Đại Lan kéo quần lót bị lôi tới đầu gối, nói, "Diệp Hi Kinh anh bị sao thế... Này? Sao anh không nói gì?"
Cô còn không nhìn quá rõ, chỉ thấy người đàn ông to cao nửa quỳ trên giường, duy trì tư thế cố định.
Ánh trăng rơi trên má phải của Thiên Đại Lan, nồng nàn, mái tóc hơi có độ xoăn nhẹ tự nhiên như gợn sóng Tây Hồ khi trời trong, sợi tóc dày xoã tung, cong cong lười biếng che đi bờ vai trắng tuyết.
Như Venus mới sinh dưới ngòi bút của Botticelli, cô trang điểm căn phòng tịch mịch này thành phòng trưng bày Uffizi Florence.
"Này?" Thiên Đại Lan khó hiểu, cô mở to mắt, chống người bằng tay trái, như con mèo, giơ tay phải lên, muốn sờ mặt người đàn ông, "Không phải chứ? Vì em cào xước cổ anh, giận thật hả?"
Người đàn ông chẳng những không trả lời, ngược lại lại cứng đờ lùi ra đằng sau, mất tự nhiên né tránh tay cô.
"Hi Kinh Hi Kinh, Kinh Kinh BB," Thiên Đại Lan làm nũng, nói, "Em cũng không phải cố ý mà, ai bảo anh vừa rồi nhéo ngực em mạnh như vậy làm gì; hai chúng ta đã không gặp thời gian dài như vậy rồi, anh không nên ôm em trước sao?"
Nói đoạn, không đợi anh ta phản ứng, Thiên Đại Lan bổ nhào qua, như con mèo trèo cây, nhảy vào lòng anh ta, hai chân quấn chặt lấy eo, hay tay nâng mặt anh ta: "Anh đúng là không lừa em, đang tập luyện hình thể này, bây giờ cơ bắp của anh rất rắn chắc rất —— Ừm? Vừa mới không phải rất giỏi nói sao, sao bây giờ lại xấu hổ vậy?"
Đúng lúc trăng phá mây đen, hoàn chỉnh chiếu trên mặt người đàn ông.
Mặt mũi tương tự, khí chất khác biệt; Diệp Hi Kinh rũ mắt nhiều phần vô tội, còn người trước mặt rũ mắt càng lộ ra nghiêm túc. Hơi thở gỗ mun nhàn nhạt, tóc tai tán loạn, bờ môi hơi mỏng, chiếc mũi cao thẳng, lúc cười dịu dàng lịch sự, không cười lạnh nhạt kiêu ngạo.
Diệp Tiển Nghiễn.
Anh trai của bạn trai cô. Anh trai ruột.
Đã qua mười năm tháng kể từ lần đầu gặp gỡ giữa hai bên, lúc này gặp lại, phảng phất như mới hôm qua.

Đây không phải là gặp phụ huynh trong tưởng tượng của Thiên Đại Lan.
Cô tưởng rằng là: Giản dị phóng khoáng, lời nói khách sáo, chân thành xin lỗi, chén anh chén em, trò chuyện vui vẻ;
Tình hình hiện tại: Cưỡng chế hôn hít, vừa ôm vừa cuốn, thành khẩn gặp lại, lửa cháy ngất trời, nhấc dao muốn làm.
Sao lại là anh ta?
Tính đến hiện tại, trong ấn tượng của Thiên Đại Lan, anh vẫn là một người anh gần gũi hài hước, ra tay rộng lớn, lớn, lớn, lớn ——
Bốn mắt nhìn nhau, nét mặt Diệp Tiển Nghiễn phức tạp, đầu mày chau lại, Thiên Đại Lan thảng thốt hãi hùng, cực kỳ muốn chết.
"—— Á á á á á á á!!!!!"
Diệp Tiển Nghiễn vội vàng duỗi tay, bịt miệng cô lại.
Thiên Đại Lan kinh hồn đến mức không nói ra lời, tiếng kêu thảm thiết trong vô thức bị ngăn lại trong bàn tay Diệp Tiển Nghiễn che môi cô; Không chạm vào còn đỡ, vừa chạm, nhiệt độ cơ thể nóng hổi và bàn tay to dùng sức của người đàn ông làm lý trí của cô quay lại, bị doạ tới mức đại não ngừng hoạt động tiếp tục đi làm, cô thả cánh tay đang ôm Diệp Tiển Nghiễn lại, hai chân hai tay đồng thời ra sức đấm đá, gắng sức muốn thoát khỏi người anh.
Như con mèo hoang bị người xa lạ ôm.
Nhưng sức của Diệp Tiển Nghiễn quá lớn.
Cô chân đấm tay đá, cùng lắm khiến anh -0.01, -0.001.
"Đừng kêu," Diệp Tiển Nghiễn thấp giọng, "... Hiểu nhầm, đây là hiểu nhầm, Đại Lan."
Thiên Đại Lan bị doạ bắn lên chân đạp trên vùng bụng của anh, xem nhẹ động tác vừa mới đã khiến chiếc áo tắm màu đen của anh lỏng lẻo, lòng bàn chân của cô cứ vậy mà không hề có khoảng cách dán lên vùng cơ bụng của anh, bởi vì căng thẳng đè nén mà căng cứng, cơ bắp vẫn sung huyết, nhiệt độ cơ thể của anh vẫn rất cao, cao tới mức đốt cháy lòng bàn chân.
Cùng lúc đó, Diệp Hi Kinh mệt lừ nhập mật mã, thành công mở cửa, đẩy cửa nhà ra.
Tối nay suýt nữa là anh ta ở lại bệnh viện, nhưng có lời nhắc nhở của Diệp Tiển Nghiễn, anh ta quyết định vẫn về nhà, xem xem Thiên Đại Lan... Ừm?
Hình như có tiếng con gái hét thảm?
Trong phòng khách to rộng trống trải, Diệp Hi Kinh đổi sang dép lê, đứng nguyên chỗ cũ, không hề cử động, nghi ngờ mình xuất hiện ảo thanh.
Anh ta nín thở, cẩn thận nghe.

Trong phòng ngủ, Thiên Đại Lan vẫn bị Diệp Tiển Nghiễn che miệng, cô chảy rất nhiều mồ hôi, lòng bàn tay ướt như trời nồm; lòng bàn tay của Diệp Tiển Nghiễn cũng nóng ướt như vậy, nhưng giọng nói bình tĩnh ngoài dự đoán.
"Đây là phòng ngủ của tôi, có lẽ em đi nhầm rồi," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Hôm nay tôi đã uống rượu, xin lỗi. Đừng lên tiếng, tôi không muốn làm Hi Kinh phát hiện em ở trong đây."
Nghe thấy tên của Diệp Hi Kinh, cuối cùng Thiên Đại Lan cũng dừng run rẩy.
Cô vẫn luôn rất to gan.
Bây giờ cũng không có quá hoảng sợ —— Giây phút hoảng sợ nhất trong cuộc đời cô, là ba tiếng đồng hồ mẹ trong phòng phẫu thuật cứu chữa —— Còn bây giờ, cơ thể cô không ngừng run, tóc, tay, chân, chỗ nào cũng đang run rẩy.
Lực lượng cách biệt.
"Tôi thả em ra, em đừng kêu," Sắc mặt của Diệp Tiển Nghiễn không tốt lắm, "Xin lỗi."
Anh chậm rãi thả lỏng tay ra.
Thiên Đại Lan bay ra như lò xo, liều mạng kéo chăn quấn lấy mình; bây giờ quả thực không phải phim thần tượng, Diệp Tiển Nghiễn đè lên một góc chăn, cô kéo thể nào cũng không kéo được —— May mà anh hơi nâng đầu gối, Thiên Đại Lan mới có thể nhanh chóng quấn chặt mình lại.
"Xin lỗi," Diệp Tiển Nghiễn khép chặt áo tắm lại, thắt chặt đai eo một lần nữa, che đi phần ngực và cơ bụng loã lồ, chỉ lộ ra làn da chỗ xương quai xanh, anh vẫn chau mày, "Tôi không biết em không mặc đồ ngủ."
"Mặc rồi anh cũng sẽ cởi," Cảm xúc Thiên Đại Lan phức tạp, vô thức nâng cao giọng, lại sợ bị Diệp Hi Kinh phát hiện, nhẫn nhịn thấp xuống, cắn răng lên án, "Hiệu suất cởi quần áo của anh cũng cao quá, may mà tôi thông minh, tục ngữ nói chỉ cần phản kháng thần tiên cũng không hiếp được, nếu không phải tôi cố sống cố chết lăn lộn, muộn một chút nữa anh đã cắm —— cắm sừng cho em trai ruột của anh rồi anh biết không?!"
Cách một bức tường.
Diệp Hi Kinh nghe thấy loáng thoáng có tiếng nói chuyện.
Anh ta đi dép lê, giẫm lên thảm trải sàn dày dày, chậm rãi đi không phát ra tiếng.
Diệp Hi Kinh quen với tính cách của Thiên Đại Lan, chuyện gì cũng phải giành trước, nếu cho cô lựa chọn hai căn phòng khách, chắc chắn cô sẽ chọn cái xếp ở đằng trước.
Bây giờ... Thiên Đại Lan chưa ngủ ư?
Anh ta chậm rãi đi tới cửa phòng dành cho khách.

"Đại Lan," Diệp Tiển Nghiễn vì câu tục ngữ đó là không được tự nhiên, hai tay anh hướng xuống, ra hiệu cô thấp giọng, "Bình tĩnh, bĩnh tĩnh trước, được không? Lần này là lỗi của tôi, xúc phạm em——"
"Đương nhiên là lỗi của anh," Thiên Đại Lan cắt ngang anh, cô cố gắng làm chăn lông vũ thành áo chống đạn, phẫn nộ phát ra công kích về phía Diệp Tiển Nghiễn: "Anh——"
"Tôi tưởng là nằm mơ," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Xin lỗi."
"Nằm mơ? Vậy anh đúng là tốt số," Thiên Đại Lan có hơi nghẹn ngào, không biết là vì run rẩy, hay là cảm xúc kích động, cô nói, "Có thể mơ thấy người siêu đẹp da trắng thịt nõn như tôi thế này, anh không chỉ có thẩm mỹ tốt còn rất may mắn đó Diệp Tiển Nghiễn."
Lúc nói chuyện, nước mắt còn lượn vòng ở khoang mắt cô.
Tất cả mới xảy ra, như tưới sáp vào khuôn đúc, dịu dàng nóng ấm, trong lúc bất giác, đợi nguội đi lại trở thành hình dạng khó mà thay đổi được.
Bờ môi cô bị Diệp Tiển Nghiễn hôn qua, gò má cô bị Diệp Tiển Nghiễn sờ qua, cần cổ cô bị Diệp Tiển Nghiễn bóp qua, xương quai xanh cô bị Diệp Tiển Nghiễn cắn qua, còn cả bên mép đùi trong bị bánh mì Nga nhân hạt siêu to chống vào, tất cả như bị nhỏ sáp nóng, xấu hổ muốn bỏng người, bối rối đến kinh hoàng.
"Quả thực khá may mắn," Diệp Tiển Nghiễn giơ tay, anh trấn định, "Tôi quay người đi, em mặc cẩn thận, sau đó bật đèn —— Tôi đưa em ra, được không? Bên cạnh chính là phòng cho khách. Chuyện tối nay, ngày mai tôi sẽ nói kỹ với em, nhưng bây giờ thế này, không phù hợp lắm."
"Anh còn biết không phù hợp," Thiên Đại Lan khiển trách, "Anh mộng tinh, lúc mơ thấy em dâu của mình, vì sao không cảm thấy không phù hợp."
"... Mộng không thể hoàn toàn thể hiện hiện thực, nó chỉ là một loại hình chiếu tâm lý," Diệp Tiển Nghiễn muốn làm cô yên tĩnh, chậm rãi và kiên nhẫn giải thích, "Ví dụ đố kỵ——"
"Ruột gà cái gì (*)?" Thiên Đại Lan nỗ lực ngừng nức nở, "Đừng nói đồ ăn, bây giờ tôi không hề đói chút nào."
(*) Đố kỵ và ruột gà trong tiếng Trung phát âm gần giống nhau.
"Đổi cách nói khác," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Đại Lan, lẽ nào em chưa từng mơ thấy làm loại chuyện này với người khác? Trừ Hi Kinh ra."
Thiên Đại Lan nghĩ nghĩ: "Cũng có."
"Em thích anh ta không?"
Thiên Đại Lan nói: "Thích chứ."
Diệp Tiển Nghiễn hít một hơi thật sâu, thật sâu.

"... Có điểu không phải là kiểu thích đó," Thiên Đại Lan nói, "Là giữa bạn bè, chúng tôi thường xuyên cãi nhau."
"Chính là vậy," Diệp Tiển Nghiễn trầm giọng nói, "Người trưởng thành phát dục bình thường nằm mơ như này rất bình thường, nó không hề mang ý nghĩa tôi muốn thế nào với em—— Em cứ yên tâm."
"Vậy anh từng mơ người khác không?"
"Đây không phải trọng điểm bàn luận của chúng ta," Diệp Tiển Nghiễn chậm rãi thẳng eo, không qua bao lâu, anh đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, "Bây giờ tốt nhất là em về phòng mình nghỉ ngơi."
Trầm mặc hồi lâu, Thiên Đại Lan mới nói.
"Tuy nghe không hiểu, nhưng hình như nghe cũng đúng," Cô nói, "Vậy... xin lỗi, anh, em không biết đây là phòng anh, em——"
"Tôi đã nói, là lỗi của tôi," Diệp Tiển Nghiễn lặp lại, anh xuống giường, quay người lại, "Bây giờ em có thể mặc quần áo rồi."
Thiên Đại Lan lập tức túm quần áo bên gối, cũng không để ý trái phải, mặc loạn lên, nhảy tới bên giường; trong đầu tràn ngập muốn chết muốn chết muốn chết phi phi phi phi phi không may mắn phải muốn phát tài muốn phát tài muốn phát tài——
Trường hợp này quá mức xấu hổ.
Cô định tìm mấy câu làm chuyện, nhưng phát hiện bây giờ bất kể nói gì cũng đều rất xấu hổ, có thể nói gì chứ? Lẽ nào muốn nói, "Xem, bây giờ tôi mặc quần áo cũng rất nhanh đúng không, có phải còn nhanh hơn anh cởi quần áo không?" —— Không, vậy cũng kỳ quái quá, còn kỳ quái hơn Vân Nam mười tám quái.
Vẫn là nhắm chặt cái miệng bối rối, Thiên Đại Lan quyết định ngày mai sẽ lập tức, tức khắc, mau chóng tìm nhà trọ, bây giờ chuyển luôn, chuyển cách Diệp Tiển Nghiễn càng ngày càng xa, càng xa càng tốt.
Thật hi vọng đây là lần cuối cùng hai người gặp nhau trong đời, Thiên Đại Lan nghĩ.
Không thì, từ nay về sau mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó của anh ta, Thiên Đại Lan đều sẽ bị ép nghĩ tới sự xấu hổ khi tối nay không cẩn thận chui vào ổ chăn của anh ta.
Động tác của cô rất tốc độ, rất trôi chảy, nhanh chóng mặc xong quần áo, tách một tiếng bật đèn.
Ánh đén sáng chiếu xuống mỗi một góc, còn Diệp Tiển Nghiễn mặc áo tắm màu tối lúc này là tối tăm duy nhất trong căn phòng.
Anh rất trầm lặng, bình tĩnh, trấn định, cao to, áo tắm màu đen cũng có thể mặc ra khí thế của áo khoác gió.
Không phải nhìn có vẻ khống chế, anh thực sự có thể hoàn toàn áp chế cô.

Bày tay to lớn xách chiếc va li nhỏ của cô lên, Thiên Đại Lan nhìn tay phải nổi gân xanh của Diệp Tiển Nghiễn, mặt bên ngón giữa có một vết chai thô ráp, rất rõ ràng trên bàn tay thon dài; được lắm, bây giờ cô biết thứ gì cọ tới mức hoa nhài đổ mưa rồi.
"Bây giờ Diệp Hi Kinh có lẽ còn chưa về, hoặc đã ngủ rồi, phòng ngừa ngộ nhỡ," Sắc mặt Diệp Tiển Nghiễn lạnh lùng, dặn dò cô, "Em —— bỏ dép lê xuống, đi vào, đi chân trần thì tiếng sẽ càng lớn."
"Thật sao?" Thiên Đại Lan buông hai tay ra, hai chiếc dép lê lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, cô nói, "Em xem trên phim toàn diễn như vậy."
Cách một cánh cửa.
Tiếng dép lê rơi xuống đất cực kỳ rõ ràng trong đêm yên ắng.
Diệp Hi Kinh đứng ở cửa phòng cho khách bên cạnh, bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm phòng của anh trai.
Mà trong căn phòng, một đứng một cong eo, Thiên Đại Lan mặc váy rất qua quýt, bên hông có một ít chưa nhét vào trong eo, lộ ra làn da trắng mịn như tuyết.
Diệp Tiển Nghiễn dời tầm mắt đi, kiên nhẫn đợi cô đi dép.
"Quay về nghỉ ngơi cho tốt." Anh đã hoàn toàn khôi phục, "Tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện hôm nay với em."
"Thôi không cần đâu," Thiên Đại Lan dứt khoát từ chối, "Cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì, ra khỏi cửa này, tốt nhất chúng ta đều quên đi. Em không hề muốn nhớ lại một chút nào, anh cũng đừng nhắc, anh, cảm ơn anh."
Diệp Tiển Nghiễn chẳng nói chẳng rằng, anh giơ tay, nắm tay nắm cửa kim loại lạnh băng.
Cùng lúc này, cửa phòng bị gõ một cách dồn dập. Bên ngoài là giọng của Diệp Hi Kinh.
"Anh, anh còn chưa ngủ hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #3s#ngontinh