CHƯƠNG 15: UY HIẾP
"Dẫn về nhà."
"Chúng ta làm lại," Diệp Hi Kinh nói, "Được rồi, em Lan, chúng ta không cần đổi giày nữa, tối này về nhà anh..."
Sắc trời tối dần, gió lạnh thổi đến, rót một mồm lạnh; Diệp Hi Kinh giữ chặt cổ tay của cô, nói: "Hôm nay em có thể tới, anh cực kỳ cực kỳ vui."
"Anh có thể đi học ở trường tốt như vậy, em cũng cực kỳ vui mừng," Thiên Đại Lan nói, "Cũng cảm ơn anh Tiển Nghiễn giúp em chuẩn bị váy và giày —— Có điều, anh có thể thả lỏng tay ra chút không? Anh đang bắt lợn hả, giết lợn cũng không ấn chặt như vậy."
"Anh của anh cực kỳ thích em," Diệp Hi Kinh tự động bỏ qua câu đằng sau, không dời mắt nhìn cô, "Năm ngoái anh ấy còn từng nhắc với anh, nếu em muốn đi học, anh ấy sẵn lòng gánh chi phí đi học cho em ——"
"Nhưng em không phải là yêu đương với anh trai anh," Thiên Đại Lan cắt ngang anh ta, "Anh hoàn toàn không cần nói cái này, bạn trai của em là anh, không phải anh ấy."
Diệp Hi Kinh đột nhiên hỏi: "Vậy Ân Thận Ngôn thì sao?"
"Liên quan gì tới Ân Thận Ngôn," Thiên Đại Lan kỳ quái, "Sao đột nhiên anh lại nhắc tới anh ta?"
"Em không muốn thay đôi giày anh ta tặng em," Diệp Hi Kinh hỏi, "Bây giờ em muốn chia tay anh, có phải vì Ân Thận Ngôn lại theo đuổi em không? Tối qua, sau khi em tan làm không về nhà, có phải là đi hẹn hò với Ân Thận Ngôn không? Anh ở bên đó đợi em rất lâu... sau khi em về cả người toàn là mùi thịt nướng, có phải là hẹn anh ta đi ăn không? Em tới Bắc Kinh nhiều ngày như vậy, không chịu gặp anh, cũng không tìm anh, có phải vì anh ta ở cạnh em không? Em tới Bắc Kinh, thực sự là vì anh ư?"
"Không phải," Thiên Đại Lan nói, "Anh đừng vừa ăn cắp vừa la làng, vì sao em không muốn gặp anh? Vì em vẫn còn đang giận anh, giận anh không giữ khoảng cách với bạn thân khác giới."
"Vậy còn em thì sao?" Diệp Hi Kinh càng nói càng kích động, "Em và Ân Thận Ngôn thì giữ khoảng cách sao?"
Thiên Đại Lan nói, "Ít nhất em cũng không có ở lúc anh cần em, vì anh ta mà tạm thời vứt bỏ anh."
"Bây giờ em đang vứt bỏ anh," Diệp Hi Kinh nhẹ giọng, "Đại Lan, em Lan, Lan Lan, Thiên Thiên, có gì chúng ta nói hẳn hoi, đừng từ bỏ anh, được không?"
Anh ta kéo tay Thiên Đại Lan, muốn cô giống như hồi trước, sờ đầu anh ta.
Diệp Hi Kinh yêu nhất tóc và kiểu tóc, không dễ dàng cho người khác sờ vào đầu, sau khi thành niên, chỉ có một mình Thiên Đại Lan từng sờ đầu anh ta.
Nhưng Thiên Đại Lan nhất quyết nắm tay thành quyền. Cô không chịu sờ, chỉ lắc đầu, "Quá muộn rồi."
Diệp Hi Kinh bất chợt không thể hô hấp.
"Tôi qua em ăn cơm với anh ta, hôm nay đột nhiên đòi chia tay," Hai tay Diệp Hi Kinh giữa lấy cổ tay cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Anh ta đã nói gì với em? Có phải anh ta lại làm gì rồi không? Cái thằng đê tiện ly gián chia rẽ không biết xấu hổ này, thằng đ~ĩ vô liêm sỉ chỉ biết dụ dỗ bạn gái người khác."
"Không có, anh nắm em đau!" Thiên Đại Lan giẫm một cái lên trên giày của anh ta, hỏi, "Chia tay là chuyện giữa hai chúng ta, sao anh lại kéo người khác vào?"
Cô cảm thấy Diệp Hi Kinh đã ăn nói lộn xộn rồi.
Bây giờ nhìn anh ta có vẻ rất đáng sợ, mắt và mũi đều đỏ, như dáng vẻ trèo tường tới gặp cô lúc trời đông.
Không giống là, Diệp Hi Kinh khi đó dáng vẻ hăng hái, tràn đầy tự tin, còn anh ta của bây giờ đang ở rìa mất khống chế.
"Em Lan," Diệp Hi Kinh lại mềm mỏng, anh ta run rẩy không thể khống chế, "Anh sai ở đâu? Em nói cho anh, anh cũng là yêu đương lần đầu tiên, anh..."
"Lần đầu tiên không phải lý do," Thiên Đại Lan cắt ngang anh ta, "Ai làm việc không phải lần đầu tiên? Không liên quan tới cái này."
"Chắc chắn lại là Ân Thận Ngôn, chắc chắn là anh ta," Diệp Hi Kinh nói không suy nghĩ, sợ hãi mãnh liệt khi sắp mất đi cô đang sinh sôi hỗn loạn trong thần kinh, anh ta cúi người, cởi dây giày của Thiên Đại Lan, "Bây giờ cởi nó ra luôn —— Nó quá quê mùa, hoàn toàn không xứng với em."
"Anh mới quê mùa ấy, anh có thể đừng có cảm giác hơn người thế không?" Thiên Đại Lan cũng tức giận rồi, cong người, muốn đẩy đầu anh ta ra, không thể tin nổi: "Diệp Hi Kinh, anh điên rồi?"
Bây giờ nhìn anh ta có vẻ rất muốn hôn chân cô.
Diệp Hi Kinh đã cởi dây giày của cô ra, vác ngang người cô lên, "Chúng ta về nhà, bây giờ về nhà luôn."
Thiên Đại Lan không dám hét lên, chiếc váy hôm nay cô mặc quá bó sát cơ thể, vừa mới lại ăn no, phần bụng siết rất chặt, cắn răng tát cho Diệp Hi Kinh hai cái: "Mau thả em xuống, anh không cần thể diện nhưng em vẫn cần."
"Hi Kinh."
Trong hỗn loạn, cuối cùng vẫn là Diệp Tiển Nghiễn ngăn động tác điên cuồng của Diệp Hi Kinh.
Sắc mặt anh không vui, thấp giọng khiển trách Diệp Hi Kinh, mới kêu Dương Toàn khom lưng nhặt giày thể thao của Thiên Đại Lan đưa cô ra xe trước ——
Người đến người đi, ầm ĩ lên không hay, Diệp Tiển Nghiễn chú trọng thể diện, mau chóng bình tĩnh xử lý trò cười này, nhanh chóng tách hai người ra.
Đến khi dẫn Diệp Hi Kinh tới phòng hút thuốc không người, mới mặt không cảm xúc tát anh ta ba cái.
Bốp.
Bốp.
Bốp.
Mặt của Diệp Hi Kinh bị đánh lệnh đi, mặt trắng bệnh, dấu tay đỏ ửng.
"Bắt nạt một cô gái đến nghiện rồi?" Diệp Tiển Nghiễn nói, "Có thể đừng làm loạn không?"
"Là em làm loạn sao? Anh?" Diệp Hi Kinh mất mát, "Cô ấy..."
Anh ta nuốt lại mấy chữ "Cô ấy muốn chia tay với em" xuống, nói ra cũng quá đau khổ, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau khổ rồi.
Nó giống như một cơn ác mộng, chỉ cần nói ra miệng là sẽ thành sự thật.
"Anh, anh căn bản không biết em ở nhà trải qua cuộc sống gì," Diệp Hi Kinh nói, "Bây giờ em không có cách nào, thật sự không có cách nào."
Trong phòng hút thuốc không người, chỉ có anh trai ở, Diệp Hi Kinh như lại quay về thời thơ ấu vô lo vô nghĩ, biến thành cậu bé chuyện gì cũng có anh trai bọc lót, gây hoạ lớn cũng có anh trai gánh hoạ.
Anh ta nói: "Lúc trước anh ở nhà cũng biết, mẹ em, cần phải mọi chuyện nghe theo bà ấy, một khi không theo bà ấy, bà ấy sẽ cuồng loạn phát điên... Nhất là sau khi ly hôn với bố em, bà ấy càng ngoan cố, anh biết không? Bình thường em ở trong trường, nói hơn vài câu với bạn học nữ nào, mẹ em sẽ tìm giáo viên chủ nhiệm lớp, yêu cầu đổi chỗ ngồi, hoặc là chuyển lớp cho em. Từ cấp hai tới cấp ba, cứ luôn như vậy, thậm chí tới đại học rồi, lúc khai giảng, mẹ em vẫn gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn, gọi điện thoại cho quản lý ký túc xá của em, truy hỏi em có yêu đương không..."
Diệp Hi Kinh nhắm mắt.
"Cái gì cũng vì tốt cho em, cái gì cũng vì tốt cho em, mẹ như vậy, bố cũng như vậy, bao nhiêu năm rồi, em luôn đi học theo ý của họ, vì thể diện của họ mà nhảy lớp, đi học đại học, học thạc sĩ trước, thành đứa con vẻ vang trong mắt bọn họ," Diệp Hi Kinh nói, "Em không thể có sở thích của mình, không thể có chuyên ngành mình yêu thích, không thể..."
Anh ta nói: "Hồi trước em không dám để người trong nhà biết Đại Lan, không dám đối xử quá tốt với cô ấy, chính là vì sợ em càng yêu cô ấy, người trong nhà càng chĩa mũi vào cô ấy."
"Cái lý luận gì? Xem nhiều phim thần tượng rồi?" Diệp Tiển Nghiễn chau mày, "Linh ta linh tinh."
Diệp Hi Kinh kêu một tiếng anh.
Anh ta cầu xin: "Tối nay em muốn mời Đại Lan về nhà, em có rất nhiều lời chưa kịp nói."
"Là rất nhiều lời chưa kịp nói, hay là có rất nhiều bực bội không cách nào xả ra?" Diệp Tiển Nghiễn lạnh lùng, "Nếu là cái sau, anh kiến nghị bây giờ em lập tức mua vé máy bay đi Thanh Đảo, nhảy vào biển bình tĩnh một chút."
Diệp Hi Kinh im lặng.
"Thật là ngưỡng mộ anh, anh, em thực sự quá ngưỡng mộ anh," Hồi lâu, anh ta nói, "Bố trước giờ không nhúng tay vào chuyện của anh. Hồi trước anh còn nói bố không yêu mình, nhưng em thà bố cũng không yêu em.
Diệp Hi Kinh nhớ tới, lúc Diệp Tiển Nghiễn còn chưa đi Hàng Châu, đi tới bên cạnh mẹ ruột Diệp Giản Hà của anh, ở trong nhà, Diệp Tiển Nghiễn chất vấn Diệp Bình Tây ——
Bố chưa từng coi con là con trai, trong mắt bố, bố chỉ có một đứa con trai là Hi Kinh. Bố gửi gắm nhiều kỳ vọng cho Hi Kinh, nhưng trước giờ chưa từng để ý đến chuyện học hành của con —— Cho dù chỉ một lần
Khi đó, Diệp Tiển Nghiễn vẫn còn đang học cấp hai nói như vậy.
Diệp Hi Kinh lúc ấy còn là học sinh tiểu học, cũng đồng tình người anh cùng bố khác mẹ này, sẽ lặng lẽ chia bánh sinh nhật của mình cho anh, chia đồ chơi và sách của mình cho anh trai ——
Nhưng Diệp Hi Kinh của hiện tại, cũng hi vọng Diệp Bình Tây chưa từng gửi gắm kỳ vọng cao với anh ta.
Thậm chí anh ta không hiểu nổi vì sao Diệp Tiển Nghiễn hồi cấp hai lại cần tình yêu của bố, Diệp Hi Kinh thật sự hi vọng tráo đổi với Diệp Tiển Nghiễn, anh ta hi vọng người bố đẻ Diệp Bình Tây này chưa từng yêu anh ta.
Diệp Tiển Nghiễn nói: "Bố bên đó, anh sẽ nói với ông ấy; sau này trước khi làm việc, hơi hơi động não một cái, dịch trong não em không có axit sunfuric, lắc lắc chút không chết được đâu."
Tay đã đặt trên tay nắm cửa, Diệp Tiển Nghiễn lại quay trở lại lần nữa, sờ sờ má em trai bị mình đánh đỏ.
"Đừng bị cảm xúc dắt mũi đi," Anh nói, "Bình tĩnh chút, càng phẫn nộ, lời nói ra càng tổn thương trái tim của người yêu. Đại Lan rất mẫn cảm, bất kể kết cục thế nào,
em cũng đừng quá đáng quá. Bình tĩnh lại, nói chuyện hẳn hoi, sau này cho dù chia tay, cũng đừng để lại tiếc nuối."
Diệp Hi Kinh mất mát hỏi anh trai: "Anh cảm thấy Đại Lan có thực sự yêu em không?"
"Em nói xem?" Diệp Tiển Nghiễn hỏi ngược lại, "Hôm nay cô ấy tới đây, là vì cái gì?"
Trong lòng Diệp Hi Kinh nói, vì muốn chia tay em.
Nhưng kiêu ngạo làm anh ta nói không ra miệng.
"Không chỉ làm việc, trước khi nói chuyện cũng cần nghĩ đi nghĩ lại," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Lời nói khi xúc động là gây tổn thương nhất."
Diệp Hi Kinh tiếp tục mất mát, "Anh, trước khi anh mắng em cũng suy đi nghĩ lại sao?"
"Ừ," Diệp Tiển Nghiễn nói, "Bây giờ phát hiện suy đi nghĩ lại rồi suy đi nghĩ lại, dù sao độ khó để mắng em tỉnh giống như mắng tỉnh đồng thời mười đứa ngốc."
Diệp Hi Kinh nói: "... Không thì anh thôi đừng nghĩ nữa."
Diệp Tiển Nghiễn không nói chuyện, vỗ vỗ vết tát trên gò má Diệp Hi Kinh, anh quay người, mở cửa rời đi.
Mới đi ra mấy bước, lại nghe thấy tiếng khóc lóc khổ sở đè nén của người phụ nữ; đây là từ phòng cho mẹ và bé bên cạnh truyền tới, theo tiếng đập đồ binh binh binh binh, có lẽ là bình hoa bị đập vỡ, tiếng mảnh sứ vỡ nghe rõ ràng.
Là Lâm Di.
Cùng với tiếng khóc của bà ta, phản xạ có điều kiện, vết sẹo trên cẳng tay của Diệp Tiển Nghiễn lại bắt đầu nhân nhẩn đau.
Cửa phòng mẹ và bé bị vội vàng mở ra, Lương Uyển Nhân nhẫn nại tới cực hạn, vừa hét vừa chạy ra, bất chợt nhìn thấy Diệp Tiển Nghiễn đứng ngoài cửa, bị doạ đứng đần ra tại chỗ, mới chậm rãi đi tới, gọi một tiếng anh.
Trong khe hở cánh cửa nửa mở kia, Diệp Tiển Nghiễn nhìn thấy Ngũ Kha đang nỗ lực an ủi Lâm Di.
Cô ta đang kiên nhẫn gọi cô Lâm, thấp giọng nói gì đó.
Diệp Tiển Nghiễn không dừng lại, cũng không hỏi gì, hơi hơi gật đầu, bình tĩnh rời đi.
Trong xe ô tô bên ngoài nhà hàng, Thiên Đại Lan đi lại đôi giày thể thao, miếng băng dán ban đầu đã bị bong ra trong lúc giằng co; may mà Dương Toàn nhớ ra, sáng sớm hôm nay Diệp Tiển Nghiễn mới kêu anh ta mua hộp y tế mới, trong đó có băng dán.
Chỉ là hộp y tế, bị Dương Toàn để ở một chiếc xe khác của Diệp Tiển Nghiễn.
Anh ta lập tức gọi điện thoại cho tài xế, sau khi xác nhận, chạy đi lấy băng keo dán.
Dương Toàn mới đi, Diệp Bình Tây đã gõ cửa sổ xe, mỉm cười mời Thiên Đại Lan đến nhà làm khách.
Thiên Đại Lan nghe nói nhiều về sự tích của người này, vừa thấy ông ta, đã dần dần dâng lên lòng cảnh giác.
Cho dù Thiên Đại Lan lịch sự nói đã chuẩn bị chia tay Diệp Hi Kinh rồi, Diệp Bình Tây cũng chỉ cười tủm tỉm nói.
"Mấy đứa bây giờ còn ít tuổi, vẫn là trẻ con, cãi nhau cũng là chuyện bình thường," Diệp Bình Tây nói, "Tối nay đều là người trẻ tuổi cùng chơi, các cháu cũng nói chuyện hẳn hoi —— Dù sao Hi Kinh sắp ra nước ngoài rồi, cũng không thể vì một tức giận nhất thời mà để lại tiếc nuối phải không?"
Thiên Đại Lan vẫn muốn từ chối.
"Nghe nói JW tuyển nhân viên, yêu cầu thấp nhất là tốt nghiệp cao đẳng," Diệp Bình Tây cười, "Đúng không?"
Thiên Đại Lan giữ nguyên nụ cười đồng ý, trong lòng chửi một vạn lần tổ tông của Diệp Bình Tây.
Dương Toàn lấy băng cá nhân và Diệp Tiển Nghiễn vừa quay lại, đã nhìn thấy Thiên Đại Lan khập khiễng xuống xe, như mỹ nhân ngư còn chưa quen đôi chân.
Nghe thấy tiếng động, Thiên Đại Lan ngẩng đầu, gọi hai tiếng anh.
Trong lòng cô rất rõ ràng, Diệp Bình Tây lấy công việc ra uy hiếp cô, cô không thể không đi; nhưng đi đến như vậy, chắc chắn không có chuyện tốt.
Người dưới mái nhà, không thể không cúi đầu, có điều cô sao có thể cam tâm tình nguyện cúi đầu, chắc chắn vẫn là tìm một đồng đội đáng tin cậy thì hơn.
Ví dụ, Diệp Tiển Nghiễn.
Thiên Đại Lan biết, khoảng thời gian này, anh đối xử tốt với cô, không đơn giản vì cô là "em dâu", còn là vì đang bù đắp cho sự cố tối đó, cô có thể hơi hơi lợi dụng lòng đồng cảm này của đối phương một chút chút.
Chỉ một lần cuối cùng.
Thiên Đại Lan biết rõ.
Đợi sau khi chia tay với Diệp Hi Kinh, cuộc sống tương lai của hai người như hai đường thẳng song song, không còn có bất cứ giao thiệp gì.
"Dương Toàn nói em đã chuẩn bị quà cho tôi," Diệp Tiển Nghiễn nhìn cô, cười, "Đây chắc không phải là quà em tặng tôi? Mỹ nhân ngư giẫm trên mũi dao nhảy múa?"
"Không phải," Thiên Đại Lan giải thích, "Em nghĩ anh cái gì cũng có, cũng không thiếu cái gì; thực ra cho dù anh thiếu, em cũng không mua nổi. Em không có quá nhiều tiên, không mua được những thứ xinh đẹp, nhưng thủ công vẫn tạm được, cho nên đan cho anh một món đồ chơi nhỏ."
"Em tự đan?" Diệp Tiển Nghiễn cực kỳ bất ngờ, "Là cái gì?"
"Lần trước anh nhắc tới hoa nhài, em nghĩ chắc anh thích hoa nhài, cho nên dùng len móc một cành," Thiên Đại Lan nói, "Nhưng mà hôm nay ra ngoài quá vội, không cẩn thận quên ở nhà rồi."
"Không sao," Diệp Tiển Nghiễn giơ tay nhìn đồng hồ, "Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, đợt lát đưa em về nhà trước ——"
"Xin lỗi," Trên mặt Thiên Đại Lan lộ ra nét khó xử, cô do dự mở miệng, "Anh, tối nay em không thể về nhà rồi."
Diệp Tiển Nghiễn nhìn kỹ mặt cô.
Mái tóc xoăn tự nhiên rũ sau người, như gợn sóng dịu dàng của Tây hồ khi gió thổi, son trên môi đã trôi đi không ít lúc ăn cơm, nửa còn nửa mất, lộ ra chút môi tự nhiên.
Xoá đi lớp son che phủ, dưới màu son dịu dàng hồng nhạt tàn khuyết, lộ ra màu môi thực sự, đỏ thẫm như lòng bông hoa hồng.
Màu sắc thật sự của cô.
Như con nai con bị thợ săn vây khốn trong rừng rậm, như con thỏ rừng tránh mưa không cẩn thận trốn nhầm vào lồng bẫy thỏ trong nước mưa, như cây nấm nhỏ khi trời nắng sắp tới, hoàn toàn không cảm nhận thấy uy lực của mặt trời, vẫn đang ngốc nghếch xoè ra chiếc ô nhỏ màu trắng.
"Vừa mới, chú Diệp nói, muốn mời em đến nhà làm khách," Thiên Đại Lan khó xử, "Em không muốn đi, ông ấy bèn nhắc tới yêu cầu về trình độ học vấn của cửa hàng với nhân viên trong cửa hàng."
Cô nhìn nhanh Diệp Tiển Nghiễn một cái.
Phát hiện anh vẫn đang hoà nhã nhìn cô, không có biểu cảm gì.
Thế là, Thiên Đại Lan hơi hơi thả một mồi lửa mạnh.
"Nói câu có lẽ anh sẽ không thích nghe," Cô nói, "Hình như em bị bố anh... lệnh a mã uy hiếp rồi."
---
Pass chương 16-20 bên wordpress:
Tên tiếng Anh ban đầu nữ chính định lấy nhưng bị cửa hàng trưởng từ chối do trùng tên với một nhân viên. Viết liền không dấu không viết hoa
---
Tác giả có lời muốn nói:
Lập tức viết tới giới thiệu rồi kích động quá
Tiêm một mũi dự phòng trước, Đại Lan và Diệp Tiển Nghiễn bây giờ vẫn chưa bạo phát xung đột gì, là bởi vì tạm thời họ không có dây dưa về lợi ích và tình cảm, cũng chưa hoàn toàn hiểu đối phương.
Tình cảm mà, chắc chắn cần lột từng lớp từng lớp nguỵ trang nhìn thấy tấm lòng thực sự mới ổn định.
Đại Lan nói dối là thực sự biết nói dối, lời nói dối thiện ý cũng được, hay là kiểu khác cũng được, bản chất đều là vì đạt được lợi ích, cái này không hề xung đột với việc nàng đối xử tốt với người xung quanh, nói dối không có nghĩa là vì tư lợi, lời người trưởng thành nói vì giữ mặt mũi cũng tính là nói dối.
Diệp Tiển Nghiễn độc mồm cũng là độc mồm thật, chỉ có điều anh độc mồm có mức độ, sẽ không không phân biệt trường hợp địa điểm... Ở giai đoạn trước mắt, ít nhất là tính đến chương này, họ vẫn chưa có chạm tới tính cách thật của đối phương.
Như Đại Lan nói, người yêu của nàng, không nên chỉ có thể nhìn thấy điểm tốt của nàng, cũng cần nhìn thấy điểm xấu của nàng; biết tất cả khuyết điểm của nàng nhưng vẫn sẽ yêu nàng, chứ không phải là nghĩ "nếu cô ấy xxx" thì tốt rồi.
Hơn nữa...
Đại Lan thực sự sẽ lợi dụng Diệp Tiển Nghiễn.
Không chỉ là Diệp Tiển Nghiễn, nàng thật lòng thật dạ tặng đồ cho chị Mạch, bao gồm tặng quà cho Dương Toàn, tặng đồ cho Diệp Tiển Nghiễn, chủ động nhường doanh số cho Linda, tuyệt đối không phải vì lương thiện đơn thuần, bởi vì nàng cũng rõ ràng trao đổi mới có được lợi ích.
QWQ
(Cho nên đừng thực sự coi nàng thành bông hoa trắng nhỏ đáng thương, Đại Lan là bông hoa ăn thịt người anh dũng đấy!!!)
Phím trước là họ sẽ cãi nhau, là cãi nhau thật! Cãi nhau thật bây giờ chưa cãi là vì thời cơ chưa đến, sau khi thời cơ chín muồi, hai ngày ba bữa.
Yêu phải vặn vẹo giằng xéo mới thơm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top