nàng và em

nhẹ rảo bước dọc cánh đồng hoa nhỏ đã úa tàn, nàng xách trên tay một túi đồ nhỏ, ngắm nhìn những bông hoa nhỏ nhắn khô khốc. đáy mắt nàng phẳng lặng như mặt hồ yên ả, cũng chất chứa đầy những muộn phiền mãi chẳng thể tháo gỡ. tóc nàng khẽ bay trong làn gió nhẹ. chân vẫn đều đặn hướng về phía một căn nhà nhỏ cũ kỹ, như thể lâu rồi chẳng ai lui tới. sa hạ tra chìa khoá vào ổ, mở cửa rồi nhìn một loạt nơi nàng yêu thích nhất giờ đây bụi giăng đầy. nơi này là căn nhà nhỏ mà em cùng nàng mua, em nói sau này khi em và nàng về một nhà sẽ cùng nàng đến đây ở, phù hợp cho những bản tình ca của em cũng phù hợp cho những cuốn sách của nàng.

thế bây giờ em đâu mất rồi? làm ơn, quay lại và thực hiện những gì em nói, được không? chị nhớ, rất nhớ em. cho dù là một nhà văn, câu chữ của chị vẫn mãi không thể nói hết nỗi nhớ này cho em biết.

nơi này đầy ắp những kỉ niệm của nàng và em. nàng ngã lưng lên ghế, nhắm chặt mắt, mặc cho cửa chưa đóng, mặc cho chiếc ghế kia phủ một lớp bụi dày. chợt, trong tâm trí nàng hiện lên gương mặt xinh đẹp của em, gương mặt ấy thật quen thuộc, lạnh tanh, ánh mắt vô hồn, môi đỏ buông câu chia tay, gương mặt ngày em nói chúng mình dừng lại. lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ? lần thứ bao nhiêu mỗi khi nàng nhắm mắt lại và thấy gương mặt em, khẽ đưa tay lên phía trước, nàng muốn với lấy gương mặt đó mà ôm vào lòng, lấy môi mình khẽ chạm lên môi em, nhưng không, em xa rồi, tất cả những gì nàng chạm được chỉ là không khí.

mau đến, đến với chị, một chút thôi.

nàng nằm đó đến khi trời sập tối, ngồi dậy, nàng đi thay ra một bộ đồ khác. bước ra trước nhà ngồi, nhìn đến trăng, nàng tự hỏi chẳng biết giờ này em có đang ngắm nó không? có lẽ có, có lẽ không.

đêm nay trăng tròn, đẹp quá em nhỉ?

lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi. đôi mắt màu trà nhìn xa xăm vô định, trong đôi mắt ấy tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng ngờ. cầm dao vẽ vài nét lên tay, không sâu hoắm như lúc trước nhưng đủ để nhuốm đỏ một cánh tay của sa hạ, nhìn nó với nụ cười thỏa mãn, đau đớn này đâu so được với nỗi đau trong lòng nàng. gương mặt nàng dần trở nên quái dị, đôi mắt tĩnh lặng ban nãy bây giờ điên loạn, nụ cười ghê rợn, đôi tay nhuốm máu đưa lên vò rối mái tóc nâu dài, như thể biến thành ai khác, chẳng còn là thấu kì sa hạ, vẻ dịu dàng thường thấy nay mất tăm, nhìn đi nhìn lại chỉ thấy thật quỷ dị. rồi trong tâm trí lại chợt nghĩ, nếu đa hân của nàng thấy hình ảnh này thì sẽ ra sao? điên cuồng vuốt lại mái tóc rối đã vương màu đỏ tươi, tắt ngấm nụ cười, đôi mắt vô hồn vẫn còn chút gì đó chồng chất mà chẳng ai biết được. tất thảy chỉ vừa xảy ra trong mấy phút ngắn ngủi. nàng biết chứ, nàng biết rõ mình vừa làm gì nhưng nàng chẳng thể kiểm soát bản thân mình được.

điên loạn như thế, thấu kì sa hạ, mày chẳng còn xứng với thiên hà xinh đẹp của mày nữa rồi.

...

đa hân, không giờ, em vẫn chỉ ngồi ở ban công, lại nghe những bài hát em viết cho nàng và nhìn trăng treo trên đỉnh đầu.

ban nãy gió thật dịu dàng, bây giờ thì hết rồi.

chợt, trong lòng đa hân dấy lên nỗi bất an. chẳng biết vì sao. em thấy tim mình như thắt lại. đầu óc cũng chỉ nghĩ đến mỗi một mình thấu kì sa hạ, linh cảm của em dường như đang gào lên rằng sa hạ nguy rồi. và ngay đó, chiếc điện thoại nhỏ chợt rung lên từng hồi, mạnh mẽ và dồn dập như nhịp đập trong lồng ngực em. là trí hiếu, vào cái giờ này? khi mà đáng lẽ đã chìm đắm vào cơn mộng? chỉ biết vội bắt máy, vào giờ này, hẳn là không đơn giản.

- alo?

- đa hân

- em đây

- chị mất liên lạc với hạ rồi

- tại sao chị lại gọi em?

- chị nghĩ chỉ một mình em biết hạ ở đâu

- ...

- hạ đi khi chỉ mới trở về từ cửa tử

- chị nói gì?

- hạ tự tử, bọn chị cứu hạ, bây giờ lại mất tăm rồi

tít tít

em cúp máy. đôi mắt hoảng loạn dần đỏ lên. từng câu chữ của trí hiếu như từng nhát dao đâm mạnh giằng xé vào tâm trí em.

với lấy cái áo khoác mặc vào rồi chạy sang chung cư của sa hạ. bấm mật khẩu cũ như một thói quen, và em bất ngờ khi nó vẫn đúng, là sinh nhật em. trống trơn. như thể chẳng có ai lui tới, căn chung cư đổ nát hệt như bị bỏ hoang. điện thoại đa hân reo lên, lại là trí hiếu. chị bảo định vị của điện thoại nàng là ở vùng ngoại ô phía tây. trong đầu đa hân vừa nghe đến vùng ngoại ô đã biết sa hạ đang ở đâu. ra khỏi căn chung cư của sa hạ, bắt taxi chạy ngay đến đó.

....

sa hạ, sa hạ, đi chết đi. giải thoát cho yêu dấu của mày, cả chính mày nữa.

sa hạ tròng mắt đỏ loét, đôi tay run run treo sợi dây thừng lên giữa nhà, miệng lẩm bẩm mấy câu đi chết đi, đi chết đi. sa hạ như thể chẳng còn suy nghĩ gì được nữa, chỉ nghĩ việc cần làm bây giờ là hiến linh hồn này cho thần chết và để thân xác này về với đất mẹ. treo xong sợi dây, nàng lại thay đi bộ đồ nhuốm đỏ trên mình thành chiếc váy trắng tinh mà yêu dấu của nàng tặng cho, cũng là chiếc váy nàng thích nhất. nàng muốn nó đi cùng nàng.

....

sa hạ, sa hạ, thấu kì sa hạ, chị đừng dại dột nhé, em xin chị, trân quý của em.

đa hân ngồi trên taxi, trong lòng như có lửa đốt. miệng liên hồi hối thúc bác tài xế chạy nhanh lên.

....

sa hạ trên tay cầm bình xăng, đi một vòng căn nhà, tưới đều lên tất cả, rồi lại đi về nơi nàng đã treo lên đôi cánh kê ở dưới một chiếc ghế và đi lấy hộp diêm.

....

cuối cùng em cũng đến được vùng ngoại ô ấy. vội chạy đến phía căn nhà kia. ở đó, có mấy người đứng chôn chân, giương đôi mắt đẫm lệ bất lực mà nhìn căn nhà đỏ rực, cửa nhà không khép, từ ngoài có thể nhìn vào thấy thân thể người phụ nữ treo giữa nhà, mặc chiếc đầm trắng, lơ lửng như thể đang bay.

đa hân nhìn trân quý của em đang chìm dần trong biển lửa, cả người đông cứng, miệng mấp máy nói không nên câu, đôi mắt đỏ hoe.

sa hạ, sa hạ của em, đi thật rồi.

ngồi trên xe của trí hiếu, tâm trí em bây giờ trống rỗng. trân quý của em đi rồi, bỏ em lại một mình, em có nên theo trân quý của em không? đi theo trân quý của em đến một kiếp khác, nơi mà em không dại dột, nơi sa hạ không bị em tổn thương, nơi em và hạ hạnh phúc. suy cho cùng, sa hạ không còn ở đây, em còn thiết sống làm gì?

...

đa hân khoác lên mình chiếc váy mỏng, lả lướt trong chính căn nhà của mình cùng những bản nhạc du dương. bốn tháng sau cái chết của sa hạ, em tự biến nỗi tuyệt vọng thành thứ không thể thiếu trong cuộc sống. em gầy đi trông thấy, em chìm đắm với rượu, chỉ để vơi nỗi nhớ nhung trân quý của em. nói thế nào nhỉ? em muốn chết, chết theo sa hạ. năm lần bảy lượt em tự đưa mình đến cổng địa ngục, chỉ cách một bước chân nữa là em có thể thoát khỏi thế giới này. nhưng không, em được cứu, tất cả như được sắp đặt. hết lần này đến lần khác. và rồi em lấy cái chết làm mục tiêu hàng đầu.

phải đi chết thôi, đi chết thôi. cõi đời còn gì luyến lưu khi mà người chẳng còn nơi đây cùng em.

xả một bồn nước đầy, đốt vài cây nến thơm. đa hân nhìn bản thân trong gương. tất cả chỉ có thể tả trong mấy từ tệ hại, tiều tụy. đôi mắt thâm quầng, đôi môi đỏ mọng nay khô khốc, gò má hơi hóp lại. yêu dấu của sa hạ nay còn đâu? tô lên môi chút son đỏ, ung dung đi đến bên bồn nước đang róc rách chảy nước ra ngoài. em thả lỏng người trong dòng nước mát, như thể đây chỉ là ngày em dành để thư giãn chứ chẳng phải ngày em về với sa hạ.

đi, đi thôi, đi tìm sa hạ của em.

dốc ngược chai rượu đỏ vào cuống họng. để thứ nước ngọt ngào ấy thấm đẫm khoang miệng và cơ thể em. khi vừa hết, đập mạnh cái chai vào thành bồn, để cái chai ấy vỡ vụn như chính bản thân em. nhặt lại một miếng miểng chai, đâm vào động mạch nơi cổ, đâm và xoay tròn, để thứ nước ngọt ngào chảy ra từ em hoà cùng rượu đỏ ban nãy đã vương vãi. và rồi mùi máu tươi ngọt ngào sộc thẳng vào mũi em, tự tạo cho mình cảm giác hưng phấn không thể tả. rồi em lại thả mình dần chìm vào làn nước, cho đến khi cả thân người em nằm gọn trong bồn nước. bất động, gương mặt xinh đẹp của em mờ ảo trong dòng nước đỏ. đỏ của thứ nước em yêu thích, đỏ màu máu em.

thời khắc sinh mệnh dần trôi, em đã khiến bản thân mình thật xinh đẹp.

....

chết

chết cả rồi

nhưng

cho đến chết

đa hân và sa hạ vẫn chẳng thoát được lời lẽ ác độc của đám đông.

đa hân chia tay sa hạ

chỉ vì lời miệt thị của đám đông

"bệnh hoạn, hai đứa con gái mà yêu nhau thì là cái đéo gì?"

"hoá ra nhạc sĩ tôi thích lâu nay lại bệnh hoạn như vậy"

"thấu kì sa hạ làm tôi thất vọng quá, uổng công tôi thích ả lâu nay"

"sách hay thế mà đời sống tư tưởng đéo ra cái thể thống cống rãnh gì"

và vô vàn lời khác...

đa hân đã hối hận

hối hận tại sao lúc đấy em không mạnh mẽ thêm tí nữa

nếu thế thì em và trân quý của em hạnh phúc rồi

khốn nạn

lũ khốn nạn

tình yêu vốn dĩ chỉ là tình yêu, thiết gì phải theo quy luật do chính chúng mày áp đặt?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top