18

Đại Nhân vừa đi làm thì Ngọc Thảo đã chạy đến ôm lấy cánh tay cậu, chất giọng êm dịu phảng phất bên tay cậu nỉ non

"Anh Duy, anh dẫn em đi dạo chút nha? Em vừa về nước, em muốn đi đây đó tham quan một chút"

"À, anh..." Thanh Duy chưa kịp trả lời, ý tứ lại muốn từ chối thì cô đã nhanh nhảu chen vào

"Đi đi mà! Đi nhaaaaa"

Cậu bất lực thở dài, chỉ biết ừ một tiếng. Ngọc Thảo sau khi nghe câu trả lời liền vui vẻ lên lầu thay quần áo. Thanh Duy ngồi ở ghế sofa day day thái dương, đôi mắt hướng vào vô định suy nghĩ về những hành động kì lạ của hắn vừa rồi. Hắn tức giận khi thấy cậu và Ngọc Thảo thân thiết? Rồi những hành động tối hôm qua, lúc cùng cậu ân ái, hẳn đã nói là trừng phạt cậu. Cậu đã làm gì? Tất cả chỉ là một mớ hỗn độn xoay vòng vòng trong đầu. Đang chìm trong suy nghĩ của mình thì một giọng nói cất lên:

"Anh Duy, anh Duy! Anh sao vậy?"

"À, anh không sao!"

"Chúng ta đi thôi!"

Ngọc Thảo vô tư nắm tay cậu kéo đi, Thanh Duy cũng chẳng biết làm thế nào nên phó mặc cho cô. Cả hai đã có một ngày vô cùng vui vẻ. Đã lâu rồi cậu không thoải mái như vậy. Nhưng không hiểu sao cậu lại muốn người bên cạnh mình lúc này là hắn. Trái tim nơi lồng ngực trái luôn đập mãnh liệt khi cậu nhớ về người đàn ông đó. Người đàn ông mà cậu hận thấu tâm can. Nhưng cậu không có đường trốn thoát, từ lý trí lẫn con tim đều chấp nhận đau đớn ở lại căn biệt thự đó. Để rồi...thứ cảm xúc vô tình hình thành, chớm nở chen chúc rồi lấp đầy trong trái tim đầy rẫy vết thương đã sớm mệt nhoài!

___________

Cả hai về nhà thì trời đã về khuya. Sau khi Ngọc Thảo bước vào phòng thì cậu cũng chầm chậm bước dọc hành lang, trở về phòng của mình. Cánh cửa mở ra, cậu lười biếng mở đèn nên cứ như thế bước đi trong bóng đen bao trùm. Nhưng chưa đi được ba bước cậu đã bị một vòng tay ôm chặt lấy. Thanh Duy theo phản xạ lập tức xoay người, hốt hoảng đẩy người kia ra:

"Ai?"

Con người kia vẫn không hề đáp lại cậu, đem cơ thể cậu bế bổng lên. Lúc này, mùi hương nam tính quen thuộc xộc vào mũi làm cậu liền nhận ra người đang ôm mình là ai. Đại Nhân mạnh mẽ ném cậu lên giường, sau đó dùng thân thể cường tráng kia mà thượng lên.

Dưới ánh trăng bạc, cậu có thể thấy được biểu tình của hắn lúc này. Hắn đang say. Miệng luôn lầm bầm gì đó, hình như là gọi tên cậu. Thanh Duy nhất thời bất ngờ, không còn chống cự nữa. Đại Nhân giương ánh mắt mơ màng nhìn người dưới thân. Đôi tay khô ráp đặt lên má cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Từ đôi mắt đến sống mũi rồi trượt xuống đôi môi đỏ mọng, sau đó từ tốn hôn cậu. Thanh Duy giật mình đưa tay đẩy hắn ra liền bị hắn giữ lấy, âm giọng lè nhè vì say lại mang theo bao nhiêu nhu tình hướng cậu mà nói

"Yên lặng..."

Thanh Duy bị đôi mắt chim ưng sắc bén kia mê hoặc, thân thể bất giác buông lỏng. Đại Nhân lại hôn cậu. Nụ hôn rất nóng bỏng, mãnh liệt và không hề thô bạo. Hắn chậm rãi thưởng thức vị ngọt trong vòm miệng kia, say sưa hôn đến khi cậu khó khăn hô hấp rồi mới luyến tiếc rời ra. Đôi tay kia lại tìm đường vào áo cậu mà sờ soạng. Cậu đưa tay đẩy hắn ra, ôn nhu tình tứ cuối cùng vẫn muốn làm cái chuyện kia với cậu. Thanh Duy mày cau chặt không hài lòng mà kịch liệt chống cự. Đại Nhân bị bày xích lại chẳng nổi giận mà ôm chặt lấy cậu, thì thầm bên vành tai yêu kiều lời ngọt ngào hiếm thấy

"Đừng loạn. Tôi sẽ không làm đau cậu!"

Thanh Duy lại một lần nữa bất ngờ. Hắn hôm nay sao lại cư xử như vậy? Đôi môi kia lại tìm đến cánh anh đào, mạnh mẽ gặm cắn. Thanh Duy cũng bị nụ hôn đó cuốn đi, tay chân chẳng còn vùng vẫy muốn thoát nữa mà lại thuận theo hắn, nhẹ nhàng đáp trả lại nụ hôn cuồng nhiệt người kia trao cho.

Đại Nhân hôm nay tâm tình thật sự không tốt. Ngọc Thảo là người em gái mà hắn thương yêu nhất. Hắn không muốn làm tổn thương cô nhưng mỗi lần thấy cô thân thiết quá mức với cậu liền không chịu được mà tức giận. Mà tại sao hắn lại tức giận? Bản thân hắn cũng chẳng biết. Hắn chỉ biết là cậu là người của hắn. Là người của riêng Trần Đại Nhân hắn, hắn không muốn ai chạm vào cậu. Nhưng đứa em gái của hắn lại nảy sinh cái thứ tình cảm không nên có, hắn phải làm thế nào đây?

___________

Thanh Duy tỉnh dậy cũng đã gần trưa, cậu uể oải vặn mình. Những hành động tối qua của hắn vẫn còn ẩn hiện trong đầu cậu. Thẫn thờ ngồi ở giường xoa xoa trái tim đầy chua xót.

Cậu đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn mà chính bản thân cậu cũng chẳng thể tha thứ được: Cậu...đã có tình cảm với hắn!

Tuy tình cảm không quá sâu đậm hay nhiệt tình, nhưng cậu biết, nó đã vượt xa những gì cậu nghĩ. Tình yêu nhỏ nhoi ấy đã được những cử chỉ yêu thương tối qua mà bộc phát rồi chớm nở. Thanh Duy cười nhạt, giọt nước mắt ấm nóng từ khóe mi mà rơi xuống.

Nảy sinh tình cảm với kẻ thù của gia tộc! Cậu có đáng chết không chứ?

___________

Cánh cửa phòng tắm mở ra, Thanh Duy trên người chỉ quấn duy nhất chiếc khăn tắm nhỏ, nước từ mái tóc hồng rũ xuống, chảy dọc theo làn da trắng sứ. Bỗng tiếng mở cửa vang lên khiến cậu giật mình mà lùi lại một bước, mắt ngước nhìn Đại Nhân mặt chẳng chút cảm xúc đang tiến về phía cậu.

"Có việc gì?"

Đại Nhân không nói không rằng, nhanh chóng tiến đến giữ lấy cậu, bế cậu đặt lên chiếc bàn đối diện với cửa phòng ngủ. Mạnh mẽ giật phăng chiếc khăn tắm ra nơi góc phòng, hắn cử chỉ vừa nhanh vừa thô bạo mà cúi xuống hôn cậu. Thanh Duy đầu óc ong ong với động tác quá nhanh của hắn, tay chưa kịp đẩy hắn ra đã bị kẹp chặt vào tường. Đem khóa quần cởi bỏ, Đại Nhân tay cầm lấy cự vật căng trướng của mình, đặt trước miệng huyệt đỏ au mà đâm thẳng vào. Thanh Duy bất ngờ bị xâm phạm, bên dưới căng trướng khó chịu mà gào lên

"Anh bị điên à? Buông ra...a..."

Hiện tại đang là ban ngày, sẽ có rất nhiều người làm đi lại, với cửa phòng vẫn chưa khóa. Tuy không ai không biết quan hệ của cậu và hắn ái muội thế nào. Nhưng việc để bị bắt gặp như thể không khác gì vạch áo cho người xem lưng, xấu hổ vô cùng. Hắn mặt dày, nhưng cậu thì không! Thanh Duy tay chân loạn xạ vùng vẫy muốn thoát, liền bị hắn ôm chặt mà hôn lên cánh môi đang luyên thuyên mắng chửi.

Đại Nhân từ đầu đến cuối đều có chủ đích. Nghe tiếng giày cao gót vang lên trên nền gạch men đắt tiền, hắn hông liền đâm mạnh vào trong, thành công khiến cậu rên rỉ một tiếng thật lớn. Cánh cửa gỗ vang lên tiếng gõ nhẹ, giọng nói quen thuộc vang lên

"Anh Duy!" Là giọng của Ngọc Thảo

Thanh Duy trợn mắt nhìn ra cửa. Sẽ không xui xẻo đến mức đó chứ?

Tìm được điểm mẫn cảm của cậu, hắn ra sức thúc mạnh khiến những tiếng rên kia không kiềm lại được nữa mà được chủ nhân nó tùy ý thốt ra. Thanh Duy lấy tay che miệng, cố nén lại những tiếng kêu ám muội kia. Cậu lấy tay đánh mạnh vào vai hắn, ý bảo dừng lại nhưng tên chết dẫm kia vẫn không có dấu hiệu buông tha cho cậu. Ngoài cửa lại truyền vào tiếng nói thiếu nhẫn nại

"Anh Duy, anh có trong phòng không?"

Thanh Duy định lên tiếng thì hắn lại thô bạo ấn xuống một nụ hôn. Chiếc lưỡi ẩm ướt nhanh chóng cại mở hàm răng trắng đều mà tiến vào trong. Cậu lo lắng đến mặt mày trắng bệch. Dù thế nào đi chăng nữa cũng không để cô biết được sự thật qua tình cảnh như thế này!

"Sao anh không trả lời em vậy? Em vào nhé!"

Thanh Duy mở to mắt nghe câu nói vừa rồi được thốt ra. Muốn mở miệng ngăn cô lại nhưng Đại Nhân vẫn duy trì hôn cậu từ đầu đến cuối, chẳng quan tâm chuyện tồi tệ gì sắp diễn ra

Ngọc Thảo không nghe tiếng đáp, nhẹ nhàng đưa tay lên, dùng một lực nhỏ để mở chốt cửa. Thanh Duy lúc này chẳng biết làm sao. Thấy cánh cửa dần được mở ra, cậu lo lắng vùi mặt vào lòng hắn, nhắm mắt chờ mọi chuyện xảy ra...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top