3. Tư Truy Thiên - Tiểu Bằng Hữu Tổ Liên Văn
(Vong Tiện) 818 Di Lăng Lão Tổ Không Biết Xấu Hổ Kia Cùng Nam Nhân Của Hắn Hàm Quang Quân
Tên khác <<Một Mặt Khác>>
Tác giả: Di Lăng Đà Tổ - 夷陵嗲祖
QT: TraHoaCac
Edit: Ngọc Lưu Ly
Link raw: https://yilingdiazu.lofter.com/post/1fca9c3b_12dc1ad36
***
Tiểu bằng hữu tổ góc nhìn của Tư Truy, Vong Tiện vừa nháo vừa tú cảm giác?
Trong nháy mắt Vân Thâm Bất Tri Xứ vào xuân, các đệ tử trong môn cũng lui thân ra từ không khí ăn tết náo nhiệt, tu tập chậm rãi đi vào quỹ đạo. Lam Tư Truy theo Lam Vong Cơ dặn dò, thử bắt đầu tu tập Thanh Tâm Âm, bởi vì cầm kỹ của Lam gia lực sát thương thật lớn, cho nên việc tập đàn từ trước đến nay là một chuyện cực kỳ nghiêm túc, lúc Lam Tư Truy tập đàn từ trước đến nay đều nín thở ngưng thần, không dám có một chút qua loa. Ngày nọ Lam Tư Truy cùng thường lui tới giống nhau, khi đang ở Lan thất chuyên tâm tập đàn, có môn sinh đột nhiên vọt vào, gấp hoang mang rối loạn mà giữ chặt cậu nói:
"Hàm Quang Quân cùng Ngụy tiền bối cãi nhau! Tư Truy ngươi mau đi xem một chút đi!"
Hàm Quang Quân cùng Ngụy tiền bối cãi nhau?
Tay Lam Tư Truy run lên, dây đàn bắn trên da, để lại một lằn đỏ, cậu không kịp xử lý, liền đi theo môn sinh kia chạy tới Tĩnh thất, trên đường cậu không nhịn được nói:
"Ngươi có phải hiểu lầm cái gì hay không? Hàm Quang Quân cùng Ngụy tiền bối sao có thể cãi nhau?"
Đệ tử kia khổ cái mặt nói:
"Ôi chao, này một chốc một lát cũng nói không rõ, dù sao, cũng không phải là cãi nhau..... Ngươi đi nhìn sẽ biết!"
Lam Tư Truy không hiểu ra sao, đi theo đệ tử kia cắm đầu chạy đến Tĩnh thất, mới phát hiện trong Tĩnh thất thế nhưng còn có y sư của Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn mồ hôi đầy đầu mà đứng ở một bên, thấy Lam Tư Truy đi vào giống như nhìn thấy vị cứu tinh, một phen kéo lấy tay áo của Lam Tư Truy nói:
"Mau đi khuyên nhủ Hàm Quang Quân bọn họ đi."
Khuyên cái gì? Lam Tư Truy vừa quay đầu, nhìn thấy Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện hai người đều ngồi ở sau bàn, trên người thế nhưng đều có vết thương, vai Lam Vong Cơ có một vết cắt, trên trán của Ngụy Vô Tiện bị cọ rách một lỗ. Vết thương đều không nặng, hơn nữa đã được xử lý đơn giản qua, miệng vết thương rõ ràng là y sư chỉ cần hơi trị liệu thêm là có thể rất tốt, hai người lại đều ngồi ở chỗ kia không nói một lời, liền thấy Lam Tư Truy đi vào cũng chỉ là hơi nâng mí mắt.
Lam Tư Truy thấy tình trạng này, lại nhớ tới môn sinh kia vô cùng lo lắng "Cãi nhau", trong lòng chợt hiện ra một ý tưởng -- chẳng lẽ là hai người cãi nhau ồn ào quá kịch liệt thế cho nên động thủ?
Lam Tư Truy vội lắc lắc đầu, mặc kệ thiên hạ người nào đối với phu thê mình động thủ đánh nhau, một đôi trước mặt mình này cũng là tuyệt đối không có khả năng thương tổn đối phương mảy may, này trong đó đại khái là xảy ra cái gì hiểu lầm. Cậu thật cẩn thận mà kêu lên:
"Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, vì sao không trị thương trước?"
Ngụy Vô Tiện mở miệng trước, hắn hắng giọng một cái nói:
"Tư Truy, phiền phức tiên sinh rửa sạch miệng vết thương cho Hàm Quang Quân trước đi."
Lam Tư Truy nghe được có người trả lời, nhẹ nhàng thở ra, đang định kêu y sư đi qua, lại nghe thấy Lam Vong Cơ bên kia nhàn nhạt nói:
"Làm phiền tiên sinh xử lý cho Ngụy Anh."
Lam Tư Truy sửng sốt, nghĩ, hai người này quan hệ không phải khá tốt sao?
Cậu lại cẩn thận nhìn hai cái, ý niệm vừa chuyển đột nhiên nhớ lại, trong lòng lộp bộp một chút.
Nguyên nhân không phải do cậu, chỉ là hôm nay tư thế ngồi của hai người này thật sự là quá khác thường.
Ngày xưa hai người này chỉ cần ngồi ở cùng nhau, đều là nhão nhão dính dính mà dựa vào một chỗ, chẳng sợ không có tiếp xúc thân thể, nhưng ràng buộc như có như không giữa hai người là chém cũng chém không đứt, có khi là Ngụy Vô Tiện nháy mắt với Lam Vong Cơ lộ ra tươi cười, có khi là Lam Vong Cơ dùng ánh mắt chuyên chú chăm chú nhìn Ngụy Vô Tiện. Nhưng hôm nay Lam Tư Truy đưa ánh mắt nhìn qua, khoảng cách giữa hai người ít nhất cách xa hai thước, còn hơi quay đầu đi, giống như đang giận lẫy ai cũng không nhìn ai.
Lam Tư Truy đang to đầu, liền thấy Ngụy Vô Tiện sau khi nghe được câu nói kia của Lam Vong Cơ, cắn răng nói:
"Nếu như Hàm Quang Quân không trị, vết thương nhỏ này của ta liền có thể không trị."
Lam Tư Truy trong lòng căng thẳng, quay đầu, liền thấy Lam Vong Cơ nhăn chặt mày, hơi hơi lắc lắc đầu với mình, ý tứ kia rõ ràng giống như Ngụy Vô Tiện: Nếu đối phương không trị, bản thân cũng không trị.
Lam Tư Truy thấy y sư cười khổ với mình, buông tay.
Lam Tư Truy đột nhiên hiểu rõ khi mình mới vừa tiến vào cái loại ánh mắt bất đắc dĩ của y sư là có ý tứ gì, hóa ra trước khi mình đi vào hai người kia đã giằng co một hồi lâu, y sư bó tay không có biện pháp, mới phái người đi mời cậu. Cậu vốn tưởng rằng hai người này liền tính cãi nhau, cũng luôn có biện pháp khuyên một bên trong đó chủ động giải hoà, nhưng trước mắt tình huống này, hai người giận dỗi ngay cả nhìn đối phương cũng không chịu nhìn, cái này phiền toái có thể to lắm.
Lam Tư Truy chỉ cảm thấy thái dương nhảy thình thịch, lấy ra băng vải y sư dùng để băng bó, thật cẩn thận nói:
"Con băng bó cho Hàm Quang Quân, y sư băng bó cho Ngụy tiền bối, như thế nào?"
Bàn tính của cậu đánh rất tốt, Lam Vong Cơ từ trước đến nay càng bình tĩnh, khuyên y mà nói, tỷ lệ thành công thấy thế nào cũng so với Ngụy Vô Tiện cao hơn nhiều.
Hai người đều không nói lời nào, Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, xem như là cam chịu. Lam Tư Truy cùng y sư nhanh chóng tiến lên băng bó cho hai người. Lam Tư Truy xem miệng vết thương của Lam Vong Cơ chỉ là nhợt nhạt một tầng, như là bị thứ gì cắt qua, thấy thế nào cũng không giống là do người làm bị thương, cậu ép giọng nói đến mức thấp nhất nói:
"Hàm Quang Quân có chuyện gì vậy? Làm sao lại cùng Ngụy tiền bối cãi nhau?"
Lam Vong Cơ nghiêng đầu như có như không nhìn liếc nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, nhạt tiếng nói:
"Không có."
Lam Tư Truy: "......"
Theo quan sát của cậu, Lam Vong Cơ bên này còn tốt, Ngụy Vô Tiện bên kia cơ hồ đã đem ba chữ 'Không vui vẻ' viết ở trên mặt, chỉ có thời điểm y sư băng bó mới có thể miễn cưỡng nặn ra một cái tươi cười. Lam Tư Truy nhẹ giọng nói:
"Ngụy tiền bối có khi tâm tính trẻ con, Hàm Quang Quân từ trước đến nay có thể thông cảm, làm sao lần này lại cùng Ngụy tiền bối giận dỗi vậy?"
Lam Vong Cơ nghe vậy nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu sau, nhẹ giọng nói:
"Đều không phải là như thế, ta......"
"Làm phiền tiên sinh." Ngụy Vô Tiện bên kia truyền tới âm thanh sột sột soạt soạt, Lam Vong Cơ nháy mắt mím chặt môi, thấy y sư lại đây nói:
"Hàm Quang Quân, Ngụy công tử đã xử lý tốt."
Đã sớm làm xong Lam Tư Truy cũng cọ tới cọ lui mà đứng dậy, do dự mà nhìn người này lại nhìn người kia, khi đang nghĩ ngợi tới muốn tìm cớ gì ở lại khuyên nhủ hay không, liền nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói với y sư:
"Thời gian không còn sớm, hôm nay vất vả tiên sinh, ngài cũng sớm chút trở về nghỉ ngơi đi."
Y sư chặn lại nói:
"Tự nhiên."
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lam Tư Truy, xách theo hòm thuốc bước nhanh đi ra cửa.
Lam Tư Truy cũng là tinh thần rung lên, tục ngữ nói rất đúng, phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hoà, nếu hai người ngủ cùng nhau một giấc, nói vậy mâu thuẫn lớn gì đều có thể hoá giải.
Lam Tư Truy bất động thanh sắc dời về phía cạnh cửa, cười nói:
"Đúng vậy, trời cũng đã trễ thế này, con cũng phải đi trở về..... Hàm Quang Quân cùng Ngụy tiền bối sớm chút nghỉ....."
"Tư Truy đứng lại!"
Thanh âm của Ngụy Vô Tiện từ phía sau truyền tới, Lam Tư Truy thân thể cứng đờ, ngừng ở tại chỗ, trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện sắc mặt biến hoá mấy lần, cười đi đến ôm vai cậu:
"Có để ý đêm nay ta đi sang phòng ngươi ở một đêm hay không?"
Lam Tư Truy không cần nghĩ ngợi nói:
"Tự nhiên không...... Tự nhiên là để ý?"
Cậu nhìn Lam Vong Cơ cau mày, ánh mắt nhẹ nhàng mà hướng sang đây, sợ tới mức ra mồ hôi lạnh đầy người:
"Tiền bối sao lại muốn ngủ cùng với con? Phòng của con không thể so với Tĩnh thất, rất nhỏ, không có gian ngoài cho tiền bối ở!"
Ngụy Vô Tiện giống như là không thấy Lam Vong Cơ, vô cùng không có nhãn lực nói:
"Không quan hệ không quan hệ, ta cũng có thể ngủ dưới đất."
"Không phải, này....."
Lam Tư Truy bị Ngụy Vô Tiện ôm vai, cưỡng chế mang theo đi ra bên ngoài, cậu quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, thấy Lam Vong Cơ chau mày nhìn hai người rời đi, tay ở bên người nắm chặt thành quyền lại thả lỏng mở ra, sau một lúc lâu, gật nhàng gật gật đầu với Lam Tư Truy.
Lam Tư Truy trố mắt một trận, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, hóa ra Lam Vong Cơ đây là cũng đồng ý?
Thời điểm cậu bị Ngụy Vô Tiện đẩy mạnh vào phòng của mình cả người vẫn ngây ngốc, lúc phục hồi lại Ngụy Vô Tiện đã đem cửa đóng lại. Lam Tư Truy trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện ở trong phòng mình trải xong chăn đệm ở dưới đất, bày gối đầu, đảo khách thành chủ nhiệt tình nói:
"Tư Truy nghỉ ngơi a, đừng đứng trơ ở đó."
Lam Tư Truy khô cằn gật gật đầu, cứng đờ mà ở cạnh giường của mình ngồi xuống, ngay cả lá gan tắm gội cũng không có. Cậu nhìn Ngụy Vô Tiện cũng không có nằm xuống, liền mở miệng nói:
"Tiền bối, người cũng nghỉ ngơi đi."
"Ai." Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Còn chưa tới giờ Hợi, không vội."
Lam Tư Truy mắt thấy Ngụy Vô Tiện có chút nôn nóng mà ở trong phòng đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn đem cửa sổ đẩy ra một khe hở nhìn xem bên ngoài, Lam Tư Truy sau khi nhìn một lúc lâu, vô cùng thức thời mà không có mở miệng quấy rầy. Thẳng đến tiếng chuông giờ Hợi gõ vang, Ngụy Vô Tiện giống như được đến tin tức làm hắn vô cùng uể oải, đột nhiên đóng lại cửa sổ, bực mình mà nằm lên chăn đệm, chăn lung tung mà ở trên người cuốn hai vòng, thanh âm liền xuyên thấu qua vài tầng chăn truyền ra:
"Ngủ!"
Lam Tư Truy ngoan ngoãn mà đem đèn trong phòng tắt hơn phân nửa, chỉ để lại một ngọn để chiếu sáng lúc nửa đêm, cậu nghĩ nghĩ, hỏi Ngụy Vô Tiện:
"Tiền bối mặc áo ngoài ngủ, không cảm thấy khó chịu sao?"
Ngụy Vô Tiện bên kia nửa ngày không có trả lời, một hồi lâu, Lam Tư Truy mới nghe thấy thanh âm Ngụy Vô Tiện tựa như thở dài:
"Tư Truy a..... Tuy rằng ta hôm nay dọn ra ngoài ở, ta còn là muốn thay Hàm Quang Quân của nhà ngươi thủ thân như ngọc."
"Ngụy tiền bối!" Lam Tư Truy ngẩn ra một chút, nháy mắt từ mặt đỏ tới cổ, "Tiền bối...... Ta không phải có ý tứ đó!"
Khi Lam Tư Truy nhìn đến Ngụy Vô Tiện từ trong chăn chui ra cười thở hổn hển mới phản ứng lại, bản thân bị trêu cợt. Cậu nhìn Ngụy Vô Tiện tâm tình không tồi, mới thật cẩn thận hỏi:
"Tiền bối..... Người cùng Hàm Quang Quân đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Nghe vậy, tươi cười trên mặt Ngụy Vô Tiện cứng đờ, dưới ánh nến u ám ánh mắt hắn đen tối không rõ, Lam Tư Truy lo lắng đề phòng mà đợi hơn nửa ngày, mới nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói:
"Hàm Quang Quân nhà ngươi chính là thành tâm muốn tức chết ta!"
Lam Tư Truy vừa nghe hấp dẫn, vội vàng hỏi tiếp:
"Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện nằm trên mặt đất, căm giận mà đông nói một câu tây nói một câu, Lam Tư Truy nghe xong hơn nửa ngày mới hiểu được đại khái là chuyện gì.
Buổi sáng hôm nay hai người thu được tin cầu cứu từ thôn trấn phụ cận, nói là trong thôn xuất hiện tà ám, mời người của Cô Tô đi đến trừ túy. Chờ hai người tới trong thôn mới phát hiện, chẳng qua là một con dã lang cao tuổi trong núi thành tinh, có thể làm cho trong thôn sợ tới mức nhân tâm hoảng loạn, nhưng rốt cuộc chỉ là một tiểu yêu quái không có đạo hạnh gì mà thôi. Lam Vong Cơ Ngụy Vô Tiện hai người đồng tâm hiệp lực, thực dễ dàng liền đem lang quái kia đánh ngã xuống đất, đang lúc Lam Vong Cơ tính toán đối với nó tiến hành độ hoá, dã lang kia đột nhiên dường như muốn liều chết một phen, từ trong miệng lại lấy ra nội đan sinh tồn của của tinh quái, thẳng tắp đánh về phía hai người.
Ngụy Vô Tiện tay mắt lanh lẹ, từ trong tay áo lấy ra mấy tấm bùa chú liền đánh về phía viên nội đan kia, tiểu yêu quái không có bản lãnh gì, nội đan cũng là yếu ớt không chịu nổi, gặp phải bùa chú liền ở không trung vỡ ra. Ngụy Vô Tiện vốn có thể nhẹ nhàng tránh khỏi, lại thấy Lam Vong Cơ đột nhiên vọt lại đây, đem hắn gắt gao ôm vào trong lòng, dư lực của viên nội đan nổ tung kia liền đánh vào trên người của Lam Vong Cơ, đem cánh tay y cắt ra một lỗ -- ít nhất là Ngụy Vô Tiện nói như vậy.
Ngụy Vô Tiện nói:
"Ngươi nói Hàm Quang Quân nhà các ngươi đây là làm cái gì? Vốn dĩ một chuyện nhẹ nhàng liền có thể tránh đi hắn một hai phải xông tới, làm cho bản thân cả người bị thương còn không biết sai! Thật là muốn tức chết ta!"
Lam Tư Truy thật sự không thể đem vết cắt nhàn nhạt trên cánh tay của Lam Vong Cơ liên hệ với "Cả người bị thương" trong miệng Ngụy Vô Tiện, cậu nói lắp hai lần, hỏi:
"Thế ...... Thế tiền bối miệng vết thương của người?"
"Ta đây chẳng qua là không cẩn thận trầy da thôi."
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng bâng quơ nói, đột nhiên chuyện lại vừa chuyển, đầu mâu chỉa thẳng vào Lam Vong Cơ,
"Chính là Hàm Quang Quân nhà các ngươi, ngươi nói hắn một chút, hắn lần này có thể vì một chút việc nhỏ như vậy đem cánh tay cắt ra một lỗ, lần sau là có thể vì chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi đem cánh của mình cũng đắp đi vào! Ta lại không phải cái loại người tay trói gà không chặt, dáng vẻ này của hắn dễ dàng làm mình bị thương xem như cái chuyện gì?"
Lam Tư Truy á khẩu không trả lời được, đang lúc không biết nên khuyên như thế nào, lại nghe thấy Ngụy Vô Tiện buông lỏng thái độ nói:
"Tư Truy, ngươi ngày mai đi khuyên nhủ Hàm Quang Quân nhà các ngươi, ta cũng biết hắn là ý tốt, chính là......"
Lam Tư Truy dựng lỗ tai nghe hơn nửa ngày cũng không có nghe được phía sau, cậu vốn tưởng rằng Ngụy Vô Tiện đã ngủ rồi, nhưng cách một hồi lâu thanh âm của Ngụy Vô Tiện mới từ từ mà truyền đến, còn mang theo một chút thở dài như có như không:
"Hắn luôn là như vậy, chỉ nghĩ bảo hộ người khác, căn bản không suy xét chính mình."
Lam Tư Truy ngẩn ra, nhạy bén mà cảm giác được tình cảm của Ngụy Vô Tiện ẩn chứa trong lời nói này, cậu lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện trên chăn đệm, phát hiện hắn đang ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong ánh mắt tràn đầy một tầng ánh trăng đầu mùa xuân nhàn nhạt --
Ngụy tiền bối đau lòng.
Ngày hôm sau khi Lam Tư Truy rời giường, Ngụy Vô Tiện còn nằm rạp trên mặt đất hô hô ngủ, Lam Tư Truy tối hôm qua ngủ cũng không say, trong mơ hồ cảm thấy Ngụy Vô Tiện nửa đêm ngủ cũng không tốt, sợ quấy rầy dến mình, nhẹ nhàng mà xoay người mấy lần, thẳng đến lúc trời tờ mờ sáng mới hoàn toàn an tĩnh lại. Lam Tư Truy không nghĩ quấy rầy đến hắn, lặng lẽ phủ thêm áo ngoài liền nhẹ nhàng ra cửa, lập tức đi đến Tĩnh thất.
Khi cách Tĩnh thất còn có một đoạn, Lam Tư Truy xa xa liền có thể thấy Lam Vong Cơ đã rửa mặt chải đầu xong, đang đứng ở cửa Tĩnh thất, xa xa không biết nhìn cái gì đó. Thấy Lam Tư Truy đã đi tới, đôi mắt y rõ ràng sáng một chút, giây lát sau lại bình đạm xuống, đợi Lam Tư Truy đến gần, Lam Vong Cơ hướng cậu gật đầu ý bảo, do dự hỏi:
"Ngụy Anh......"
Lam Tư Truy vội đáp:
"Ngụy tiền bối còn đang nghỉ ngơi."
Lam Vong Cơ gật gật đầu, tựa hồ yên lòng, nhưng lại có chút mất mát như có như không. Lam Tư Truy nhớ lại lời nói Ngụy Vô Tiện nói với mình tối hôm qua, đánh bạo nói với Lam Vong Cơ:
"Hàm Quang Quân...... Lần này vì sao cùng Ngụy tiền bối tức giận?"
Lam Tư Truy vốn định, chờ Lam Vong Cơ lại đem sự tình nói một lần, chính mình đem những đạo lý đó nói cho Lam Vong Cơ, y tính tình thông thấu như vậy của Hàm Quang Quân, hơn nữa y đối với Ngụy Vô Tiện săn sóc, chuyện này đại khái liền giải quyết.
Lam Vong Cơ nhíu chặt mày, nhẹ giọng nói:
"Lần này săn đêm...... Có chút cọ xát."
Lam Tư Truy gật gật đầu, mắt trông mong Lam Vong Cơ kể chuyện xưa, chính là càng nghe tiếp, lại cảm thấy càng không thích hợp.
Phía trước đại khái là giống nhau -- thu được cầu cứu, độ hoá dã lang, nội đan nổ tung, chính là cốt truyện phía sau liền không quá giống nhau.
Sau khi dã lang phun ra nội đan, Ngụy Vô Tiện phủi tay liền dùng bùa chú đánh nát nó, nội đan ở trước mặt hai người nổ tung, Lam Vong Cơ vốn có thể nhẹ nhàng tránh ra, chính là lúc này Ngụy Vô Tiện đột nhiên vọt lại đây, che ở trước người Lam Vong Cơ, đem Lam Vong Cơ ngã nhào trên mặt đất. Lam Vong Cơ nhưng thật ra không bị thương gì, nhưng trán của Ngụy Vô Tiện lại bị cục đá nhô ra trên mặt đất cọ rách một vết to -- Lam Vong Cơ kể như vậy.
Lam Tư Truy vốn dĩ muốn khuyên bảo lời nói bị nghẹn ở trong miệng, bị chính mình nuốt xuống, cậu nhìn Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc tim không đập liếc mắt một cái, đột nhiên hoài nghi, hai người này có phải đi hai lần săn đêm khác nhau hay không.
Lam Tư Truy nói:
"Vậy, vậy vết thương trên người ngài......"
Lam Vong Cơ rũ mắt:
"Vô tình bị thôi."
Lam Tư Truy cái này thật sự không biết nên xử lý như thế nào, trong lúc đang do do dự dự liền nghe thấy Lam Vong Cơ nói:
"Ngụy Anh không màng bản thân mình như thế, hẳn là khuyên bảo nhiều hơn."
Lam Tư Truy:
"...... Nhưng ngài cũng là......"
Lam Tư Truy đang muốn cắn răng trước đem lời dặn dò của Ngụy Vô Tiện nói ra, bên ngoài viện đột nhiên vọt vào một tên đệ tử, vội la lên:
"Hàm Quang Quân! Có cấp báo!"
Lam Tư Truy cả kinh, thấy Lam Vong Cơ trầm giọng nói:
"Làm sao?"
Đệ tử gấp hoang mang rối loạn nói:
"Thôn dân hôm qua tới xin giúp đỡ tới báo, lang yêu vẫn chưa trừ hết, vẫn có dư nghiệt!"
Lam Vong Cơ mím môi, quay người trở về nhà ở lấy ra Vong Cơ cầm, do dự một lát, mới nói với Lam Tư Truy:
"Đem Ngụy Anh gọi tới."
Trong quy củ của săn đêm, nếu một hồi đêm săn kế tiếp có biến, do người lúc trước xử lý tiếp. Cho nên Ngụy Vô Tiện sau khi được đến tin tức, dù có không muốn cũng từ trong chăn đệm đánh ngáp bò lên, xoa eo đau nhức do ngủ một đêm trên sàn nhà cứng rắn đi ra ngoài. Cùng Lam Tư Truy là thành thật với nhau, chính là Ngụy Vô Tiện khi nhìn thấy Lam Vong Cơ, vẫn là giận dỗi đứng xa một chút. Lam Vong Cơ từ trước đến nay biểu tình bình đạm, hiện giờ lại là mặt không biểu tình, càng có vẻ khí chất lãnh lệ hơn vài phần.
Lam Tư Truy nhìn cái dáng vẻ này, rơi vào đường cùng da mặt dày đi theo phía sau hai người, luôn mãi an ủi bản thân, giữa vợ chồng với nhau cãi nhau luôn là nên có người khuyên can, gánh nặng này đại khái cũng chỉ có thể tự mình gánh.
Tiểu sơn thôn kia cách Cô Tô cũng không xa, ngự kiếm chỉ mất có phụ không đến một nén hương liền có thể tới. Vừa ra đến thôn, liền thấy một người phụ nhân ở cửa thôn tới đón, vốn dĩ khuôn mặt mặt ủ mày chau nháy mắt cười tươi như hoa nở, cung kính hành lễ với ba người nói:
"Xin chào Tiên thủ."
Lam Vong Cơ vội vàng cản lại tay muốn hạ bái của phụ nhân:
"Phu nhân khách khí, xin hỏi tà ám ở nơi nào?"
"Bên này bên này."
Phụ nhân vội vàng dẫn ba người đi vào trong núi, trong miệng cứ nhắc mãi nói:
"Ai, hôm qua chúng tôi vốn định tà ám đã trừ, có thể ngủ yên ổn một giấc, kết quả nửa đêm lại có sói tru, này nhưng làm chúng tôi sợ tới mức ôi chao...... Thật vất vả chịu đựng cả đêm, này không phải, hừng đông liền tới phiền toái các vị."
Ngụy Vô Tiện thấy phụ nhân kia xác thực bất an, nói giỡn:
"Kia ngài nhưng nói cái gì phiền toái, ngài nghĩ đi, không trừ sạch sẽ tà ám xác thực là khuyết điểm của chúng ta, nếu như chúng ta không trừ sạch sẽ, làm không tốt còn phải bị trong tộc cắt xén tiền công, liền tính ngài không tới tìm chúng ta, chúng ta cũng đến nhanh lẹ mà chạy về xử lý cho ngài!"
Phụ nhân che miệng cười nói:
"Tiểu tiên thủ sao lại nói vậy!"
Ngụy Vô Tiện chớp chớp đôi mắt nói:
"Ngài đừng gọi ta tiểu tiên thủ a, làm không tốt tuổi của ta có thể so với ngài còn lớn hơn vài tuổi!"
Phụ nhân căn bản là không tin:
"Tiểu tiên thủ nói đùa, thấy thế nào ngài cũng liền vừa mới cập quan, sao có thể đâu..... Ai, chúng ta tới rồi."
Lam Vong Cơ giương mắt xem xét, đúng là lối vào của khu rừng chỗ bọn họ trừ túy kia, y gật đầu nói với phụ nhân:
"Ngài ở chỗ này chờ là được rồi."
Lam Tư Truy vội la lên:
"Hàm Quang Quân, vậy con....."
Lam Vong Cơ nói:
"Tư Truy đuổi theo."
Lam Tư Truy nhẹ nhàng thở ra, theo thật sát phía sau hai người đi vào khu rừng, Ngụy Vô Tiện trước khi hai người đi vào, đã ở trong một mảnh rừng nhỏ như vậy chuyển vài vòng, thế nhưng là làm sao cũng không tìm được tung tích của tà ma. Ngụy Vô Tiện một khi nghiêm túc, liền cũng quên đi chuyện còn đang chiến tranh lạnh này, trở lại nói:
"Kỳ quái thay, cánh rừng chỉ có bao lớn như vậy, này như thế nào tìm tới tìm lui, đều nhìn không thấy có bóng dáng tà ám, có phải hay không a Lam....."
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn đến Lam Vong Cơ, nháy mắt sửa lời nói:
"..... Tư Truy?"
Lam Tư Truy nhìn môi Hàm Quang Quân đã mở ra lại gắt gao mà mím chặt, căng da đầu nói:
"..... Dạ."
Ngụy Vô Tiện nhìn mắt Lam Vong Cơ biểu tình dường như không tiếng động khiển trách, tự giác xấu hổ, sờ sờ cái mũi xoay người sang chỗ khác, hướng trên cây chụp một lá bùa. Nếu có yêu khí, bùa chú này liền sẽ tự động bốc cháy lên, yêu khí càng mạnh cháy đến càng nhanh, kể từ đó, tà ám ở nơi nào liền tự nhiên như vậy mà hiển hiện ra.
Mọi người kiên nhẫn đợi thời gian gần một chén trà nhỏ, lá bùa kia vẫn yên yên ổn ổn mà nằm ở trên cây, không nhúc nhích.
"Không có phản ứng?"
Ngụy Vô Tiện lăn qua lộn lại mà xem tấm bùa chú kia, xác định hình vẽ ở mặt trên không có một chút vấn đề, "Phương diện này không có tà ám?"
Lam Vong Cơ buông Vong Cơ cầm, đàn tấu vài tiếng, giống nhau không hề phản ứng, y nhíu mày, nói:
"Trước đi ra ngoài lại nói."
Lối vào rừng cây phụ nhân kia còn đang tha thiết chờ đợi, thấy mấy người tay không ra tới, kinh ngạc nói:
"Không có sao?"
Lam Tư Truy nói:
"Vâng, không biết vì sao, không có tìm....."
Cậu lời còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy bên cạnh cây cối xôn xao mà vang lên, ngay sau đó là giọng của Ngụy Vô Tiện vang lên:
"Lam Trạm!"
Lam Tư Truy đột nhiên phản ứng lại, xác thực chỉ còn lối vào không có tìm!
Lam Tư Truy vội vàng quay đầu lại, thấy trong đám cây cối một cái bóng đen đột nhiên nhảy ra tới, thẳng tắp đánh về phía hai người. Ngụy Vô Tiện kêu lên một tiếng kia liền hướng Lam Vong Cơ vọt qua, che ở trước người Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lại không chút do dự đem Ngụy Vô Tiện ôm vào trong ngực, xoay người dùng phía sau lưng của mình nghênh đón đạo bóng đen kia.
Lam Tư Truy giọng nói cơ hồ thất thanh, cậu đột nhiên rút ra trường kiếm, chuẩn bị cùng tà ám kia đồng quy vu tận, tập trung nhìn vào, Lam Tư Truy mới phát hiện đó chỉ là một con sói con mới vừa đủ tháng, đại khái là đói đến không chịu nổi, hàm răng sữa chưa mọc đều hung tợn cắn một ngụm lên chiếc giày của Lam Vong Cơ, chỉ để lại một dấu vết nhợt nhạt. Sói con giống như bị oan ức rất lớn, phát ra một tiếng sói tru non nớt.
Lam Vong Cơ: "......"
Ngụy Vô Tiện: "....."
Lam Tư Truy: "....."
Phụ nhân kia gãi gãi đầu, kinh ngạc nói:
"Ai da! Con sói kia thế nhưng còn có một con non sao..... Không nghĩ tới a! Xem ra sói tru nửa đêm kia cũng là nó!"
Vốn dĩ đối với mấy thôn dân này mà nói, sói con tru xác thật không coi là gì, nhưng trước đó vài ngày mỗi ngày bị lang yêu khiến cho trong lòng run sợ, nghe được sói tru cũng liền thần hồn nát thần tính lên.
Lam Tư Truy nói:
"Khó trách tìm không thấy yêu khí..... Thật là sợ bóng sợ gió một hồi."
Phụ nhân giống như trong lòng bỏ xuống được một tảng đá lớn, cười tủm tỉm nói:
"Cũng không phải sao..... Lại nói tiếp, hai vị tiên thủ quan hệ thật tốt nha."
Phụ nhân dùng tay chỉ vào Lam Ngụy hai người còn đứng chung một chỗ, hai người vội vàng tách ra, Ngụy Vô Tiện giống như che giấu ngồi xổm xuống dùng tay trêu đùa sói con nhỏ đói lả, Lam Vong Cơ từ trong lòng lấy ra lương khô đặt ở trên mặt đất, sói con nhỏ lập tức ăn uống thả cửa.
Phụ nhân che miệng nở nụ cười, lôi kéo Lam Tư Truy vừa nói, nhỏ giọng nói:
"Nhị vị tiên thủ vết thương không nghiêm trọng chứ."
Lam Tư Truy nhẹ giọng nói:
"Không nghiêm trọng..... Ai? Ngài như thế nào biết vậy?"
"Ai nha, ta lần trước ở chỗ này tận mắt nhìn thấy a!"
Phụ nhân đem dã lang chuyện xưa lại nói một lần, Lam Tư Truy kiên nhẫn nghe, mới phát hiện phụ nhân thế nhưng một lần nữa nói ra một cái kết cục khác.
"Ta thấy được rõ ràng, lúc ấy công tử áo đen dùng thứ gì đó đánh nát quả cầu nhỏ mà dã lang phun ra, mảnh nhỏ lập tức bay loạn khắp nơi. Công tử áo trắng lập tức lại đây, thay công tử áo đen chặn một mảnh nhỏ, công tử áo đen cũng lập tức đem công tử áo trắng đè xuống, chính mình còn không cẩn thận ở trên tảng đá đập vỡ trán!"
Lam Tư Truy kinh ngạc, cả kinh nói:
"Ngài nói thật chứ?"
Phụ nhân nói:
"Vô cùng chính xác, ta lừa cậu làm cái gì! Chẳng qua lại nói tiếp, sau đó lúc hai người bọn họ băng bó cho đối phương sắc mặt đều không quá đẹp, là xảy ra chuyện gì a? Cậu khuyên nhủ hai người bọn họ, người trẻ tuổi, có một người bằng hữu chí hướng hợp nhau không dễ dàng, hà tất bởi vì nhất thời khí phách cãi nhau chứ? Khó được tri kỷ cả đời chính là rất khó gặp gỡ!"
Lam Tư Truy không nhịn được nở nụ cười:
"Ta sẽ khuyên, chỉ là....."
Cậu kề lại gần nhỏ giọng nói:
"Hai vị này cũng không phải là trị kỷ, bọn họ nha, là đạo lữ."
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của phụ nhân, Lam Tư Truy nhịn không được lại nhìn về phía hai người bên kia, Ngụy Vô Tiện đang đem con sói nhỏ kia ôm vào trong ngực mình, làm nó nỗ lực duỗi móng vuốt đi bắt một khối lương khô trong tay Lam Vong Cơ.
Đợi con sói nhỏ bắt được, Ngụy Vô Tiện liền ngẩng đầu, cười nói câu gì đó với Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, sờ sờ đầu con sói nhỏ kia.
Lam Tư Truy nói:
"Ta đại khái cũng không cần khuyên."
Cậu nghĩ, bản thân đại khái quên mất, một đôi luôn nơi chốn suy xét cho đối phương, muốn bảo hộ người yêu là đối phương, lại sao có thể chân chính bỏ được phát giận với đối phương chứ?
___________
Trọng điểm ở phía sau! Không phải huynh đệ!!! Là tình lữ!!! Là đạo lữ!!! Là phu phu!!!
__________END__________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top