Chap 27: Nhờ vả

Chiếc Volvo màu bạc thong thả chạy đi, Edward đã giữ lời nên tốc độ xe chạy không hề cao, nhờ vậy mà qua tấm kính cửa xe, tôi có thể quan sát được cảnh vật bên ngoài trôi qua một cách chậm rãi. Cảnh vật trong màn sương mù thật kỳ ảo, sương phủ kín trên khắp các ngọn cây, hòa quyện với màu xanh của lá. Thấp thoáng có vài ngôi nhà lướt qua tầm mắt, những ngôi nhà nhỏ nằm tách rời nhau,lẩn khuất sau những hàng cây tạo một cảm giác buồn mang mác.

Mặc dù tôi chưa từng đến Đà Lạt bao giờ, nhưng tôi nghĩ không khí cũng như vẻ đẹp lãng mạn mà trầm buồn của cả hai nơi thật sự rất giống nhau.

Ngắm thị trấn chìm trong sương mù một lúc, tôi mới sực nhớ ra một vấn đề.

Nhắc mới nhớ, Bella đâu rồi?

Vừa nghe tôi nhắc đến tên của Bella thì Edward khẽ cau mày, có vài nét cảm xúc thoáng lướt qua khuôn mặt của anh nhưng khi tôi chưa kịp nhận ra thì sắc mặt anh đã trở lại bình thản như thường khiến tôi mơ hồ cho là do mình nhìn nhầm.

Bella...cô ấy tự về trước bằng xe của mình rồi. - Một lúc sau, Edward mới chậm rãi mở miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.

Nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Edward, tôi không nhịn được mà thở dài một hơi, chắc là cặp tình nhân này lại xảy ra chuyện gì từ ngày hôm qua rồi. Bởi vậy tôi mới nói bản thân mình hoàn toàn chẳng hiểu chút gì về tình yêu mặc dù đã đọc qua cả hàng trăm cuốn truyện từ Tây sang Đông, từ truyện tranh cho đến truyện chữ. Vì tôi không hiểu tại sao con người ta lại có thể dành ra cả hàng giờ đồng hồ để ngồi lặp đi lặp lại vài câu nói yêu đương nghe đến muốn nhàm tai; rồi hết nói lời yêu thương thì quay qua cãi nhau, giận nhau rồi lại làm hòa... Tôi thấy thà dành chỗ thời gian đó để đi làm chuyện gì khác còn hay ho hơn.

Có lẽ bản thân tôi hơi bị khô cằn nên mới cảm thấy ba cái chuyện yêu đương thật là vớ vẩn và tốn thời gian. Tất nhiên không phải là tôi ghét yêu đương, nếu không thì tôi đã không dành nhiều thời gian để ngốn hết đám tiểu thuyết tình yêu cũng như kiên trì ôm hết bốn cuốn Twilight với dung lượng những câu thoại sến súa chiếm hết hơn phân nửa bộ truyện. Chỉ có điều là nhìn người ta yêu đương, ngọt ngào thì được chứ nếu là chính bản thân mình thì...nghĩ đến là nổi hết gai ốc lên rồi.

Lam... - Edward im lặng một lúc rồi mới lên tiếng kéo tôi từ trên mây đáp xuống. - Tôi...nhờ cô một việc được không?

Hở? Tôi á? - Tôi dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn Edward. Anh chàng nam chính hoàn mỹ này mà cũng cần phải nhờ người khác giúp đỡ à? Mà một đứa con gái bình thường như tôi thì giúp được gì cho anh ta chứ? Hay là anh ta định nhờ tôi chuyện gì đó khó xơi chăng? Nghĩ như vậy, tôi liền do dự không biết có nên nhận lời hay không đây.

Cô đang nghĩ cái gì thế? - Edward quay qua nhìn tôi.

Anh nhìn đường dùm cái đi! - Tôi nhắc nhở, lái xe mà nghiêng đầu đi như thế lại còn gần như nhắm tịt mắt vào, mặc dù chiếc Volvo vẫn lướt đi êm ru trên con đường vắng tanh nhưng dù sao thì cũng làm ơn tôn trọng luật giao thông một tý có được không? Anh ta có biết mỗi năm có bao nhiêu người chết vì tai nạn giao thông không vậy? - Mà rốt cục là anh định nhờ tôi việc gì? Tôi nói trước nếu như là việc khó quá hoặc là nguy hiểm thì tôi không làm đâu!

Cô...đúng là rất thẳng thắn. - Edward ngập ngừng một lúc như đang lựa cách dùng từ.

Thì tính cách cha sinh mẹ đẻ ra vốn đã vậy rồi, với lại ở chỗ tôi có câu "mất lòng trước, được lòng sau" mà, cứ nói thẳng ngay từ đầu tôi thấy vẫn tốt hơn.

Tôi lại thấy tính cách này rất là thú vị! - Edward bật cười khanh khách nhưng rồi nụ cười nhanh chóng tan đi và đôi mắt anh trở nên đượm buồn. - Giá mà...cô ấy có thể dễ đoán như cô thì tốt biết mấy.

Là sao? Anh đang nói về Bella à? - Tôi nghiêng đầu nhìn Edward, giây thần kinh kiên nhẫn bắt đầu căng lên như sắp đứt. Lạy hồn chứ, sao có nhiều người cứ thích nói chuyện cái kiểu lấp lửng thế này nhỉ, họ chuộng xì tai thần bí à?

Ừ...cô có thể giúp tôi khuyên Bella ngày mai đến dự vũ hội được không? - Edward chần chừ một chút rồi mới bảo.

Được thì được, nhưng mà tại sao lại là tôi? - Tôi hơi ngạc nhiên, không phải trong tiểu thuyết thì là Edward và Alice hợp tác dụ Bella đến buổi vũ hội sao ta?

Vì cô là người bạn thân nhất mà cô ấy có được ở đây, ngoài ra cô còn từng cứu mạng cô ấy nên Bella rất tin tưởng và quý mến cô.

Tôi? Bạn thân của Bella á? Từ khi nào thế? Tôi đần mặt ra nhìn Edward, nếu như giờ có cái gương để soi thì tôi chắc chắn rằng mặt của mình giờ nhìn rất ngu.

Xin cô đấy! - Giọng của Edward mang theo chút lo lắng khi không thấy tôi có phản ứng, anh bèn hạ giọng nài nỉ tôi. - Cô biết là tôi không muốn cô ấy bỏ lỡ bất kỳ điều gì trong suốt quãng đời học sinh của mình mà.

Thấy vẻ mặt khá là đáng thương của Edward, mặc dù hơi khó để nhìn ra được trên gương mặt cứng đờ như tượng ấy nhưng tôi nghĩ là mình đã đoán đúng, tôi đành yếu ớt đồng ý.

________

Kế hoạch rất đơn giản, tôi cứ dựa theo y xì như trong tiểu thuyết mà làm thôi. Tôi biết thừa là dù có đi khuyên thì Bella cũng chẳng muốn tham gia vũ hội nên chẳng tội gì mà phí công vô ích. Chính vì thế nên tôi mới đề nghị Edward là ngày hôm sau trước khi buổi vũ hội diễn ra thì tôi sẽ dụ Bella đến nhà Cullen, sau đó thì Alice cứ thế mà thoải mái đem cô nàng Bella ra làm búp bê Barbie mà làm tóc và trang điểm.

Trong gian phòng tắm rộng thênh thang bằng cả căn nhà của tôi lúc trước, Bella với gương mặt chịu trận ngồi thừ trên ghế cùng với tôi bắc một cái ghế nhỏ ngồi gần đó mà thích thú xem Alice trổ tài. Cứ mỗi khi Bella muốn cựa quậy hay phàn nàn gì thì Alice chỉ cần liên tục lặp đi lặp lại bài ca rằng bản thân mình không còn nhớ bất kỳ điều gì về cuộc sống con người trước kia của mình và bảo Bella đừng phá vỡ niềm vui của cô. Thế là cô nàng Bella tội nghiệp đành phải ngoan ngoãn ngồi yên mà mặc cho Alice tha hồ tô tô vẽ vẽ.

Sau khi Bella được Alice trang điểm và làm tóc xong, cô được Alice tròng vào người một bộ váy màu xanh thẫm rất đẹp. Mặc dù trong truyện nếu như tôi nhớ không lầm thì Bella hoàn toàn không thích thú gì với chiếc váy này thậm chí còn bảo là nó rất kệch cỡm nhưng quả thật chiếc váy bằng lụa này rất là đẹp với rất nhiều diềm xếp nếp, trễ vai và dính rất nhiều ruy băng dài quá gót.

Đúng là cái váy có hơi rườm rà một chút nhưng nó vô cùng hợp với dáng người mảnh khảnh như Bella khiến cô trông có da có thịt hơn. Ngoài ra mái tóc được uốn quăn một cách công phu và vài món đồ trang sức lấp lánh nho nhỏ đính trên tóc giúp cho khuôn mặt của Bella trông xinh đẹp và quyến rũ hơn ngày thường rất nhiều.

Em thật là đẹp. - Một giọng nói du dương như đang hát cất lên từ ngoài cửa, Edward đã đứng đó không biết từ bao giờ, trên người anh đã diện một bộ lễ phục màu đen và sự tương phản của nó với nước da trắng muốt của anh càng khiến cho vẻ đẹp của Edward trở nên huyền bí.

Edward tiến vào và lấy ra một chùm hoa, anh dịu dàng cài lên tóc của Bella, sau đó khoác tay cô và đưa ra ngoài.

Bella thì có lẽ vẫn còn ngẩn ngơ trước bộ dáng đẹp như một vị thần của Edward nên cứ ngây ngô như một con rối mặc anh dẫn đi, mặc dù bước chân có hơi loạng choạng vì đôi giày cao gót nhưng Edward rất săn sóc mà đỡ lấy cô, chỉ thiếu điều bế bổng Bella mà mang đi như chú rể bồng cô dâu trong ngày cưới.

Trước khi khuất sau cánh cửa, Edward hơi quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt cảm ơn; tôi chỉ mỉm cười phẩy tay ý nói anh cứ vui vẻ mà đi chơi đi.

Sau khi hoàng tử và công chúa đi rồi, tôi mới đứng dậy và vươn vai thư giãn, ngồi lâu quá nên khớp xương hơi bị mỏi. Tôi đấm vai mấy cái định đi về phòng đánh một giấc cho sướng thì liền bị một bàn tay nhỏ bé nhưng cứng như thép giữ lại.

A... Alice? - Tôi ngạc nhiên quay lại, lắp bắp khi thấy cô bạn đang dùng ánh mắt tinh quái nhìn mình.

Cậu định đi đâu? - Alice nhếch môi tạo thành một nụ cười...hơi bị gian xảo.

Về...về phòng ngủ. - Tôi đáp, cố gắng giãy ra nhưng vô ích, khi năng lực không xuất hiện thì tôi chẳng qua chỉ là một con nhóc chân yếu tay mềm, sao có thể địch lại sức mạnh của một ma cà rồng dù là vóc dáng của cô ấy cũng chỉ tầm tầm như tôi.

Cậu đừng hòng trốn! - Alice nhoẻn miệng cười. - Tới lượt cậu đấy, đến đây ngồi xuống nào!

Nhưng mình đâu có định tham gia cái buổi vũ hội đó đâu mà phải trang điểm. - Tôi yếu ớt chống chế, cố gắng vùng ra trong vô vọng.

Buổi vũ hội là dành cho tất cả các học sinh của trường trung học Forks, bạn đừng có mà viện cớ. - Nói rồi Alice tóm chặt lấy tôi và ấn ngồi xuống ghế. - Được rồi, ngồi yên đi hay là cậu muốn mình gọi anh Jasper hay Emmett lên giữ cậu lại? Tớ dám cá với cậu là đảm bảo không khí sẽ không yên tĩnh và nhẹ nhàng như lúc này nữa đâu!

KHÔNGGGGGGGGG!!!!!!

Một tiếng thét thảm thiết vang lên từ căn biệt thự màu trắng xinh đẹp giữa khu rừng âm u. Trong nhà, Emmett đang cài nốt cái cúc áo cuối cùng thì giật mình đến trượt tay và giật phăng luôn cái nút bung ra khỏi áo.

Anh chàng nhìn cái áo đã mất đi một hạt nút của mình, ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định vứt luôn cái nút và cả cái nơ để bên cạnh đi sau đó dứt khoát mở luôn thêm một hai cái nút ra để lộ một phần khuôn ngực cường tráng của mình.

Xoay trái xoay phải, hài lòng nhìn tạo hình của mình trong gương, anh chàng gật gù rồi bay đến ôm lấy cô gái xinh đẹp lộng lẫy như một nữ thần trong chiếc váy đỏ rực rỡ bó sát người với phần cổ áo xẻ rất sâu đằng sau đến tận thắt lưng.

Em yêu, thấy anh có hấp dẫn không? Hay là chúng ta đừng đến tham gia buổi vũ hội chán ngắt đó mà ở nhà làm chút chuyện thú vị hơn đi?

Sau đó lại là một tiếng thét còn thảm thiết hơn cả tiếng thét đầu tiên khiến cho cả ngôi nhà rung chuyển như có động đất, đám chim chóc đậu trên những cái cây gần đấy hoảng sợ bay lên nháo nhác; cả khu rừng vốn tĩnh lặng nhất thời trở nên vô cùng huyên náo...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top