Chương 13

Rõ ràng là có kẻ đã theo dõi các hoạt động của cô rất sát sao. Số hiệu chuyến bay mà cô đi là chuyến bay phổ thông, ngay lúc ở sân bay cô cũng đã đội cả tóc giả và hóa trang rất kĩ rồi. Cuối cùng cô vẫn bị tập kích, nhưng thứ khiến Eri tức giận hơn hết đó là lũ khốn đó lại dám kéo tất cả hành khách trên chuyến bay chết cùng cô!

Eri khó khăn leo lên phần cánh của máy bay đang trôi lềnh bềnh ở gần đó. Cô đưa tay chạm qua bên tai thì thở phào nhẹ nhõm, bông tai vẫn còn thì cô sẽ gọi cứu viện được. Nhưng trước hết cô cần phải tìm thứ gì đó để băng lại vết thương trên người đã, nếu không cô sợ bản thân sẽ không cầm cự được mất.

Eri cố gắng tìm kiếm thứ gì đó để sơ cứu vết thương thì thấy vài chiếc áo đang nổi trên mặt nước nhưng vì khá xa nên bắt buộc cô phải lần nữa nhảy xuống biển để bơi lại đó. Nước biển thấm vào vết thương khiến Eri nhíu mày, phải nhanh hơn nữa...

Cuối cùng cũng đã sơ cứu vết thương ở eo, xong cô dùng một miếng vải khác để tạm thời băng lại đầu mình. Sau đó cô mới dùng tay xoay xoay chiếc bông tai bên phải để gửi tín hiệu SOS về cho đội 2. Mong là họ có thể mau chóng tìm thấy cô, nếu cứ tiếp tục như thế này thì cô sẽ chết vì mất máu mất. Hơn nữa...Eri nghĩ đến một thứ xong rùng mình...cô còn không xác định được ngoài đây liệu sẽ có cá mập hay không...

Ha, lâu lắm rồi cô mới rơi vô tình trạng thảm hại như vầy đó...

...

Bên kia thì đang huy động lực lượng để tìm kiếm thông tin của chuyến bay đó. Đội 2 đều bỏ hết mọi công qua một bên và tập trung tìm kiếm tín hiệu của Eri. Mỗi người trong Tamako đều có một trang sức bên người để có thể phát đi tín hiệu SOS trong trường hợp nguy cấp. Nhưng từ lúc chuyến bay mất tích cho đến bây giờ đã qua ba tiếng rồi, nếu họ không mau tìm thấy Eri thì chỉ sợ có chuyện không nay xảy ra mất.

Cha ngồi ở phòng khách im lặng uống trà, khuôn mặt ông vẫn bình thản như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng những người xung quanh đều biết cha tức giận rồi, cô con gái mà ông yêu thương nhất bây giờ lại bị hại rồi không rõ tung tích.

"Cha à! Tìm thấy tín hiệu rồi!"

Cha nhấp một ngụm trà rồi nói: "Đi đón con bé về đây đi Kei, Hakim."

"Vâng!"

...

Eri co người lại, ngồi ôm lấy chân để giúp cảm nhận chút hơi ấm từ cơ thể của bản thân. Cô không rõ mình đã ở trên biển bao lâu nữa rồi. Đầu cô hiện tại đang rất đau, cơn buồn ngủ không ngừng kéo đến nhưng cô vẫn cố giữ lý trí để bản thân không ngủ mất.

Vết thương ở eo tuy đã được băng lại nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, tuy tốc độ có chút chậm nhưng thiếu máu cũng chẳng phải cảm giác dễ chịu gì.

Gió biển không ngừng thổi vào người khiến Eri run lên. Nếu họ không tìm được cô trong tối nay thì cô sẽ đi gặp Yong luôn mất.

Vừa nghĩ xong thì Eri lập tức nghe tiếng trực thăng và thấy những ánh đèn từ trên đang chiếu xuống. Phía trước hình như là mấy chiếc ca nô cũng đang chạy đến đây. Phía trên là giọng nói quen thuộc của mấy đứa em gào tên cô: "Chị Eri!"

Một người đàn ông từ trên ca nô nhảy lên phần cánh may bay khiến cả người cô lảo đảo, tiếp đó cô rơi vào một vòng tay ấm áp.

Kei ôm lấy cô gái vào lòng rồi nói với giọng nói run rẩy: "Eri à, máu...trên người em nhiều máu quá..."

Eri vốn mắc bệnh máu khó đông, ban đầu khi nhận nuôi con bé thì chẳng ai biết cả. Nhưng có một lần con bé bị dao cắt vào tay thành một vết thương khá sâu. Nếu là người bình thường thì cần sơ cứu qua một lát là máu sẽ dừng chảy. Nhưng mà...đã qua hơn 10 phút mà máu trên tay Eru vẫn chảy không ngừng khiến cha lo lắng và đưa con bé vào bệnh viện. Vào lúc đó họ mới biết, hóa ra Eri mắc bệnh máu khó đông. Và cũng từ đó, cha đã hạn chế các bài tập đối kháng dùng vũ khí lại, chỉ để Eri tham gia vào các bài tập đối kháng bằng tay thôi.

"Mau quay về bệnh viện! Mau lên!"

Karik lấy dụng cụ sơ cứu ra đưa cho Mika để cô băng bó lại vết thương cho Eri. Vết thương ngay eo của Eri vì va chạm mạnh mà nó bị rách ra và máu của cô vẫn chảy không ngừng.

Karik thì đi lên phía trên để kiểm tra và sơ cứu cho phần đầu của Eri. Phần đầu của cô cũng chảy máu khá nhiều vì bị va đập vào đâu đó khiến trên đầu cô xuất hiện vết thương nhỏ, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ để máu của cô chảy liên tục rồi...

"Eri? Em có nghe anh nói không? Nếu nghe thì mau trả lời anh đi!"

"Nghe mà..."

Eri yếu ớt thều thào nói, Karik nghe vậy thì thảo vào nhẹ nhõm. Ít nhất con bé vẫn còn phản ứng lại...

"Em muốn giết chết lũ khốn đó... Bọn hắn...đã kéo bao nhiêu người vô tội vào chuyện này rồi..."

Karik nghe cô em nhỏ của mình nói vậy thì ngạc nhiên. Nhưng rồi cũng chỉ thở dài, tính cách Eri vốn là vậy, em ấy luôn tự ôm việc vào người và mỗi khi có người vô tội bị kéo vào thì Eri lại tụ trách bản thân.

"Em không phải người duy nhất muốn giết bọn hắn đâu. Cha rất tức giận đấy."

Karik nói xong thì không nghe Eri trả lời, quay qua thì thấy cô đã ngủ mất, nhưng tay vẫn túm lấy tay áo của Kei - người vẫn giữ im lặng ngồi bên cạnh cô.

"Lần này...chúng ta phải xử lý hết đám người đó. Động vào em gái của chúng ta thì đâu thể tha thứ được nhỉ?"

Kei ngẩng đầu lên nhìn hai người bạn của mình rồi nở nụ cười đầy "vui vẻ" nói.

Karik và Mika đồng thanh nói: "Đương nhiên rồi."

...

Những người mắc căn bệnh máu khó đông nếu không điều trị kịp thời thì khó mà sống quá 13 tuổi. Năm Eri vừa 8 tuổi, bác sĩ nói rằng cô mắc bệnh máu khó đông.

Đối với Eri của năm 8 tuổi thì không hiểu căn bệnh đó nghiêm trọng như thế nào. Nhưng đối với cha và các anh chị thì căn bệnh đó nếu không điều trị kịp thời thì con gái/em gái của họ sẽ rời xa thế giới này trong khi tuổi của Eri còn rất nhỏ.

Thế là từ đó Eri bắt đầu được mọi người chăm sóc cực kỳ kỹ lưỡng. Sàn nhà được lót bằng những tấm đệm lông mềm mại, các góc bàn, cầu thang đều được bọc da và Eri bị hạn chế việc động vào các vật sắt nhọn. Chỉ cần Eri muốn thứ gì thì họ đều mang đến cho cô. Lúc đó, Eri được cưng chiều như một nàng công chúa vậy.

Tuy Eri rất hạnh phúc vì mọi người đều lo cho cô nhưng cô lại không muốn mình được nuông chiều quá như vậy. Nếu mọi người cứ nuông chiều cô như vậy thì cô sẽ thành một đứa trẻ hư mất.

Sau một thời gian làm nũng các kiểu thì cuối cùng cha cũng chấp nhận để cô cùng các anh chị tập luyện rồi và khẩu phần ăn của cô sẽ giảm đi một chút. Tuy chỉ là một chút nhưng như vậy Eri cũng đã rất hài lòng rồi.

Sau này, khi Yong biết Eri mắc máu khó đông, anh đã cực kỳ nghiêm khắc trong khẩu phần ăn của cô. Eri thì đương nhiên sẽ không nói gì rồi, người yêu quan tâm chăm sóc như vậy cô càng thích!

Các anh chị của cô thì thở dài nhìn cô em gái của mình lúc trước thì làm nũng rồi phản kháng các kiểu để có thể giảm phần ăn đi, bây giờ thì lại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ trước mặt Yong như vậy.

Haizzz, em gái chăm sóc bao năm mà lại không bằng một thằng nhóc mới quen biết. Sầu quá sầu...

...

Tối vui vẻ nha mọi người ( ̄ω ̄)

༻06/08/2021༺

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top