Chương 28: Hẹn hò
Shinichirou đã rất tỉ mỉ chọn trang phục. Một tên bất lương như anh, sau khi giải nghệ thì lại là một tên sửa xe với cái tiệm xe nhỏ. Anh không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm hay những gì mình đã chọn, nếu được làm lại Shinichirou vẫn sẽ làm bất lương.
Nhưng giờ thì Shinichirou có chút hối hận rồi.
Không phải anh hối hận gì về việc làm bất lương hay về nghề nghiệp của mình đâu. Shinichirou chỉ hối hận vì đã nghe lời ông nội của anh và mặc bộ kimono của ông trong buổi hẹn đầu tiên mà anh có với người con gái anh thích. Giờ cả hai bọn họ đang đi bộ tới nhà hàng mà Shinichirou đã đặt trước đó, bao nhiêu ánh mắt người đi đường đều đổ dồn hết về phía bọn họ.
12 tiếng trước khi cuộc hẹn bắt đầu_...
"Cháu nói cháu sẽ làm gì cơ?" Ông Sano kinh ngạc hỏi lại đứa cháu trai của mình.
Sano Shinichirou, 24 tuổi, tình trạng: ế. Điều mà ông Sano phiền não bao lâu nay, đứa cháu trai lớn của ông dường như nó không định đi kiếm bạn gái hay yêu đương gì. Nếu bảo yêu đương cái gì, ông còn nghĩ Shinichirou sẽ trả lời là anh yêu xe mô tô mất! Thế mà hôm nay người cháu trai này lại ngồi xuống nghiêm túc hỏi ông về tình yêu và nói ông rằng anh có một buổi hẹn.
Hẹn hò! Kết hôn và có chắt bế! Ông Sano mới nghĩ thôi đã vui vẻ.
"Nào, lại đây. Buổi hẹn đầu tiên rất quan trọng, nhất định phải lưu lại ấn tượng sâu đậm cho bên nhà gái. Ông sẽ cho cháu mượn bộ montsuki haori hakama mà ông từng dùng khi quen bà nội cháu. Shinichirou."
Mà lúc cả hai ông cháu đang thảo luận, Manjiro đi ngang qua đôi mắt nó lạnh dần dường như chẳng vui vẻ gì.
"Này Manjiro, ông anh ế chổng ế chơ của cháu sắp đi hẹn hò đấy!" Ông Sano vui vẻ gọi đứa cháu thứ hai lại, nói.
"Thì liên quan gì tới cháu chứ?" Manjiro giận dỗi, nó bỏ lại một câu đầy khó chịu rồi đi mất.
Cả hai người nhìn nhau đều không hiểu hôm nay thằng nhóc này bị làm sao. Ai lại dẫm phải bãi mìn của nó vậy?
"Hắt xì!" Toru hắt hơi một cái, xoa mũi không biết là ai đang nhắc tới mình.
"Thôi được rồi, nghe ông nói tiếp này Shinichirou." Ông Sano thì không để ý nhiều, lại tiếp tục truyền thụ kinh nghiệm cho anh.
Bước đầu nhất định phải lưu lại ấn tượng sâu cho con gái.
Nhưng ông à, ấn tượng này lưu lại cũng "sâu" quá rồi!
Đúng là yêu vào đầu óc ngu đi hẳn, anh thế nào mà thực sự mặc bộ haori này đi ra đường chứ. Shinichirou thở dài, chết trong lòng nhiều chút.
"Ừm..., hôm nay Shin ăn mặc trang trọng quá nhỉ?" Toru gãi má, cười nói.
Thế này không chỉ trang trọng thôi đâu! Nó hơi bị kì quái rồi đấy! Ánh mắt người đi đường hiếu kì đều dán lên người bọn họ.
Toru áo phông đen, quần jean bó gọn gàng hiện đại còn Shinichirou thì haori cổ, trông bọn họ giống ở hai thời đại khác nhau vậy.
"Mà chúng ta sẽ đi ăn trước sao? Vé ghi là 6 giờ bắt đầu, mà đã 5 giờ rồi." Toru nhìn sang Shinichirou, hỏi.
"A?"
Đáp lại cô, Shinichirou ngây người vội rút vé ra. Đúng là phim ghi 18:00 bắt đầu. Anh thế mà nhìn sai giờ trong vé xem phim, làm sao đây? Bọn họ còn chưa đi ăn nữa. Nhưng cũng không thể bỏ lỡ bộ phim. Shinichirou vò đầu bứt tai, rối rắm không biết nên làm sao.
"Không mấy, cứ đi ăn trước đi. Tôi ăn nhanh lắm đấy!" Toru cười, nói giải vây cho anh.
Shinichirou áy náy, mình là người chủ động mời mà lại xảy ra sai sót thế này. Thật muốn đào một cái lỗ chui xuống.
Lại làm anh nhớ tới gương mặt cười cợt của Takeomi.
"Mày có chắc là mình tán tỉnh được Toru không đấy?"
Giờ Shinichirou rút lại lời khẳng định chắc nịch của anh trước đó rồi. Con gái, hẹn hò tất cả những thứ đó đều khó chết đi được.
Bọn họ đi tới nhà hàng Shinichirou đã đặt, gọi vài món nhanh rồi bắt đầu ăn. Mà Toru cũng nói thật, cô ăn khá nhanh. Không phải cái kiểu ăn uống ngồm ngoàm hay gì, cách cô xử lý đống thức ăn bày trên đĩa gọn gàng nhưng cũng rất nhanh nhẹn.
Shinichirou sợ cô phải đợi, cũng nhanh chóng cúi đầu ăn. Toru giải quyết xong phần của mình thì Shinichirou cũng vừa xong.
"Vậy chúng ta đi thôi... " Shinichirou đứng dậy, định đi thanh toán.
Toru cũng đứng dậy cô kéo tay anh. Shinichirou quay lại, còn chưa hiểu chuyện gì thì chiếc khăn giấy đã chạm lên khóe miệng. Shinichirou cao hơn Toru nên khi cô lau miệng cho anh, cô phải ngẩng đầu lên.
Trên người Toru không giống mấy cô gái anh từng gặp, cô không có hương thơm của những chai nước hoa mà các thiếu nữ ưa chuộng. Trên người Toru, thoang thoảng cái mùi đắng quen thuộc của thuốc lá nhưng lại lẫn đâu cái mùi ngòn ngọt của đường sữa.
"Dính miệng này, Shin." Toru lau xong, đặt khăn giấy lên bàn, cười nói.
Trái tim của Shinichirou như hẫng đi một nhịp, anh ngại ngùng lúng túng dùng khuỷu tay che hai má đang dần nóng lên.
Toru, đáng yêu thật.
Khi tới rạp chiếu phim, lần nữa cả hai người bọn họ là tâm điểm của sự chú ý. Vì sao ư? Vì bộ haori mà Shinichirou đang mặc chứ sao!
Toru áo phông đen, quần jeon bó hiện đại thoải mái còn Shinichirou haori cổ phục lại thiên hướng cổ xưa. Hai người đứng với nhau giống như ở hai thế giới vậy. Mà phim hôm nay họ xem trùng hợp lại là câu chuyện tình vượt thời gian.
Quần áo của cả hai thế mà lại hợp với chủ đề phim tới không ngờ. Hợp tới mức, nhiều người xem phim còn nghĩ cả hai cố tình mặc vậy nên đã tới xin chụp ảnh cùng. Chủ yếu là chụp cái mặt đẹp mã của Shinichirou.
Khi vào xem phim, Shinichirou lại lần nữa quê độ trước mặt Toru.
Phim tình cảm, sẽ có khúc cảm động đúng không?
Thường thì, bạn nữ sẽ sụt sùi khóc và được bạn nam dỗ dành nhỉ?
Nhưng ở đây ta có trường hợp ngược lại nè.
Shinichirou rưng rưng nước mắt còn Toru ngồi bên cạnh thì thản nhiên bốc bỏng ngô ăn. Thi thoảng còn chống cằm, gật gù khe khẽ như đang trong một cuộc bình phẩm phim vậy.
¯\_ʘ‿ʘ_/¯ hình như có gì đó sai sai?
Shinichirou quay qua, cảm thấy kế hoạch của mình đều đổ bể hết cả rồi. Thậm chí Toru còn tốt bụng đưa qua cho anh khăn giấy làm Shinichirou chỉ muốn chui đầu xuống đất hoặc làm con rùa rụt cổ.
Liệu có cách nào để anh gỡ hai bàn quê độ này với Toru không?
May mắn, ông trời vẫn còn thương Shinichirou. Đã cho anh một con đường sống.
Một người cũng xem phim ngồi hàng ghế trước Toru đã đến muộn. Ann ta hẳn là một người thô lỗ khi gác chân lên lưng ghế của Toru, đã thế còn rung chân. Đúng chuẩn kiểu người vô ý thức mà ai cũng muốn đấm cho vài cái.
"Tch..." Toru tặc lưỡi, cô đứng dậy quay lại đằng sau "Anh này, không phiền nếu anh hạ chân xuống chứ? Tôi không thể xem phim nếu anh cứ rung chân thế này."
Người đàn ông kia, lại là một tên thô lỗ. Gã đứng dậy, quát thẳng vào mặt Toru:
"Sao? Rạp phim là mày mở à, mà ra lệnh cho tao? Giỏi thì bao nguyên cái rạp này đi, ông đây cứ rung chân đấy, mày làm được gì?!"
Toru nghiến răng, tức thì tức nhưng gã to con như vậy nếu nổi khùng lên cô lại phải ăn thiệt.
Lúc này, Shinichirou cũng đứng dậy, anh nắm tay Toru rồi quay qua tên thô lỗ kia.
"Anh này, thái độ của anh bất lịch sự đấy."
"Yo? Thằng nhãi ẻo lả nhà mày cũng muốn ra lệnh cho tao à? Để xem nào, muốn lấy le trước mặt con gái chứ gì?" Gã kia cười lên đầy nhạo báng, tay túm lấy vạt áo haori đen của Shinichirou.
Chẳng còn ai có tâm trạng xem phim nữa, bọn họ đều đang bị thu hút bởi cái drama nóng hổi vừa thổi vừa ăn trong rạp.
Shinichirou cười lạnh, anh cũng vươn tay túm lấy cổ áo tên kia kéo qua. Ghé sát bên tai gã.
"Mày là người của Louris đúng không? Thứ cấp thấp như mày thì nên biết thân biết phận đi, còn gây rối nữa thì đừng mong sống được trên cái đất Tokyo này."
Gã kia hoảng hốt, trước cái áp lực vô hình mà Shinichirou tỏa ra chèn ép tới khó thở. Gã còn chẳng biết thằng ẻo lả này là ai nhưng lăn lộn trong cái giới bất lương này gã cũng tự có khả năng phán đoán trước nguy hiểm. Người đàn ông trước mặt, chắc chắn nói được làm được. Gã nuốt khan, cả người thoáng run rẩy, mặc kệ thể diện, gã chỉ có thể rời đi, chật vật như thể vừa gặp ma vậy.
"Được rồi, xem phim tiếp thôi. Toru." Shinichirou cười, kéo Toru ngồi lại ghế đôi của cả hai.
Mà quần chúng hóng chuyện cũng vỗ tay tán thưởng rồi lại tiếp tục nhìn về phía bạt chiếu với bộ phim tình cảm.
Toru lúc này mới hoàn hồn, vô thức vò nhẹ đuôi tóc trước ngực.
"Shin, ngầu thật đấy."
"Hả? Toru nói gì cơ?" Shinichirou quay qua, hỏi.
Nhưng Toru giật thót, cô quay mặt đi không nhìn anh. Shinichirou chỉ có thể lại xem phim.
Thực ra, Shinichirou nghe được chứ. Khóe môi anh đang kéo lên toét miệng cười kia kìa.
Tuy nhiên sau đó, vẫn là Toru cung cấp giấy cho Shinichirou bị phim làm cho cảm động phát khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top