Chương 13: Câu chuyện mỗi buổi sáng.
" Chào cả nhà!"
Giọng của Kenchin vang từ khi cậu mới bước đến cửa. Tôi nhìn lên đồng hồ, mới có 6h30 thôi, đến sớm thật đấy, Mikey còn đang ngáy khò khò nữa kìa.
" Emma đang ở trong bếp đó con."
Tôi nghe giọng ông nói với Kenchin và một lúc sau cậu ta bước vào bếp.
" Chào buổi sáng, Emma."
" Chào buổi sáng, Kenchin."
Kenchin nhìn tôi với vẻ mặt hơn bất ngờ. Chắc cậu ta không ngờ tôi có thể vào bếp hả? Mặc dù tôi phải đứng lên cái ghế mới có thể chạm đến bếp nhưng Shinichirou đào tạo tôi hơi bị đỉnh đấy nhá.
" Anh lên tầng đánh thức Mikey hộ em với. Nhắc anh ấy đi tắm nữa nha anh, quần áo em để sẵn ở phòng tắm rồi đấy."
" Anh biết rồi."
" Nếu Mikey không chịu thức dậy thì anh cứ thẳng tay mà hất anh ấy xuống giường cũng được."
Không có bạo lực gì đâu, tất cả vì một tương lai không đi học muộn của Mikey đó. Sau khi Kenchin lên tầng, tôi tiếp tục công việc của mình. Từ sáng sớm Shinichirou đã giam mình ở nhà kho với mấy cái xe rồi. Nhưng tôi dám cá đến 90% là anh ra đấy để hút thuốc. Thật là, bảo bỏ đi mà hông có chịu luôn.
Tôi dọn bữa sáng ra bàn, chắc Mikey và Kenchin cũng sắp xuống rồi. Tôi chuẩn bị ra ngoài nhà kho để gọi Shinichirou thì đột nhiên nghe tiếng hét chua chát của Mikey.
" Emma!!! Anh không mặc áo sơ mi trắng đâu. Áo phông đâu? Áo phông đâu?"
Anh ấy đang phàn nàn về việc chuẩn bị đồ của tôi sao? Tôi hít thở sâu để cố giữ bình tĩnh, sau cùng ở dưới nhà vẫn hét toáng lên:
" Tên dở hơi kia!!!! Đồng phục tôi chuẩn bị cho anh đi học mà anh đòi cái gì? Không mặc thì ở chuồng mà ra đường."
Ai đời đi học lại thích mặc áo phông bao giờ? Tôi vất cái tạp dề sang một bên và ra ngoài gọi Shinichirou. Tôi bất chợt mở toang cánh cửa nhà kho và thấy Shinichirou đang châm thuốc.
" Tôi biết ngay mà. Anh chỉ giỏi trốn tôi hút thuốc thôi."
" Bình tĩnh Emma. Anh... Anh chỉ vừa mới châm được điều đầu tiên. Chưa có hút."
" Thế cái gì đây?" Tôi chỉ tay xuống chân của anh. Là tàn thuốc, rất nhiều.
Shinichirou lấy chân gạt nó sang bên, rồi quay sang cười như chưa có gì xảy ra.
" Đi tắm ngay, anh mà vướng mùi thuốc là em cho nhịn cơm. Người thì đã không ra người suốt ngày hút hít, thể nào hơn 20 tuổi mà không có cô nào thích là đúng."
" Sao em lại nói anh thế, Emma???"
Tôi bỏ Shinichirou ở lại và vào nhà. Khi tôi quay lại thì thấy Mikey đã ngoan ngoãn mặc đồng phục và ngồi vào bàn ăn, bên cạnh là Kenchin. Hình như trên mặt Kenchin xuất hiện vài vết cào. Tôi buộc miệng hỏi:
" Mặt anh sao vậy?"
" Tại tên nhóc này này. Lúc anh gọi, hắn còn ngủ mớ và dựng đứng lên cào vào mặt anh. Cào xong mới chịu tỉnh." Kenchin chỉ thẳng tay vào Mikey - kẻ đang tỏ ra không hề có lỗi gì cả.
" Anh vất vả rồi."
" Anh ăn được chưa? Đói quá." Mikey giục tôi
" Vâng vâng, mời anh."
Bọn tôi vừa ăn sáng vừa nói những chuyện linh tinh. Sang năm khi Mikey và Kenchin đều lên sơ chung thì họ quyết định sẽ học chung trường. Tôi muốn chung với họ thì phải chờ thêm 1 năm nữa. Nhưng Mikey đi học có bao giờ là học đâu.
" Emma, bài tập về nhà của anh em làm xong rồi chứ?"
" Xong rồi. Em để vào cặp của anh rồi đấy. Nhớ mang theo cặp, đừng có vác cái người không đi như mấy đợt trước."
" Biết rồi, Kenchin nhỉ?"
" Tao cần mày mang theo não thôi, cặp tao có thể mang hộ mày."
Mikey gật gù, cậu sẽ cố chịu năm nay. Khi lên sơ trung thì Emma vẫn còn tiểu học, lúc đấy cậu có cúp tiết thì cũng không bị mắng nữa. Quá tuyệt!
" Hay em thi vượt cấp để học với bọn anh nhỉ?" Với trình độ của tôi thì cũng không khó lắm đâu ha
" Không được!!!" Mikey phản đối kịch liệt " Emma phải học đúng lớp đúng tuổi. Không có vượt gì hết."
Có một đứa em tài giỏi khiến mọi dự định trong đầu cậu đều là không chắc chắn.
" Ăn xong rồi thì rửa bát đi."
Tôi mặc kệ thái độ phản đối đó, đẩy đống bát đũa sang cho Mikey. Mikey mặt nặng mặt nhẹ đẩy nó sang cho Kenchin.
" Người anh em, nhờ cậu."
" Kenchin, anh đừng có chiều hư Mikey."
Cuối cùng kết quả vẫn là Mikey phải vào rửa bát.
" Rửa cẩn thận nha. Vỡ một cái là trừ tiền tiêu vặt đó."
" Tiền tiêu vặt có ba cọc ba đồng mà cũng đòi trừ. Không sao cả, Kenchin bao nuôi anh mà."
Tôi không ngờ Mikey đã phụ thuộc vào Kenchin đến mức này rồi đấy. Hai người mới 11 tuổi thôi đó trời. Đợi cho đến khi Mikey hoàn thành công việc của mình thì bọn tôi mới cặp sách lên đường.
" Anh Shin, đồ ăn sáng em vẫn để trên bàn, nhớ ăn đấy. Trông anh không khác gì thằng nghiện đâu."
" Emma... Đừng có nói thế chứ!"
" Anh hai, em đi học đây."
Mikey đứng ở cửa với Kenchin và vẫy tay chào.
" Đi học vui nha, đừng có trốn đấy!"
" Em đi đây." Tôi chào tạm biệt anh và cũng rời đi ngay sau đó.
Tôi đi sau và nhìn Mikey cùng Kenchin vừa trọc ghẹo nhau vừa cười nói. Những đứa trẻ này thật đáng yêu quá đi. Nếu tôi có con, có lẽ chúng cũng sẽ đáng yêu như vậy nhỉ? Khoan! Tôi vừa nghĩ cái gì vậy? Sao lối suy nghĩ già nua đó lại ở trong đầu tôi? Ừ thì đúng là linh hồn tôi cũng tồn tại được 26, 27 năm gì đấy rồi nhưng chưa già đến mức lại có thể nghĩ về chuyện con cái!! Hay đây là dấu hiệu của bệnh ế quá lâu? Nhưng Emma mới 10 tuổi, không thể có bạn trai được. Tôi đúng là đang bị điên rồi...
" Kia là Mikey phải không?"
" Đẹp trai quá đi!"
" Ngầu nữa, không biết cậu ấy đã thích ai chưa nhỉ?"
Tôi đưa mắt nhìn về phía có tiếng bàn tán đó. Là mấy cô nhóc học trò, hình như không có cùng trường. Tiếng tăm của Mikey từ khi nào vang xa vậy? Mấy đứa à, chị hồi xưa không có hám trai như vậy đâu, còn nhỏ thì nên tập trung học hành đi. Mikey có ế thì cũng không phải chuyện của các bé đâu.
" Ơ, con nhỏ kia là ai?"
" Tao thấy nó lúc nào cũng đi cùng Mikey."
" Người yêu à?"
" Không đâu, Mikey sao thích loại như nó được."
Ủa? Gì vậy cưng? Sao tự nhiên lôi cái mặt tôi vào cuộc trò chuyện của chúng nó vậy? Mà tôi thì làm sao mà Mikey không thể thích chứ? Chẳng lẽ anh ấy lại thích loại con gái lo chuyện bao đồng như mấy người? Duyên rớt xuống háng hết cả rồi hay sao vậy mấy pé?
" Emma, lại đây."
Mikey đột nhiên gọi tôi, tôi thu lại ánh mắt của mình và chạy lên chỗ anh. Mikey không nói gì cầm lấy tay tôi và nhét vào trong túi áo khoác.
" Sao vậy?" Tò mò nên tôi hỏi
" Cho ai đó thấy anh rất yêu thương em."
Cưới luôn đi anh:)
Hoá ra Mikey bên ngoài tỏ ra thơ ơ mà thực chất lại quan tâm người khác đến vậy. Tôi cảm động nhìn anh, rồi quay lại nhìn bọn đang bàn tán đó: Vừa lòng cưng chưa, hứ! Chị xấu xa hay thế nào thì cũng được đứng cạnh Mikey nhé, mấy cưng sao đủ đẳng cấp trời.
Ngày hôm đó cứ nghĩ lại chuyện hồi sáng là tôi cười không ngậm được mồm. Vì thế khi ra về tôi quyết định dốc toàn bộ số tiền mình có để mua Taiyaki và Dorayaki cho anh ăn. Anh cưng tôi như vậy thì tôi cũng phải chiều lại anh chứ.
" Lần sau chắc tao sẽ cưng Emma cả ngày quá. Rồi con bé sẽ mua đồ cho tao mà không cần nghĩ gì cả." Mikey vừa gặm miếng bánh vừa tâm sự với Kenchin
" Thứ vụ lợi." Kenchin lắc đầu
" Có đồ ăn ngon là được."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top