Ánh mắt

Chíp chíp chíp

Ánh sáng từ mặt trời chiếu qua cửa sổ, cô khó chịu quay đầu úp mặt vào người con trai kế bên. Mà người con trai kế bên cũng chẳng có một chút phản ứng nào về cái hành động này rất tự nhiên mà hưởng thụ chúng.

Nhưng đến một lúc lâu sau đó, cô liền vung tay loạn xạ chỉ để lấy cái đồng hồ đang kêu réo lên ầm ĩ một cách khó chịu. Lấy nó nhìn vào chiếc đồng hồ đã chỏ điểm sáu giờ sáng.

- Haizzz

Thở dài đầy mệt mỏi, nguyên ngày hôm qua giành nguyên một ngày để dọn dẹp căn nhà này đã không biết bao lần sơn cho xong cái bức tường. Rồi lại than vãn những màu sắc không phù hợp với căn phòng.

- Dậy... dậy... dậy... dậy ngay

- Ưm... em đang ngủ. Cho em tý nữa đi, hôm qua mệt quá

Seishin chán nản quay người tránh cái cửa sổ đang chiếu ánh nắng vào mắt cậu đang được người chị kéo tấm rèm đen dày cộm.

- Không được đâu Sei dậy nhanh đi. Chúng ta còn đi ăn sáng nữa rồi mua đồ nấu đồ ăn trưa luôn này

Vừa nói vừa bước vào phòng vệ sinh cá nhân, cái đứa  này quá nướng rồi. Chắc không còn bị đè ép gánh nặng trên vai ở kiếp trước, không còn phải lo sợ mỗi ngày nữa. Điều đó cũng làm cô vui đấy nhưng mà mặc dù có lòng yêu thương em trai, yêu chiều vô điều kiện nhưng đáng tiếc cô phải kéo dậy đi ăn sáng. Bữa nay chỉ cần mua một vài đồ lặt vặt và đồ ăn dự trữ là ngày mai em ấy có thể ngủ nướng nguyên ngày cô không kêu la càm ràm nữa.

Cách

Mở cửa tủ đồ ra, lấy cho mình một chiếc áo sơ mi trắng, quần short ngắn và chiếc áo khoác mỏng mặc vào. Cột hai lọn tóc ra sau búi một cục nhỏ, phần dư xỏa ra đầy, và lấy chiếc nón vành rộng.

- Sei ơi là Sei dậy ngay cho chị.

Tiếp theo công việc cực khổ nhất chính là kêu đứa em này dậy, chật vật kéo tay nó ra khỏi chiếc giường.

- Em dậy mà...

- Vậy có phải nhanh hơn không, làm chị tốn cả đống thời gian

Xoạt

Kéo tấm rèm đen lại, cô kéo vậy cũng chỉ cho ánh sáng tươi mới chói rọi vào mặt thằng em này thôi chứ không có đánh chết cô cũng chẳng cho ánh nắng làm nóng cái giường và sàn nhà mình đâu.

- Oáp ~ mệt thiệt chứ

- Mai là hết thôi em

- Tỷ nhớ đấy

- Ủa em, lúc chị lúc tỷ. Rồi em gọi cái nào

- Em thích là em gọi

- Ngang ngược

Kage nghe vậy chỉ phán mỗi câu đó, gặp người khác mà nói vậy là cô múc đến má nhìn không ra. Nhưng đáng tiếc đó là em của mình, là đứa em trai yêu dấu lên không thể múc.

- Xong đi thôi chị

Mặc cái áo sơ mi trắng và quần short đen, bên ngoài khoác thêm chiếc áo gile đen, đội nón kết đen và kéo tay chị mình ra khỏi phòng.

...

- Bánh mochi, soda kem, vài lon trà mà em muốn ăn cái gì nữa không?

Nhìn tờ giấy danh sách được Kage chuẩn bị từ trước, lẩm nhẩm nhìn vào những bọc đồ xong xuôi quay sang nhìn thằng em của mình.

- Oáp ~

Mà cái đứa em này đang mệt mỏi một tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, tay kia thì cầm đồ giúp chị. Kage chỉ giật giật khóe mắt nhìn tình cảnh

- Em lười quá đấy Sei à

- Biết sao được, mới sáng sớm à chị ơi

Đưa chiếc đồng hồ đeo tay trước mặt chị mình, kim ngắn chỉ tới bảy giờ và kim dài chỉ điểm ngay số mười hai.

- Ngày...

- Ối chà ai đây ta

Chưa kịp nói bất cứ cái gì một giọng nói chua chát vang lên. Kage và Seishin đứng im một hồi rồi quay mặt nhìn nhau :

- Nữ chính trong cuốn tiểu thuyết

- Nếu đó là điều em nghĩ

Kage đưa tay xoa xoa thái dương, đi ra đường mà còn những âm binh thế này thì nên làm gì bây giờ, cầu online gấp.

- Này không nghe chúng tôi nói gì à

Thấy hai người im lặng rồi xoay người nhìn nhau lẩm bẩm cái gì đó mà bỏ lơ người như ả thật đáng trách làm sao. Tức giận đi lại quát lớn, cầm tay Kage kéo về phía ả hai mắt nhìn nhau

Kage nhíu mày khó chịu, từ cha sinh mẹ đẻ tới giờ vẫn chưa có ai dám cầm tay cô thô bạo kéo như vậy, đó là kiếp trước còn cái kiếp này là cô chẳng biết thân chủ này có bị chưa.

Nhưng mà nhìn cái sự thuần phục của con ả khi kéo tay cô thì chắc là có rồi đó. Bỏ qua cái vấn đề đó, Kage cầm tay con người trước mặt bỏ ra lạnh nhạt nói

- Chúng ta quen nhau à

Ngỡ ngàng nhìn người trước mặt, lần đầu tiên con nhỏ này dám gạt tay cô còn dùng cái giọng lạnh nhạt đôi mắt không một tia cảm xúc. Chẳng lẽ lời nói đó có cô bữa trước đã làm thay đổi tính cách.

Kage bấy giờ mới phát hiện ra đôi mắt đối diện của người này, giọng thì chanh chua thiệt nhưng đôi mắt thì lại không, bởi đôi mắt là cửa sổ tâm hồn mà. Đối với cái con người học bên khoa tâm lý học như cô thì đôi mắt nó khác một trời một vực với cái hành động được diễn ra.

- Này Sakura mày làm gì mà lâu vậy?

Lại một giọng nói vang lên nhưng hình như nó còn chướng tai hơn cái giọng hồi nãy, nhìn con người trước mặt với mái tóc màu vàng kim óng ả, đôi mắt vàng lấp lánh long lanh xinh đẹp, đôi má hồng cùng với đôi môi đỏ mọng. Nhìn mặt, Kage không tự chủ được vòng ra sau lưng Seishin, tránh cho hai người nhìn thấy tình cảnh cô làm động tác nôn mửa.

Mà Seishin cũng chẳng phản kháng gì che chắn cho người chị. Đối với một người con trai bên trong đã mười tám tuổi thì vẫn giữ nguyên bộ dáng điềm đạm nhưng sâu bên trong chính là một mực muốn nôn mửa ra một trận với cái lớp phấn đánh má hồng hào như quả đào cùng với lớp son đỏ chót như cánh hoa hồng.

Thật sự là thảm họa của một dân make up như anh.

- Ai đây ồ là chị em nhà Sora đấy à.

Nhìn hai người trước mặt mặc dù chẳng biết là ai nhưng mái tóc lại chẳng thể nhầm lẫn. Liếc ánh mắt khinh thường sang cho hai chị em

- Sau bao nhiêu chuyện cô làm với Hana - chan mà cô cũng dám vác mặt ra đường à. Dày quá đấy

- Này Mizuo được rồi

Sakura không hài lòng lên tiếng

- Ha... vẫn còn chút tình thương với cô bạn giẻ rách này à. Sakura mày lên nhớ, đến cả mày cũng nhúng tay vào cái nhiệm vụ đó đấy

- ...

Nhìn tình cảnh hai người bạn mới quen biết được với cái tên Sakura và Mizuo xem ra cũng đoán được vài phần. Bạn của nữ chính chắc luôn

- Sei đi mua đồ đi em. Chị nhớ ra còn thiếu

- Ừm, em cũng vậy

Seishin rất vui lòng mà hợp tác cùng chị nói. Giờ ở đây kì kèo thêm có mà lấy rắc rối lên đi luôn cho rồi. Nhưng xem ra người kia lại không cho là vậy

- Này ai cho hai người đi chứ

----Thân ái----

- Moon -

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top