Spoil chap tiếp theo
"Có chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?"
Vừa dứt lời xong, Rindou đã ngay lập tức cảm nhận có một cái gì đó không đúng lắm xảy ra vào đúng lúc này. Nhưng cái gì không đúng lắm thì gã lại chẳng biết, bởi vì trước mắt gã chỉ thấy được hình ảnh Midori thùy mị, nhẹ nhàng thổi ngụm cháo nóng hổi kia.
Còn Sanzu thì lại nằm trong giường, dùng ánh mắt đầy 'âu yếm' nhìn Midori. Cảnh tượng này vào trong mắt Rindou, thì lại chẳng khác gì hàng vạn con dao đâm vào trong tim cả. Sanzu thế mà lại để cho Midori đút ăn? Lạ vãi! Không phải mấy lúc trước ghét Midori lắm luôn à? Hay là bị thương ngủ một giấc dài xong lú não luôn rồi?
Nghĩ là như thế, gương mặt của Rindou lại càng trở nên tái nhợt hơn, gã chạy nhanh như bay ra ngoài cửa phòng, miệng còn không ngừng hô hoán:
"Bác sĩ! Bác sĩ!!! Bác sĩ... đâu rồi?"
Đợi cho đến khi bóng dáng của Rindou đã hoàn toàn khuất mắt sau cánh cửa kia, lúc này Midori cũng thôi ngay cái vẻ giả vờ tươi cười như ban nãy, ả ném hẳn cái chén cháo nóng hổi xuống dưới đất bằng một cách đầy bực tức, sau đó lại nhào người lên về phía Sanzu. Chỉ là...
Sanzu đã nhanh hơn ả một bước! Cậu dùng chân đá mạnh vào bụng của Midori khiến cho cô ả phải ngã lăn quay ra đất. Midori mặt mũi trắng bệch, ôm chầm lấy cái bụng bị đá của mình. Ả cảm thấy có chút không tin nỗi, quái lạ! Rõ ràng "khi đó" ả đã cướp đi hết sức mạnh của Sanzu, nhưng mà vì sao bây giờ, Sanzu có thể dùng được thứ năng lực đó chứ? Vì sao chứ???
Đương lúc mà Midori còn đang ôm chầm lấy cái bụng của mình, lợi dụng thời cơ, Sanzu nhanh chóng dịch chuyển tới chỗ của cô ả. Đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên trên đỉnh đầu của Midori.
"Kết thúc... thôi... thần linh!"
"Không đâu! Sanzu..." - Cho dù hiện tại bản thân có đang ở trong một tình huống bất lợi nhưng Midori lại chẳng có lấy một vẻ gì gọi là hoảng sợ cả, ngược lại ả còn nở một nụ cười tươi rói với Sanzu.
"Cái ----"
To be continued.
🌹Tác giả có lời muốn nói:
Vì đang trong tình trạng muốn drop do bí ý tưởng nên tui chỉ có thể ngoi lên spoil tới đây thôi mấy cô ạ😞ಥ‿ಥ.
Mong mấy cô có thể thông cảm cho tuiಥ_ಥ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top