Chương 9_Bắt đầu cho những mối quan hệ

Cám nằm yên trong phòng, lười nhác lăn qua lăn lại trên giường một cách chán nản. Ở đây nàng không cần làm gì vì đã có người hầu, nên phải gọi là rất thoải mái. Nhưng là, cứ hễ bước chân ra ngoài là vướng phải bao nhiêu quy củ khiến cô phát mệt.

" Chán! Chán!"

Cám hét lên, hai tay đập mạnh xuống giường. Nhưng trong ai trả lời lại, không một tiếng động vang lên. Tấm bên kia phòng không là thêu thùa thì là cắm hoa, thưởng cảnh. Cám không hiểu tại sao chị ấy có thể sống nhàm chán như vậy qua ngày.

Cám bật dậy, quyết tâm lẩn ra ngoài ngắm mọi thứ. Cứ mãi ở trong một chỗ thế này thì nàng sẽ bị mốc lên mất!

Quyết định như vậy, Cám liền nhanh chóng chạy ra, cẩn thận đi theo con đường lớn đằng sau biệt viện. Vì đây là lần đầu nàng dám lẻn ra nên không khỏi hồi hộp. Lâu lâu có một toán lính canh chạy qua làm nàng giật mình. Đi được hồi lâu, nàng còn không biết nơi mình đang đến là nơi nào. Chỉ biết xung quanh vắng lặng, không một người canh phòng. Cám tiến lại gần khu biệt viện này, ngạc nhiên khi thấy tấm bảng to trên cánh cửa.

" Đông..... đông cung!"

Cám gần như điếng hồn, không ngờ mình lại đi đến nơi của tên Thái Tử chết tiệt kia. Cám nhanh chóng quay đầu lại, định chạy đi thì giật mình nhìn người đang đối diện trước mặt mình. Thái Tử cũng ngạc nhiên không kém khi thấy Cám, lông này nhíu lại rõ. Cám cười trừ, định lẩn đi nhưng đã bị Thái Tử một tay ngăn lại.

" Cô đến đây có mục đích gì?"

Thái Tử nghiêm mặt hỏi, giờ đây đã như tỏa ra sát khí. Cám không biết vì gì, nhưng hễ người này nói chuyện với cô là bao giờ cũng như vậy. Ấy mà với Tấm thì hiền như nước, ra vẻ ôn nhu"

" Tôi... là đi lạc, tại trong đó chán quá nên định đi dạo"

Cám ấp úng trả lời, ra vẻ thành thật nhất có thể. Thái Tử vẫn không thay đổi sắc mặt, mà có phần đáng sợ hơn.

" Hoàng cung là nơi để cho cô đi dạo?"

Thái Tử hỏi một câu khiến Cám cứng họng, không biết nói gì hơn. Chợt Cám siết tay lại, gằn giọng nhìn người trước mặt.

" Người đã biết nơi đây không thể tùy tiện, không thể phù hợp với dân nữ thì còn triệu dân nữ vô đây làm gì? Mau cho người đuổi dân nữ về đi!"

Cám lấy hết sức, nói thẳng ra suy nghĩ của mình. Thái Tử vẫn là nhăn mặt trước câu nói của nữ nhân trước mặt,   giọng đã mang thêm vài phần chế nhạo.

" Không phải chính cô nhờ Tứ đệ ta cho vô sao? Còn trách ta?"

Cám không hiểu ý của Thái Tử, hai mắt mở to ra. Nàng nhờ tên chết tiệt kia? Hồi nào?

Mặt Cám giờ tự nhiên ửng đỏ, mang tai đã có vài vệt hồng. Giờ cứ nhắc đến tên Tứ hoàng tử kia là nàng lại nhớ về câu nói đó. Cám biết đó chỉ là nói đùa, nhưng không hiểu sao cứ nghĩ đến thì lại xấu hổ.

Thái Tử đứng bên cạnh cũng có vài phần ngạc nhiên khi thấy Cám đỏ mặt, trở nên e dè hẳn. Ấn tượng của hắn về nữ nhân này không ngạo mạn thì cũng là không coi hắn ra gì. Một người dữ dằn như vậy, khác xa người chị nết na của mình. Hắn không ngờ ấy vậy mà người này cũng biết đỏ mặt e thẹn, bỗng thấy là lạ.

" Sao? Có vấn đề gì rồi à?"

Thái Tử tiếp tục lên tiếng khiến Cám giật mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Tuy nét mặt vẫn còn ửng hồng, nhưng đã không còn mang theo sự e dè. Cô biết mình không cãi lại tên trước mặt, chỉ nhanh chóng cáo lễ chuồn đi. Nhưng là hắn hình như vẫn còn tức giận, bắt nàng ở lại bằng được.

Cám bị hai tên lính bắt đi theo hắn vào tận Đông phủ, đành khó chịu đi theo. Hắn bắt nàng một buổi quét tước sân Đông cung khiến nàng không khỏi phản đối. Đông cung rộng lớn đến mức nào, sao nàng có thể quét được hết?

Cám rất muốn phản lại, nhưng cuối cùng cũng đành chịu thua đi quét sân vườn. Đến mãi tận trưa, nàng mới chỉ giải quyết xong một phần ba cái Đông phủ này.

" Không làm nữa! Chịu hết nổi rồi!"

Cám hét lên, ngồi phịch xuống một gốc cây. Cám dựa vào gốc, hai mắt bắt đầu lim dim lại. Chợt tiếng lá khẽ xào xạc, một bóng người trên cây xuất hiện.

" Làm gì mà phải ở đây vậy cô nương?"

Tiếng nói mang đầy vẻ trêu chọc khiến Cám bực mình, không ai khác chính là tên Tứ hoàng tử kia. Y ngồi vắt vẻo trên cây, thích thú ngó xuống nhìn nàng. Cám nhăn mặt, ngửa đầu lên đầy vẻ chán nản.

" Huynh đệ quả giống nhau! Cứ thích bắt ta đủ điều mới ăn ngon hả?"

Cám làu bàu nói, ngay lập tức Tứ hoàng tử đã nhảy xuống ngồi bên cạnh Cám. Y lướt mắt nhìn xung quanh, sau đó ngồi phịch xuống gần Cám mà cười.

" Ai bảo ngươi chọc Hiên ca, huynh ấy quy củ lắm!"

Tứ hoàng tử nói khiến Cám có chút tò mò. Nói mới nhớ, nàng không biết tên Thái Tử cũng như tên chết tiệt này. Một phần là do nàng không để ý, một phần cũng là không có dịp hỏi. Thấy ánh mắt của Cám, Tứ hoàng tử cũng nhận ra cô đang thắc mắc cái gì. Không khỏi nổi giận, một tay dí vào chán cô mà hét.

" Đừng nói đến Thái Tử nước mình cô cũng không biết tên đấy! Cả tôi nữa hả??"

" Ai mà biết được!"

Cám cười trừ nói, hai tay chấp lại như rất thành thật. Ấy vậy hai mắt lại có ý cười, nhìn người trước mặt đang nộ khí xung thiên với mình. Một hồi sau, Tứ hoàng tử cũng đành thở dài.

" Hoàng huynh tên úy là Vương Hiên, còn tôi úy là Vương Thần! Nhớ cho rõ vào!"

Câu cuối, tên chết tiệt đó lại một tay dí  trán nàng mà hét lớn. Cám gật đầu ngoan ngoãn, cười khì với người trước mặt. Cám đáng lẽ nên tức giận khi có người đụng tay đụng chân với mình. Nhưng khi tên này tức lên, nhìn y lại không có vẻ gì đáng sợ. Ngược lại mang đến cho cô cảm giác vui vẻ, như thể chọc điên y rất vui.

" Này, vậy còn mấy hoàng tử khác thì sao?"

Cám tiếp tục hỏi, nhận lại là cái trừng mắt của tên đó.

" Nhị huynh thì đi du sơn ngoạn thủy rồi. Tam huynh của ta thì mất từ rất sớm nên không nói. Còn Bát đệ và Lục đệ thì còn nhỏ, đang ở phủ của mình. Duy chỉ Thất đệ, cô nhất quyết không được giao du với tên này. Nhớ đấy!"

Cám ngạc nhiên khi nghe đến Thất hoàng tử thì mặt tên chết tiệt lại nghiêm trọng đi. Hoàng quyền tranh chấp, Cám không khó để nhận ra mỗi quan hệ giữa Thái Tử và Thất hoàng tử này. Bây giờ nàng đang thân với Thái Tử và Tứ hoàng tử, hẳn cũng thuộc phe địch với Thất hoàng tử.

" Được rồi, yên tâm tôi không đi chọc nhân như ai đó đâu!"

Cám cười khẩy, trêu trọc người bên cạnh.

" Từ giờ gọi là Vương Thần! Ta có tên!"

Tên chết tiệt hay chính Vương Thần gằn giọng khiến Cám ngạc nhiên, rồi chợt cười lớn. Y cũng không biết nguyên do, nhưng mặt giờ đã đỏ lên vì giận.

" Cười cái gì hả?!"

" Không.. không có gì! Đáng yêu ghê!"

" Đáng.... đáng yêu! Cô xem tôi là gì hả? Im lặng lại!"

" Hahahaha!"

Hai người cứ như vậy mà cãi lớn, không biết đằng sau đã có người nhìn theo. Hắn ngồi trong tự nhiên nghe tiếng hét thì tò mò bước ra. Không ngờ lại thấy một cảnh này. Từ khi Tứ đệ xin cho nữ nhân kia vào cung, hắn cũng đã đoán ra được quan hệ giữa hai người này. Nhưng là không hiểu sao hắn lại thấy khó chịu khi thấy cảnh này, rất bực mình. Khi với hắn, nữ nhân đó luôn hằn học khó chịu, nhưng với Tứ đệ tại sao lại có thể cười tươi đến vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top