Chương 20_Thánh chỉ ngự ban

Khi Cám tỉnh dậy, đầu nàng đau nhức không thôi. Phải mất một lúc lâu nàng mới nhận thức lại được mọi thứ xung quanh. Lúc này Cám mới vội nhìn quanh, hóa ra nàng đang ở trong thư phòng của mình. Đối diện nàng, Vương Thần đang điềm tĩnh nhấp chén trà nhìn nàng. Chợt y cười, nụ cười lâu lắm rồi nàng mới thấy lại.

" Cô gầy hơn lúc trước nhiều rồi đấy!"

Vương Thần cười tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng lại không thể làm được như vậy. Cám chợt quay phắt lại, chui đầu vào chăn né tránh y. Căn phòng chợt im ắng, một lúc sau nàng mới lấp ló nhìn ra. Nhưng là, Vương Thần vẫn ngồi đó, im lặng nhìn nàng cười.

" Anh cười chuyện gì chứ?! Vui lắm sao? Thôi ngay cái vẻ giả tạo đó đi!!"

Cám điên tiết hét lên, hất mạnh chăn về phía y. Nhưng vì mới tỉnh dậy, lực không đủ khiến tấm chăn chỉ nhẹ rớt xuống nền đất. Vương Thần lúc này mới thu lại nụ cười, ánh mắt mang theo phiền muộn nhìn Cám.

" Sau khi cô ngất, Hoàng Hậu và một số tiểu thư bị hạ độc. Chất độc... phát hiện trên xiêm y của cô"

Vương Thần nhẹ nói khiến Cám giật mình, nhưng cố điềm tĩnh. Đến giờ nàng vẫn nằm đây.... chắc chắn mọi thứ vẫn chưa quá lớn.

" Rồi sao nữa?"

Cám nhẹ hỏi, thu lại hết tức giận trong lòng. Chuyện lớn như vậy, nàng không thể cứ như con nít không quan tâm. Đầu độc Hoàng Hậu.... có mười cái đầu cũng đền không nổi!

" Tôi đã đốt bộ xiêm y đó. Nhưng tôi muốn hỏi.... cô có đắc tội với ai không?"

Vương Thần tiếp tục hỏi, Cám nghĩ một lúc rồi chợt đăm chiêu. Mặt nàng chợt tái nhợt, né tránh ánh mắt của người đối diện.

" Là chị cô?"

Vương Thần vẫn điềm nhiên hỏi khiến Cám giật mình, nhưng lại không hề phản bác. Ừ.... chị nàng còn định giết nàng mà. Tim Cám lại chợt thắt lại, ánh mắt khép xuống mệt mỏi.

" Có cả... Thất hoàng tử!"

Cám khẽ nói, nhớ lại mọi chuyện đêm đó. Cám tự hỏi.... đó có được tính là đắc tội không? Cám chỉ nói chuyện qua loa một chút, không hề làm gì.

" Nhưng lúc đó chúng tôi chỉ nói chuyện, thật sự không thể nói là... là đắc tội"

Cám vội ngẩng đầu thanh minh, nhưng giọng nói càng ngày càng bị nghẹn lại trước ánh mắt của Vương Thần. Y nhìn nàng, có chút ngỡ ngàng và tức giận, tách trà trong tay y giờ đây cũng đã có vết nứt rõ rằng.

" Hoàng Hậu.... là mẫu thân của Thất đệ!"

Vương Thần lưng chừng nói, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm sắc mặt Cám ngày càng tệ hơn. Cám khàn giọng, gượng nhớ lại mọi chuyện ở buổi hội trà. Đúng là Hoàng Hậu luôn cau có nhìn nàng, thậm chí gây khó dễ khiến nàng khó hiểu.

" Xiêm y.... cũng là do Hoàng Hậu ban!"

Cám nhẹ bẫng nói, như đã nhận ra mọi chuyện. Vụ hạ độc này... đứng đằng sau là Hoàng Hậu sao?

" Nhưng.... nhưng tôi đã làm gì đâu? Tại sao?"

Cám khó hiểu nói, gượng cười nhìn Vương Thần một cách khó khăn. Từ khi vô đây, nàng hết bị chèn ép thì lại đến hãm hại. Tại sao.... nàng không hề đụng đến bọn họ. Lúc này, tai nàng như ù đi, mắt nhắm lại một cách mệt mỏi. Thật sự.... nàng muốn thoát khỏi nơi này. Cám rất nhớ những ngày khi trước, tuy vất vả là vậy, nhưng nàng không bao giờ có cảm giác bị phản bội như thế này.

Chợt, Vương Thần quàng tay ôm lấy nàng khiến nàng có chút bất ngờ, ngay sau đó nàng lại muốn ôm lại vòng tay ấm áp kia, vùi đầu vào lồng ngực kia ngủ một giấc. Nhưng nàng lại nghĩ đến đêm ở rừng trúc đó và rồi lại ngập ngừng dừng lại.

" Bỏ ra đi!"

Cám nói, rồi nhanh chóng hất tay Vương Thần ra. Một lúc sau, nàng quay lại, ánh mắt kiên định nhìn người đối diện.

" Tôi muốn ra khỏi cung!"

Cám chắc nịch nói, nhưng Vương Thần cũng không mấy ngạc nhiên. Y đã nhận ra sự khác biệt của nữ tử này khi mới gặp lần đầu. Hay phải chăng là nàng giống y, luôn muốn thoát ra khỏi lồng thiếc này.

" Nhưng tôi không biết cách. Cô biết không, cô đã được chú ý nhờ điệu múa kì lạ kia rồi đấy!"

Vương Thần nhàn nhạt lắc đầu nói khiếm Cám sững người, mày liễu cau lại khó chịu.

" Không còn cách nào sao? Nếu tôi náo loạn.. hay đại loại như vậy?"

Cám khó khăn nói, như khẩn thiết nhìn cậu. Nếu là lúc đầu, y sẽ vui vẻ đáp ứng nhưng vẫn trêu chọc nàng. Nhưng có lẽ giờ đã quá trễ. Nàng đã bị Thất đệ, thậm chí là Hoàng Hậu chú ý. Điệu múa của nàng lại khiến mọi người ở hội trà ấn tượng. Không nói quá.... nhưng cậu chắc chắn vài tên trong số đó đã nổi lên hứng thú với nàng. Chỉ nghĩ đến chuyện này, cmy liền khó chịu cau mày.

"Làm loạn? Cô muốn chết sớm sao! Hoàng huynh tốn rất nhiều công sức mới cho hai người vào được đây. Ra... đâu có dễ"

Vương Thần ôn tồn nói, mỗi câu như trực tiếp dập tắt hi vọng của Cám. Nàng lúc này đã hoàn toàn suy sụp, như người mất hồn đờ đẫn nhìn người trước mặt. Vương Thần cũng khó khăn né tránh ánh mắt của nàng, con ngươi dao động khắp phía.

Trong lúc cả hai đang do dự nhìn nhau thì cánh cửa phòng cô bỗng mở bật ra. Theo sau là một đoàn lính nhỏ, đứng đầu là một thái giám. Ông ta bước vào, nhìn Cám một hồi rồi ho nhẹ. Lúc này nàng mới nhận ra mình và Vương Thần đang ngồi đối diện nhau. Tuy chưa làm gì, nhưng ở cổ đại thế này đã quá lắm rồi. Vương Thần hiểu ý tứ, vội bước ra. Cám cũng đứng dậy, khó khăn nhìn Thái giám đang đứng trước mặt nàng.

" Hoa công công không biết đến đây là có việc gì?"

Vương Thần ho nhẹ nói, lúc này công công mới tiếp tục làm việc. Một cuộn giấy màu vàng được đưa ra khiến Cám sửng sốt. Đó... không lẽ là thánh chỉ?

" Nhược Ly! Nhược Ly!!"

Tiếng Vương Thần khẽ vang lên khiến nàng hoàn hồn, vô thức quỳ xuống bên cạnh y. Cả hai lo lắng nhìn Hoa công công đang mở thánh chỉ ra. Rốt cuộc là vì gì mà một người vô hình như nàng có thể nhận được cả thánh chỉ Hoàng Thượng ngự ban.

Tay cám lúc này đã run lên, lạnh lại vì sợ hãi và hồi hộp. Chợt Vương Thần vươn tay ra, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của nàng. Y cười nhẹ nhìn nàng, mất một lúc lâu nàng chợt cười nhẹ đáp lại y. Lúc này, trong thâm tâm nàng nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Bên cạnh y, nàng lại thấy thật an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top