p10
Rừng rậm dày đặc nằm ở ngoại vi đế đô, kích thước cũng không lớn, có thể là vì giáp với Phù Quang sâm lâm - nơi ma thú hoành hành ghê gớm nhất trên đại lục, cho nên độ nguy hiểm cũng rất lớn.
Cao thủ bình thường tuyệt đối không dám đơn độc mà xông vào.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại không sợ. Kinh nghiệm tác chiến phong phú của kiếp trước làm cho nàng có thể chuẩn xác phán đoán phương thức hành sự!
Huống hồ, trong giới Linh thú, nàng là vương giả nga~! Thứ mà nàng lo, chính là vị tiểu muội muội Bích Thanh kia, nàng(HBN) sợ nàng(BT) sẽ gặp nguy hiểm.
Nhận ra nỗi lo lắng của Hoàng Bắc Nguyệt, Bích Thanh nhỏ giọng, thành âm thấp mang theo nét quan tâm
- Tiểu Thiên đừng lo, ta nhất định sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt, bởi vì ta còn phải bảo vệ Tiểu Thiên, vậy nên Tiểu Thiên cũng phải bảo vệ Tiểu Lãnh thật tốt đấy!
Lời nói như dòng nước ấm chảy vào tim Hoàng Bắc Nguyệt, nhẹ nhàng xoa đầu Bích Thanh, Bắc Nguyệt khẽ gật đầu, trên môi cong lên thành một đường hoàn hảo.
Tiến vào rừng rậm được một lúc, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm giác được từng trận khí lạnh thấu xương, rừng rậm dày đặc trước mặt cũng đã bị đóng băng lại, triệt để trở thành băng lâm (rừng băng)!
Thớt ngựa hai người Hoàng Bắc Nguyệt và Bích Thanh cưỡi khi vừa đến rìa rừng rậm liền dừng bước không chịu tiến lên,Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ đành bỏ ngựa, đi bộ tiến vào rừng.
Trong thân thể huyết mạch có chút sôi trào, Hoàng Bắc Nguyệt có thể cảm giác được, Linh Thú có thể phát ra tiếng gầm gừ làm rung động thiên địa, đẳng cấp tuyệt đối không thua kém Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân!
- "Sắp đến lúc Hoàng Bắc Nguyệt kí khế ước với Băng Linh Huyễn Điểu thì phải"_ xem xét lại tình tiết câu chuyện, Bích Thanh âm thầm tính toán bước tiếp theo.
Hồng hộc…
Thái tử Chiến Dã cưỡi Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân cuối cùng cũng đuổi kịp các nàng.
” Lên đây đi. ”
Chiến dã hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt và Bích Thanh vươn tay.
Bên trong rừng rậm đâu đâu cũng có hàn băng, hắn có tử diễm của Hỏa Kỳ Lân hộ thể vậy mà vẫn cảm thấy từng cơn ớn lạnh, hai người này thân thể này đơn bạc như vậy, e rằng cũng chịu không được bao lâu.
Đôi mắt ẩn dưới hắc bào khẽ nâng lên nhìn hắn, sau đó ung dung xoay người kéo người bên cạnh nhảy lên khiến Hỏa Kỳ Lân tức giận phát ra một tiếng gầm nhẹ. Chiến Dã phải vỗ vỗ lưng của nó vài lần mới khiến nó dịu đi.
- Không nên tới quá gần, khi nào ta kêu dừng lại liền dừng lại.
Thanh âm khàn khàn từ dưới áo khoác đen truyền tới.
Chiến Dã nhíu mày, nàng là người đầu tiên dám ở trước mặt hắn nói chuyện ngông cuồng như vậy. Còn Bích Thanh cũng gật đầu tuân lệnh.
Bầu trời phía trên rừng cây có vẻ âm trầm. Từ tầng mây dày đặc bắt đầu có hoa tuyết rơi xuống, cuồng phong lại cuốn lên khiến chúng phiêu đãng trong vùng rừng rậm yên tĩnh.
Các cây đại thụ đều bị đóng băng hết cả, có vài con Linh thú không kịp chạy trốn cũng toàn bộ bị băng phong, tất cả phát sinh chỉ trong nháy mắt.
Càng đi vào sâu bên trong, cảm giác bất an trong lòng nàng ngày càng lớn.
- Ngừng!_ Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.
Chiến Dã quả nhiên theo lời dừng lại.
Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng Hỏa Kỳ Lân nhảy xuống. Nàng đứng trên lớp băng dày, áo bào phần phật vũ động trong gió rét, bóng lưng nhỏ xinh lại tản ra khí tức cao quý lãnh ngạo.
- Ngươi có thể cho hắn ở lại bên cạnh được không_ băng lãnh âm thanh vang lên trong băng lâm lại càng trở nên lạnh lẽo
- Không, ta đi cùng ngươi
- Trong đó ta không chắc có gì, ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm
- Có chết ta cũng sẽ cạnh ngươi
Nàng cùng Hoàng Bắc Nguyệt đôi co, cuối cùng cũng có thể theo. Chiến Dã ngạc nhiên, hai nàng dám tự thân xông vào vùng rừng rậm mà khí tức băng hàn ở đây so với Hỏa Kỳ Lân cũng kinh khủng không kém, không những thế lại còn chẳng hề có dáng vẻ sợ hãi. Lẽ nào các nàng cũng là Triệu hoán sư? Mấy tinh? Đã thành công cùng Linh thú ký kết khế ước chưa?
Chiến Dã lúc này trong lòng đối với người bí ẩn mới lần đầu gặp gỡ sinh ra hứng thú thật lớn. Đặc biệt là vị bí ẩn nhân nhỏ nhắn hơn kia, xem ra người còn lại rất quan tâm đến người này.
Hoàng Bắc Nguyệt và Bích Thanh chậm rãi hướng về phía trước đi mấy bước. Đột nhiên trái tim nhảy một cái một cỗ khí tức kì lạ xẹt qua trong lòng, nàng(HBN) lập tức triển khai bộ pháp, cùng Bích Thanh hướng phía rừng rậm lao nhanh.
-Này!_ Chiến Dã chỉ kịp hô một tiếng thì bóng dáng của hai nàng đã mất tăm!
Trung tâm rừng rậm, cây cối giờ khắc này toàn bộ đều biến thành một đống vụn phấn, từng đống từng đống rải rác khắp nơi.
Ngọn đồi bị băng phong trở nên trong suốt, phản chiếu màu xanh của bầu trời, hào quang lấp lánh tựa như một viên bảo thạch. Thế giới lam sắc lúc này giống như vô tận, nhìn không thấy điểm cuối.
Hắc bào thiếu nữ cao ngạo đứng thẳng, cuồng phong đem áo bào thổi bay phần phật, lộ ra một đôi hắc mâu trong suốt. Nàng đang nhìn chằm chằm về phía trước. Bích Thanh nhảy lên một cành cây cách xa nơi kia nhưng đủ để thấy được mọi chuyện quanh Hoàng Bắc Nguyệt.
Cuồng phong! Bạo tuyết!
- Tên của ta, là Hoàng Bắc Nguyệt!
Thanh lãnh thanh âm vang lên, không hề bị cuồng phong che lấp, mang theo sự ngông cuồng tự đại, kiêu ngạo lãnh khốc.
Người cùng thú đối mặt, Hoàng Bắc Nguyệt nàng chưa bao giờ thất bại!
Nàng là vương giả trong thế giới loài thú, quy tắc gì chỉ cần gặp phải nàng đều toàn bộ bị phá vỡ!
Đáp lại thanh âm của nàng, Băng Loan cự điểu trong phút chốc xuất hiện trên đỉnh đầu của nàng.
Băng Loan hoàn toàn xem nhẹ bão tuyết xung quanh, cặp vuốt sắc bén cùng với một cặp băng dực khổng, chậm rãi đáp xuống trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt,uy áp thuộc về Ngũ Linh vô cùng mạnh mẽ làm cho mặt băng xuất hiện từng vết rạn nứt như tơ nhện. Trong đó, một vết nứt dần dần kéo dài đến dưới chân Hoàng Bắc Nguyệt, cuối cùng miễn cưỡng dừng lại ở mũi chân của nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn như cũ không nhúc nhích, sắc mặt không thay đổi, ánh mắt trong suốt đạm mạc.
Tròng mắt màu xanh ngọc bích của Băng Loan trừng lớn nhìn nàng.
- Tên của ta là Băng Linh Huyễn Điểu, tiểu nữ oa, ngươi muốn cùng ta ký kết bản mệnh khế ước sao?
Theo thanh âm Băng Linh Huyễn Điểu vang lên, không khí chung quanh Hoàng Bắc Nguyệt cũng trở nên lạnh hơn, giống như đang cự tuyệt nàng đến gần.
Áo bào màu đen trên người nàng đã bị đóng băng cứng lại nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn bình yên vô sự, thậm chí sợi tóc vẫn còn nhẹ phiêu động, một chút cũng đều không bị hàn khí lạnh lẽo chung quanh xâm nhập.
Băng Linh Huyễn Điểu trong mắt loé ra vẻ kinh ngạc. Linh thú thuộc Ngũ Linh đãã tiếp cận với Thần thú, đã có linh trí ngang bằng với nhân loại.
Mà Băng Linh Huyễn Điểu là Linh thú nổi danh cao ngạo, từ xưa tới nay chưa từng nghe nói có ai có thể cùng bọn họ ký kết!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top