Bữa tiệc cùng những đồng đội cũ

"Tôi muốn gặp Marco"

"Tại sao lại muốn gặp tôi, yoi?"

Ồ, cái âm điệu quen thuộc phát ra cách cô chỉ vài bước chân. Cô đã không nhận ra anh ta ngay vì bộ quần áo có chút thay đổi, nó đã bớt màu mè hoa lá cành rồi. Aru liếc mắt lên nhìn, kiểu tóc quả dứa đặc trưng thì chắc chẳng có kẻ nào ở bộ truyện này có ngoài Marco. Hmmm trông anh ta già hơn những gì cô tưởng tượng, là do đau buồn quá nên mới già đi nhanh vậy sao?

[Hệ thống: Marco hiện đã 43 tuổi]

Ôi trời! Nhìn qua nét vẽ truyện còn tưởng hai mấy xuân xanh, đúng là lừa người mà.

Trong lúc Aru đang trầm ngâm thì Marco đã dí mặt lại gần vì muốn nhìn rõ khuôn mặt dưới lớp mũ kia. Cô thiếu điều ngã ngửa vì bất ngờ mà lùi ra sau vài bước. Marco đã rất lịch thiệp đưa tay đỡ lấy eo cô trước khi chuyện đó kịp xảy ra. Aru đứng thẳng dậy, khách khí cảm ơn.

"Marco, tôi có thể nói chuyện riêng với ngài được không?" Aru lắp bắp.

"Được, yoi"

Anh ta còn chẳng thèm suy nghĩ mà đã đồng ý ngay lập tức, Aru liếc đến Ace đang ngồi cười ha hả cùng với mấy vị sư đoàn thì yên tâm đi theo Marco tới một căn phòng tiếp khách. Marco đưa cho cô một ly trà nóng, còn Aru thì chỉ cười cười cảm ơn anh chứ không uống, thực sự thì cô ngán chúng đến tận cổ. Aru cởi bỏ mũ, tóc dài như thác theo đó mà rũ xuống, đôi mắt đen xám xịt như đêm đông nhìn Marco kiên định.

"Tôi đến với mong muốn ngài có thể chữa bệnh......"

"Ta không còn nhận chữa bệnh nữa rồi,yoi!" Marco phủi tay. Anh đã tự thề với bản thân sẽ không tự ý chữa thương cho người lạ, sau cái lần mà anh thất bại trong việc cứu sống ông già kia và cả Ace. Marco đã nghi ngờ năng lực của bản thân và không còn tự tin với chúng nữa. Đến giờ thì cánh tay của anh vẫn còn run lẩy bẩy khi chữa mấy vết thương ngoài da cho chính đồng đội của mình. Anh không nghĩ rằng mình có khả năng làm điều đó với một người hoàn toàn xa lạ. Aru biết điều đó, có lẽ anh vẫn còn ám ảnh quá khứ, lúc mà hai người thân thiết nhất bên cạnh anh cứ thế chết đi.

"Ace vẫn còn sống!"

Marco tim như hẫng lại một nhịp vì câu nói của Aru, sau đó lại thở dài rồi nằm ngửa ra dựa lưng vào ghế. Một câu nói đùa của người lạ có thể khiến anh hụt hẫng đến thế "Đùa không vui đâu cô bé!"

Hmm, thì ra mỗi lần nói chuyện nghiêm túc là sẽ bỏ yoi khỏi câu à? Nhưng cho dù dáng vẻ của cô có chút nhỏ nhắn hơn so với tuổi thì việc gọi một đứa sắp 18 tuổi như cô là cô bé thì có hơi xấu hổ đấy.

"Ngài không tin cũng là chuyện thường, nhưng anh ta vẫn còn sống khỏe mạnh và đang ngồi ngoài kia tán phét với các thành viên kìa!" Aru chỉ tay về phía khoang trước, sau đó thì bình tĩnh ngồi ăn bánh trong khi Marco chạy như bay ra xác nhận.

Marco đảo mắt một vòng, nhận ra trong số các gương mặt quen thuộc thì xuất hiện thêm một kẻ mặc áo choàng đeo mặt nạ đang pha trò mà cười đùa.

"ACEEEEEEE" anh hét lên, cái tên mà bao lâu nay không ai dám nhắc đến, bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng mà im lặng đến nghẹt thở. Mà cái tên Ace giống như một thói quen, hắn quay lại rồi đáp trả Marco "Hả?". Aru thở dài, vậy mà còn nói sẽ cố gắng che giấu thân phận, người ta chỉ mới gọi tên thôi đã vội trả lời ngay rồi. Cô khẽ nhíu mày, đặt miếng bánh cắn dở trở lại đĩa, thức ăn ở đây ngọt hơn cô nghĩ.  Ngay thời khắc Ace đáp lại lời của Marco, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn, còn hắn thì lại bịt miệng như thể đã nói ra một chuyện hết sức quan trọng cần giữ bí mật. Aru từ bên trên nhìn xuống, thấy hắn đang luống cuống không biết phải làm sao thì cười mỉm. Tên ngốc này thực sự không thể giữ bí mật được mà "Anh có thể cởi áo choàng ra được rồi Ace!" Aru chống tay lên lan can nhìn hắn ta phô trương mà hài lòng, như vậy mới giống Ace chứ, mặc kín đáo quá quả nhiên không quen mắt.

Đảo mắt một vòng, một số kẻ vì sốc quá nên đã ngất tại trận, một số thì ngơ ngác như không tin vào mắt mình, còn lại đa phần là khóc rống lên sau đó nhào tới ôm hắn tới tấp. Và ngay cả thuyền trưởng của họ, Marco cũng đang khóc đến nức nở bên cạnh Aru. Cô thở dài, cũng không biết chuyện khóc lóc này sẽ diễn ra trong bao lâu. Sau một khoảng thời gian (dài) khóc sướt mướt thì trời tối hẳn, bọn họ lại đòi tổ chức tiệc nên ầm ĩ cả tàu. Aru phải nhét cả vải vào tai để chặn đống âm thanh hỗn tạp.

Ace vẫn như vậy, thích uống rượu và cười đùa với các thuyền viên. Aru thì ngồi yên lặng một chỗ thưởng thức những món ăn ngon lành mà không tham gia vào mấy trò ngu ngốc mà Ace bày ra. Trông cái bộ dáng nhảy múa của hắn ta xấu thật đấy, xấu đến mức khiến cô bật cười.

"Em cởi áo khoác ra rồi nhỉ yoi?" Marco đưa tới cho cô một đĩa hoa quả.

"Vâng, vì em không muốn dọa mọi người. Bọn họ cứ luôn miệng gọi em là phù thủy!"

"Đừng để ý đến họ, chỉ là họ quá ngạc nhiên mà thôi!"

"Không sao, em đã khá quen với chuyện này rồi!"

"Nhưng bộ dáng mặc áo choàng của em rất quen mắt, dường như ta đã từng thấy ở đâu rồi thì phải......yoi..." Marco xoa xoa cằm như thể đang cố nhớ lại chuyện gì đó, còn Aru ngồi cạnh lại hết sức căng thẳng. Có lẽ anh đã từng thấy tờ truy nã "siêu trộm bí ẩn", và cô không muốn để mọi người biết đến cái tên đáng xấu hổ đó một chút nào. Aru cười cười lảng tránh câu nói của Marco "Thật...thật may là mọi người không thắc mắc quá nhiều về sự hồi sinh của Ace..."

"Ừm.....Có lẽ đây là một phép màu yoi" Marco hướng ánh mắt ôn nhu nhìn về phía các thành viên đang cười đùa vui vẻ đằng kia mà không ngừng được cười. Anh đã nghĩ rằng mọi thứ chỉ là mơ, nhưng có tự tát vào mặt bao nhiêu cái cũng không tỉnh mà chỉ cảm thấy đau đớn, anh đã cảm tạ trời đất vì một lần nữa cứu rỗi người thân của anh. Marco lại quay qua nhìn Aru, một cô bé nhỏ tuổi nhưng vẻ mặt lúc nào trông cũng thật chững chạc.

"Anh sẽ cố hết sức để chữa được bệnh của em, Aru-yoi!" Marco.

"Vâng, tôi cảm tạ ngài...."

"Hãy gọi anh là Marco, gọi là ngài có vẻ trịnh trọng quá, yoi" Marco xua tay.

"Nhưng ngài lớn hơn tôi khá là nhiều tuổi, và cũng là người rất mạnh nữa." Aru cắn một miếng dứa đáp trả.

"Vậy thì gọi là anh Marco đi. Bởi vì em là người cứu mạng Ace, và cũng là bạn của Ace nên hãy xem chúng ta là người một nhà, Yoi" Marco hướng đôi mắt mong chờ về phía Aru, cô nàng là người dễ mềm lòng nên đã đồng ý ngay sau đó. Mặc dù rất bất hợp lý khi gọi người đáng tuổi cha chú mình là anh.

"Này Aru!! Mau ra nhảy cùng chúng tôi đi!!"

Ace chạy tới với cái vẻ mặt hào hứng lắm, và cô cũng biết sẽ có chuyện không hay xảy ra nên định chuồn đi trước khi Ace kịp chạy đến, nhưng không may là bị Marco túm được và xách ra giữa bàn tiệc luôn. Aru bị vây quanh bởi hàng tá người, tiếng cười đùa và tiếng nhạc khiến cô chóng mặt. Ace thì đang đặt cô lên vai rồi xoay vòng vòng mặc cho cô có mắng chửi thế nào. Sau một hồi đứt hơi vì la mắng Ace thì cuối cùng cô cũng đầu hàng mà nhập hội cùng bọn họ. Trong không khí vui vẻ và tràn ngập tiếng nô đùa, Aru đột nhiên quên mất bọn họ là những người xa lạ, cũng không hiểu tại sao lại mang cho cô không khí ấm cúng đến thế.

Ace đã thách thức Aru uống rượu, và với cái tính hiếu thắng cô đã đồng ý ngay sau khi nghe vài câu khích đểu. Những người khác khá bất ngờ vì Ace đã hoàn toàn gục trước Aru. Cô phất áo, một lũ trẻ trâu mà dám đấu với cô, một kẻ có hệ thống và lén dùng hết tất cả số item giải rượu. Mặc dù là gian lận, nhưng đó là cách sinh tồn ở thế giới khắc nghiệt này mà. Nhìn đám người lăn ra ngủ mà hoài niệm, những năm còn chạy lông nhông làm nhiệm vụ cũng đã từng gia nhập một băng hải tặc nhỏ, sau đó không lâu thì bọn chúng bị bắt hết còn cô lại may mắn trốn thoát. Đến giờ cô còn chẳng nhớ rõ mặt tên thuyền trưởng ấy kìa. Nếu như gặp lại, cô nhất định sẽ lột da từng đứa vì chúng dám lừa một con nhóc 9 tuổi và mặc cho nó đi làm mồi nhử hết băng này đến băng khác mà cướp bóc.

Aru tu một hơi hết ly nước lớn, cái vị đắng chát của rượu khiến cô không thoải mái, những người tỉnh táo chẳng còn lại bao nhiêu, Marco cũng lăn ra ngủ giữa sàn. Aru bị vây quanh bởi mùi cồn, hơi nồng nặc sộc lên mũi khiến nó đỏ lên. Đôi mắt lười nhác ngắm nhìn bầu trời đen kịt những mây.

"Gấp gáp đi báo tin như vậy sao?"

Aru hướng ánh mắt về phía con bồ câu trên cao, dùng tia nước mà bắn đứt đôi cổ nó. Con chim rớt xuống biển rồi chìm không thấy xác. Aru khịt mũi, hướng về khoang sau của thuyền, một con chuột lén lút đang hoảng loạn vì nhìn thấy bồ câu đưa thư của mình đột nhiên rớt xuống biển. Aru cũng lấy làm lạ, tại sao lại không dùng den den mushi báo tin thay vì dùng bồ câu lộ liễu thế kia. Hắn nhanh chóng nhận ra sự có mặt của Aru mà rút ra một con dao găm.

"Ranh con nhiều chuyện, chết đi cho bớt phiền phức!"

Hắn cứ vậy mà chĩa dao đâm về phía cô. Aru có thể một lúc nhìn ra đến hơn 10 điểm sơ hở của hắn, nhưng nếu hắn chết thì rất khó giải thích với Marco. Trong lúc đang phân vân nên giết hay chỉ đánh cho hắn bất tỉnh thì từ phía sau, một thanh kiếm đột nhiên phi đến mà đâm thẳng cuống họng tên kia. Máu bắn ra tung tóe, làm vấy bẩn cả đôi giày của Aru. Cô khẽ nhíu mày, cô ghét việc quần áo và giày dép của mình bị dính bẩn, nhất là dính máu, trông cái màu đỏ này thật chói mắt.

Một anh chàng nhỏ con bước đến cái xác của tên kia rồi rút thanh kiếm từ cổ họng hắn ra. Aru đang cố nhớ lại tên của anh ta, hình như là Haruta, sư đoàn trưởng số 12 và là người nhỏ con nhất trong tất cả. Cô nhớ là anh ta không có mặt trong bữa tiệc nên mới khá tỉnh táo đứng ở đây.

"Cảm ơn cậu Haruta!"

"Khá là ngạc nhiên vì cậu có thể biết tên của tôi trong khi chưa có ai giới thiệu qua hết. Rốt cuộc thì cậu là ai?"

Haruta chĩa kiếm ngược lại về phía Aru, cậu trai này trông khá khó tính bởi cái mặt cứ cau có suốt.

"Các cậu đều có giấy truy nã hết mà! Tôi đã xem qua chúng trước khi đặt chân lên con tàu này"

Haruta nghĩ một lúc, sau đó cất kiếm đi. Ban nãy cũng chỉ vô tình đi ngang qua, ai ngờ chứng kiến một cảnh uy hiếp của đồng đội với khách. Cũng không kịp nghĩ ngợi mà phóng kiếm ra luôn.

"Hắn ta đã cố tình truyền tin tức ra ngoài" Aru chỉ tay vào cái xác "Có vẻ đó là tin về Ace".

Haruta có vẻ nhẹ nhõm hơn, đối với một kẻ phản bội thì có chết cũng không hết tội. Sau đó lại quay qua nhìn Aru đang ngáp ngắn ngáp dài "Lần sau có chuyện như vậy thì cô nên báo với thành viên khác nữa, chẳng may bị thương thì sao?"

Haruta vừa nói, mặt hơi ửng đỏ, nhìn qua thật giống một cậu trai mới lớn lần đầu đi dặn dò người khác vậy. Trông cái mặt cục súc thế kia nhưng lại tốt bụng ấy chứ.

"Ừ, tôi hiểu rồi và cũng cảm ơn cậu vì đã giúp tôi." Aru đáp lại.

"K....Không có gì!"

___________________

[4/3/2021]

Fact: Aru không phải là người có lòng trắc ẩn, nếu đã là địch nhất định sẽ một kiếm chém chết. Nhưng dạo gần đây lại có sở thích hành hạ người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top