Chương 35 : Kirishima
Hơi nước xung quanh hòn đảo từ từ bốc lên như khói, toàn bộ vùng biển thấp thoáng vì được bao phủ bởi lớp sương trắng này, giống như một dinh thự cổ tích.
Ace và những người khác sẽ đến hòn đảo đầy sương mù quanh năm bao phủ bởi hơi nước này. Một địa danh tiếng tốt, nhưng tự nhiên ẩn giấu khó tìm, thậm chí còn bị rất nhiều hải tặc coi là dối trá.
"Ace, chúng ta đã tìm kiếm ở đây hơn mười ngày rồi, bỏ cuộc đi thôi..." Einstein, một hoa tiêu, nhăn mặt phàn nàn.
Ace đang ngồi ở mũi thuyền buông cần câu trong tay xuống, ngả người ra sau, nhắm mắt lại mỉm cười: "Chúng ta tìm lại đi, Kirishima nhất định tồn tại."
"Haizz. . .đúng là hết cách với cậu mà." Einstein cam chịu cầm lấy ông nhòm, trong lòng nguyền rủa thủ phạm.
Lý do bắt đầu từ nửa tháng trước. Sau khi rời đảo Imaba, họ vô tình dừng lại ở một hòn đảo xa lạ. Ace, người gần như có thể nói chuyện với bất cứ ai, lại trở thành bạn bè với ông chủ nhà hàng trong bữa trưa.
Chủ nhà hàng này hơn 40 tuổi và nói rất nhiều, có lẽ vì hòn đảo này hoang tàn và nghèo đói nên rất ít tên hải tặc chịu ở lại. Khi gặp Ace và những người còn trẻ và chưa có khí chất không đáng sợ, cuộc trò chuyện bắt đầu ngay lập tức. Sirhe và những người khác rất thiếu kiên nhẫn với những lời tự khoe khoang và than vãn kéo dài và vô ích đó, nhưng Ace là người duy nhất lắng nghe với sự thích thú. Tiểu Viễn cảm thấy rất xấu hổ khi nhóm bọn họ sau bữa tối vẫn còn chiếm chỗ và không muốn rời đi, vì vậy cô đã chủ động lấy tạp dề và bắt đầu giúp ông chủ dọn dẹp bát đĩa.
"...Không ai tin những gì tôi nói! Tôi đã nói với họ rằng tôi thực sự đã đến Kirishima. Nơi đó, pfffft, giống như một xứ sở thần tiên vậy......" Ông chủ ôm khuôn mặt mập mạp trìu mến nói
Những người qua đường đang nhìn đều tỏ vẻ chán ghét, Ace không để ý, tiếp tục dùng nĩa ăn miếng thịt xắt nhỏ, nuốt xuống sau đó hỏi: "Ông chú, làm sao để tới được đó?"
Nói đến đây, ông chú hào hứng nói: "Lúc đó còn trẻ chưa hiểu biết nên đi câu cá khi trời còn nhiều mây sau đó gặp phải gió lớn. Đến khi gió ngừng, tôi đã bị lạc, tôi nghĩ điều tệ nhất xảy ra là có thể là tôi sẽ phải chết, nên tôi chỉ cúi đầu mặc cho thuyền tự trôi. "Ông chú thần bí đến gần Ace, xua tay nói: "Tôi nhìn thấy chiếc thuyền sắp va vào tảng đá! Cậu nghĩ xem, sau đó thì sao?...........! Tôi đã thực sự đã đi qua! Thuyền của tôi tôi đã đi xuyên qua hòn đá đó ! Cậu nói xem nó có thần kỳ không!"
"Wow! ghê thiệc!" Ace gật đầu nhanh chóng.
"Tsk, đó chỉ là ảo ảnh thôi." Einstein thẳng thừng bác bỏ điều đó.
"Đi, đi chỗ khác chơi.Không biết gì thì đứng nói nhảm. Đó là một phép lạ! Lông còn chưa mọc đủ đừng ở đây nói linh tinh" Ông chủ nhìn Einstein với ánh mắt khinh thường.
"Tôi..." Là hoa tiêu nên hắn coi thường những thứ phản khoa học! !
Andre và Silhe nhanh chóng tóm lấy Einstein đang bốc đồng, và Sirhe nói: "Tôi thấy tâm trạng Ace đang đang rất tốt. Mặc kệ đi mà."
Andre gật đầu nói: "Thật ra cũng không có gì cả, người ở nơi xa không có học thức, cho nên thần thoại hóa những chuyện khó hiểu này. Đương nhiên, họ sẽ không nghe những lời nói phá hoại niềm tin của ngươi."
Einstein vẫn làu bàu bất mãn, quay người trút giận lên quả hồng mềm: "Cô ngốc đâu, còn đứng đó làm gì nữa! Mau đi lấy trà cho tôi."
Tiêu Viễn lập tức đặt bát đũa trong tay xuống, vội vàng pha trà.
Andre cau mày, liếc nhìn Ace đang không chú ý tới chuyện bên này, quyết định không nói gì, dù sao tính tình tốt bụng của Tiêu Viễn về cơ bản là tùy tiện, chỉ cần không vượt quá giới hạn của cô ấy, bây giờ muốn đột nhiên thay đổi cũng khó, phải làm từng bước một.
Nhưng Sirhe không tốt bụng như Andre, cậu ta đá Einstein ra khỏi ghế trừng mắt: "Sao tâm trạng không tốt lại đi bắt nạt cô ấy? Có còn là đàn ông không vậy?" Cậu được mẹ nuôi dưỡng cho nên không thể chịu nỗi những kẻ bắt nạt con gái.
"Không... là đầu bếp, ăn uống là trách nhiệm của tôi. Anh ấy không có ức hiếp tôi..." Tiểu Viễn bưng khay đi tới, lần lượt đặt trà trước mặt mấy người rồi đưa một chiếc cốc khác cho Ace và chủ quán.
"Thế, của em đâu?" Andre hỏi, nhìn vào tách trà.
"Em sẽ đi dọn đồ đạc, hiện tại không thể uống được." Tiêu Viễn dùng tạp dề lau tay, cười nói.
Einstein nhấp một ngụm trà, xòe tay nói: "Thấy chưa, cô ấy cũng nói là tôi không bắt nạt cổ. Cậu không biết, đối với cô ngốc này, chỉ khi nào tôi bắt nạt Ace thì mới là thực sự bị bắt nạt cô ấy."
"Bắt nạt tôi á?" Ace đang nói chuyện với ông chủ quay đầu nhìn Einstein, cậu ta dường như chỉ nghe thấy ba từ khóa này và nở nụ cười rạng rỡ nói: "Được thôi, lát nữa chúng ta lại bàn." Nói xong, cậu ta xoa nắm đấm một cách háo hức.
"....Xoạt."
Sirhe và Andre nhìn Einstein với vẻ khinh thường, người hoàn toàn không đáng được thông cảm.
"..."
Nhưng ở đây, Tiêu Viễn vừa mới cười đã tối sầm mặt lại, thấp giọng nói: "Vết thương của Ace trong trận chiến với Wesen vẫn chưa lành, đừng có lại lôi cậu ấy đi đánh nhau nữa."
Einstein lập tức muốn nôn ra máu sau khi nghe. Bị thương! ? Cậu ta mà bị thương rất nặng! Chỉ là hơi mệt vì haki thôi! !
Mà này, hắn chủ động lôi cậu ta đi đánh nhau khi nào? Mỗi lần đều là hắn ta đơn phương bị đánh, người bầm tím ,sưng mặt là hắn đây này , không phải sao ? ! Gái ơi gái, sự khác biệt trong cách đối xử của cô quá rõ ràng rồi đấy! !
Nhưng Tiêu Viễn lại không quan tâm đến chuyện này, chỉ để lại vài câu rồi giận dữ bỏ đi.
"Tôi biết hôm qua anh đã gian lận khi đánh bài."
Ba người nghe xong lời này đều sửng sốt một lát. Sau đó Andrei và Sirhe phản ứng và chèn ép, vặn vẹo Einstein.
"Chết tiệt! Trả lại tiền cho tôi!"
"...Hôm qua tôi thua chỉ còn cái quần lót. Là cậu lừa tôi. Cậu thực biết cách bắt nạt bác sĩ."
"Không liên quan gì đến nghề bác sĩ cả! Nếu không phải trả một nghìn Beri lại đây cho tôi , tôi nhất định sẽ đánh anh!"
"Đánh hắn!!"
.........
Giả vờ như không nghe thấy chuyện gì đang xảy ra ở bên cạnh, Ace tiếp tục chống cằm nghe ông chủ nói về Kirishima.
"...Tôi vừa mới xuyên qua tảng đá, sau đó xuyên qua vách núi, xuyên qua rừng cây, không biết loạng choạng bao lâu, khi tỉnh lại đã phát hiện mình bị một đám người vây quanh."Ông chủ nói một hơi dài.
"Vậy là đến Kirishima?!" Mắt Ace sáng lên.
"Đúng vậy đó! Haiz... Chuyện này ta đã cằn nhằn lâu như vậy, còn vì ngươi mà tin, người khác, ngay cả bà nhà tôi cũng đều cho rằng tôi nói linh tinh." Ông chủ thở dài, sau đó nói tiếp: "Hòn đảo đó thực sự rất đẹp nhưng đẹp nhất là về đêm. Trên đảo sẽ có rất nhiều quả bóng siêu lớn, nhiều màu sắc khác nhau, một số quả bóng có đèn màu bên cạnh, đứng dưới chúng bạn sẽ có cảm giác mình thật nhỏ bé, giống như những con kiến."
"Tôi cũng muốn tận mắt nhìn thấy nó..."
"Hahaha, vậy cậu thử xem đi." Ông chủ nói xong liền vỗ vai Ace động viên.
"Tôi nhất định sẽ đi!!" Ace gật đầu, đứng dậy đội mũ, ánh mắt quét qua từng người một, Andre cùng Sirhe... Thẳng đến Einstein bị đánh thành đầu heo, kinh ngạc nói: "Mặc dù phải đấu với tôi, nhưng anh cũng không cần phải tự ngược đãi bản thân như vậy chỉ để khởi động..."
"..." Ai thèm khởi động! Tôi là bị đánh! ! Einstein nhìn chằm chằm một cách đáng thương.
"Pfft!" Sirhe và Andre che miệng cười khúc khích.
Ace nhướng mày, đặt hành lý lên lưng nói: " Mọi người, nghỉ ngơi đủ rồi, hãy xuất phát thôi! Ra khơi!"
"Được thôi! Tôi đã muốn rời đi từ lâu rồi!"
"Hahaha, cậu muốn sớm đấu với Ace à!"
"Được thôi, chúng ta đấu. Nhắc mới nhớ, sau khi nói chuyện với ông chú, tôi cảm thấy rất đói..."
"Này, cậu vừa ăn xong đấy, đồ ngốc!!"
"Tôi sẽ chuẩn bị cho Ace-san!"
"Đừng làm hư cậu ta nữa..."
Ông chú chủ quán thở dài nhìn mấy người trẻ đang chơi đùa lên thuyền rồi bất đắc dĩ quay lại quán. Suy nghĩ một lúc, ông chủ đột nhiên thay đổi sắc mặt và hét lên.
"A!! Mấy đứa vẫn chưa trả tiền mà!!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top