Chương 20 : Thong dong

Imabashima là hòn đảo nổi tiếng ở Tân Thế giới với vẻ đẹp của lá rụng.

Những cây lều độc đáo trên đảo có thân cây cao thẳng, thân chắc khỏe, thân cây rỗng tự nhiên, không bị sâu bọ tấn công do có mùi thơm đặc biệt. Một cây lều hơn chục năm tuổi có thể dùng làm nhà nên trên hòn đảo này không có một ngôi nhà xây nào, người ở đây từ xa xưa đã sống trong những ngôi nhà trên cây rộng rãi. Khi mỗi đứa trẻ sơ sinh ra đời, cha mẹ sẽ tự tay trồng cây con và cùng con cái vun trồng, khi những cây con yếu ớt lớn lên thành cây lớn tức là con cái đã có thể gánh vác gia đình của mình.

Ngoài ra, lá của cây lều cũng là một cảnh tượng đáng chú ý.

Những chiếc lá cam hình quả đào mọc lên và thành hình nhanh chóng vào mỗi buổi tối, rồi héo dần khi mặt trời mọc ,cho đến khi chiều tối mới rụng hết. Những chiếc lá rụng đầy màu sắc suốt ngày ,so với hoa anh đào hồng tựa tình yêu tuổi trẻ của thiếu nữ, lá cây lều rụng càng giống ánh hoàng hôn đỏ rực bên nhau suốt cuộc đời, cảm giác gắn bó khi ở bên nhau.

Hôm nay lại có một chiếc tàu hải tặc nữa đến hòn đảo yên tĩnh và thanh bình này, trên tuyến đường Đại Hải Trình rộng lớn có rất nhiều hải ặtc, đây không phải là chuyện lạ gì, cư dân trên đảo đều bận rộn với công việc của mình và đặt niềm tin tuyệt đối vào những người bảo vệ chịu trách nhiệm cảnh giác.

Tiểu Viễn tay trái cầm tiền, tay phải kéo Ace đang ngủ say, vui vẻ xuống thuyền. Sau khi chia tay Andre, cả hai cùng đi về phía những con phố sầm uất nhất.

"Anh Andre vừa nói sẽ chịu trách nhiệm mua thịt và gạo. Chúng ta chỉ cần chuẩn bị quần áo và nguyên liệu thôi..." Tiểu Viễn nhìn tờ giấy trong tay lẩm bẩm.

Ace dụi dụi mắt buồn ngủ, vươn vai vui vẻ: "Gần đây tôi ở trên biển, chán quá... A, nhắc mới nhớ , sao không thấy Einstein đâu nhỉ?"

Hoa tiêu nhát gan hiếm khi rời khỏi Ace hành động một mình.

Tiêu Viễn dùng ngón trỏ gõ nhẹ môi dưới, suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười: "Thuyền vừa dừng là anh ấy đã lao vào đảo rồi, xem ra hòn đảo này rất an toàn, sẽ không có nguy hiểm gì cả."

"Là vậy à..." Ace gật đầu, ghé sát mặt Tiêu Viễn, liếc nhìn nội dung trên tờ giấy rồi đứng thẳng nắm lấy tay Tiêu Viễn nói: " Trước khi mua quần áo, chúng ta đi ăn chút gì đi, giờ ăn trưa sắp đến rồi."

Tiểu Viễn giơ cánh tay còn lại lên, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng, nghi hoặc nói: "Bạn học Ace... chúng ta mới ăn sáng cách đây 2 tiếng." Cậu ấy ăn xong liền ngủ mất.

"Haha...đúng vậy." Ace gãi gãi đầu: "Vậy chúng ta ăn trưa trước nhé!"

"Không được đâu!" Tiểu Viễn bĩu môi phản bác: "Ace-san vừa ăn xong liền ngủ, vừa mới thức dậy lại ăn ngay, như vậy không tốt cho sức khỏe của cậu. Chúng ta phải đi mua sắm trước đi."

Ace khoa trương sờ bụng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nghe lời đầu bếp."

"Hì hì." Tiêu Viễn bắt lấy tay cậu hai người đang nắm chặt, nhướng mày cười rạng rỡ với Ace.

Bắt gặp nụ cười ngọt ngào của Tiêu Viễn, Ace không khỏi ngửa mặt lên trời thở phào nhẹ nhõm.

Không biết bắt đầu từ khi nào nhưng giờ đây, cô đầu bếp nhút hát, lòng tự trọng thấp, thích khóc giờ đã có thể thoải mái thể hiện vẻ đẹp của mình.

Cô gái bên cạnh không còn là cô gái gầy gò, phục tùng như lần đầu bọ họ gặp nhau. Bộ đồng phục học sinh màu trắng được giặt trước đó từ lâu đã được thay thế bằng một chiếc váy trắng tươi tắn viền xanh lá cây, trên đó khoác thêm một chiếc khăn choàng nhỏ màu cam. Mái tóc khô xơ và bồng bềnh cũng bóng mượt được tinh nghịch buộc thành hai bím đuôi ngựa thấp. Khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm do được dinh dưỡng dồi dào ngày càng trở nên thanh tú, dễ thương, dần dần bộc lộ nét nhỏ nhắn, thanh tú đặc trưng của những cô gái Biển Đông.

Cậu tin rằng chẳng bao lâu nữa, cô ấy sẽ còn trở nên nổi bật hơn nữa...

Nói đến đây,... cảm thấy có chút mâu thuẫn... cậu muốn Tiểu Viễn được hạnh phúc, nhưng cũng muốn cô ấy vẫn như vậy...

Đối mặt với cảm giác khó hiểu xa lạ như vậy, Ace ngơ ngác xoa xoa thái dương, trong nháy mắt, sự chú ý của cậu bị quầy thịt nướng của ông già bên cạnh hấp dẫn, kéo Tiểu Viễn đi mua thịt.

"Tôi muốn 100 xiên! Làm ơn lấy giúp tôi đi ông già!"

"Này đợi đã!"

Tiểu Viễn tát thuyền trưởng nhà mình một cái, xua tay nói: "Bạn học Ace,cậu ăn no như vậy lát nữa phải làm sao đây!"

"Chỉ 100 xiên thôi, không sao đâu..." Ace vừa chảy nước miếng vừa nói với ông già bán thịt đang chết lặng.

Nhìn thấy ông lão đã xắn tay áo bắt đầu nướng thịt, Tiểu Viễn không khỏi cầm tiền bắt đầu thanh toán. Ace là người rất nguyên tắc, tuy có thói quen ăn bám nhưng chưa bao giờ lợi dụng người già, phụ nữ và trẻ em.

Ace đang nóng lòng chờ ăn thịt, Tiêu Viễn đưa tay kéo cậu đến một cửa hàng quần áo gần đó, nghiêm túc nói: "Nướng thịt còn rất lâu nữa mói xong, bây giờ chúng ta đi mua một ít quần áo có được không? "

"Mua quần áo xong có đi ăn trưa không?" Ace lau nước miếng

"...Được rồi, chúng ta sẽ ăn trưa."

Chàng trai và thiếu nữ nắm tay nhau bước vào cửa hàng quần áo, người bán hàng nhanh chóng chào đón, thái độ nhiệt tình của anh ta khiến Tiểu Viễn cứng đờ, lùi lại vài bước trốn sau lưng Ace.

Cô ấy vẫn chưa giỏi đối mặt với người lạ...

Ace tựa hồ tâm tình rất tốt, vỗ nhẹ mu bàn tay của cô, hừ một tiếng rồi kéo cô vào nhà, tò mò hỏi: "Tiểu Viễn, em có biết em muốn mặc bộ quần áo nào không?"

Tiểu Viễn thò đầu ra, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh Andre và Einstein không cần, chỉ có chúng ta mới cần mua quần áo mới. Ace, cậu cần một số quần áo có thể bảo vệ khỏi mặt trời trên sa mạc, tôi cũng vậy. Về quần áo đông, Einstein nói rằng chúng ta cần đến cửa hàng chuyên dụng để may theo yêu cầu. " Đảo Imaba không cần quần áo mùa đông, nơi có nhiệt độ tương đối cao nên chỉ có thể may theo đơn đặt hàng.

Ace gật đầu, ánh mắt không ngừng liếc nhìn quầy thịt nướng ngoài cửa, mũi run run đáng yêu.

Tiêu Viễn kéo chiếc áo sơ mi ngắn màu vàng của mình và chỉ vào chiếc áo khoác đen treo ở phía sau.: "Ông chủ ơi , có cái gì phù hợp với cậu ấy không?"

"Có chứ , có chứ , đợi một chút , tôi mang ra liền." Ông chủ ngồi xổm xuống, nhiệt tình lục lọi trong tủ: "Tiểu thư, cô đang chuẩn bị đi sa mạc à? Hiếm khi có khách hàng mua áo choàng lắm đấy. Nói đến đây, chúng tôi là cửa hàng duy nhất có bán ."

"A. . . . . . " Tiêu Viễn gật đầu, thật ra cô cũng không biết sau này cái này có hữu dụng hay không.

Ace đưa tay sờ sờ chất liệu quần áo của mình, bối rối hỏi: "Trời nóng không phải nên mặc quần áo trắng sao? Ở sa mạc mặc đồ đen sẽ nóng lắm..."

"Màu trắng không thể cản tia cực tím tốt khi ở sa mạc. Mặc dù về mặt lý thuyết, màu đen hấp thụ nhiệt nhưng nó cũng có thể tạo bóng râm để bảo vệ da. ​​Không khí nóng sẽ bốc lên. Nếu cậu mặc áo choàng, không khí lạnh từ phía dưới thổi vào sẽ tạo thành làn gió nhẹ. " Einstein, người không biết đã xuất hiện ở cửa vào từ lúc nào , vừa nói vừa ăn thịt nướng.

"Anh giỏi quá, thật xứng đáng với danh hiệu hoa tiêu giỏi nhất mà." Tiểu Viễn lấy cuốn sổ nhỏ ghi ghi chép chép lại.

"Đợi đã! Thịt nướng đã xong rồi!?" Thuyền trưởng, sự tập trung của cậu hình như đặt sai chỗ rồi...

Giơ tay tránh khỏi cái chộp lấy của Ace, Einstein cắn miếng thịt cuối cùng, lắc lắc mảnh giấy trong tay nói: "Đừng gây rắc rối nữa, bây giờ chúng ta có việc quan trọng hơn phải làm..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top