Chap 9
Hiện cả hai đang tiến đến Núi Đảo Nghịch, trước đó con thuyền nhỏ có ghé qua Mỏm Sinh Đôi, không biết may mắn hay gì mà Inari đang đứng hóng gió trên thuyền lại bị một con cá voi to tổ bố táp lấy nuốt thẳng vào bụng. Kotori trên thuyền đơ người vài giây, ủa cái gì vừa xảy ra vậy, con cá voi vừa ăn cái gì vậy?
"Oái!!! Con cá voi kia mi mau nhả con bạn ta ra!!!"
Con cá voi lặn rồi còn đâu mà hét hả má? Khi nó đang loay hoay không biết nên làm gì để cứu con bạn thì nó lại gặp phải ông đầu hoa Crocus.
"Lại có thêm băng hải tặc nữa sao?"
"Ông ơi!!! Mau giúp cháu cứu bạn với, cậu ấy bị con cá voi này nuốt chửng rồi!!!!"
"Được rồi, nhóc phiền phức, cứ ở đó đi, ta sẽ cứu bạn nhóc"
Nói rồi ông một mạch đi vào trong bụng con cá voi trong sự kinh ngạc của nó. Lúc ông trở ra thì trên vai ông chính là Inari đang run bần bật lên.
"Nari!!"
Kotori nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô bạn đang run bần bật lên kia, nhẹ giọng an ủi con bạn thân đang xuống tinh thần nghiêm trọng vì bị cá voi nuốt.
"Thật sự cám ơn ông rất nhiều, Crocus-san"
Crocus kinh ngạc nhìn nó, theo ông nhớ thì ông chưa xưng tên với nó mà nhỉ?
"Nhóc biết tên ta sao?"
"Vâng, ông từng là thuyền viên của Vua Hải Tặc Gol D.Roger. Ông là người duy nhất có thể khiến bệnh tình của Roger thuyên giảm, ông gia nhập băng vì muốn đi tìm một băng hải tặc khác tên là Rumba vì họ đã hứa sẽ trở lại để đón chú cá voi này-Laboon đúng chứ?"
"Quả thực là vậy...."
"Hì hì, cha tôi đã từng kể về ông rồi, quả thực kiến thức y học của ông rất tốt nha"
"Cha nhóc?"
"Vâng, bạn chí cốt của thuyền trưởng các ông đoá"
Crocus biết ngay đó là ai, chỉ gật đầu một cái rồi lại thản nhiên ngồi đọc báo như chưa có gì xảy ra. Nó quay lại nhìn Inari, hỏi:
"Nari, mayd ổn chưa?"
"Cũng ổn rồi, tao nghĩ cũng nên đi nhanh thôi, không có nhiều thời gian đâu, đến Đại Hải Trình bằng Núi Đảo Nghịch mất khá nhiều công sức đấy"
Nó gật đầu, đỡ cô đứng dậy dìu trở lại thuyền. Con thuyền nhỏ bắt đầu di chuyển đến dưới chân núi, nó từ trên thuyền ló đầu ra la lớn lên:
"Crocus-san, cha tôi ông ấy còn khỏe lắm, mong có ngày chúng ta gặp lại nhau!!!!!!"
Ông ngồi trên chiếc ghế không nói gì, lặng lẽ nở một nụ cười phía sau tờ báo, thầm cầu chúc cho hai đứa trẻ ấy an toàn đến Đại Hải Trình.
Núi Đảo Nghịch, đỉnh núi chính là nơi giao nhau của bốn biển, là nơi có dòng hải lưu cực kì phức tạp, chỉ cần sơ suất chút thôi là phải bỏ mạng tại đây liền. Cả hai đứng dưới đỉnh núi, trầm trồ nhìn ngọn núi hùng vĩ này:
"Địu mớ, sao cứ có cảm giác sắp chết ấy nhỉ?"
"Đừng có trù ẻo chứ con Tori kia!!
"Ơ? Tao đâu có trù ẻo gì đâu chứ?"
"Thôi bỏ chuyện cãi nhau qua một bên đi, việc bức thiết lúc này chính là chúng ta cần đi lên núi, tao sẽ lái thuyền, mày cố gắng đừng để thuyền va phải vách đá là được"
Thuyền của hai người chính là khá nhỏ, cho nên khi tiến lên trên, tốc độ lại có chút nhanh hơn so với những con thuyền hải tặc khác.
"Oa!!! Tốc độ nhanh quá đi!!!!"
"Đừng có đứng đó la nữa Tori, sắp va vào núi rồi kìa!!!"
Kotori bay lên một chút, bốn cánh quạt đập thật mạnh theo hướng ngược lại, gió mạnh đập vào vách núi khiến con thuyền thoát khỏi sự va chạm với vách núi.Nhưng mà tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, không đụng vách bên phải thì cũng sắp đụng vách bên trái.
"Sắp va vào nữa rồi kìa!!!!"
Nó liền sử dụng bốn cái quạt để vào khoảng trống giữa con thuyền cùng vách đá, cả hai cùng lúc va chạm vào nhau, kéo lê bốn cái quạt đi một đoạn, sau đó cũng may nhờ có dòng chảy khá phức tạp nên nó mới có thể rút bốn cánh quạt về.
Sau nhiều cố gắng và nỗ lực, hai người cuối cũng cũng đến đỉnh nhưng mà thuyền nhẹ quá, vừa đến đỉnh là thuyền bay lên trời luôn. Thế là chúng nó không cần theo dòng hải lưu đi xuống Đại Hải Trình mà bay đến luôn, một cảm giác rất ba chấm.
Sau màn bay xuống Đại Hải Trình của bộ đôi gây hoạ, cả hai vẫn chưa thể vững vàng để tiếp tục chuyến đi được, hai đứa nó thay phiên nhau ói ra hết chỗ cơm trưa, mệt mỏi nằm dài trên boong thuyền.
Khi tinh thần đã được chỉnh đốn, cả hai mới bắt đầu đi tiếp. Inari đứng trong phòng bếp điều chỉnh bánh lái, cũng do là thuyền nhỏ quá không có chỗ để đặt bánh lái, có mỗi phòng bếp là rộng thôi nên đặt tạm, cô đang nhìn nam châm thì Kotori bước vào, không thèm ngại ngùng vì đã đá hỏng cửa phòng.
"Nè Nari, chúng ta đến đây được không?"
Theo yêu cầu của Kotori mà cả hai đã phải lênh đênh trên biển gần ba tuần nay. Lương thực trong bếp gần cạn kiệt, hoặc nói đúng hơn là cạn lâu rồi, chẳng qua là nhờ mấy đàn bướm của Kotori đi trộm lương thực mới cầm hơi sống qua ngày được.
"Bao giờ chúng ta mới đến nơi vậy hả Nari?"
Inari cũng là mấy ngày nay chưa có gì vào miệng nên tinh thần cũng sa sút mệt mỏi. Cô lờ đờ nhìn chiếc nam châm, nhìn một lúc lâu sau cô bật người dậy hớn hở nói:
"Chúng ta gần đến nơi rồi, mày mau chuẩn bị đi là vừa"
Như gặp mưa giữa sa mạc, như hủ nữ nhìn thấy trai gei, như các bạn đang đọc nhìn thấy crush, nó cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn ra, vui mừng đi chuẩn bị để lên đất liền. Nơi đặt chân đếm của cả hai, cũng chính là nơi mà Kotori yêu cầu, chính là Vương quốc Alabasta.
Giấu thuyền vào một khe đá để hải quân không phát hiện, hai người ăn mặc kín mít vui vẻ chạy vào thị trấn, trước đó lại được Inari đã rủ lòng thương phát lương để nó có thể ăn cơm, còn bản thân cô thì lại lết xác đi mua lương thực cùng nước uống.
Nó cầm chỗ tiền mà cô đưa háo hức tìm một cái nhà hàng, và nhìn thử xem, nó đã phát hiện được một cái. Nó vui mừng chạy thật nhanh đến cái nhà hàng xấu số đó, bước vào trong, nó khá ngạc nhiên khi ai cũng nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên đang gục mặt vào đĩa cơm. Cơ mà sao nó thấy quen mắt thế nhỉ?
"Nè chú gì ơi? Có chuyện gì vậy ạ? Sao mọi người cứ nhìn chằm chằm vào anh ta thế?"
"À, chẳng là chàng trai trẻ đó đang thì gục mặt vào đĩa cơm, chúng tôi e là có chuyện..."
À nó nhớ ra đó là ai rồi, anh dâu của nó!!!!! Ơ mà không phải nó đã bảo anh First Mate trông chừng anh dâu sao? Sao lại ở đây?
Đang nghĩ ngợi thì người thanh niên kia bật dậy như xác sống làm mọi người trong quán giật mình dạt sang hai bên tường, trái với sự lo lắng của họ thì chàng trai ấy lại rất bình thản lấy váy của một cô gái đứng gần đó lau mặt, nói đúng một câu khiến mọi người phẫn nộ.
"A, tôi ngủ quên mất"
"Ra là cậu ngủ quên hả?!!"
A la, thủng màng nhĩ rồi. Nó len qua các kẽ hở, vui vẻ vừa chạy vừa gọi:
"Ace-nii-san!!!"
Nghe thấy tên mình, Ace quay lại thì bắt gặp cô em gái út của băng Râu Trắng liền hớn hở ra mặt, gọi lại:
"Kotori, em cũng ở đây cơ à?"
"He he, em mà" Nó ưỡn ngực tự hào: "Mà sao anh lại ở đây, rõ ràng em đã bảo Marco-nii-san trông anh rồi mà?"
"Anh đã xin Marco cho đi chơi rồi, chơi xong ở đây thì anh phải về thôi"
"Anh nói dối, anh đang đi tìm Teach để trả thù, đúng chứ?"
Nói đến đây là gương mặt Ace đen kịt như đít nồi gạo nhà tác giả, tay nắm thành quyền, kẽ răng như rít lên
"Em tạm tha cho anh lần này, nếu còn chơi liều nữa, em mách với tên phượng hoàng xanh nào đó thao anh nát cúc"
Mặt Ace đang đen xì giờ thì đỏ bừng, anh đang tự hỏi làm sao nó biết hay thế?
"Anh đang hỏi em làm sao em biết hả, đơn giản thôi, mắt trái em, anh dâu à~"
Thôi chết, anh quên mắt trái của em út có thể nhìn thấy quá khứ, vậy là đêm hôm ấy....
"Đừng bảo với anh là em..."
"Ahihi, đêm hôm ấy mãnh liệt lắm Hoả Quyền Ace à~"
Thôi xong, anh chỉ mong có cái lỗ nào quanh đây để chui xuống quá. Nó nhìn Ace lúng túng, mặt đỏ như gấc mà nở một nụ cười cực biến thái, nó thầm khen ngợi người anh cả nhà mình vớ được một cực phẩm tiểu mĩ nhân.
"Mà cha có khỏe không anh? Cả Thatch-nii-san nữa?"
Nói đến Thatch là y như rằng mặt Ace lại trầm xuống, đó đúng là một chuyện không đáng xảy ra.
"Bố vẫn khỏe, mỗi ngày uống gần chục hũ rượu. Còn Thatch đã tỉnh lại gần tháng nay rồi, vẫn đang nằm trong phòng y tế ấy" Ace thở dài "Cũng may là em có gài một con bướm và cảnh báo trước với Marco nên không có gì quá nghiêm trọng đấy"
Chuyện nó gài bướm theo dõi và cảnh báo trước đều được viết qua bước thư trước khi bắt đầu cuộc hành trình...
Marco đọc bức thư cười thầm, một dòng chữ nhỏ dưới góc bức thư làm anh chú ý tới.
" Tối nay anh cùng cha hãy đọc tờ giấy em để trong phòng em "
Đến tối, khi cả băng đang ngủ như chết thì Marco lén lút đi sang phòng của Kotori, trong phòng nó cũng không có quá nhiều đồ đạc vì nó không hay ngủ trong phòng, chỉ có một cái bàn học, một chiếc giường và một kệ sách. Nổi bật nhất hiện giờ là một tờ giấy được đè dưới một lọ mực.
Râu Trắng nửa ngồi nửa nằm trên giường, ông nốc rượu như uống nước lã thì Marco bước vào.
"Bố già, con có chuyện muốn nói"
Anh đọc bức thư nó để lại cho ông nghe, nội dung trên thư là:
" Marco-nii-san, cha, khi đọc bức thư này thì con đã đi phiêu lưu rồi, mong mọi người giữ sức khỏe nhé!
Con biết là bản thân không nên nghi ngờ bất cứ ai trong băng Râu Trắng vì mọi người đều là gia đình của nhau. Nhưng có một người lại khiến cho đôi mắt trái của con nhìn ra sự đen tối của phản bội, đó là Marshall D.Teach, trực thuộc đội 2.
Con cá chắc là hai người cũng khá bất ngờ, nhưng điều con nói sau đây hoàn toàn là sự thật bởi hai người biết mắt trái của con chưa từng nói dối lần nào mà. Con đã từng nghi ngờ Teach khi con gặp hắn lần đầu, con đã luôn thắc mắc rằng tại sao một người mạnh như Teach lại không hề bị Chính Quyền truy nã, giờ con đã hiểu rồi. Ẩn mình dưới cái bóng của một Tứ Hoàng, đọc một quyển sách về tất cả các trái ác quỷ với mục đích tìm được trái ác quỷ mạnh nhất, sau đó để trở thành vua.
Đây hẳn là một mục đích ác độc. Con không rõ khoảng bao lâu nữa hắn sẽ hành động, nhưng mà nếu hôm nào thấy Thatch-nii-san cầm một trái ác quỷ, tối hôm đó phải cực kì cảnh giác. Để tăng cường thì em sẽ hài một nhóm các Trị Liệu Hồ Điệp, nếu như Teach có ra tay với ai thì nhóm đó sẽ ngay lập tức chữa trị.
Con sẽ chỉ hỗ trợ đến đây thôi, còn lại phải nhờ vào mọi người nữa. Cha nhớ uống ít rượu thôi, đang bệnh đấy. Marco-nii-san nhớ thắt chặt tình cảm với anh dâu Ace nhe. Yêu mọi người nhất!!!! "
Đọc xong thư, hai người lớn tuổi nhất trên thuyền im lặng nhìn nhau, xem ra sẽ có sóng lớn đây...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top