Chap 18
Thông tin Ace sẽ bị xử tử đã được đăng báo và phát đi trên khắp thế giới. Nhận ra bản thân không còn nhiều thời gian, nó ngay lập tức cho thuyền chạy đến Marineford.
"Từ đây đến đó cũng dễ thôi, chỉ có điều..." Cô xoa cằm.
"Là dòng hải lưu đúng chứ?" Nó ngồi trên ghế, khoanh tay lại nghĩ ngợi.
"Đúng vậy, chúng ta không thể nào đi đến đó nếu theo dòng hải lưu xoáy tròn như vậy được" Cô nhìn tấm bản đồ trước mặt, mệt mỏi xoa trán "Con đường nhanh nhất dẫn đến Marineford chính là dòng hải lưu đặc biệt giúp hải quân đi chuyển dễ dàng giữa ba địa điểm trọng yếu của Chính Quyền Thế Giới. Để đi đến Marineford lúc bây giờ đối với chúng ta coi như là không có khả năng"
"Không phải là điều không thể đâu" Nó nở nụ cười nham hiểm.
"Hả? Có cách nào sao?" Cô ngạc nhiên nhìn nó.
"Tao có kế này, đảm bảo sẽ rất thú vị đó~"
Đêm hôm đó, không biết bằng một cách thần kì nào đó mà cả hai đến được Impel Down. Chuẩn bị xong xuôi, nó hoá thành một con bướm bé tí xíu, còn cô hoá thành một ngọn quỷ hồn, theo gió biển bay qua Cổng Công Lý, hướng thẳng đến Impel Down. Trên đường bay, nó phát hiện một tàu hải quân cũng đang tiến đến ngục, trong lòng nở một nụ cười gian tà tột độ khiến người bay bên cạnh lạnh từ hết bảy đốt sống cổ.
Nhờ việc trốn trong tóc các cai ngục và sự ăn may vô độ, hai người đã tìm được tầng 6 bằng cách đi theo đường cầu thang bộ và nhẹ nhàng bay vào phần ngục của Ace. Lúc này Ace đang cúi đầu xuống dưới, theo nó dự đoán chắc là đang nhớ cái đầu dứa của ai đó rồi, anh vô cùng bất ngờ phát hiện giọng nói của cô em út vang bên tai.
"Ace-nii-san, là em nè, anh có khỏe không vậy?"
"Kotori, làm sao mà em lại ở đây?"
"Hì hì, em trốn trong tóc của cai ngục và đi theo cái cầu thang để xuống đây đó. Em đến thăm anh chút thôi, xem ra anh vẫn ổn" Nó bay đi "Vậy thì em đi trước đây, anh đợi em cùng Nari chút nhé, tụi em sẽ cứu anh nhanh thôi!"
"Ưm! Anh đợi tụi em nhe!!"
Ace nhìn theo con bướm đen trắng nhỏ bé bay đi, trong lòng cười to. Jinbei ngồi bên cạnh thắc mắc không biết nãy giờ anh đang nói chuyện với ai.
"Ace-san, cậu vừa nói với ai vậy?"
"À, con bé đó hả?" Anh nhắm mắt lại "Đó là một đứa em gái tuyệt vời"
Hai đứa nó bay ra khỏi tầng 6, chật vật một hồi mới bay qua được tầng 4 và 5, thì tại bướm có chịu nhiệt tốt lắm đâu, một nơi thì nóng thiêu da cháy thịt còn một nơi thì một nơi lại lạnh tụt cả trĩ. Cật lực lắm nó mới bay lên được tầng 3, ấy thế mà lại gặp ngay một cái sa mạc mới hay, vậy là đứa trẻ tội nghiệp vì tạo nghiệp quá nhiều đến nỗi bị nghiệp quật rất đau vắt kiệt sức lực để bay tiếp, may thay còn được con bạn thân đỡ đần mới leo lên được tầng 2, nằm cầu cứu anh não cao su nào đó đến giúp chứ không ngã ra đây thì toi.
Nó thừa khả năng để nhận thức được rằng cái chìa khoá đang nằm ở chỗ của trưởng ngục Magellan nhưng mà văn phòng hắn lại ở tầng 4 nóng chảy mỡ thì ôi thôi, nó ngất luôn, cộng thêm Inari vô cùng quan ngại về cái mùi hương không được thanh lịch cho lắm, chính vì lí do này mà hai đứa mới ngồi đây cầu cứu Luffy đấy. Định nằm xuống nghỉ ngơi một lúc thì lại có một đống tạp âm ụp thẳng đôi tai nhỏ bé của hai đứa trẻ vô tội, điều duy nhất mà chúng nó nghe thấy là tiếng la hét, tiếng dép lào ma sát với nền đá và......gà??!?
"Đm, định nghỉ ngơi lấy sức mà..." Nó than thở.
Vừa mới ngước nhìn xuống, nó mở to mắt khi nhìn thấy hai người đang chạy hồng hộc và theo sau là một con gà đột biến, nghe loáng thoáng bọn tù nhân bên dưới nói là Basilik thì phải. Nó nhìn con gà mà bụng réo lên, trong lòng tự hỏi thịt con gà này ngon không?
Chạy được một lúc thì Luffy dùng Gear Third đấm bay con gà, tiện thể phá luôn phòng giám sát, nó nằm xem thầm vỗ tay, oa thật giỏi mà, nó còn đang sợ là bị phát hiện nữa chứ. Nằm nghỉ thêm một tí, nó cuối cùng cũng bật dậy đi chào hỏi một chút, mà hình như bọn họ mới giải thoát cho các tù nhân thì phải?
"Luf..."
Không để cho nó lên tiếng, cậu kéo Buggy chạy đi, theo sau là rất nhiều tù nhân, nhưng mà ngay sau đó họ lại chạy về buồng giam, hỏi chấm, mấy người bị gì vậy?
"Chúng ta không thể ra được vì trùm của tầng này vẫn còn lảng vảng ở đây"
"Thà ở trong này còn an toàn hơn nhiều"
Có phải con Nhân Sư to xác nằm ở chỗ cầu thang không nhỉ? Lúc nãy hai đứa nó bay lên có nhìn thấy, công nhận nó to thiệt luôn á!
"Nếu các ngươi đang gặp rắc rối ở tầng này thì cứ để ta, dù sao thì ngươi cũng cứu ta nên ta sẽ trả ơn ngươi, Luffy Mũ Rơm"
Ủa ai đây quen quen, nó xoa cằm một lúc liền đập tay, ra là Mr.3, hồi trước nó có gặp tên này một lần rồi, cứ khùng khùng thế nào ấy, năng lực cũng tàm tạm, không hiểu sao vào được tổ chức của ngài ấy nữa, hay thật.
"Ủa ngươi là ai?"
Nghe vậy hắn bất lực, lấy quả tóc có 1 0 2 ra làm đúng số 3, lúc này Luffy mới nhớ ra là đã từng gặp hắn một lần rồi.
"Ra là ngươi hả, số 3"
"Là Mr.3, tên ngốc kia!!"
Trong lúc hai tên này cãi nhau chí choé thì hai người bọn nó đỡ nhau bay xuống ngay bên cạnh hắn, nó mở miệng với tông giọng rất nhẹ nhàng đến mức muốn đấm mặt người ta.
"Mr.3-san à, lâu rồi không gặp anh, trông anh vẫn nhếch nhác như hồi nào"
Mr.3 quay sang nhìn, cằm thiếu điều là chạm đất, la hét inh ỏi:
"Cô...cô chủ!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top